Một thị vệ bên cạnh dùng bả vai huých hắn, người đó cắn xé một con gà rừng béo chảy mỡ, ngồm ngoàm nói:
- Đội trưởng hỏi ngươi ở đâu, không phải ngươi từ Nam Dương quay về đây sao, nơi đó của các ngươi như nào?
Dương Phàm thấy mọi người đang nhìn hắn, vội cười nói:
- Chỗ ấy không giống nơi này của chúng ta, đó là một nơi biển mênh mông
vô bờ, bất kể là ban ngày hay ban đêm, ngươi đều nghe thấy tiếng sóng,
gió thổi đầy mùi tanh xộc vào mũi…
Dương Phàm kể chuyện Nam Dương cho bọn họ nghe, những thị vệ này rất nhiều người cả đời chưa từng thấy biển, đối với lời kể của hắn về Nam Hải thì vô cùng hứng thú.
Dương Phàm nói:
- Nơi đó nước rất xanh, sâu mấy trượng trong suốt có thể nhìn thấy rõ
cát, đá ngầm, san hô đủ màu sắc và đủ loại cá dưới lòng nước. Trên bờ
cát còn có rất nhiều rùa biển, rùa biển sẽ ở trên bờ cát đào hố, chôn
trứng trong đó để ánh mặt trời tỏa nắng ấp trứng rùa biển. Rùa biển con
sinh ra sẽ tự động bơi ra biển rộng…
Mọi người nghe vô cùng hưng phấn. Đô Úy Chu Bân chợt xuất hiện ngay đó:
- Giờ lúc nào rồi mà các ngươi vẫn còn ở chỗ này tụ tập ồn ào. Ai cho
phép các ngươi làm như vậy, nếu xảy ra bại lộ điều gì thì các ngươi chịu trách nhiệm được sao, giải tán, tất cả giải tán.
Một đội trưởng
nghênh đón, cười cười nói nhỏ vài câu gì đó, rồi cầm một con vịt nướng
bọc lá cây nhét vào tay y, Chu Bân hừ một tiếng, cầm vịt nghênh ngang
rời đi.
Đội trưởng kia thở phào, khua tay nói:
- Tốt rồi tốt rồi, tất cả giải tán đi. Dương Phàm, ngươi ở lại dập lửa, cẩn thận đừng để cháy núi đấy.
Mọi người đều cầm thức ăn chưa ăn xong tản đi hết. Dương Phàm là người cuối cùng, hắn dập lửa tắt, lại lấy đất phủ lên tro tàn, lúc này mới cầm con thỏ nướng chậm rãi trở về.
Xa xa, nơi đèn đuốc sáng trưng là tẩm cung của Võ Tắc Thiên. Dương Phàm biết, Thượng Quan Uyển Nhi hiện giờ
cũng ở đó. Dương Phàm dừng chân, nhìn ngọn đèn dầu xa xa, khe khẽ thở
dài. Cánh cửa tình cảm này một khi đã bị đẩy ra, thì thấy núi không phải núi, thấy nước không phải nước, nhận thức và cảm thụ đã cao hơn so với
trước đây rồi.
Từ nhỏ, ở trong lòng hắn đã gánh vác trách nhiệm,
điều này đối với một thiếu niên mười bảy tuổi mà nói vô cùng nặng nề,
nhưng hắn cũng chỉ kiên trì chịu đựng, bởi vì hắn không có ai để chia
sẻ.
Hiện tại, hắn bỗng nhiên hy vọng có một cô gái hắn có thể dựa vào, có thể nghe hắn nói chuyện khi trong lòng mỏi mệt, hoặc là không
nói gì cả. Chỉ cần dựa vào trong lòng người đó là có thể yên lành ngủ
ngon. Không thể nghi ngờ, Thượng Quan Uyển Nhi hiện tại chính là người
mà hắn khát vọng.
Gió xuân ban đêm mát mát, một trận gió thổi tới làm Dương Phàm bừng tỉnh suy nghĩ, hắn quay lại nhìn đống lửa đã dập
kỹ, không còn nhìn thấy tia lửa nào nữa mới chuẩn bị quay về doanh trại
ngủ, bất chợt ngẩng đầu lên, lại thấy xa xa có một bóng người đến.
Sắc đêm mênh mông, từ chỗ hắn nhìn lên có thể thấy rõ vầng trăng trên bầu
trời tròn to như bánh xe, phía trước ánh trăng có một cây đại thụ, người kia an vị trên cây đại thụ, ngắm trăng một mình, Gió thổi làm mái tóc
dài của nàng bồng bềnh.
Thân hình của nàng rất đẹp, dưới ánh
trăng tỏa xuống nổi bật làm xung quanh thân thể nàng tỏa ra một quầng
sáng trắng bạc mượt mà, cho nên ngay cả hình dáng ngũ quan của nàng cũng dễ dàng nhận ra, người ngọc này chính là Tạ Tiểu Man.
Dương Phàm tò mò mà đi tới, từ trong rừng đi ra đến dưới gốc cây, tiếng bước chân
sàn sạt làm Tạ Tiểu Man nghe rất rõ, nàng cúi đầu xuống, thấy Dương Phàm đang ngẩng lên nhìn nàng, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên trên mặt hắn.
- Ai?
- Người!
- Chẳng lẽ ngươi không phải người?
- Ha ha, Tiểu Man cô nương quả nhiên điêu ngoa, xem ra tâm tình không tốt lắm nha.
- Tránh ra!
Dương Phàm cười ha hả, cũng không tránh ra, mà là dùng miệng cắn đùi thỏ, thả người nhảy lên bám vào thân cây trèo lên linh hoạt như vượn. Tạ Tiểu
Man giật mình mà nhìn khỉ con Dương Phàm, kinh ngạc nói:
- Không ngờ ngươi trèo cây lại nhanh nhẹn như vậy, không kém a huynh ta nhiều lắm.
Dương Phàm hỏi:
- Ngươi có a huynh?
Tạ Tiểu Man nói:
- Sao ta không thể có a huynh chứ?
Dương Phàm cười ha hả, nói:
- Nói cũng phải, ta cũng có a huynh, ta còn có một a muội nữa!
Hắn ngồi xuống quay người lại, hỏi:
- Sao cô lại ngồi đây?
Tạ Tiểu Man không để ý đến hắn, cầm túi rượu ngửa mặt lên uống một ngụm,
Dương Phàm ngửi được mùi rượu, không khỏi nhíu nhíu mày, nói:
- Sao cô lại uống nhiều rượu như vậy, tâm trạng không tốt à?
Tạ Tiểu Man còn chưa nói gì, Dương Phàm lại nói:
- Cô là thị vệ Thiên Hậu, cẩn thận bị người ngửi ra mùi rượu lại trách phạt cô.
Tạ Tiểu Man nhìn hắn, trừng mắt nói:
- Ngươi không thấy phiền à?
Dương Phàm thở dài, đưa thỏ nướng ra, nói:
- Đừng uống nữa, ăn thỏ nướng đi, vừa nướng đấy, còn nóng thơm ngào ngạt đây này.
Tạ Tiểu Man liếc một cái, sau một lúc lâu trầm mặc, mới nhận lấy thỏ nướng, đưa tới miệng lại đặt xuống, buồn bã nói:
- Hôm nay, ta phụng chỉ đi bắt hai người.
- Ồ?
Tiểu Man thắt đuôi ngựa, một vài sợi tóc rũ xuống bên trán, bị gió thổi
thỉnh thoảng xẹt qua mắt nàng, con ngươi dưới sợi tóc sáng rực như ánh
sao, Dương Phàm mơ hồ cảm thấy một tia ưu thương từ trong đôi mắt nàng,
liền hạ thấp giọng nói:
- Sao vậy?
Tạ Tiểu Man buồn buồn nói:
- Hai người kia, là hai con trai còn lại của Chương Hoài thái tử.
Gương mặt Dương Phàm hơi giật, nói:
- Cháu của Thiên hậu?
Tạ Tiểu Man khẽ gật đầu nói:
- Lai Tuấn Thần tố cáo hai vị vương tử, nói bọn họ nguyền rủa quân phụ,
đại nghịch bất đạo, Thiên hậu hạ chỉ điều tra. Ta nghĩ sẽ bắt bọn họ tra hỏi một chút, không ngờ tướng quân Khâu Thần Tích mang binh bao vây
Vương phủ, sau khi bắt được hai vị vương tử thì giết chết tại chỗ.
Tạ Tiểu Man cười cười, nhưng dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, nụ cười của nàng có chút thảm đạm:
- Ta là cận vệ bên cạnh Thiên hậu, trong nội vệ cần giết người nhưng chưa bao giờ cần ta đi làm. Trước kia ta cũng từng giết người, nhưng không
nhiều lắm, hơn nữa ta chưa từng giết người mà tay không tấc sắt không có lực để phản kháng.
- Ừ!
- Hai vị vương tử kia, một người mười một tuổi, một người kia chỉ mới tám tuổi…
- Ừ...
- Bọn họ ở trước mặt ta bị roi ngũ kim chi tơ quất xuống, trên roi cắm
đầy móc câu, mỗi lần đánh xuống là cào ra một mảng thịt, bọn họ lúc đầu
còn có thể khóc, nhưng sau đó không thể phát ra âm thanh, trước khi
chết, thân thể bọn họ chỉ co giật một chút. Lúc bọn họ tắt thở, máu thịt đã bầy nhầy không còn nhận ra hình dạng người nữa.
Đôi mắt Tiểu Man lóe sáng như sao, mơ hồ có ánh lệ.
Nàng cúi đầu mà nói:
- Trước kia, ta từng nghe người ta nói đến chuyện một vị vương công đại
thần bị xử phạt, đầu vị công khanh rơi xuống đất, người nhà nô bộ bị
xiềng xích giống như đàn bò dê bị chở trên xe tù giáng đi đến nơi xa, cổ khoác gông mài phá lớn, xe đi trên đường, máu chảy xuống đường…
Hoắc vương Lý Nguyên Quỹ bảy mươi tuổi ngồi trong xe tù đi được mười ngày
thì chết. Giang Đô Vương Lý Tự bị chém ở Giang Đô, Hàn Vương Lý Nguyên
Gia và Lỗ Vương Lý Linh Quỳ phụng chỉ tự tận; ba con trai của Hàn vương
Lý Nguyên Gia đều bị trảm thủ. Kỷ vương Lý Thận Nhất có lòng thiện chính cũng bị lưu đày Ba Châu, nửa đường thì chết, năm con trai toàn bộ bị
trảm thủ, còn có Thư vương….
Tạ Tiểu Man thở dài, nói:
-
Việc này trước kia ta đều nghe nhưng nghe là một chuyện, tận mắt chứng
kiến lại là chuyện khác. Đến lúc này ta vẫn không quên được ánh mắt hai
đứa bé nhìn ta, ta biết bọn họ cầu ta cứu họ, nhưng ta thật sự bất
lực...
Dương Phàm cười lạnh nói:
- Người không phải cô
giết, cô đi hay không đi, bọn họ đều phải chết. Thiên Hậu phải xưng đế,
Vương gia tôn thất Lý Đường nhất định phải giết sạch, nguyên lão trọng
thần trung thành với Lý Đường nhất định phải giết sạch. Có lẽ người
trung thành và đặt hy vọng vào Lý Đường đương nhiên cũng phải giết sạch!
Đối với điều này, hoàng tộc Lý Đường làm được gì? Hy vọng mình trở thành cá lọt lưới sao? Văn thần võ tướng hưởng bổng lộc Lý gia thì làm được gì?
Chỉ cầu tiền đồ phú quý của bản thân thôi! Các lộ chư hầu làm gì? Bọn họ nắm trọng binh, chỉ cần không động chạm lợi ích bọn họ, hoàng đế có làm gì, bọn họ để ý sao? Cô chỉ là một cô gái, tội gì phải tự tìm phiền
não!
Tạ Tiểu Man kinh ngạc mà nhìn hắn, bị câu nói liên tiếp
“giết sạch” của hắn mà sởn tóc gáy, nhưng ngẫm lại, mấy năm nay việc làm của Thiên Hậu chẳng phải là thế sao? Rất nhiều người phản ứng, nhưng
chẳng phải cũng vẫn thế?
Dương Phàm dịu dàng nói:
- Cô chỉ là một thị vệ, có hay không có sự hiện hữu của cô, việc này cũng phát
sinh, cô căn bản không cần đem những trách nhiệm này đặt lên người mình. Dưới gầm trời này có rất nhiều chuyện bất bình, cô không thể gánh vác
hết trên lưng được.
Tạ Tiểu Man si ngốc mà nhìn hắn, hỏi:
- Nếu như là ngươi, ngươi có thể thờ ơ sao?
Dương Phàm lạnh lùng thốt:
- Ta chỉ biết là, đó không phải là trách nhiệm của ta! Nếu ta có năng lực cứu họ mà không liên lụy vào ta, mà ta không ra tay cứu giúp thì có lẽ
sẽ bị lương tâm cắn rứt. Nếu không, ta tuyệt sẽ không như cô ngồi ở đây
mà uống rượu giải sầu! Muốn giết người chính là Thiên Hậu, người tố cáo
là Lai Thần Tuấn, người chấp hành là Khâu Thần Tích, nào có chút liên
quan đến cô.
Tạ Tiểu Man nghiêng đầu, cảm thấy lời hắn nói dường
như có lý, lại tựa hồ không có lý, muốn phản bác, nhưng đầu óc say rượu
lại choáng váng, không còn tinh tường để hỏi lại.
Dương Phàm nhìn dáng vẻ ngây thơ của nàng mơ hồ giống muội tử của mình, trong lòng thấy thương thương, giơ tay muốn vuốt tóc nàng, bỗng nhiên bừng tỉnh nhận ra đây không phải là muội tử của mình, tay vừa vươn ra, thấy nàng lại đang chuẩn bị nhảy xuống, vội thu tay lại, dịu dàng nói:
- Nha đầu
ngốc, đừng suy nghĩ nhiều nữa, trở về uống chén canh giải rượu, ngâm tắm nước nóng, nghỉ ngơi thật tốt một chút, ngươi là một người thị vệ, chỉ
cần làm tốt việc giao cho cô là được, đừng suy nghĩ lung tung nữa.
Tạ Tiểu Man gật gật đầu, dáng điệu thơ ngây chân thành mà nói:
- Nghe, hình như là rất có lý đấy, ít nhất hiện tại trong lòng ta thoải mái hơn. Nhìn ngươi cũng không quá xấu đấy nhỉ.