Dương Phàm cẩn thận lục soát mấy con phố, cuối cùng dùng thẻ bài cấm
quân yêu cầu mở cửa phường Đạo Chính, phường chính đi cùng, lục soát các nhà có phòng sá cho thuê, khi hắn đi khỏi phường Đạo Chính, bầu trời
đầy sao tỏa sáng, giờ đã canh bốn.
Dương Phàm cầm đèn lồng, muốn
từ bỏ sự tìm kiếm trong đêm. Hai nữ nhân dị tộc, mục tiêu này rất rõ
ràng, cũng thành Lạc Dương rộng lớn như vậy, có thể lúc hai nữ nhân Đột
Quyết kia rời thành cửa thành đã đóng, thêm đó hai thành Nam Bác cũng
tăng cường giám quan, hai nàng không chắc đã chạy được tới Nam thành.
Nói như vậy, chỉ cần người còn ở lại Bắc thành, phạm vi tìm tòi sẽ thu hẹp
hơn, ban đêm không tiện kiểm tra từng hộ dân, tốt nhất là ngày mai trời
sáng tiếp tục tìm tòi. Nhưng khi hắn đi tới đường lớn, hắn chợt phát
hiện bức tường cao cao phía trước có một bức tường thẳng đứng, đó là một bức tường nguy, vì mặt đất bị sụt, mảnh đầu tường bị nghiêng, khắp
tường thành đang tiến hành sửa chữa rất tốn kém, cho nên dựng một bức
tường thẳng chống ở đó.
Dương Phàm biết sau mặt tường này là nhà kho, trong lòng không khỏi kích động.
Sau khi hắn đi vào Lạc Dương, trong mình đang mang mối thù máu, tìm kiếm
những kẻ thù tới từ quan trường, hắn cũng đoán trước được quá trình
trước mắt vô cùng gian nan, cũng từng nghĩ nếu bị bại lộ thân phận thì
sẽ tới đâu, kho thành này đã nằm trong suy nghĩ của hắn. Hai nữ nhân Đột Quyết kia có thể tới nơi đây không?
Dương Phàm ngẫm nghĩ, mắt híp dần.
Hắn đi tới bên tường, ngẩng đầu nhìn bức tường thẳng đứng, nhưng chỉ tới
phần eo của hắn, phía trên là mặt tường rộng bằng một thân người, có thể dễ dàng leo lên được, Dương Phàm vứt đèn lồng xuống mặt đất, một cước
dẫm lên trên, quay đao về vị trí thuận lợi, thả người nhảy lên mặt
tường, từng bước tiến về phía trước.
Sau khi hắn gia nhập Bách
Kỵ, vũ khí được trang bị là Chướng Đao, trong bốn loại đao của quân
Đường, Nghi Đao thường được dùng trong các nghi thức, mặc dù hoa lệ,
nhưng hiệu quả thực chiến kém hơn so với ba loại đao kia. Mạch đao là
trọng binh khí, loại này có hình dạng và cấu tạo giống kiếm trảm mã,
dùng trên chiến trường chém giết cực sắc bén, nhưng sử dụng trong cung
lại khá cồng kềnh.
Còn hai loại kia là hoành đao và chướng đao,
chướng đao ngắn hơn hoành đao, cũng là loại duy nhất có độ gấp khúc so
với các loại kia, nhẹ nhàng linh hoạt, dễ dàng trong quá trình vật lộn,
đồng thời một khi đâm vào thân thể, rút đao ra cũng khiến cho kẻ thù bị
thương tổn lần hai, cho nên Bách Kỵ hàng ngày đều dùng chướng đao.
Xuân Nữu Nhi và Đóa Đóa sau khi chạy đến nhà kho thành cũng không trốn tới
nơi nào xa hơn, các nàng không quen với nơi đây, hơn nữa, Đóa Đóa vào
trong thành, đón thêm Xuân Nữu Nhi, Xuân Nữu Nhi nghỉ một lát thì động
thai, cũng không chạy được xa hơn, các nàng đành trốn vào hầm nhà kho
ngay đây!
Khi Đóa Đóa ra ngoài tìm nước, thì phu nhân đã ra máu,
bộ dạng đau đớn đã dọa nàng sợ hãi, trong lúc vội vàng đã quên không
đóng cửa, cho nên Dương Phàm rất nhanh liền chú ý tới hầm nhà kho này.
Thông thường hầm khi là một thông đạo có đường bậc thang hẹp, Dương Phàm cầm
đao đứng ở trên cửa hầm, đưa mắt vào trong thăm dò, rồi nhẹ nhàng đi
xuống. Trong bóng đêm dựa vào cảm giác bước chân đi dọc thềm đá xuống
dưới, đi tới cuối đường liền ngầm đứng nghe trộm…
Nghe thấy tiếng trẻ con khóc oa oa, nỉ non.
Ban đêm tại đây, dưới thềm đất sâu, nơi đưa tay không đếm được năm ngón sao lại có tiếng trẻ con khóc, dù Dương Phàm gan lớn cũng không tránh được
cảm giác sởn da gà, hắn cẩn thận ló đầu ra, hướng nhìn vào trong hầm,
trong hầm nhà kho trống trải rộng lớn, hắn nhìn thấy một chiếc đèn lồng.
Trong bóng tối mờ mịt, chiếc đèn phát ra ánh sáng màu da cam, ấm áp, lặng lẽ, trong bóng đêm tạo ra những đốm sáng mông lung, giữa vùng sáng là một
nữ nhân đang nằm, bởi vì khoảng cách quá xa, thị lực Dương Phàm cũng
không thể nhìn rõ hơn.
Hắn nín thở, nắm chặt đao, bước thêm một
bước, cách vùng sáng kia càng ngày càng gần, lúc này hắn đã thấy rõ, hắn nhìn thấy một nữ nhân, người phụ nữ này ngồi dựa vào tường, trên tay
thậm chí trên mặt, khắp nơi đều nhuốm vết máu.
Nàng ôm gì vậy,
tiếng khóc của đứa trẻ chợt vang lên, người phụ nữ khẽ động, dường như
giãn vòng ôm, sau đó tiếng khóc nỉ non lại ngừng lại, Dương Phàm đứng
trong bóng đếm, không tiến thêm nửa bước, lẳng lặng đứng yên nhìn.
Hóa ra, bóng tối vô tận đằng sau người phụ nữ chính là bức tường vách kín,
khó trách hắn mới bước vào đã thấy không rõ lắm. Hắn nhìn thấy nữ nhân
kia tự thắt vào bụng dưới, chiếc váy ngắn màu xanh nhạt đã bị máu nhuốm
đỏ, dưới ánh đèn yếu ớt không thấy được vết máu chói mắt, chỉ vì sắc mặt nàng tái nhợt và khuôn mặt, người đầy vết máu nên mới thấy kinh tâm.
Bụng nàng…
Dương Phàm rùng mình một cái, không dám nhìn nữa, vội đưa ánh mắt nhìn lên
mặt nàng, trên ngực nàng, hắn phát hiện nàng đang ôm một đứa nhỏ, trên
người còn đang loang lổ vết máu, đứa nhỏ được nàng ôm vào ngực, hăng say bú sữa, còn nàng thì cúi đầu nhìn con mình, vẻ mặt vui tươi hạnh phúc.
Ngực của nàng để trần, bầu ngực bị dính vết máu càng lộ rõ sự trắng nõn khác thường, dưới ánh đèn màu ra cam lộ ra sự sáng rọi mê người, nếu người
nào đó nhìn thấy cảnh tượng trước mắt sẽ không khỏi có những ý nghĩ thấp kém trong đầu.
Dương Phàm chỉ thấy cổ họng bị nghẹn ứ, hắn muốn
nói chuyện, nhưng hắn không có dũng khí phun ra một chữ, hắn muốn dựa
vào trước, nhưng hai chân nhũn ra, căn bản không thể bước tiếp, hắn mười ba tuổi đã bắt đầu giết người, giết qua những sơn tặc phản bội, quan to triều đình, hắn trước giờ chưa từng nghĩ qua mình sẽ có thể nương tay
hay giữ không vững cây đao.
Cùng với sự thích ứng của ánh mắt với bóng tối, nữ nhân kia bụng đã bị mổ ra, mới sinh được đứa trẻ, nàng tự
mổ bụng mình, lấy con ra. Mà bụng nàng vẫn còn bị phanh ra, giữa tình
trạng thê thảm, ôm đứa nhỏ cho nó bú.
Bú sữa là một chuyện rất ấm áp, nhưng trong tình huống này, lại khiến người khác ghê sợ.
- Thình!
Dương Phàm chưa từng thấy thanh đao trong tay lại nặng như vậy, chướng đao
vốn không nặng, nhưng tay hắn mềm ra không giữ được, mũi đao chạm vào
sàn nhà, phát ra tiếng vang rất nhỏ, Tiếng vang tuy nhẹ, nhưng tại nơi
yên tĩnh này đến trẻ con cũng có thể nghe rõ một cách kì lạ.
Nàng ôm chặt đứa nhỏ trong lồng ngực, trợn mắt nhìn quanh, nhìn phía trước tối đen như mực, nhẹ giọng hỏi:
- Là ai, Đóa Đóa?
Thanh âm của nàng không lớn, dường như lo đứa bé trong lòng sợ hãi, Dương
Phàm hít một hơi, dùng hơi sức nhấc đao trong tay, chậm rãi đi tới phía
trước.
Dưới ánh đèn, bóng dáng Dương Phàm dần xuất hiện, đầu đội
thượng khăn, bao bên ngoài là khăn đỏ, khố bào ngắn, đeo da trâu, một
nửa buộc bụng, chân mang quần nhung, một đôi ủng da, trong tay cầm một
thanh đao lóe dáng, dưới ánh đèn lộ ra hào quang sắc lạnh.
Trong mắt Xuân Nữu Nhi lộ rõ sự tuyệt vọng, nàng cúi đầu, buồn bã nhìn đứa bé đang nỗ lực bú sữa, hồn nhiên không biết mẹ nó đang đối mặt với điều
gì, hai dòng nước mắt còn dính vết máu lăn trên mặt.
Xuân Nữu Nhi chậm rãi ngẩng đầu, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Dương Phàm, nhẹ nhàng mà nói:
- Xin ngươi, để ta và đứa bé đợi thêm chút lát, để nó ăn thêm một chút.
Nước mắt trên mặt nàng cuồn cuộn rơi, Xuân Nữu Nhi nghẹn ngào nói:
- Nó là con ta, chúng ta một đời là mẫu tử, kiếp này với ta cũng chỉ còn
có đêm nay, giờ khắc này, rất ngắn, rất ngắn, ta biết ta không còn con
đường sống, đứa con vừa mới chào đời của ta cũng thế, lúc ta quyết định
vào kinh, đã có người cho ta biết trước hậu quả, ta không sợ chết, ta
chỉ cầu ngươi, để ta cho con ta ăn thêm chút, nó chỉ vừa mới được sinh
ra.
Dương Phàm nghẹn cổ họng, nuốt nhanh nước miếng, mới nói được một câu:
- Ngươi đang chảy máu…
Xuân Nữu Nhi buồn bã nói:
- Ta biết, ta không thể cứu được nữa rồi, ra sắp chết rồi…
Dương Phàm nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên hỏi:
- Ngươi không phải gian tế Đột Quyết?
Xuân Nữu Nhi nhìn hắn có phần ngoài ý muốn, hỏi:
- Gian tế Đột Quyết? Người phái ngươi tới nói thế sao?
Không chờ Dương Phàm trả lời, Xuân Nữu Nhi liền lên giọng, mang theo sự kiêu ngạo và tự hào, lớn tiếng nói:
- Ta không phải gian tế Đột Quyết gì cả, ta là phu nhân của đại tướng quân Hắc Xỉ Thường Chi.
- Phu nhân của đại tướng quân Hắc Xỉ Thường Chi.
Con mắt Dương Phàm thu nhỏ lại, hắn tin lời nàng, nàng không cần phải nói
dối, trong lúc này, nàng không cần làm vậy, hơn nữa không hiểu sao Hắc
Xỉ Thường Chi hôm nay đã treo cổ tự tử. Tình yêu mà nàng đang dành cho
con, việc người Đột Quyết phái nữ nhân tới làm mật thám đã không còn dễ
tin nữa, càng không thể là một nữ nhân mang thai.
Dương Phàm trầm giọng nói:
- Trên người ta không có thuốc trị thương, tuy nhiên có thể giúp ngươi
băng bó vết thương một cách đơn giản, ta có thể tìm đại phu tới…
Xuân Nữu Nhi kinh ngạc nhìn tên lính quèn trước mặt, nàng ở trong quân phu
quân, chỉ thấy quân lệnh như núi, chừa từng thấy có chiến sĩ nào dám cãi lệnh, nhưng người trước mắt…
Xuân Nữu Nhi ngạc nhiên nói:
- Ngươi muốn cứu ta?
Dương Phàm nói:
- Nếu lời của ngươi là sự thật, ta quyệt không giao ngươi đi, ta sẽ cứu ngươi…
Xuân Nữu Nhi mắt sáng rực lên, sắc mặt của nàng càng thêm trắng bệch, thanh
âm càng thêm suy yếu, nhưng ánh mắt tuyệt vọng kia đột nhiên sáng rọi,
còn sáng hơn cả ánh đèn, khiến Dương Phàm không dám nhìn thẳng.
- Cảm ơn ngươi, ta không xong tồi, ta sắp chết rồi, nếu có thể, hãy cứu
con ta. Ta xin ngươi! Ta chỉ mong nó sống, chỉ cần nó sống là tốt rồi…
Xuân Nữu Nhi vẫn chưa nói còn một thị nữ ở đây, có lẽ nàng vẫn còn nghi ngờ
người lính này, nhưng hắn là hy vọng duy nhất trước khi nàng lâm chung,
mặc kệ nàng sống hay chết, người lính trước mắt cũng không thể để thi
thể nàng và đứa bé ở chốn này, nàng chỉ có thể mong những lời nói của
hắn là thật tâm, cũng chỉ mong có thể, nàng mới có thể an tâm mà ra đi.
Nàng dùng ánh mắt cảm kích nhìn Dương Phàm, muốn đem đứa bé qua, nhưng nàng
chỉ ôm đứa bé, hai tay, bất động, ánh mắt sáng rọi ngưng lại, nàng chết
rồi….
Dương Phàm chậm rãi đi đến bên người nàng, quì một gối,
trong mắt hắn, nữ nhân đều là những người yếu đuối, hắn không hề biết
tới dũng khí của một người phụ nữa có thể khiến hắn kinh sợ như vậy,
giống như nhìn thấy một pho thượng thần.
Hắn cẩn thận ôm đứa nhỏ
trong lòng Xuân Nữu Nhi, cả người đứa trẻ màu đỏ, cuống rốn được buộc,
đứa bé một thân bị nhuốm máu căn bản không hề biết được người mẹ yêu
thương nó đã rời khỏi cõi đời này, nó đang thưởng thức hương vị ngọt
ngào đột nhiên bị người khác ôm, không khỏi oa oa khóc lớn.
Dương Phàm ôm đứa bé trước ngực, nhìn người đã mất, nhìn người mẹ mắt còn
chưa nhắm, thanh âm nhẹ nhàng, dường như hắn sợ đánh thức nàng, giọng
nói khàn khàn có chút dị thường của hắn cất lên: