Say Mộng Giang Sơn

Chương 216: Cả đêm không ngủ



Đêm đã khuya, Tiểu Thất hai cái tay bé nhỏ ôm lấy đầu, hai bàn chân nhỏ cuộn cong lại, nằm giống như con ếch xanh nhỏ, ngủ ngon hết sức.

Đã đến mùa hè, Đóa Đóa sợ nó bị nóng cho nên cho nó ăn mặc khá mỏng. Đóa Đóa lại sợ nó bó tay, bó chân quá cực khổ, cho nên hoàn toàn buông thả ra.

Cũng tàm tạm, tên tiểu tử này tuy rằng mất mẹ từ ấu thơ, ngay cả sữa cũng chỉ được ăn sữa dê, nhưng lại vô cùng khỏe mạnh, ăn uống rất tốt, lúc chơi đùa tất nhiên rất hoạt bát linh lợi, bình thường lúc đang ngủ cũng không làm ầm ĩ, động chân động tay nó cũng không tỉnh.

Đóa Đóa ngồi bên giường còn chưa đi ngủ, nàng đang sửa sang lại quần áo. Thật ra thì cũng không có quá nhiều cái gì để có thể sắp xếp, trong bao quần áo nhét nhiều nhất là tã. Đóa Đóa tính toán, dọc đường đi về phía tây, trên đường không phải lúc nào cũng có thể giặt sạch tã, phơi khô, cho nên cố ý chuẩn bị nhiều một chút.

- Còn thiếu cái gì nhỉ…

Đóa Đóa lấy đồ trong bao quần áo đếm, tính toán trên đường còn nên mang theo thứ gì. Dương Phàm hai ngày nay tranh thủ dành thời gian xuất cung đã nói cho nàng biết hắn phải đi Lũng Hữu. Dương Phàm cứ hai ngày một lần tranh thủ có giờ nghỉ liền xuất cung tới gặp nàng, đưa chút đồ ăn, thăm đứa nhỏ, lúc này đây là trước khi đi muốn sắp xếp cho nàng.

Võ Du Nghi qua quá trình điều tra một thời gian ngắn, đã thôi truy bắt Xuân Nữu Nhi và Đóa Đóa, chỉ có điều ở trước phủ Địch Nhân Kiệt còn để lại trạm gác ngầm phòng ngừa vạn nhất, Dương Phàm định đem Đóa Đóa và đứa nhỏ chuyển đến phường Tu Văn, nhờ Diện Phiến Nhi chăm sóc.

Ai ngờ Đóa Đóa vừa nghe hắn phải đi Lũng Hữu, liền năn nỉ cùng đi trở về. Dương Phàm điều tra một chút, Hắc Xỉ Thường Chi mặc dù ở Lũng Hữu không có thân nhân, nhưng gia tộc Xuân Nữu Nhi của mẹ nàng cũng tại Lũng Hữu, tuy rằng chưa từng liên lạc với nhau, nhưng một đại tộc như thế chưa hẳn đã bị tiêu diệt toàn bộ ở trong chiến loạn.

Sau khi Hắc Xỉ Thường Chi bị bắt, Xuân Nữu Nhi từng nói qua, Lang quân đối với Đại Đường trung thành và tận tâm, công trạng lớn lao, lại nhận được kết cục như vậy. Không ai rửa oan, sau khi trở về quê hương, trở lại Lũng Hữu tìm kiếm gia tộc của mẫu thân nàng. Người trong cùng một nhà yên ổn sống cuộc sống của mình.

Hiện giờ Võ Tắc Thiên vừa mới đăng cơ, Võ Thừa Tự kiêu căng ngút trời. Nói như Địch Nhân Kiệt tài năng như vậy không biết đến bao lâu mới được như vậy. Vả lại quan trọng nhất là Xuân phu nhân mang theo những chứng cớ kia đến Lạc Dương, nàng chỉ là tiểu nha hoàn, chưa từng tham dự đến chuyện quân cơ. Ngay cả người làm chứng cũng không có, ở lại trong kinh cũng không làm được gì, không bằng trở về, còn có thể tìm tới gia tộc của mẫu thân phu nhân, cũng có thể khiến đứa nhỏ và người thân được đoàn tụ.

Dương Phàm bị nàng cầu khẩn năn nỉ một chập, đành phải đồng ý. Hiện giờ hai ngày nữa là ngày khởi hành, Đóa Đóa liền bắt đầu chuẩn bị.

Nàng nhớ nhung Lũng Hữu, Lạc Dương tuy rằng phồn hoa, nhưng đối với nàng mà nói chỉ là một cái nhà giam không nhìn thấy bầu trời, nàng mong ước được trở về Lũng Hữu. Chỗ ấy trời xanh hơn, mây trắng hơn, cây cỏ xanh mướt, gió thổi tự do. Nàng tưởng nhớ sáo Khương nơi đó, nhớ tiếng trống da dê “Thùng, thùng”, đó vĩnh viễn mới là quê hương của nàng.

Duy nhất có một mối tiếc nuối trong lòng nàng, đó là trước khi đi không thể bái tế phu nhân một cái. Nghĩ đến phu nhân, trong mắt Đóa Đóa đã ươn ướt, nàng nhìn Tiểu Thất đang ngủ say, khẽ khàng vuốt ve hai má đỏ hồng hồng của bé, giọng nói xa xôi:

- Đợi A Lang rửa sạch oan khuất, tiểu công tử cũng biết chuyện rồi, Đóa Đóa sẽ mang ngươi trở lại bái tế mẹ ruột của ngươi. Được không?

Tiểu Thất trong lúc ngủ mơ cười “khanh khách” hai tiếng, khóe miệng lại kéo ra giống như là đang khóc thút thít.

Những người già thường nói, trẻ con trong lúc ngủ mà lúc khóc lúc cười, hoặc là khoa chân múa tay, ấy là có bà mụ đang dạy cho bọn chúng khóc thế nào, cười thế nào, làm thế nào sử dụng tay chân của mình.

Đóa Đóa không kìm nổi liền muốn biết người hiện giờ đang dạy Tiểu Thất là ai chứ? Có phải là phu nhân nhớ thương đứa nhỏ không, cho nên trong giấc mộng nàng đến thăm cục cưng của mình, tự mình đến dạy hắn việc nọ việc kia?

Nghĩ như thế, Đóa Đóa cay cay sống mũi, không kìm nổi lại chảy nước mắt…

***

Eo thon giống như liễu, dịu dàng khẽ cong.

Mông tròn căng trắng mịn đẫy đà kia, ở trong nước lúc ẩn lúc hiện càng nẩy nở, trên mặt nước bốc lên từng làn hơi nước nóng, một bông hoa xinh đẹp, cánh hoa ở bên trên mặt nước sóng sánh, nàng kia da thịt lộ ra trắng nõn như tuyết, thật sự là vô cùng xinh đẹp quyến rũ.

Thỉnh thoảng, bàn tay to của Dương Phàm đánh úp về chỗ hiểm yếu của nàng, Uyển nhi thẹn thùng mà tránh né, mông kia nhún, trên mặt nước bình lặng “xôn xao” sóng sánh một vài tia nước tóe ra, chợt lóe ra thoáng một cái, lại xuất hiện ra một vùng ánh sáng lóa mắt, không chờ ngươi xem hình dạng nó ra sao, một vầng trăng sáng đã trầm xuống tới đáy nước rồi, đùa giỡn tâm tư Dương Phàm cũng theo nó mà phập phồng lên xuống theo nhau

Nhìn Uyển nhi sung sướng, thỏa mãn, hạnh phúc biểu lộ trên nét mặt, nỗi lòng băn khoăn của Dương Phàm lặng lẽ buông xuống.

Dương Phàm lúc ở Nam Dương, ở trên phố có nghe qua rất nhiều người đàn ông khoe khoang chuyện giường chiếu, trong lúc đó bản lĩnh thế nào, Dương Phàm vốn cho là mình ít nhất so với bọn họ mạnh mẽ bảy tám phần đấy, nhưng không ngờ hắn đêm đầu tiên lại chấm dứt nhanh như vậy, theo như hắn ước đoán thời gian cũng được một phút đồng hồ, đây là hắn đã kiên trì lắm rồi đấy.

Lúc Uyển nhi lấy hết dũng khí để nói với hắn:

- Lang quân tối nay… ngươi muốn ta đi…

Toàn thân xương cốt dường như đều theo những lời nói này của nàng mà khí lực bị rút đi hết sạch rồi, cả thân thể mềm nhũn như không xương, nếu không phải là Dương Phàm đang ôm eo nhỏ của nàng thì gần như là mềm liệt trên mặt đất.

Nàng lúc này, êm ái như một cây mây, quấn trên tán cây.

Dương Phàm ôm nàng tiến vào phòng trong, đặt trên giường,

Trùng nến liên tục tỏa ra mùi thơm lạ lùng thôi tình, tuy nhiên mùi hương thôi tình thượng thừa đến thế này chẳng qua chỉ có thể làm cho dục vọng của con người càng thêm mãnh liệt, nhưng không đến mức làm cho thần trí người ta bị đảo điên, Dương Phàm tinh thần như trước vẫn thư thái, hắn muốn để lại cho nữ nhân mình yêu thích một đêm lãng mạn kiều diễm, mà không phải là một quá trình thô bạo

Thế mà đương lúc cởi quần áo, Uyển nhi hai má nóng lên mà dúi đầu vào dưới chăn lại cũng không chịu ngẩng lên, Dương Phàm nhìn chiếc giường tình yêu kia, thì hoàn toàn bị lạc trong đó rồi.

Uyển nhi phủ phục trên giường, thân mình thon thả, chân tay thon dài, da thịt trắng nõn như tuyết, ánh sáng óng ánh trắng thuần.

Dương Phàm lúc bình thường chỉ cảm thấy nàng dáng người cao ráo, thon thả, bây giờ không một mảnh vải mới biết nàng mảnh khảnh, chỉ có điều không giống như vai gầy, eo nhỏ nhắn được một nắm, hai bên đùi ngọc của nàng đúng là to lớn đáng kể vô cùng nảy nở, cứ như lòng trắng của hai quả trứng gà đã bóc vỏ, lộ ra bờ vai gầy, lưng mịn eo nhỏ, bắp đùi thon dài, kết hợp uyển chuyển vô cùng

Dương Phàm nhịn không được, vì thế nam nhân và nữ nhân một cuộc chiến tranh đến đây đã bắt đầu.

Mặc dù Uyển nhi sớm đã có ý chuẩn bị đem mình dâng hiến cho hắn, nhưng trong một khoảnh khắc tiến thêm bước nữa. Nàng vẫn nổi lên sợ hãi, hai tay và hai chân của nàng tựa như hai cái kìm một lớn một nhỏ, lập tức bám chặt lấy thân thể của hắn, không chịu để cho hắn tiến thêm bước nữa.

Sau một trận đấu sức, cuộc chiến mở màn, Dương Phàm giành thắng lợi, nhưng loại cảm giác vui sướng khác thường này, gần như khiến hắn lại lập tức rơi vào tay giặc. Việc này và thân thể cường tráng không có quan hệ với nhau. Không có một người anh em nào lần đầu tiên có thể chống đỡ được cái kia, cũng không từng thưởng thức qua cái gọi là tiêu hồn thực cốt, khoái cảm sung sướng đến cực điểm. Dương Phàm chỉ giữ vững được một phút đồng hồ, thân mình liền nổ thành hàng tỉ mảnh nhỏ.

Ước vọng thật đầy ắp.

Hiện thực đầy cảm xúc

Dương Phàm vô cùng chán nản.

Hắn không biết người khác lần đầu tiên có thể kiên trì như vậy là cực kỳ đáng quý, càng không biết một xử nữ há lại có thể chịu đựng được một trận? Cho dù là Uyển nhi thường xuyên đá cầu thân thể khỏe mạnh. Ân ái thế này với nàng mà nói đã đến cực điểm. Mãi đến lúc hai người cùng tắm, nhìn Uyển nhi vẻ mặt thỏa mãn sung sướng, hạnh phúc hơi xấu hổ, nỗi lo lắng trong lòng Dương Phàm mới dần dần biến mất, sau đó hắn lại mừng rỡ phát giác, ham muốn của hắn lại nổi lên.

- Rầm ào!

Sau khi cùng tắm hồi lâu, Uyển nhi nỗi rụt rè cũng tan biến, dần dần thích cảm giác âu yếm quan hệ thân mật với nam nhân, nàng kia trắng nõn đến vô cùng, duyên dáng đến cực điểm, thân mình như một con cá heo dường như khẽ cười mà nhảy lên mặt nước, đột nhiên lại lặn xuống. Sau đó trượt lại gần muốn hôn lên ngực Dương Phàm, nhưng nàng lập tức phát hiện ra điều khác thường.

Dưới nước có một cái trụ dựng lên…

Trời đã sáng Võ Tắc Thiên đi dạo ngắm mọi vật trong Thần cung, bên đường bỗng nhiên có một tiểu cung nữ bước nhanh đến gần, Cúi đầu rỉ tai nói với nàng một lát.

- Hả? Uyển nhi bị bệnh? Có gọi Thái y chưa?

Tiểu cung nữ nói:

- Đãi Chiếu chẳng qua chỉ đột nhiên cảm phong hàn, bệnh cũng không nặng, nghỉ tạm một hai ngày sẽ khỏe thôi. Bản thân Đãi Chiếu cũng hơi thông y thuật, ăn xong uống thuốc thì đã khỏe hơn nhiều, chỉ có điều hai ngày tới không thể phụ giúp Thánh Thượng cai quản chuyện chính sự, đặc biệt sai nô tì hướng đến thánh nhân xin nghỉ

Võ Tắc Thiên đối với trợ thủ đắc lực của mình vẫn là rất coi trọng. Sau khi nghe xong vuốt cằm nói:

- Ừ, vậy hãy để nàng ta an tâm nghỉ ngơi hai ngày đi. Bảo Đoàn nhi lấy từ trong kho ra một chút sâm và đồ bổ cho nàng.

- Nô tì thay mặt Thượng Quan Uyển Đãi Chiếu tạ ơn thánh nhân ban tặng!

Cung nữ kia duyên dáng bái lạy, Võ Tắc Thiên vung tay lên, bước tiếp tục hướng chỗ Thần cung đi vào.

Đoàn nhi hầu hạ Võ Tắc Thiên tắm rửa thay quần áo, ăn sáng, sau khi vào triều, lúc này mới nghỉ ngơi. Lúc này nàng ở trong phòng ăn cháo tổ yến, một thái giám thân hình cao lớn, ngũ quan cân đối, béo trắng rón rén mà đi đến.

Thái giám béo kia nhỏ nhẹ mà bẩm báo:

- Đoàn nhi tỷ tỷ, thánh nhân có chỉ, nội kho phân phối ít sâm và đồ bổ thưởng cho Thượng Quan Đãi Chiếu bồi dưỡng cơ thể, kính xin tỷ tỷ chỉ thị.

Thái giám này là tâm phúc bên người Đoàn nhi tên là Tĩnh Quan, bởi vì trời sinh có một cái lưỡi linh hoạt, thường khua môi múa mép khiến Đoàn nhi hồn bay phách lạc, cho nên được Đoàn nhi sủng ái nhất.

Đoàn nhi nghe xong Tĩnh Quan bẩm báo, nghi ngờ mà nói:

- Đã là ý chỉ của đại gia, vậy lấy vài thứ tốt đưa đi, cũng không cần lấy thứ tốt nhất, ý tứ một chút là được, Thượng Quan Đãi Chiếu nàng còn thiếu những đồ này sao? Đúng rồi, nàng làm sao vậy?

Tĩnh Quan liếm liếm đôi môi dầy, thấy người gặp họa vui sướng mà nói:

- Nghe nói là trúng phong hàn, nằm trên giường không dậy nổi.

- Thật sao?

Đoàn nhi vừa nghe thì cao hứng trở lại:

- Được, ngươi đi lấy mấy thứ đồ đến đây, ta tự mình đưa đến. Thượng Quan tỷ tỷ bị bệnh, ta đây là muội tử không đi thăm, bày tỏ tâm ý sao.

Tĩnh Quan cười ha hả, đáp lời một tiếng, lui xuống.

Uyển nhi lúc này vẫn chưa chịu dậy, nhưng hôm nay nàng thật sự không bò dậy nổi.

Nếu như nói, đêm qua nàng đem mình dâng hiến cho lang quân, lần đầu tiên thỏa mãn lớn nhất của nàng là tâm lý, lần thứ hai lại dần dần cảm nhận được cái gọi là khoái lạc này, lần thứ ba thì nàng cảm thụ phiêu phiêu dục tiên…, lần thứ sáu khi nàng đã nhũn ra như một bãi xuân bùn, lần thứ bảy là nàng không chịu nổi lại tiếp tục, năn nỉ xin chấm dứt đấy.

Cho đến bây giờ thân thể của nàng còn mệt mỏi rã rời, không thể động đậy, thỉnh thoảng di chuyên thân dưới, tơ lụa mềm mại cọ vào da thịt, đã làm sinh ra một loại khoái cảm tê tê dại dại. Hơn nữa da thịt của nàng trắng nõn mềm mại quá mức, cho dù là nhẹ nhàng hôn đều đã lưu lại rất rõ ràng dấu môi hôn, hiện giờ khắp cả người nàng hoa đào nở, mặc dù có thể dùng quần áo che lấp, nhưng mà cũng không dám gặp ai, đành phải cáo bệnh xin nghỉ.

- Uyển nhi, từ giờ về sau, nàng là nữ nhân của ta rồi.

- Người ta sớm hay muộn cả đời đều thế, đều là của huynh.

Uyển nhi nằm trong chăn, nhớ tới lúc nàng nằm trong ngực rắn chắc của Dương Phàm, ôm lưng hổ của hắn, hai người liên tục nói những lời tâm tình, không khỏi lại si ngốc cười ngọt ngào

Loại cảm giác này thật hạnh phúc, rất bình yên, rất đẹp đẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.