Say Mộng Giang Sơn

Chương 1169: Mưu nước



Dương Phàm trầm mặc một lúc, thản nhiên bật ra hai chữ:

- Vạn Kỵ.

Hàng lông mi đen tuyền, lông mày lưỡi kiếm của Lý Long Cơ nhẹ nhướng lên, nói:

- Vạn Kỵ? Chẳng phải Vạn Kỵ hiện giờ đang nằm trong tay Vi thị sao?

Dương Phàm cười nói:

- Nắm giữ một đội quân khác với đổi các tướng lĩnh quan trọng thành người của mình. Vạn Kỵ là do một tay Dương mỗ đào tạo thành, mặc dù hiện giờ Dương mỗ không có ở đây, nhưng rời chức không lâu vẫn còn một chút danh tiếng.

Còn đảng phái Vi thị thì sao, tuy bọn họ đem Vạn Kỵ nắm giữ trong tay, còn phải lấy Phi Kỵ để khống chế Vạn Kỵ. Nhưng bọn người Vi Tuyền, Vi Bá chưa từng lãnh binh, đánh giặc, chỉ biết dùng hình phạt nghiêm khắc để điều khiển, cho nên không được quân tâm, ngược lại khiến cho nội bộ lục đục.

Dương mỗ là bằng hữu của các chư tướng trong quân. Nếu Dương mỗ ra mặt làm cầu nối, cho người có tư cách gánh vác sự nghiệp thống nhất thiên hạ, ta tin tưởng những nam tử nhiệt huyết này sẽ có sự lựa chọn sáng suốt.

Lý Long Cơ hơi nheo mắt lại, trong khóe mắt lóe một tia tinh quang, gã đang đánh giá, ngẫm nghĩ về những tin tức Dương Phàm vừa nói cho gã biết, khuôn mặt chữ điền có góc cạnh càng trở nên nghiêm túc hơn.

Dương Phàm lẳng lặng nhìn gã, nhếch môi, hằn lên những đường vân rất nhỏ, khiến cho khuôn mặt lộ ra một nét kiên nghị quả cảm, vẻ trầm tư lúc này, thể hiện sự thành thục không tương xứng với tuổi của gã.

Dương Phàm lại nói:

- Mặc dù hiện nay Vi thị nắm giữ hết quyền hành, nhưng căn cơ của bọn họ chủ yếu ở tại kinh thành, hơn nữa cũng chỉ là mặt ngoài mà thôi, lúc này, chỉ cần một dội binh, có thể làm thành đại sự. Nếu đợi thêm một thời gian nữa…, vậy kết cục không thể vãn hồi rồi.

Lý Long Cơ nhẹ nhàng vuốt cằm, vội suy tính. Gã cũng đồng ý với suy nghĩ của Dương Phàm, gã cũng biết một khi đảng phái Vi thị nắm giữ nhiều lực lượng hơn, sau khi khống chế cục diện chính trị, tuyệt sẽ không bỏ qua cho dòng họ Tương vương.

Khi đó, người nhà của gã, tỷ muội của gã, toàn bộ dòng họ Tương vương đều bị diệt trừ. Mà Dương Phàm chính vì ý thức được nguy cơ này, cho nên mới muốn ngồi cùng thuyền với gã, cùng gã tiến thoái.

Suy nghĩ chủ yếu của Lý Long Cơ lúc này chính là cùng Dương Phàm liên hợp có khả năng thành công hay không. Hiện nay, gã đang tập hợp lực lượng ở Lộ châu, ban đầu, ở kinh thành cũng kết giao cùng một đám huynh đệ sinh tử, nhưng gã biết, những lực lượng này tự bảo vệ bản thân còn chưa đủ, chứ đừng nói đến phản kích.

Gã lúc trước sở dĩ không ngừng tích trữ lực lượng, cũng không vọng tưởng có thể phản kháng triều đình bằng lực lượng yếu kém của mình, đó cũng chỉ là bản năng phản ứng trước nguy cơ, và sự tức giận không cam lòng bó tay chịu trói.

Nhưng, nếu bây giờ có thêm lực lượng của Vạn Kỵ thì sao?

Lý Long Cơ thầm nghĩ, bổng lộc của mình dĩ nhiên không đủ để chiêu nạp thêm người, nhưng hiện giờ có thêm những Tây Vực thương gia giàu có như Trịnh Lý, Tôn Long, Bùi Nghiêu, bọn họ chịu đựng đủ sự ức hiếp xa lánh của đại tộc Lũng Tây Lý thị, hiện dời đến Lộ châu, trở thành môn hạ của ta.

Nhưng thương nhân Tây Vực này hoàn toàn bất đồng với thương nhân Trung Nguyên ta, bọn họ rất thích mạo hiểm, chỉ cần ta đáp ứng đầy đủ điều kiện, tin tưởng họ sẽ không tiếc hết thảy trợ giúp ta, có sự ủng hộ tài lực của bọn họ, ta có thể chiêu mộ càng nhiều dũng sĩ, thu mua càng nhiều binh lính.

Nếu có thêm binh lực của Vạn Kỵ, nếu mọi chuyện tiến hành thuận lợi, một ngàn quân cũng đủ để đảo điên triều chính, một vạn quân, đây là một số vốn lớn đáng để mạo hiểm, thời gian không chờ đợi người nha!

Nghĩ đến đây, Lý Long Cơ bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Dương Phàm, trầm giọng nói:

- Đại tướng quân có thể thuyết phục Vạn Lỵ phản chiến? Không biết ngươi nắm chắc mấy phần?

Lý Long Cơ có chút căng thẳng không tự chủ được lại gọi Dương Phàm là đại tướng quân, mà gã xưng hô như thế, cũng là đang nhấn mạnh thân phân, chức vị của đối phương, quân đội! Đó cũng chính là sự đảm bảo cho thành công!

Dương Phàm suy tư một lát, chậm rãi ngẩng đầu lên nói:

- Bảy phần!

Lý Long Cơ nhắm mắt lại, nhẹ thở ra, xúc động nói:

- Có ba phần chắc chắn đã đủ để đánh cược một lần! Dương Đại tướng quân, nếu việc này thành, dòng họ Tương vương ta quyết không phụ tướng quân, nếu phạm lời thề, trời chu đất diệt.

*******

- Công chúa chờ một chút, nô tỳ…cái này…

- Không cần đâu…, bổn cung tự đi gặp mẫu hậu!

An Nhạc công chúa không đợi thái giám Thạch Sùng nói xong, liền cao ngạo phất tay, ưỡn ngực đi vào.

Nàng mặc một bộ váy cạc kỳ hoa mỹ, váy được dệt bằng lông chim của bách điểu, trên váy còn khéo léo sử dụng lông chim đủ màu sắc, dệt thành hoa cỏ muôn thú, có hình to như bàn tay có hình nhỏ như hạt gạo, có thể nói vô cùng khéo léo tinh xảo.

Một làn váy đẹp như vậy, dưới ánh trăng, ánh mặt trời tạo nên những hình dáng khác nhau, cho dù là ban ngày, không cùng một góc độ, ánh sáng tỏ mờ khác nhau, chiếc váy cũng sẽ thay đổi nhiều hình nhiều dạng, nhìn thấy ánh mắt khinh ngạc của những thái giám cung nữ trên đường đi, lòng hư vinh của Khảo Nhi cũng được thỏa mãn.

Nàng cuối cùng cũng có được chiếc váy bách vũ điểu không hề thua kém chiếc váy kia của Dương gia, bởi vì tìm kiếm vật liệu, thiết kế bản vẽ và thợ khéo tay đã tốn không ít thời gian, dù giá chiếc váy này gấp ba lần sao với chiếc váy của Dương Phàm, cũng phải đến hôm nay mới làm xong.

An Nhạc công chúa vội vàng mặc thử, chạy đến hoàng cung, mời mẫu hậu ra mặt tổ chức một bữa thịnh tiệc khi nàng tu sửa xong hồ Định Côn, mời tất cả công chúa, cáo mệnh phu nhân, cung các thiên kim tham gia, để nàng có thể diện bộ váy “ độc nhất vô nhị” này.

Đúng vậy, là “ độc nhất vô nhị”!

Cố nhiên, Dương gia cũng có một chiếc váy lông như vậy, nhưng Dương gia chưa người nào mặc nó rêu rao khắp nơi, An Nhạc tự tin có thể trong bữa thịnh tiệc nổi trội hơn người, khiến cho vô số nữ nhân phải kinh ngạc nhìn nàng bằng con mắt ngưỡng mộ.

Về phần Dương gia…, An Nhạc lạnh lùng cười, một ngày nào đó, nàng sẽ khiến cho Dương Phàm chết không có chỗ chôn thây, để thê thiếp, nữ nhân của hắn làm quan nô cho nàng, chịu mọi lăng nhục nô dịch, nàng phải lục xét phủ đệ của Dương Phàm, tự tay thiêu hủy chiếc váy lông vũ đã khiến cho nàng chịu khuất nhục kia!

- An Nhạc công chúa giá lâm!

Thái giám Thạch Sùng theo phía sau mắt thấy An Nhạc công chúa muốn vào tẩm cung, đột nhiên cao giọng thông báo, An Nhạc vốn muốn đem đến cho mẫu thân một niềm vui bất ngờ, vừa nghe gã gọi, không khỏi trừng mắt oán trách, tuy nhiên không có làm khó gã tâm phúc của mẫu thân.

Trên giường ngà trong tẩm cung, Vi hậu nằm trên gối cao, hai châm tách ra, có một người chui vào lớp váy, lúc này chỉ thấy nửa thân dưới, thỉnh thoảng có tiếng chép miệng truyền ra.

Vi hậu mặt đầy xuân sắc, đôi mắt quyến rũ động tình, cắn chặt hàm răng, khẽ thở gấp, trêu chọc sự nhẫn nại của Mã Tân Khách đang cày cấy bằng miệng, đột nhiên nghe tiếng hô này, không khỏi biến sắc, vội vàng ngồi dậy nói:

- Mau đứng lên, Khỏa nhi đến rồi!

*********

Lý Trì Doanh ôm cầm trong ngực, tim đập mạnh mà loạn nhịp.

Thiếu nữ chưa vương vấn mối tình đầu, dễ rung động với một nam tử anh tuấn, thành thục, sự nghiệp thành công, nếu giữa hai người lại cùng nhau trải qua nhiều chuyện, hiện giờ nam nhân này lại là người khác phái duy nhất mà nàng thường xuyên tiếp xúc, tình cảm dĩ nhiên sẽ như nước chảy thành sông, cũng là chuyện bình thường.

Huống chi, về lời đồn đãi giữa hai người, mặc dù là giả, nhưng thường xuyên diễn như vậy, giả cũng thành thật. Không biết từ lúc nào, thân ảnh của Dương Phàm đã lấp đầy trong tâm trí nàng, trong lòng nàng.

Nhưng nàng cũng biết rõ, lấy thân phận và địa vị của nàng, không thể ở cùng Dương Phàm, hơn nữa sự kiên ngạo và ngượng ngùng của thiếu nữ khiến nàng không thể thổ lộ tình yêu với Dương Phàm, chuyện này không tránh khỏi có chút tiếc nuối.

Nàng bát tri bất giác gảy nhẹ dây đàn, tấu lên khúc nhạc kia. Khúc cổ nhạc truyền đến phía sau tĩnh thất, nhìn Dương Phàm cùng Lý Long Cơ đang ngồi nghị sự trong tĩnh thất liền mang chút phong thái cổ xưa.

Tuy nhiên, nghe được khúc nhạc của muội muội, Lý Long Cơ ngẩn ra. Lý Long Cơ không chỉ văn võ song toàn, hơn nữa còn tinh thông cầm kỳ thi họa, vì vậy, khúc nhạc này của muội muội gã cũng không xa lạ gì

Nghe thấy giai điệu quen thuộc kia, những vần thơ cổ liền như dòng suối róc rách chảy qua trong lòng gã: “Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm. Túng ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm? Thanh thanh tử bội, du du ngã tư. Túng ngã bất vãng, tử ninh bất lai? Thiêu hề đạt hề, tại thành khuyết hề. Nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề..."

Vị đạo gia Ngọc Chân quan chủ này dã đạt được tầng thứ tư của Tiên Lục, đây là khúc nhạc yêu thích nhất của quan chủ “ Tử câm”.

- Muội muội đây là… đây là đang nghĩ tới… nghĩ tới người nào?.

Dương Phàm vẫn chưa chú ý tới sự cổ quái của gã, hắn chính là trả lời với điều kiện đưa ra của Lý Long Cơ:

- Quan trường hiểm ác, Tam Lang, một khi chuyện thành, vương tước ta không cần, quan trường ta cũng không muốn bước vào, Dương mỗ tự nguyện quy ẩn trồng rau nuôi gà. Vì vậy, chuyện thành xin Tam lang đáp ứng ta hai chuyện.

Lý Long Cơ vội vàng thu lại tinh thần, nói với Dương Phàm:

- Hai điều kiện gì, mời Nhị Lang nói rõ!

Dương Phàm nói:

- Thứ nhất, đại sự thành ta hy vọng Tương vương có thể đối đãi tử tế với huynh đệ Vạn Kỵ, cho dù để họ rời khỏi quân ngũ làm việc khác cũng không sao, chỉ có điều… kính xin đối đãi tử tế với bọn họ.

Lý Long Cơ ngưng mắt nhìn Dương Phàm, đột nhiên cười nói:

- Ha hả, Nhị Lang lại là lo lắng, chúng ta sẽ giống như đương kim thánh thượng, tự dưng nghi kị, e sợ uy danh của ngươi trong Vạn Kỵ, do đó làm điều bất lợi với bọn họ sao?

Lý Long Cơ ung dung lắc đầu:

- Bọn họ là chiến hữu của ngươi, lại là thần tử của triều đình. Nếu một đế vương không thể làm cho bọn họ quy thuận, không thể trấn áp được dị chí của bọn họ, đó do đế vương vô năng! Người vô năng, dù có dùng hết tâm tư, chung quy cũng không thoát khỏi hai chữ thất bại! Cho nên…

Lý Long Cơ hít sâu vào một hơi, tự tin nói:

- Sau khi đại sự thành, triều đình sẽ tiếp tục trọng dụng họ như trước! Chỉ cần quân coi thần như tay chân, cho dù là ngươi, nếu như muốn thống lĩnh bọn họ phản triều đình, bọn họ nhất định sẽ không vâng theo!

Dương Phàm ngước mắt nhìn vị vương Gia thiếu niên trần đầy tự tin này vui vẻ gật đầu.

Lý Long Cơ hỏi:

- Vậy chuyện thứ hai là gì?

Dương Phàm suy nghĩ một chút nói:

- Chuyện thứ hai này tính ra thật dễ làm, là về một nữ nhân!

Lý Long Cơ thần thái đột nhiên có chút cổ quái, truy vấn:

- Nữ nhân?

Dương Phàm vuốt cằm, nhẹ nhàng nói:

- Ta cùng nàng là lưỡng tình tương duyệt, nhưng thân phận và địa vị của nàng qua mức mẫn cảm, cho nên đến giờ vẫn không thể ở bên nhau. Nay nếu như đại công cáo thành, Dương mỗ hy vọng Tam Lang có thể giúp ta một tay, để ta có thể mang nàng theo quy ẩn sơn lâm.

Khuôn mặt của Lý Long Cơ đột nhiên đỏ bừng lên, hai mắt híp lại, thân mình bật lên, nắm chặt quyền quát:

- Câm mồm!

Dương Phàm ngẩn người, Lý Long Cơ thần sắc dữ tợn nói:

- Ngươi thê thiếp đầy đàn, còn chú ý cả muội muội của ta? Cho dù dòng họ ta hiện tại đang rơi vào nguy hiểm, nhưng muội ấy cũng là hậu duệ hoàng thất, làm sao có thể ủy khuất làm thiếp người ta cho được?

Ngươi dám ra điều kiện như vậy, ngươi coi ta là hạng người gì! Bất kể là vì bảo vệ mình hay vì ngôi vị hoàng đế, Lý mỗ cũng không bán đứng thân nhân của mình, hy sinh thân muội của mình!

Dương Phàm lau đi khuôn mặt dính những chấm nước miếng nhỏ li ti, nhìn Lý Long Cơ đang giận sôi gan, thầm nghĩ: “ thằng nhãi này uống nhiều rượu qúa nên say rồi sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.