Say Mộng Giang Sơn

Chương 192: Nham hiểm



Hình Bộ Nha Môn cũng giống như các nha môn khác, cổng ra vào có bốn sai nha đứng gác, nhưng mà đến nơi này người ta liền có một cảm giác khác biệt so với các nha môn khác, đó là một bầu không khí khắc nghiệt, nghe thì rất sâu xa, nhưng cái loại không khí này quả thật là có tồn tại.

Loại không khí này có thể khiến dân đen nhìn thấy mà khiếp sợ, nhưng đối với những người như Địch Nhân Kiệt không có ảnh hưởng gì, hắn đã tới Hình Bộ Nha Môn, không cần đợi hắn phải nói, Dương Phàm liền đi đến nói với đám sai nha giữ cửa nói rõ ràng thân phận của Địch Nhân Kiệt, một tên sai nha lập tức chạy vào bên trong báo tin.

Chỉ chờ đợi một lát sau, chợt nghe thấy trong nha môn tiếng cười dài, một âm thanh cực kỳ thân thiết:

- Ha ha ha, mới sáng sớm bỗng nghe thấy tiếng chim khách kêu, hóa ra là Địch công hạ cố đến chơi!

Địch Nhân Kiệt chớp mắt nhìn về phía Dương Phàm, nhẹ nhàng giũ quần áo bước lên nghêng đón.

Sau âm thanh nhã nhặn hào phóng vừa phát ra, Chu Hưng hớn hở từ trong cánh cửa bước ra, Địch Nhân Kiệt vừa mới đi lên bậc thang bộ dạng đang muốn vái chào, Chu Hưng liền lấy tay đỡ lấy tay hắn, trên mặt tươi cười nói:

- Ai nha nha, Địch công, làm cái gì vậy, người không thể làm cái lễ này nha, đây không phải là muốn làm tổn thọ của Chu Hưng sao.

Địch Nhân Kiệt mỉm cười mà nói:

- Địch mỗ là Thị Lang, ngài là Thượng Thư, trong hai người ta kém một phẩm, ta gặp mặt ngài, cấp dưới phải hành lễ mới đúng.

Chu Hưng khiêm tốn mà nói:

- Ai, Địch công đang nói đi đâu vậy, Chu Hưng là hậu sinh, lúc trước làm việc bên cạnh Địch công, Địch công đã nhắc nhở dạy bảo không ít, ở trước mặt Địch công, Chu Hưng mãi mãi vẫn là hậu sinh, không dám kiêu căng vô lễ đâu. Địch công mau mau mời vào, không biết Địch công hôm nay đến đây có việc gì chỉ bảo?

Chu Hưng vừa nói vừa rất tự nhiên đỡ lấy cánh tay của Địch Nhân Kiệt, dìu hắn theo hướng nha môn đi vào, qua mấy bậc thang, bước qua cánh cửa đều hết sức cẩn thận, cái kiểu đặc biệt chăm sóc này, căn bản chính là kiểu của một người cực kỳ lễ kính, tôn trọng bậc bề trên. Ánh mắt và hành động của hắn tuyệt nhiên không có một vẻ gì là giả dối. Nếu người bên ngoài chỉ nghe danh ác quan của hắn, chắc chẳng ai tin được người này chính là Chu Hưng.

Địch Nhân Kiệt mặc kệ để cho Chu Hưng dìu, vừa đi vào nha môn vừa nói:

- Chu Thượng Thư, Địch mỗ hôm nay tới đây thật đúng là có một việc muốn làm phiền ngươi…

Chu Hưng vội vàng nói:

- Địch công thật quá khách khí ngài có chuyện gì, chỉ cần phái người đến đây nói một tiếng là được, làm sao lại còn phải vất vả thế này, không biết Địch công có việc gì, chỉ cần dặn bảo xuống, chỉ cần là những việc Chu Hưng có thể làm thì nhất định sẽ nhanh chóng đồng ý.

Địch Nhân Kiệt nói:

- Ha hả, việc này Chu Thượng Thư nói đấy nha, thực ra là tiện đây nói luôn, không biết Yến Quốc công bây giờ đang bị giam giữ tại đại lao Hình Bộ hay là ở phủ Lạc Dương, mặc kệ là ở đâu, đều là do Chu Thượng Thư ngươi cai quản. Địch mỗ… Muốn gặp hắn, Chu Thượng Thư có thể đồng ý giúp việc này không?

Chu Hưng nghe xong không khỏi “A” lên một tiếng, dừng chân nói:

- Địch công muốn gặp Hắc Xỉ Thường Chi?

- Đúng vậy!

Địch Nhân Kiệt cũng dừng bước, vẻ mặt vẫn tươi cười như trước, ánh mắt lại vô cùng sắc bén, nhìn hắn hỏi:

- Như thế nào?

Chu Hưng hơi hơi kinh ngạc, vẻ mặt nhanh chóng trở lại bình thường, ảm đạm thở dài một tiếng, nói:

- Tuy rằng theo ý kiến cá nhân đối với các tội phạm quan trọng là không hợp pháp, nhưng nếu Địch công đã có lời, Chu Hưng có lý nào lại không đồng ý, chẳng qua…

Địch Nhân Kiệt vẻ mặt căng thẳng hỏi tiếp:

- Chẳng qua làm sao?

Chu Hưng thở dài nói:

- Chẳng qua Hắc Xỉ Thường Chi này, Địch công ngài có gặp cũng không có tác dụng gì rồi.

Địch Nhân Kiệt trong lòng lập tức căng thẳng trầm giọng nói:

- Lời này của Thượng Thư, là có ý gì?

Chu Hưng thầm tiếc mà nói:

- Có người tố giác Hắc Xỉ Thường Chi có dấu hiệu làm phản, Thiên Hậu hạ chiếu bắt hắn quay về kinh thành Lạc Dương chịu tội, Chu mỗ còn vốn suy tính, Hắc Xỉ Thường Chi đối với triều đình hết sức trung thành và tận tâm, nói không chừng là có kẻ vu cáo? Ban đầu còn tính toán sẽ điều tra tường tận thật tốt vụ án này, nếu hắn thật sự bị oan uổng, hoặc có thể vì tài năng của hắn mà cởi bỏ oan khuất, ai mà biết được hắn vừa mới bị áp giải đến đại lao Hình bộ đã treo cổ tự tử rồi, người này thật là trong lòng nghĩ quẩn…

Nghe thấy câu này, Dương Phàm cũng không thể không chấn động, Hắc Xỉ Thường Chi là một vị đại tướng chỉ huy mấy chục nghìn đại quân ở biên cương, đường đường là một Quốc công, trên cả chặng đường áp giải vào kinh đều chưa từng tìm đến cái chết, vừa mới đến đại lao Hình Bộ không ngờ tự vẫn? Đối với tội phạm cỡ này, trong thiên lao của Hình Bộ cử rất nhiều cai ngục trông coi, không ngờ tự vẫn?

Chu Hưng lắc đầu, trong miệng liên tục than thở, Địch Nhân Kiệt dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sắp hoàng hôn, phát ra một tiếng thở dài…

- Cảm ơn sai dịch đại ca!

Đóa Đóa nói lời cảm ơn với một vị sai dịch phủ Lạc Dương, lại hỏi tiếp:

- Xin chỉ cho, Hình Bộ nha môn ở nơi nào vậy?

Nhìn nàng lông mày đẹp đẽ, mắt to, bình thường cũng thật xinh đẹp đáng yêu, tên sai nha kia cũng đặc biệt nhiệt tình đứng lên, tận tình chỉ bảo cho nàng một hồi. Đóa Đóa lúc này mới từ biệt mà rời đi.

Phu nhân của Đoá Đóa là người Đột Quyết, có tên là A Y Cổ Lệ, bởi vì Đông và Tây Đột Quyết xảy ra nội chiến, nàng mất đi người nhà cùng toàn bộ họ hàng, nhiều lần trải qua gian khổ sau cùng chạy trốn đến sông Hải Thủy, còn đã từng bị người ta cưỡng hiếp mà đứa con bị sinh non, sau lại được Hắc Xỉ Thường Chi thu nhận làm thị thiếp, dần dần được sủng ái, sau đó được làm vợ hai, Hắc Xỉ Thường Chi đặt cho nàng cái tên gọi của người Hán, Xuân Nữu Nhi.

Đóa Đóa là con gái của một quân nhân già chết trên sa trường, cũng có huyết thống Đột Quyết, chỉ có điều tại vùng biên cương dân chúng huyết thống pha tạp không rõ ràng như vậy. Hắc Xỉ Thường Chi thương nàng bơ vơ, hắn nhận nuôi nàng từ nhỏ, thân phận tuy là thị nữ nhưng xem như là con gái nuôi. Xuân Nữu Nhi đó sau khi về đây, Đóa Đóa vẫn hầu hạ nàng, hai người coi nhau như tỷ muội.

Khi Hắc Xỉ Thường Chi bị bắt, Đóa Đóa với Xuân Nữu Nhi đi đến chỗ thầy mo để cầu phúc cho đứa nhỏ trong bụng, may mắn mà thoát được một kiếp nạn. Còn Hắc Xỉ Thường Chi và toàn bộ gia quyến thì đều bị bắt giữ. Lúc Hắc Xỉ Thường Chi bị tội danh phản loạn mà bị bắt đi rồi, Hà Nguyên Quân Kinh lược Phó sứ Lâu Sư Đức nói với Xuân phu nhân âm thầm tùy cơ mà hành động, bảo nàng mang theo tất cả chứng cớ đến Lạc Dương tìm Địch Nhân Kiệt nhờ giải oan.

Lâu Sư Đức cũng là một danh tướng Đại Đường từng đại chiến với Thổ Phiên bách chiến bách thắng, chiến công lớn lao. Hắc Xỉ Thường Chi giữ chức Hà Nguyên Quân Kinh lược Đại sứ, hắn là Phó sứ, chủ yếu quản mọi việc trong đồn điền. Hà Nguyên Quân mở đồn điền hơn năm trăm ngàn mẫu đất, làm ra lương thực tự cung tự cấp, do đó khiến cho quân lính ở biên cương không chịu ảnh hưởng của cục diện chính trị rung chuyển tại triều đình, vẫn có thể duy trì sức mạnh chiến đấu như trước, làm kinh sợ những nước đang rình rập, Lâu Sư Đức có thể nói công lao rất lớn.

Lâu Sư Đức đối với Hắc Xỉ Thường Chi hiểu rõ vô cùng, biết người đồng đội này đối với Đại Đường trung thành tận tâm, tuyệt đối không có ý làm phản, cho nên mới liều lĩnh chỉ điểm cho Xuân phu nhân.

Địch Nhân Kiệt cả đời có biệt tài nhiều vô kể, tuy nhiên cũng có lúc nhìn lầm, tuy hắn cùng Lâu Sư Đức đều là trung thần của Đại Đường, nhưng đại khái là bởi nguyên nhân tính tình, Địch Nhân Kiệt vẫn không thích Lâu Sư Đức, hai người đồng trang lứa, tính tình Lâu Sư Đức cởi mở, giống như một vị huynh trưởng khoan dung, cũng không nghĩ đến chuyện ngang ngược đó mà ngược lại vô cùng tán thưởng tài năng của Địch Nhân Kiệt.

Bởi vì chuyện phân chia chiến lợi phẩm mà Địch Nhân Kiệt đắc tội với Tể tướng Trương Quan Phụ bị giáng chức xuống Giang Nam, lúc đó Lâu Sư Đức nhiều lần dâng thư lên Võ Hậu, thay Địch Nhân Kiệt kêu oan. Bây giờ Hắc Xỉ Thường Chi gặp chuyện không may, Lâu Sư Đức cho rằng nếu muốn cứu Hắc Xỉ Thường Chi chỉ có thể tìm sự trợ giúp ở chỗ Địch Nhân Kiệt đa mưu túc trí, bởi vậy bảo Xuân phu nhân âm thầm tùy cơ mà hành động, vào kinh thành tìm gặp Địch Nhân Kiệt.

Xuân Nữu Nhi bụng mang dạ chửa, cùng với tỷ muội tốt của mình Đóa Đóa lặn lội đường xa, âm thầm đi theo trượng phu, dọc đường đến kinh thành, lúc này nàng đã sắp tới ngày sinh nở, Đóa Đóa giúp nàng tìm thuê được một ngôi nhà để ở, cho nàng ăn một chút cháo nóng, thấy nàng cơn đau bụng mới dần dần biến mất, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Xuân Nữu Nhi nhớ thương trượng phu, thân thể vừa mới đỡ, liền giục Đóa Đóa đi hỏi thăm tung tích của trượng phu, lại tìm kiếm phủ đệ của Địch Nhân Kiệt để kêu oan. Đóa Đóa trên đường hỏi thăm tìm được phủ Lạc Dương Doãn Nha môn rồi, biết được tướng quân bị bắt giam tại Hình Bộ liền đi thẳng tới Hình Bộ.

Khi Đóa Đóa đi đến Hình Bộ, Chu Hưng vừa mới đưa Địch Nhân Kiệt đi ra cửa, nhìn bóng lưng của Địch Nhân Kiệt đã đi xa, Chu Hưng “Ha hả” cười lạnh một tiếng, phất tay áo đi vào nha môn. Lúc này Đóa Đóa vừa đi tới, hỏi thăm các sai nha gác cửa tin tức của Hắc Xỉ Thường Chi.

Chu Hưng vừa mới trở vào phòng tạm giam, không đợi hắn ngồi xuống, một tiểu quan thân tín bước nhanh tới vẻ mặt bí hiểm mà nói:

- Thượng Thư, ty chức vừa mới lúc nãy ở cửa nha môn, nhìn thấy một nữ tử hỏi thăm tin tức của Hắc Xỉ Thường Chi.

Người này là một thân tín của Chu Hưng tên là Viên Hướng Niên, chức quan không lớn, chỉ có điều ở Hình Bộ nha môn là một tay chắc lép, bởi vậy vừa thấy có cơ hội là hắn liền ra sức nịnh bợ Chu Hưng. Thường ở trên quan trường, một khi có cơ hội thăng quan tiến chức liền nghĩ ngay đến bản thân mình.

Chu Hưng vừa nghe thấy có nữ tử hỏi thăm tung tích của Hắc Xỉ Thường Chi thì lập tức trong lòng có chỗ nghi ngờ, Hắc Xỉ Thường Chi vừa mới bị áp giải vào kinh thành, người biết tin tức này không có mấy ai, cho dù là bạn cũ muốn hỏi thăm tin tức của hắn, cũng phải là nam nhân mới đúng, tại sao lại là một nữ nhân?

Nàng này với Hắc Xỉ Thường Chi chỉ sợ là không phải là người quen cũ, rất có thể là bám theo Hắc Xỉ Thường Chi một mạch vào kinh thành đấy. Nếu nàng là người thân thiết hay chính là nữ nhân của Hắc Xỉ Thường Chi, lo lắng cho an nguy của hắn do đó theo hắn vào kinh thành, như thế cũng không có gì, chỉ sợ đi…

Chu Hưng lập tức cảnh giác hỏi:

- Nữ nhân như thế nào?

Viên Hướng Niên nói:

- Nàng ta tuổi không lớn lắm, bình thường rất xinh đẹp, chỉ có điều nàng ta mặc trang phục người Hồ, vất vả mệt mỏi, màu da cũng đen một chút, giọng nói lại càng không giống người dân bản xứ ở Lạc Dương.

Chu Hưng lập tức híp mắt, cứ như mèo thấy chuột truy hỏi:

- Nàng ta hiện giờ ở đâu?

Viên Hướng Niên giống như dâng lên vật quý mà nói:

- Ty chức gặp nàng ở cửa nha môn đang hỏi thăm các sai nha về tung tích của Hắc Xỉ Thường Chi.

Chu Hưng tức không chịu nổi, tát ngay vào mặt hắn một cái như trời giáng, chửi mắng:

- Đồ khốn khiếp, ngu ngốc nhất trần đời! Bố mày hỏi nàng hiện giờ ở đâu?

Viên Hướng Niên không hiểu vì sao Chu Hưng lại phát hỏa như vậy, ôm mặt ầm à ầm ừ mà nói:

- Đại khái… đại khái là còn ở cửa nha môn mà.

Chu Hứng đạp một cái, Viên Hướng Niên không dám tránh, hắn bị đạp lảo đảo, Chu Hưng giận dữ nói:

- Cút ra ngoài, bắt nữ nhân kia vào phủ cho ta!

Viên Hướng Niên sợ hãi, thật sự không hiểu làm sao mình nịnh nọt như thế mà lại thành trêu tức hắn như vậy, vội vàng chạy ra phía ngoài, đến khi hắn ra đến cửa nha môn thì tất nhiên cô gái kia không biết đã đi về đâu. Viên Hướng Niên vội vàng hỏi sai nha canh cửa.

Viên Hướng Niên này xưa nay đối với bề trên thì cung phụng nịnh hót, với kẻ dưới thì bắt nạt, chẳng được ai ưa. Sai nha kia mặc dù không dám giấu diếm nhưng cũng chỉ lười biếng kể chi tiết lại cho hắn, thuận tay chỉ về phía trước. Viên Hướng Năm cứ như chó được chủ ném cho khúc xương, vui mừng mà đuổi theo…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.