Say Mộng Giang Sơn

Chương 1180: Người nhu nhược



Một cung nữ quan vào ngự thư phòng nhìn thấy Lý Hiển thì chỉnh đốn trang phục thi lễ nói:

- Bệ hạ, Hoàng hậu mời bệ hạ cùng dùng bữa tối.

Lý Hiển đang đấu tranh trong thống khổ. Ông ta ngẩng đầu nặng nề nói:

- Nói với Hoàng hậu trẫm người không khoẻ nên ngủ rồi.

- Vâng!

Nữ quan không dám nhiều lời, lại thi lễ lặng lẽ lui ra.

Lý Hiển ngồi một lúc lâu, nhẹ nhàng thở dài rồi chậm rãi đứng lên, hồn bay phách lạc đi về tẩm cung Cam Lộ Điện của mình.

Nửa đêm canh ba, aam thanh giao hoan từ từ ngừng lại. Vi hậu tóc rối, mặt ửng hồng, đôi mắt phượng nửa mở nửa khép, hơi thở hổn hển, làm người ta sợ run rẩy trong sự kích tình chậm rãi từ phía dưới.

Nàng tham lam ôm chặt thân thể khỏe mạnh của Dương Quân, rất lâu mới uể oải kéo một chiếc khăn mềm bên cạnh đắp hờ trên người, chỉ che khuất bụng và chỗ kín, đôi đùi ngọc và bộ ngực no tròn vẫn lõa lồ như trước.

Dương Quân và Mã Tần Khách là hai hương vị khác nhau. Mã Tần Khách là một nam nhân nhã nhặn, thành thục. Y uyển chuyển như nước chảy từ từ, làm cho người ta thoải mái nhẹ nhàng hưởng thụ, đạt tới cảnh giới cực lạc.

Mà Dương Quân là võ sĩ. Y còn trẻ, cường tráng. Y giống như cuồng phong, khiến Vi hậu được thể nghiệm một cảm giác hoàn toàn khác, gây sức ép la lớn chịu không nổi, nhưng loại kích thích mãnh liệt này lại làm cho Vi thị người đàn bà sống an nhàn trong thâm cung đặc biệt say mê.

Hôm nay nàng tâm tình có chút buồn bực nên cố ý gọi Dương Quân đến. Quả nhiên cái cảm giác thể nghiệm thỏa thuê sung sướng bên trong làm cho thể xác và tinh thần của nàng đều thư thả đến cực độ.

Sự lo âu bực bội của nàng là vì nàng cảm thấy hình như trượng phu Lý Hiển đã biết cái gì nhưng ngay từ đầu nàng còn chưa phát giác. Nhưng sau khi nàng rời khỏi ngự thư phòng thì càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Nàng quá quen thuộc Lý Hiển. Lý Hiển sao có thể giấu được ánh mắt của nàng.

Nàng cảm thấy Lý Hiển nói nội dung mà Yến Khâm Dung tố cáo dường như có điều gì còn giữ lại. Nhưng Lý Hiển ngay cả việc Yến Khâm Dung buộc tội nàng là phụ nữ mà tham gia vào chính sự, làm cho Đại Đường dẫm vào tai họa Võ hậu cũng đã nói rồi. Còn có thể gạt nàng chuyện gì?

Chuyện mình làm thì tự mình biết. Nàng đã làm chuyện gì có lỗi với Lý Hiển chuyện thì chính nàng rõ ràng nhất. Nhưng chuyện này nàng không nghĩ đến.

Tuy rằng khi hai vợ chồng gặp nạn ở Phòng Châu, Lý Hiển xuất phát từ cảm kích nên chuyện gì nàng làm đều cũng không để ý. Nàng đương nhiên hiểu được, trong chuyện này tuyệt đối sẽ không bao gồm việc nàng làm trái đạo của người vợ.

Huống chi... Nam nhân hứa hẹn đáng tin sao?

Lý Hiển hiện giờ là một nam nhân lương bạc thì hứa hẹn càng không đáng tin cậy. Tuy rằng Vi hậu đã đem người Vi gia tràn ngập bên văn bên võ. Chính Sự Đường và Võ Lâm Cấm Quân tất cả đều ở trong lòng bàn tay Vi thị, nhưng nàng hiểu được đây hết thảy đều phụ thuộc vào Lý Hiển.

Lý Hiển lại không phải ngu ngốc. Ông ta cũng là đại thụ. Dù cho Lý Hiển là cây đại thụ đã mục nát, chết rồi, nhưng ông ta vẫn đứng thẳng như trước.

Mà Vi đảng, là cây tử đằng phụ thuộc vào cây đại thụ này. Cho dù cành lá có xanh tươi, hoa nở tươi tốt nhưng một khi rời khỏi cây đại thụ này thì cũng phải nằm trên mặt đất.

Có lẽ, một ngày nào đó cây tử đằng này có thể đem rễ của nó chui vào cây đại thụ mục nát kia, lột xác đứng lên. Đến lúc đó sẽ trở thành một cây đại thụ mới che trời, giống như Võ Mị Nương năm đó.

Nhưng nàng biết hiện giờ còn chưa được. Cho nên, nghĩ đến việc Lý Hiển có thể phát hiện nàng bất trung thì trong lòng Vi hậu có một sự buồn bực không hiểu nổi. Nàng hiểu Lý Hiển cái gì đều có thể không can thiệp nhưng chuyện này ông ta sẽ không tiếp nhận.

- Tuổi trẻ thật là khỏe!

Vi hậu khẽ vuốt ngực to lớn, rắn chắc của Dương Quân, đôi mắt dập dờn có chút si mê. Hiện tại nàng còn hiểu được vừa rồi y dũng mãnh cỡ nào, mạnh mẽ bực nào. Làm cho nàng phiêu diêu quên mất hết mọi phiền não.

Thân thể Dương Quân khẽ động, muốn rời khỏi. Vi hậu tay nắm chặt, mệt mỏi nói:

- Tối nay không cần đi. Ở lại với ta.

Dương Quân chần chừ một chút nói:

- Tần tỷ tỷ còn ở cửa sau chờ dẫn thần ra.

Vi hậu mí mắt nhíu lại, nàng dịu dàng ngáp một cái, nỉ non nói:

- Vậy hãy để nàng chờ đi.

Nói xong kéo cặp đùi nở nang gác trên người Dương Quan, ngọt ngào đi vào giấc ngủ.

**********

Lý Hiển ăn tối đơn giản với một chén cháo oải bích canh thì đã nằm dí trên giường nhưng lăn qua lộn lại không thể nào ngủ được. Lời Yến Khâm Dung nói giống một cái gai độc đâm thật sâu vào lòng ông ta không thể nào gạt ra được.

Cái chết của Yến Khâm Dung giống như cục than đỏ rớt xuống tim ông ta in dấu làm ông ta hoảng sợ. Lý Hiển như bánh nướng áp chảo cứ trở mình qua trở mình lại thật sự không thể nào chịu đựng nên cuối cùng khoác áo vào. Ông ta phải gặp Hoàng hậu hỏi rõ ràng. Nếu không vì chuyện này người như tâm bệnh làm ông ta căn bản không thể đi vào giấc ngủ.

- Bệ hạ!

Hai tiểu cung nữ xinh đẹp trên thảm mềm, dựa vào giường rồng đang ngủ gà ngủ gật, bỗng nhiên giật mình thấy Hoàng đế đứng dậy cũng khẩn trương đứng lên, nghĩ rằng Hoàng đế muốn đi vệ sinh, các nàng mới đến, Lý Hiển liền khoát tay nói:

- Không cần hầu hạ, lui ra!

Lý Hiển ra khỏi tẩm cung, đứng ở hành lang nhìn trên trời thấy ánh trăng tỏa sáng, thở dài một cái. Tối nay làm nhiệm vụ là Đại hoạn quan Dương Tư Úc, y không một tiếng động từ góc phòng đi ra, khom người nói:

- Bệ hạ!

Lý Hiển khoát tay nói:

- Trẫm trong lòng phiền não nên muốn đi dạo một mình một chút.

Dương Tư Úc chần chờ một chút nói:

- Bệ hạ nếu muốn an tĩnh, hay là chỉ mình lão nô đi cùng.

Lý Hiển liếc y hừ một cái nói:

- Đây là trong cung làm gì có chuyện gì, lui xuống!

Dương Tư Úc đành phải khom người lui vào góc điện. Lý Hiển phất ống tay áo, liền hướng về phía bậc thềm mà đi.

Tẩm cung của Hoàng hậu và chỗ ở Thiên tử cách nhau không xa, ở giữa chỉ có bức tường tường cao. Đêm khuya vắng người, ánh trăng như sương, không có cung nga cầm đèn phía trước, không có thái giám đi cùng, Lý Hiển một thân một mình đi nhưng thật khó có được cảm giác thoải mái.

Lý Hiển lại là lần đầu tiên ban đêm vào tẩm cung của hoàng hậu. Ông ta không muốn dẫn người đến là vì muốn cùng thê tử hỏi việc khiến người ta khó có thể mở miệng. Một khi chọc cho Hoàng hậu khóc thì mặt ông ta càng thêm khó coi.

Dù sao đã từng trải qua hoạn nạn đồng cam cộng khổ, ông ta tin rằng thê tử thành thật với nhau một chút, có lẽ có thể xóa được sự ngăn cách với nhau.

Bốn tên thái giám giữ cửa trước cung Hoàng hậu đều vào phòng trực ngủ rồi. Bây giờ đã là cuối thu đầu đông, thời tiết rét lạnh. Hơn nữa thái giám đều biết buổi tối chủ tử căn bản sẽ không ra vào cấm môn.

Thái giám, cung nga, nữ quan ở Hoàng hậu cung đều là Vi hậu sau khi cầm quyền đã lựa chọn từ hai mươi bốn ti trong nước. Vi hậu biết người ở những nơi này không quyền không thế, hơn nữa rời xa Đế hậu. Không có thế lực nào từ những người này nuôi trồng tâm phúc.

Tất cả những người nàng lựa chọn để sử dụng, ra ân huệ, những nhân tài này có thể đối với nàng trung thành và tận tâm. Nhưng bởi vì những người này trước kia vẫn chưa hầu hạ Đế hậu, Vi hậu lại một lần thay mới tất cả. Không ai chỉ đạo giáo huấn cho nên những người này cũng không giống nội thị cung nga bên Đế hậu tuân thủ nghiêm ngặt quy củ.

Thời tiết lạnh lại biết không thể có người ra vào mà Dương Quân đã được dẫn vào tẩm cung một nửa canh giờ rồi nên lúc này cũng sớm rời khỏi rồi. Thái giám cần gì phải siêng năng đợi ở đàng kia làm chi.

Lý Hiển đi vào chính điện tẩm cung Hoàng hậu mới bị hai cung nữ phát hiện. Hai cung nữ canh đèn đang buồn ngủ, bỗng nhiên cảm giác có người vào, mơ mơ màng màng vừa nhìn thấy không khỏi hoảng sợ.

- Chớ có lên tiếng, các ngươi không cần thông báo.

Lý Hiển lập tức hướng các nàng ra dấu, ông ta không muốn gióng trống khua chiêng khiến Hoàng hậu thức dậy chỉnh trang, lại long trọng tiếp đón. Tối nay như vợ chồng bình thường cố gắng cùng nàng nói chuyện tâm tình mà thôi.

Hai tiểu cung nữ tuổi còn nhỏ, thấy Hoàng đế đã ra hiệu không được làm náo động, nếu tiếp tục lớn tiếng nhất định Hoàng đế tức giận hoặc sinh nghi. Vả lại giờ này chắc là Dương Quân sớm đã đi rồi nên cũng không dám nhiều lời.

Nhưng tối nay Vi hậu bực bội trong lòng, đặc biệt điên cuồng. Sau khi mây mưa mệt không chịu nổi. Lại vì đêm thu lạnh lẽo nên tham luyến thân thể to lớn ấm áp của Dương Quân nên không cho y rời khỏi, ôm y vuốt ve một lát không ngờ ngủ say, hai tiểu cung nữ canh đèn nào biết tình hình bên trong.

Lý Hiển chậm rãi đến chỗ Hoàng hậu ngủ. Vi hậu cùng người gian dâm nên sớm cho đem người bên cạnh ra ngoài rồi. Do đó khi Lý Hiển tiến dần từng bước lại không gặp một ai. Vào tẩm điện của Hoàng hậu, chỉ thấy ánh nến sáng rực. Màn che màu đỏ buông xuống , thật ấm áp.

Lý Hiển trong mắt điềm đạm nhẹ nhàng mở màn che ra, mỉm cười nhìn vào. Nụ cười trên mặt đột nhiên đọng lại.

Vi hậu ngọc thể nằm ngang, bên hông chỉ đắp hờ một chiếc khăn mềm, ngọc thể sung mãn tươi ngon, một trong hai đùi tuyết trắng đang ở chỗ kín của một nam nhân.

Người nọ dáng người khôi ngô vạm vỡ, khuôn mặt anh tuấn mê người, không ai khác chính là tên thị vệ giỏi đánh cầu mà Vi hậu ưu ái nhất.

Dương Quân là người tập võ nên ngủ khá cảnh giác. Trong mê ngủ đột nhiên có chút cảm ứng có ai nhìn, chỉ thấy một gương mặt dữ tợn đang trừng mắt nhìn y làm Dương Quân hoảng sợ ngồi bậc dậy.

Dương Quân ngồi dậy bất giờ phát hiện người đứng ở trước giường đúng là đương kim Hoàng đế. Dương Quân giật mình không biết làm gì cho phải nên theo bản năng kêu lên một tiếng:

- Bệ hạ!

- Ừ...?

Dương Quân kinh sợ dậy đánh thức Vi hậu. Vi hậu khó chịu mở mắt, rồi đột nhiên thấy Lý Hiển, lập tức cũng kêu một tiếng kinh hãi. Nàng vội vàng bò dậy, che ngực lại rồi xuống góc giường. Dù nàng xưa nay mạnh mẽ nhưng lúc này bị bắt gian tại giường cũng không biết phải làm gì cho đúng.

Lý Hiển trừng mắt nhìn bọn họ. Vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm hai người. Lát sau khóe miệng của Lý Hiển đột nhiên nhếch lên cười rồi đột nhiên dừng lại. Ông ta chỉ vào Vi hậu rồi lảo đảo ngã về phía sau.

- Phù phù!

Tiếng thân thể chạm đất nặng nề. Hai người trên giường run lên bần bật. Một lúc sau, Vi hậu mới run giọng nói:

- Ngươi... Ngươi đi xem y... Sao rồi?

Đàn ông chung quy gan lớn chút. Nói gì thì nói y cũng đã ngủ với Hoàng hậu rồi, duỗi đầu một đao mà rút đầu cũng là một đao. Dương Quân nghĩ thông suốt điểm này nên đứng lên. Y kéo bức màn ra trần truồng nhảy xuống đất.

Dương Quân thấy Lý Hiển nằm ngửa trên đất, hàm răng cắn chặt, hai mắt mở to. Y tiến gần thêm gần một bước, thử hơi thở của Lý Hiển, không khỏi cả kinh, khẩn trương dùng tay đặt dưới cổ y rồi đứng lặng người.

Vi hậu núp ở góc tường, lấy khăn che trước người, run giọng hỏi:

- Y sao rồi?

Dương Quân hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:

- Hoàng đế... Đã tắt thở!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.