Say Mộng Giang Sơn

Chương 286: Lý Lệnh Nguyệt cao ngạo



Vừa qua khỏi giờ Mùi, Dương Phàm mặc một bộ quần áo thường phục, chậm rãi bước vào Kim Sai Túy tửu lâu. Tửu sư ân cần đón chào, cơ bản là không nhận ra hắn từng mặc áo gấm đội mũ Hồ, đóng giả vị khách thương nhân Tây Vực kia, buôn bán tuy rằng trí nhớ tốt nhưng dù sao thời gian cũng lâu lắm rồi.

Dương Phàm nói:

- Ta có hẹn với một người ở gian nhã phòng chữ Thiên

Tửu sư nói:

- Khách quan mời vào trong. Ngươi hẹn khách nhân còn chưa tới đâu, ngài cứ ngồi đây trước đã, xin mời!

Tửu sư đưa Dương Phàm vào gian nhã phòng chữ Thiên, bày biện một ít hoa quả khô, một bình nước sôi, chu đáo thay hắn dựng lên tấm bình phong cửa nhỏ.

Cửa nhỏ vừa đóng, Dương Phàm liền thở dài một hơi. Lại tới đây, khiến hắn không tự chủ được mà nghĩ đến Thiên Ái Nô. Lúc trước bọn họ ở chỗ này liên thủ với nhau tính kế Liễu Quân Bàn, bây giờ ngồi ở chỗ này, chuyện cũ rõ ràng, loáng thoáng như đang ở trước mắt.

Bên ngoài truyền đến một khúc nhạc Hồ tràn đầy phong tình tha hương. Lúc hắn đi tới, hai nữ nhân người Hồ xinh đẹp đang uốn éo trên đài, dáng vẻ quyến rũ. Dương Phàm lại nhớ tới Thiên Ái Nô từng múa một khúc “Hồ xoáy”.

Uyển nhi là nữ nhân làm hắn yêu thương sâu sắc.A Nô là nữ nhân yêu thương hắn sâu sắc, nhưng cuối cùng hắn lại cưới một nữ nhân khác. Ông trời thật là trêu đùa người, khiến cho Dương Phàm dở khóc dở cười.

Hắn biết, Tiểu Man đối với chuyện này cũng vô cùng thất vọng, nhìn vẻ mặt của nàng lúc đó thì biết. Hắn có gần hai mươi năm sống ở trên đời, gặp gỡ rất nhiều chuyện khác thường… nhưng hắn xem ra, không có một chuyện nào lạ lùng như chuyện hôm nay.

Nghe nhạc Hồ, ngơ ngẩn mà nghĩ, thấm thoát thời gian định ước đã đến, ngoài cửa truyền đến giọng của hai người. Một trong số đó là tửu sư. Tửu sư cười ha hả mà nói:

- Mời vào trong, chính là ở trong này. Vị khách mà ngài ước hẹn đã đợi lâu rồi.

Lập tức một người giọng hơi trầm thấp, giống như tiếng tiêu dịu dàng mà nói:

- Đã biết, lui ra đi!

Vừa nghe âm thanh này, Dương Phàm đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía cửa. Cửa vừa mở ra, một vị văn nhân trẻ tuổi đang đứng ở đằng kia, chít trên đầu khăn vấn. Toàn thân mặc một trường bào văn nhân, đeo một thắt lưng thuộc da, môi hồng răng trắng, khí chất tao nhã. Cứ như một vị vương tôn công tử phong độ, rõ ràng đúng là Thái Bình công chúa một thân nam trang.

Thái Bình công chúa đảo đôi mắt đẹp, nhìn thấy Dương Phàm khoanh chân ngồi ở trên nệm, nhất thời cũng ngẩn ra, sắc mặt rõ ràng là không ngờ. Nàng yên lặng nhìn Dương Phàm, hơi hơi run sợ, sóng mắt chợt lóe lên, lộ ra một chút hiểu ý mà cười. Nàng cầm trong tay quạt xếp gấp lại hướng về phía sau phẩy phẩy, liền bước vào trong phòng.

Dương Phàm chứng kiến bên ngoài còn có mấy người vai rộng eo thon, vẻ mặt dữ tợn, chưa đến tuổi trung niên. Mỗi người đều mặc một thân võ phục áo bó màu đỏ thẫm, đầu đội khăn màu đen,góc khăn vấn hướng lên trời, đúng là mấy đô vật giỏi đánh vật thường xuyên ở bên cạnh Thái Bình công chúa.

Vách chắn cửa nhỏ đóng lại rồi. Thái Bình công chúa khoanh tay dựa ở cạnh cửa, quạt xếp ở phía sau hông nhẹ nhàng mà gõ vài cài, mở miệng cười khoan thai rồi đi đến, ngồi xuống đối diện với Dương Phàm, mỉm cười nói:

- Hóa ra là ngươi! Thẩm Mộc trọn trúng người đó. Hóa ra chính là ngươi à? Ha hả…, ta hồ đồ rồi, phải là ngươi mới đúng, còn có thể là ai được nữa!

Dương Phàm không để ý đến câu hỏi của nàng, nhìn hai má của nàng trắng nõn nà, mềm mại, hơi ửng hồng. Hắn trầm giọng nói:

- Ta thật không ngờ, người hẹn gặp ta không ngờ là Công chúa! Cho dù là bây giờ gặp Công chúa rồi, trong mắt của ta người kia cũng không nên là Công chúa mới phải!

Thái Bình công chúa đôi mắt đẹp đảo đảo, như cười như không, nói:

- Vì sao không nên là ta, chỉ bởi vì ta là một vị Công chúa, có nhiều việc nhìn vậy mà không phải vậy.

Dương Phàm vung vẩy tay làm mấy động tác, Thái Bình công chúa cười dài mà nói:

- Nhị lang, ngươi và ta còn phải dùng tới cái gì để nghiệm chứng sao, là ngươi không biết ta hay là ta không biết ngươi.

Hai tay nàng vừa đỡ lấy bàn, thân mình hơi hơi nghiêng về phía trước, trên mặt lộ ra một chút hận ý, cúi đầu mà nói:

- Dù ngươi có hóa thành tro, ta cũng không nhận lầm ngươi với kẻ khác!

Nàng khẽ dựa lại gần, một mùi thơm thoang thoảng bay vào miệng, mũi Dương Phàm, cái cổ trắng như tuyết, một khoảng da thịt đẫy đà trắng nõn lộ ra một chút sau cổ áo. Dương Phàm không có biểu lộ gì, ngửa người trầm mặt nói:

- Công chúa và ta đã là đồng đạo, chuyện xưa không nên nói nữa, chúng ta nên nói chuyện nghiêm túc đi!

- Chát.

Thái Bình công chúa đập tay xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Cái gì mới là chuyện đứng đắn, ta muốn nói đúng là chuyện đúng đắn! Ngươi cũng biết không hợp đạo lý nha, không dám lý luận cùng ta!

- Nói vớ va vớ vẩn! Ta làm gì mà không hợp đạo lý! Đơn giản là ta không ưng thuận Công chúa?

Dương Phàm đối đầu gay gắt, cũng bỗng nhiên nghênh đón, một đôi lông mày kiếm lẫm liệt giương lên, lớn tiếng chất vấn:

- Cho nên ngươi cố ý chia rẽ chúng ta, có đúng không? Ta biết ngay ngươi không có lòng tốt như vậy!

Hai người chóp mũi gần như trên trời rồi, cứ như vậy giằng co một lát, Thái Bình công chúa bỗng nhiên uyển chuyển quyến rũ mà cười, từ từ ngồi lại, lưu loát mà nói:

- Tiểu Man là một cô nương xinh đẹp như thế, ngươi có gì không hài lòng sao? Ha hả, Dương Phàm, bản lĩnh của ngươi đâu rồi? Ngay cả ta cũng không thể không bội phục ngươi. Uyển Nhi băng thanh ngọc khiết, thủ tâm như ngọc, không ngờ… liền đem tất cả tình cảm dành cho ngươi!

Dương Phàm hai tay chống mép bàn, trên mu bàn tay gân xanh từng đám kéo căng lên, kiềm chế một lúc lâu, mới chậm rãi ngồi trở lại, cắn răng nói:

- Công chúa và Uyển Nhi thời gian qua là bạn tốt, nàng có gì có lỗi với Công chúa chứ?

- Nàng không có! Ngươi có!

Thái Bình công chúa lại nhịn không được, cả người như con cọp mẹ chồm lên, trợn tròn đôi mắt phượng. Tuy nhiên nàng nhận ra chính mình thất thố, vội ngồi xuống, tỏ ra cực kỳ tao nhã nói:

- Lá gan của ngươi cũng ghê gớm thật nha. Các ngươi làm việc cũng thật bí ẩn cũng chỉ có ta tinh ý mới phát hiện được, một khi mẫu thân của ta biết, hai người các ngươi… hừ!

Thái Bình công chúa giương nhẹ đuôi lông mày, quyến rũ mà liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái, từ từ mà nói:

- Ngươi nên cảm kích ta, vì đã không bắt ngươi xuống bùn sâu mới đúng.

Dương Phàm chán nản nhắm mắt lại, trầm giọng nói:

- Ta không muốn nói mấy chuyện này, vào chuyện chính đi.

Thái Bình công chúa che miệng cười khẽ nói:

- Ngươi nói chuyện gì, người kia cùng ngươi nói chuyện gì tốt đẹp, dù sao cho tới bây giờ ngươi cũng không xem ta là một vị Công chúa, ngươi chỉ coi ta như một nữ nhân, nữ nhân đương nhiên nghe nam nhân nói, ngươi nói có đúng không?

Dung mạo của nàng xinh đẹp, Dương Phàm sầm mặt xuống làm như không nhìn thấy, vẫn trầm giọng hỏi:

- Thánh thượng vốn là có ý dụng binh với Tây Vực, nhưng thật ra đám người Địch công nghĩ đến mất nhiều hơn được mới đề nghị buông tha cho Tây Vực. Cho nên ở trong chuyện này, chúng ta không thể trông đợi sự hợp tác của Địch công. Người họ Võ cũng dốc hết sức ủng hộ chủ trương dụng binh với Tây Vực, nhưng binh quyền lại không thể để rơi vào tay bọn họ.

Chúng ta vừa phải thúc giục Thánh thượng dùng bình đối với Tây Vực, quyết tâm thu phục An Tây Tứ trấn, lại phải phòng bị người Võ thị nhân cơ hội cướp lấy binh quyền Tây Vực! Ta đã mang về một người. Người này có thể chứng minh Khâu Thần Tích thúc đẩy triều đình xuất binh, hạ bệ Lâu Sư Đức, cướp lấy binh quyền Tây Vực, cố ý tung gian tế Đột Quyết. Cũng đưa cho bọn họ tin tức tình báo quan trọng của biên thùy. Dựa vào đó xứng đáng để lật đổ bè phái của Võ Thừa Tự, chuyện này xem ra có phải do Công chúa ra tay?

Lý Lệnh Nguyệt tao nhã lắc đầu:

- Không thích đáng! Ngươi đừng có tưởng mẫu thân ta là một nữ nhân làm thiên tử, bà không thích nữ nhân tham gia vào chuyện chính sự. Ta bị mẫu thân cảnh báo không chỉ một lần, không cho ta nhúng tay vào chính sự đâu. Nói tiếp, thế lực của ta vừa mới gây dựng, bây giờ còn chưa phải thời điểm có thể công khai vạch ranh giới với Võ thị.

Dương Phàm khẽ cau mày nói:

- Việc này không thích hợp để Địch công tham dự, Công chúa lại không thể ra mặt. Như vậy nên do ai ra tay?

Lý Lệnh Nguyệt nói:

- Việc này, ta cùng vài vị phụ tá đã từng bàn bạc kỹ lưỡng, nhưng thật ra chưa nghĩ được kế sách nào vẹn toàn, hoạt động cụ thể như thế nào, vốn là phải đợi ngươi đó đến đã, rồi mới cùng ngươi bàn bạc chi tiết. Tuy nhiên khi ta tới đây, cũng không biết người đồng lõa với ta mưu tính chuyện đại sự lại chính là ngươi, bây giờ thấy ngươi, ta lập tức liền nghĩ ra một biện pháp giải quyết.

Lúc nàng nghiêm trang đàm luận tình hình, thái độ đứng đắn, từ tốn. Dương Phàm cũng không còn cảm thấy chán ghét nữa, nghe đến đó, không kìm nổi hơi hơi nghiêng mình hỏi:

- Kế sách vẹn toàn thế nào?

Lý Lệnh Nguyệt thản nhiên nói:

- Tất nhiên là bảo đảm phát binh Tây Vực, kế sách vẹn toàn chính là binh quyền không đến mức rơi mất.

Dương Phàm nói:

- Xin lắng tai nghe!

Lý Lệnh Nguyệt nói:

- Ừ, ngươi xem, ở trong triều, đối với việc đại sự Địch công cùng chung ý kiến với chúng ta, đều phản đối Võ thị chuyên quyền đấy. Cho nên lão là đồng minh của chúng ta. Nhưng đối với chuyện của Tây Vực, lão và chúng ta lại có ý kiến trái ngược nhau đấy. Địch công là tể tướng đương triều, nếu lão phản đối chúng ta, lực lượng chúng ta sẽ yếu đi một chút, hai bên một khi trở mặt cãi nhau rồi, sẽ làm cho Võ thị được lợi.

Dương Phàm gật gật đầu, Lý Lệnh Nguyệt thấy thái độ của hắn cuối cùng không còn gay gắt như trước nữa, trong lòng vui mừng, lại nói:

- Mà gia tộc Võ thị đó, về lâu dài, bọn họ là địch nhân của chúng ta. Chỉ riêng chuyện Tây Vực mà nói, trên phương diện xuất binh, bọn họ là đồng minh của chúng ta, trên phương diện tranh đoạt binh quyền bọn họ là địch nhân của chúng ta. Như vậy có biện pháp gì hay làm cho bọn họ ở trên cả hai phương diện này đều vì chúng ta mà ra sức không?

Dương Phàm nhướn lông mày nói:

- Chuyện đó làm sao có thể?

Lý Lệnh Nguyệt cười bí ẩn nói:

- Vì sao không thể?

Dương Phàm nói:

- Nói cụ thể luôn đi?

Lý Lệnh Nguyệt kiêu ngạo ưỡn ngực. Tuy rằng nàng đang mặc quần áo nam giới, nhưng mà bộ ngực vẫn hiện ra một vẻ đầy đặn sung mãn. Ánh mắt Dương Phàm không kìm được lại phải nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào hoa quả khô và nước ở trên bàn.

Lý Lệnh Nguyệt khẽ hừ một tiếng, lấy bốn cái khay đựng trái cây lại, đem ba cái khay đặt sang một bên, một cái đặt ở phía đối diện, nói tiếp:

- Chuyện tương lai không nói, chỉ nói lúc này. Bây giờ tán thành xuất binh có chúng ta và gia tộc Võ thị, đối lập một phương chỉ có Địch công, nếu chúng ta đem Võ thị lật đổ…

Lý Lệnh Nguyệt cất hai cái khay đi, nhìn trên bàn nói:

- Chính là một chọi một, chúng ta và phe cánh của Địch công trực tiếp lên võ đài đánh nhau, thắng bại thật sự khó đoán, hơn nữa một khi tổn thương hòa khí, rất có thể phá hỏng liên minh giữa chúng ta.

Dương Phàm nhìn chằm chằm hai cái khay nàng đang bưng trong tay nói:

- Khay ngươi bưng trong tay là đại diện cho gia tộc Võ thị, tại sao là hai cái?

Lý Lệnh Nguyệt cười nói tự nhiên:

- Bọn họ có thể là một mà cũng có thể là hai. Nếu chúng ta không phân biệt rõ, bọn họ chính là một cái…

Lý Lệnh Nguyệt nghiêng cái khay trút một ít trái cây sang cái khay còn lại, nhìn Dương Phàm nói:

- Nếu chúng ta đem Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự tách ra thì phải là hai cái khay!

Nói xong nàng lại nghiêng khay đem một nửa hoa quả khô đổ vào cái khay kia.

Dương Phàm ánh mắt chớp động, dường như đã hiểu rõ cái gì.

Lý Lệnh Nguyệt cũng đoán ra hắn đã hiểu rõ ý của mình, khẽ mỉm cười đem một cái khay kia để cạnh mình nói:

- Đây là Võ Tam Tư!

Sau đó nàng đem cái khay đại diện cho người còn lại tùy tiện quăng ra, vứt xuống đống đệm trên mặt đất, nói:

- Đây là Võ Thừa Tự!

Dương Phàm hít một hơi thật dài nói:

- Ta hiểu rồi, chúng ta không ra mặt mà lợi dụng Võ Tam Tư xử lý Võ Thừa Tự, lại cùng lúc giật dây cho Võ Tam Tư đối phó với Địch công, để đạt được mục đích xuất binh, và khi quyết tâm xuất binh của Thánh thượng đã định, lại liên thủ với Địch công ngăn cản Võ Tam Tư nắm được binh quyền?

Lý Lệnh Nguyệt lại thể hiện sự kiêu ngạo bằng cách ưỡn bầu ngực căng tròn, dương dương tự đắc nói:

- Tài trí của người ta so với Uyển Nhi nhà ngươi thì thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.