Phòng rất yên tĩnh, âm nhạc rất thanh nhã, sắc xanh nhẹ nhẹ, mùi rượu rất thuần. Còn mỹ nhân, tóc mai mày ngài, uyển chuyển quyến rũ, thân thể thướt tha, thơm tho nồng nàn, dịu dàng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng thong thả nói, khiến cho người ta chưa uống đã say ba phần, đích thực là ôn nhu hương của nam nhi.
Thẩm Mộc rất biết nói chuyện, tán gẫu với Dương Phàm về chuyện hay ho trên phố, nguyên nhân vào chùa Bạch Mã, gia nhập cấm quân, khi nghe thì rất chuyên chú, còn khi cần thiết lại chen vào một câu đơn giản, khiến cho người ta càng có hứng nói tiếp.
Dương Phàm nói đến hiện giờ mình trở thành Bách Kỵ, lại khẽ mỉm cười hỏi:
- Còn Thẩm huynh ngươi, hiện đang làm nghề gì?
- Vi huynh sao? Cũng rất ít khi tới Lạc Dương, hiện tại đến đây cũng là vì bằng hữu mời, rất nhanh cũng sẽ quay về Trường An. Ở Lũng Hữu, vi huynh có mấy cửa hàng da, mua bán tơ lụa, còn có vài mã tràng. Ha ha, còn về tiền, thực ra mua bán cũng có lời một chút, tuy nhiên cũng không bằng uy nghiêm của ngươi trong quan trường đấy.
- Không dám, kỳ thật tiểu đệ chỉ là một tiểu giáo cấm quân, quan trường này…thực chưa dám nói tới.
Thẩm Mộc mỉm cười nói:
- Người có thể đi vào Bách Kỵ, xin ra ngoài, tùy tiện chuyển sang cấm quân cũng có thể làm quan rồi. Theo ta thấy, Nhị Lang ngươi vẫn quá mức thành thật, thực ra, chỉ cần quan hệ thầy trò của ngươi và Tiết Sư, hơn nữa, Võ đại tướng quân hết sức thưởng thức ngươi, kinh Doanh một phen, tiền đồ không thể lường trước được!
Thẩm Mộc cười ha hả, rót thêm một ly cho Dương Phàm, nói:
- Đương nhiên, ngươi còn trẻ, không hiểu tình lý trong đó, tuy nhiên…
Ánh mắt Thẩm Mộc đột nhiên trầm xuống:
- Người có thể thành đại sự, cố nhiên cũng có người nhờ có nhân duyên trùng hợp, có được may mắn, nhưng cũng chỉ là số ít. Đại đa số người là từ khi còn trẻ đi lên, có chuẩn bị, tiền đồ của bọn họ, mỗi một bước đi đều là theo như trước đó đã an bài.
- Những người này, phần lớn đều không phải kẻ đầu đường xó chợ, hoặc là có bậc cha chú là trọng thần trong triều, hoặc là con nhà quyền quý gia tộc giàu có, nhờ vào phụ huynh trưởng bối mới có năng lực như thế, cũng có sẵn đôi mắt đã sớm an bài từng bước cho y, những tướng quân thiếu niên cùng đánh cầu với Nhị Lang, ai cũng như thế!
Y nhìn Dương Phàm thật sâu, nói:
- Vân khí, Nhị Lang đã có, chỉ có điều ở Bảo Sơn còn không biết lợi dụng, cần một người am hiểu thế sự chỉ điểm cho ngươi, giúp ngươi mưu tính, cần có được số vốn nhất định cho việc kinh Doanh của ngươi, kể từ đó, Nhị Lang hôm nay tuy chỉ là một tiểu giáo Bách Kỵ, ngày sau, trở thành đại tướng quân của vạn quân vạn mã cũng không nhất định là không thể!
Ánh mắt Dương Phàm hơi sáng lên, nâng chén mời y, uống một ngụm, nói:
- Lời vàng ngọc của Thẩm huynh, Dương Phàm được nhờ không ít. Chỉ có điều, lời của Thẩm huynh, nói thì dễ, làm rồi mới thấy khó.
Hôm nay Thẩm Mộc chỉ muốn kéo gần quan hệ với hắn, đương nhiên không lập tức nói ý định của mình, cười ha hả nói:
- Nói dễ không dễ, nói khó không khó, kỳ thật, gặp được người cũng là một cơ duyên. Vi huynh kinh thương ở Lũng Hữu, biết rất nhiều nhân vật cự thất cao môn, trong đó có đủ cao nhân, ta sẽ xem xét giúp ngươi.
- Thẩm huynh trân trọng như thế, tiểu đệ thật không biết nên báo đáp thế nào!
Thẩm Mộc nghiêm mặt:
- Lời này của Nhị Lang là khách khí rồi. Lại nói, Thẩm Mộc ta cũng không quan trọng, có thể có hôm nay, không ngoài nguyên nhân nào khác, chính là trọng nghĩa khí! Kết giao với anh hùng thiên hạ! Mỗ và Nhị Lang, nghĩa khí hợp nhau, Nhị Lang có cần gì, chỉ cần cho vi huynh biết, lên núi đao xuống biển lửa, mày cũng không nhăn!
Nói xong lời khẳng khái này, sắc mặt Thẩm Mộc hòa hoãn lại, cười ha hả nói:
- Ngươi xem, chúng ta nói chuyện cũng không cần lạnh nhạt tiểu mỹ nhân như vậy? Đến đến, cùng chúng ta uống rượu…
Nói xong, y duỗi tay, ôm vào cái eo nhỏ nhắn của một tiểu mỹ nhân bồi rượu, cười ha hả nói:
- Bồi ta uống một chén Bì Bôi Nhi nào.
Mỹ nhân uyển chuyển quyến rũ nở nụ cười với y, cúi đầu nhấp một ít rượu, cong đôi môi diễm diễm ghé sát lại bên môi y. Một nữ tử áo lục ngồi cạnh Dương Phàm cũng nhấp một ngụm rượu, bắt chước ghé sát lại gần hắn.
Nữ nhân yêu nam nhân đẹp, tiểu lang quân bên cạnh rất động lòng người, mỹ nhân này đã sớm ngứa tâm, bình thường bực nhất là khách nhân chân tay khua khoắng, hôm nay lại chỉ ước gì hắn trêu chọc mình. Thay vào đó, hai vị khách nhân lại chỉ nhàn nhạt tán gẫu, xem kiến thức của bọn họ cũng biết không phải chỉ là tầm hoan thuần túy mà đến, hai người chỉ lo uống rượu bàn suông, các nàng cũng chỉ ngoan ngoãn ngồi một bên gắp thức ăn, rót rượu, không dám quấy rầy lung tung.
Hiện giờ hai người đã nói chuyện xong giai đoạn cao trào nhất, đương nhiên nàng muốn thân thiết với tiểu lang quân tuấn tú này, vừa vào lúc này, bức rèm che bị xách lên, hai vị đại cô nương tuấn tiếu xốc rèm, hai đôi mắt đẹp quét khắp bên trong.
Thẩm Mộc nhướn mi mắt một chút, dường như không thấy người bên ngoài, cũng nhanh chóng đẩy mỹ nhân đang nhào vào lòng mình ra, nhăn mày lại, đường đường chính chính nói với Dương Phàm:
- Nhị Lang, hôm nay ta và ngươi gặp nhau, uống chút rượu tâm sự là tốt rồi, kêu những cô nương này đến làm gì?
- Hả?
Dương Phàm ngây người ra.
Thẩm Mộc đầy chính khí:
- Gọi các nàng đến đàn hát một chút, tiếp rượu trợ hứng cũng được, còn những chuyện chàng chàng thiếp thiếp nhàm chán này thì thôi đi. Một đám hương phấn dung tục, sao có thể nhìn được!
Dứt lời, vung ống tay áo, giống như sợ bị dính phải thứ hương phấn dung tục kia.
Dương Phàm nhìn vị người đàn ông chân chính vừa mới “Kết giao với anh hùng thiên hạ! Nếu có cần gì, lên núi đao xuống biển lửa, mày cũng không nhăn!” Nhất thời trợn mắt há mồm.
Ngoài bức rèm che, một người con gái nhẹ nhàng hừ một tiếng, thản nhiên hỏi:
- Trang! Ngươi còn muốn tiếp tục giả vờ sao?
- Người nào? A! Lăng Thân, sao nàng tới đây?
Thẩm Mộc lảo đảo đứng lên, vừa mừng vừa sợ tiến ra đón.
Dương Phàm há hốc miệng:
- Gã này cũng giả bộ thật tốt đó? Nữ nhân vừa xốc rèm kia là ai? Chẳng lẽ là vợ y? A? Nàng bên cạnh chằng phải là…. A Nô!
Dương Phàm trợn tròn đôi mắt, nhìn nữ tử xinh đẹp vừa xốc rèm lên, sắc mặt kỳ quái đứng đó, nhìn nhìn nữ nhân xinh đẹp còn đang cong miệng muốn tiếp rượu cho mình, vội đẩy nàng ra, đứng lên nói:
- A Nô, sao nàng lại ở đây?
Thẩm Mộc không biết còn đang cúi đầu nói gì đó với Thất Thất cô nương, chỉ thấy nàng lạnh lùng liếc Dương Phàm một cái, chán ghét nói:
- Ngươi đó. Sau này ít lui tới với kẻ háo sắc vô sỉ này một chút!
Thẩm Mộc cười cười vâng dạ:
- Được được được, đây không phải là bàn chuyện làm ăn sao? Sao nàng tìm đến được đây? Những chỗ thế này, nàng đứng lên cũng sợ bẩn chân, đi đi đi, chúng ta vào trong viện nói chuyện!
Thẩm Mộc nói xong, quay lại nháy mắt lia lịa với Dương Phàm, sắc mặt đầy ân hận và vô tội.
Thất Thất cô nương đi vào, đừng nhìn nàng chỉ mang theo một ít nữ nhân bên người, công phu quyền cước khá tốt ngay cả nam nhân cũng không chắc lợi hại hơn. Thất Thất lại đến từ Lũng Hữu, nữ tử biên tái Tây Bắc, bất kể Hồ Hán đều thiện cưỡi ngựa bắn cung, công phu quyền cước cũng không tầm thường, có rất ít nữ tử yếu đuối.
Cái này gọi là “Váy hoa xòe tung trên lưng ngựa, trái kéo phải bắn như cánh bướm. Nữ tử như thế, nam tử chỉ có thể gặp” (chắc trong câu chỉ co thể gặp không thể cầu) chính là tả những phong thái địa khu Tây Bắc đấy. Những người này xông vào “Túy xuân lầu”, mấy ta đả thủ kia sao ngăn được.
Cũng không biết Thẩm Mộc và vị Thất Thất cô nương kia quan hệ thế nào, y lừa được nàng ra ngoài, mấy nàng tửu nương kia thấy tình hình không ổn cũng đều lui xuống, trong phòng chỉ còn lại Dương Phàm và Thiên Ái Nô hai người.
Dương Phàm vui vẻ cười nói:
- A Nô, vào ngồi nào!
A Nô liếc cái ghế bên cạnh hắn, khẽ nhếch mép cười hỏi:
- Ta vào ngồi, với thân phận gì?
- A…
Dương Phàm ngẫm lại cũng thấy không ổn, vội vàng đứng lên ra ngoài rèm, ngại ngùng giải thích:
- Nàng hiểu lầm rồi! Ta chỉ ngồi đây uống rượu tán gẫu thôi!
Thiên Ái Nô lạnh lùng nói:
- Bảo người ta dùng miệng mớm rượu cho gọi là nói chuyện tán gẫu sao?
Dương Phàm kêu oan:
- Nào có. Thật ra Thẩm Mộc kêu tửu nương kia tiếp y Bì Bôi Nhi gì đó mà, tửu nương bên cạnh ta chỉ học theo thôi, nhưng ta không uống mà!
Thiên Ái Nô cũng không tha:
- Không phải vì ta kịp tới sao?
- Nàng không đến ta cũng không uống, nàng còn không tin ta sao.
Sắc mặt nàng có mềm mỏng lại một chút, lại cau mũi, vẫn không vui nói:
- Ngươi uống hay không uống liên quan gì đến ta. Ta không phải là gì của ngươi, giải thích với ta làm gì?
Câu này vừa dứt, hai người đều có chút không thoải mái.
- A… Cái đó…
Dương Phàm ho khan một tiếng, ngượng ngập nói:
- Hôm nay là ngày vui Kiều ca nhi thành thân, ta đi uống rượu mừng thôi, bởi vì muộn quá không về cung được, vốn định tìm chỗ nào đó ở một đêm, kết quả Thẩm Mộc dẫn ta tới đây uống rượu. Khụ! Tửu nương này cũng là y gọi đấy!
Thiên Ái Nô có thể tìm đến đây, sớm cũng đã hiểu được, Dương Phàm nói vậy, dĩ nhiên nàng tin, bèn hừ lạnh một tiếng, dặn dò hắn:
- Ngươi đó, sau này ít lui tới với loại háo sắc vô sỉ này đi!
A? Những lời này quen tai ghê, hình như Thất Thất cô nương cũng vừa nói.
Nữ nhân, quả nhiên chỉ quản tình không quản lý.
Mã mẫu được con trai con gái an ủi động viên, tâm tình khổ sở cũng dần khá lên, được hai người bọn họ hầu hạ đi nghỉ, vợ chồng mới cưới mới về phòng mình.
Trong tân phòng, trên tường dán chữ hỷ, trên bàn, một cặp nến long phụng thật cao cũng đã được thắp sáng, chăn cũng đỏ, đồ đạc trong phòng đều là không khí vui mừng, cũng làm tan biến bớt nỗi buồn trong lòng hai người, nhưng việc ngay trong ngày tân hộ đại hỉ gặp xui xẻo như một bóng ma phủ xuống nội tâm hai người, khiến cho bọn họ không thể hăng hái lên.
Diện Phiến Nhi lặng lẽ ngồi trên giường, Mã Kiều cũng lặng lẽ ngồi cạnh nàng, lúc này, bọn họ vốn nên hạnh phúc ở bên nhau, âu yếm, nhưng khi thấy sắc mặt của Diện Phiến Nhi, Mã Kiều nào có dũng khí vươn tay ra. Một lúc lâu sau, y mới khe khẽ thở dài, nói với nàng:
- Đêm khuya rồi, nương tử, chúng ta nghỉ ngơi thôi.
Nói xong, Mã Kiều đứng lên thổi tắt nến đỏ.
Diện Phiến Nhi vừa thấy, vội kêu lên:
- Dừng lại, chàng làm gì đó?
Mã Kiều ngây ngốc trả lời:
- Ta thổi nến.
Nàng vội nói:
- Không được, mẫu thân của thiếp đã nói, ngọn nến đêm tân hôn nhất định phải cháy đến hừng đông, ngày mới hồng hồng hỏa hỏa, sáng sủa nhà cửa, nến đỏ đêm tân hôn không thể tắt.
- Vậy à?
Mã Kiều chợt nhớ ra mẫu thân mình cũng từng dặn như thế, nhất thời lại quên mất, y gãi đầu, nhìn ngọn nến ngay cạnh, lại nhìn tấm đếm trên giường, bỗng nhiên lo lắng hỏi:
- Cái này…. Nếu như gió lớn quá, thổi tắt nến thì sao?
Diện Phiến Nhi cười phì một tiếng, mặt đỏ lên, không kìm nổi vừa xấu hổ vừa giận mắng:
- Đồ ngốc này, còn nói vớ vẩn nữa!
Mã Kiều thấy khuôn mặt thẹn thùng của nàng quyến rũ chưa từng thấy, không khỏi ngẩn ra ngắm, chỉ trong khoảnh khắc, y không kìm lòng nổi mà nói:
- Nương tử, nàng thật đẹp.
Ngọn nến bùng sáng lên…
Diện Phiếm Nhi càng thẹn, Mã Kiều ngả tới mang theo một làn gió nhẹ cuốn theo ánh nến lay động, cũng thổi hết nỗi buồn trong lòng hai người…