Say Mộng Giang Sơn

Chương 287: Cao giá



Dương Phàm vừa nghe nhắc đến Uyển nhi sắc mặt lập tức trầm xuống.

Hắn tránh đi cái đề tài này mà nói sang vấn đề khác:

- Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự luôn tranh giành ngôi vị thái tử. Nếu có cơ hội đánh gục Võ Thừa Tự, tất nhiên đối với y đó là cầu còn không được. Tuy nhiên, y sẽ chỉ làm Võ Thừa Tự thất thế, mà không để cho hắn chết đâu!

Thái Bình công chúa nói:

- Nếu mà là Địch công hay ta ra mặt, mẫu thân cũng không để hắn chết đâu, cứ để cho hắn thất thế đã là kết quả tốt nhất. Mà nếu chúng ta có thể cắt trụi vây cánh của hắn, thì đối với hắn cho dù còn sống cũng không bằng chết. Với cái kết quả như vậy là được rồi!

Dương Phàm ngẫm nghĩ một chút hỏi:

- Nhưng Võ Tam Tư cũng không phải kẻ ngu ngốc. Chúng ta giao nhân chứng cho hắn, chẳng lẽ hắn không nhận ra đây là mượn đao giết người sao?

Thái Bình công chúa mỉm cười nói:

- Cho nên, ta mới nói là vẫn không nghĩ ra cách cụ thể để thực hiện được kế sách này. Phải làm cho Võ Tam Tư không hề nghi ngờ bị chúng ta lợi dụng. Nhưng khi nhìn thấy ngươi, ta liền nghĩ ra biện pháp.

Dương Phàm không hiểu nói:

- Ta? Ta có thể làm cái gì đây?

Thái Bình công chúa nói:

- Ngươi là đệ tử của chùa Bạch Mã, ngươi là người của Tiết Hoài Nghĩa. Sau khi ngươi tòng quân thì làm lính ở Kim Ngô Vệ. Ngươi với Khâu Thần Tích có một thời gian qua lại. Bây giờ ngươi ở trong “Bách Kỵ” lập công lớn, lại được thăng làm Võ Lâm Vệ Tả Lang tướng. Có thể nói từ đầu đến cuối ngươi là môn hạ của Võ Du Nghi. Đủ loại quan hệ như thế, bọn họ sẽ coi ngươi là người ngoài?

Dương Phàm ngẫm nghĩ một chút từ từ nói:

- Ngươi nói là, để cho ta gia nhập môn hạ Võ thị, nguyện trung thành với Võ Tam Tư, rồi mượn tay Võ Tam Tư đánh đổ Võ Thừa Tự?

Thái Bình công chúa ưu nhã lắc đầu:

- Không phải mượn tay Võ Tam Tư mà là trợ giúp một tay. Ngươi cho là hắn không nghĩ đến chuyện đánh đổ Võ Thừa Tự sao?

Dương Phàm hừ lạnh nói:

- Hà cớ gì nói vậy? Ngươi muốn làm gì?

- Ta

Nụ cười của Thái Bình công chúa càng lúc càng tươi:

- Ta sao? Đương nhiên là hò hét cổ động cho Võ Thừa Tự, khiến hắn càng nóng lòng tranh giành ngôi vị thái tử. Có như vậy Võ Tam Tư mới vội vàng mà nghĩ cách đánh đổ hắn.

Dương Phàm gật gật đầu, trầm giọng nói:

- Ta hiểu rồi! Ta sẽ tìm cơ hội thích hợp để tỏ lòng trung thành đối với Võ Tam Tư! Còn về những chuyện khác..

Thái Bình công chúa dịu dàng nói:

- Cơm phải từng miếng từng miếng mà ăn, đường phải từng bước từng bước mà đi. Trước tiên hãy cứ xong xuôi chuyện này, sau lại phân công tiếp những chuyện khác cũng chưa muộn!

Dương Phàm gật gật đầu, hai tay ấn đầu gối nói:

- Tốt, vậy quyết định như thế! Ta trở về đây!

Thái Bình công chúa ngoài ý nói:

- Rượu và thức ăn còn chưa có mang lên đâu!

Dương Phàm không nói gì cứ thế cất bước đi ra ngoài. Thái Bình công chúa trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên nói một câu:

- Ngày thành thân đó, Phò mã uống rượu giả điên, đối với ta vô lễ. Ta ném hắn vào chuồng lợn ngủ một đêm!

Dương Phàm dừng bước chân, trầm mặt nói:

- Lệnh đường bức chết thê tử kết tóc, mà không có chút phẫn nộ trong lòng sao? Công chúa làm như thế có phần khinh người quá đáng rồi!

Thái Bình công chúa nói:

- Cho nên bây giờ hắn có chỗ ở riêng của mình! Ta đẩy hắn ở hậu viện một mình. Vì trả thù ta, hắn đưa thị thiếp đến nơi đó ăn chơi trác táng, ta cũng không để ý tới.

Dương Phàm không cảm xúc nói:

- Chuyện riêng của công chúa, cũng không cần nói nhiều với ta như vậy.

Thái Bình công chúa giận giữ mắt hạnh trợn tròn lên mà nói:

- Ngươi có nghe rõ ta đang nói cái gì không?

Dương Phàm nói:

- Đương nhiên nghe rõ!

Thái Bình công chúa không kìm nổi giận giữ nói:

- Vậy thì ngươi nói đi! Không cần thể hiện cái thái độ như quỷ này cho ta xem!

Dương Phàm gằn từng tiếng mà nói:

- Ta cũng muốn ném ngươi vào chuồng lợn!

Cửa vách ngăn “rầm” một cái mở ra, lại “rầm” một cái đóng lại. Tiếng bước chân của Dương Phàm xa dần.

Thái Bình công chúa lặng yên trong chốc lát, bỗng nhiên “ha ha” mà mỉm cười, cứ như bị mắng rất vui vẻ…

- Võ Lâm Vệ chúng ta đứng đầu bắc nha cấm quân! Người trong Võ Lâm vì nước mà gắng sức! Dương Phàm! Nay phong ngươi làm Võ Lâm Tả LangTướng! Thánh ân long trọng, hãy ghi nhớ thánh ân, giữ nghiêm mười bảy cấm luật, năm mươi bốn trảm, cúc cung tận tụy, đền đáp quốc gia!

- Vâng!

Dương Phàm nhanh chóng đi ra khỏi hàng, “Ba~” chắp một tay trước ngực hành lễ rồi giơ hai tay qua… đầu.

Võ Du Nghi lấy một cái ấn bọc lụa đỏ trên án, cầm ở trong tay trầm giọng nói:

- Tiếp ấn!

Dương Phàm bước nhanh đến phía trước, chiến bào lay động, tiếng giáp sắt leng keng, đi đến trước mặt Võ Du Nghi. Hắn quỳ một gối xuống, hai tay giơ lên. Cái ấn to nặng được đặt vào trong tay hắn. Dương Phàm tiếp ấn giữ trên tay, chậm rãi xoay người nhìn về phía chúng tướng từ từ mở từng.

Lúc này Dương Phàm mặc áo giáp sáng lòa, nón trụ cuốn tai, trên đỉnh nón trụ có một chùm tua rua màu đỏ. Hai miếng lót trên bả vai bằng đồng thau, da bao cổ tay có đính từng cái đinh bằng đồng sáng lấp lánh. Nơi ngực hắn có đeo “Minh hộ” sáng như gương. Nhìn hắn lúc này hết sức oai phong, khí phách hiên ngang.

Trong soái trướng, bất kể là ai so với hắn cho dù là những người chức quan cao hơn hay chức quan thấp hơn, tất cả đều tỏ vẻ vô cùng hâm mộ. Năm nay hắn vừa mới mười chín đã được thăng tới chức Lang Tướng, lại còn được thiên tử ban hôn. Chuyện như thế này có người nào sánh bằng?

Tất nhiên đám người Dã Hô Lợi, Ngụy Dũng thì đều vui vì hắn. Khi bọn họ nhận được tin tức thì chiều qua đã sai người báo tin cho Sở Cuồng Ca và Mã Kiều. Đồng thời nhắn họ phải tìm thời gian để đoàn tụ, mừng chiến công của hắn. Cả hai người này đều là bạn tốt nhưng không phải người trong Võ Lâm Vệ cho nên hôm nay không có duyên để nhìn thấy uy phong của hắn rồi.

Dã Hô Lợi và Ngụy Dũng đều là người trong Võ Lâm Vệ, từ nay về sau thật sự trở thành đồng liêu với hắn. Dương Phàm một bước lên trời. Bây giờ hắn chỉ còn cách cái chức Trung Lang Tướng của Dã Hô Lợi một bước ngắn, mà so với Lữ soái Ngụy Dũng còn cao hơn một cấp. Ngụy Dũng là Tả Lữ soái của Võ Lâm Vệ. Bây giờ Dương Phàm chính thức trở thành người đứng trên của y.

Sau khi biết được tin tức Thiên tử ban hôn. Võ Du Nghi có chút nghi ngờ mình trước kia đoán lầm về việc Dương Phàm liệu có phải là… trai lơ của bà ta không? Nếu hắn là người của bà ta thì làm sao có thể ban thưởng con gái cho hắn, đồng ý cho lập gia đình như vậy? Nhưng nói không phải? Lời nói của Thượng Quan Đãi Chiếu ngày đó và tiếp sau đó đối với Dương Phàm có nhiều lần chiếu cố thì không thể giải thích được.

Càng nghĩ, Võ Du Nghi chỉ có thể cho rằng, Dương Phàm đẹp thì đẹp rồi, nhưng nước da hơi đen một tí, mà bà ta thì thích đàn ông có nước da trắng nõn. Chắc rằng đối với chuyện này, Dương Phàm chỉ là thứ để bà ta nếm thử cái mới lạ. Hiện giờ Dương Phàm thất sủng, bà ta mới ban thưởng cho hắn chức quan, lại gả nữ quan bên mình cho hắn, đồng ý cho hắn thành gia lập nghiệp, xem như là một việc an ủi, bồi thường.

Đối với Võ Du Nghi mà nói, như thế là chuyện tốt. Có như vậy y mới dám dùng Dương Phàm. Nếu không để người này ở trong Võ Lâm Vệ mà trọng dụng cũng không được, nhưng bỏ đi lại không được, khiến cho càng thêm khó xử.

Dương Phàm xuất thân chùa Bạch Mã, lại đã từng đi lính trong Kim Ngô Vệ của Khâu Thần Tích, bây giờ hắn là thuộc hạ trực tiếp của mình. Mà Tiết Hoài Nghĩa và Khâu Thần Tích cùng với Võ gia là người chung đường. Có thể nói từ đầu đến cuối trên người Dương Phàm không thoát được dấu vết của Võ gia, tiền đồ của hắn và Võ gia gắn liền với nhau, tất nhiên có thể an tâm sử dụng.

Nhìn Dương Phàm tiếp nhận đại ấn, uy phong lẫm liệt đứng đó, Võ Du Nghi hài lòng cười, thầm nghĩ rằng:

“Ngụy vương đã truyền tin tức đến, bảo ta mời hắn dự tiệc. Xem ra là muốn lôi kéo người này vào phe cánh của Võ thị. Từ nay về sau, cũng phải bồi dưỡng nhiều nhiều đối với hắn!”

Nghĩ đến đây, Võ Du Nghi liền nói với các tướng lĩnh:

- Các vị đồng liêu! Mọi người không nên thấy Dương Phàm còn trẻ tuổi mà coi thường. Dương Phàm lập được công lớn ở Tây Vực cho triều đình ta! Có một số chuyện thuộc việc cơ mật, bây giờ còn chưa thể công bố cho các ngươi biết. Chỉ có duy nhất điều này có thể nói cho các ngươi biết!

Dương Phàm thay thế tướng Phi Hồ Khẩu làm thủ tướng chỉ huy năm nghìn quân phòng thủ trước mặt một trăm ngàn quân Đột Quyết, phòng thủ giữ yên Minh Uy, làm cho địch không có cơ hội đánh lén, không thể mở cửa mà vào gây tai họa cho quân dân Lũng Hữu, đó là một việc công đức to lớn! Càng không nói đến hắn là người túc trí đa mưu, chỉ một mưu kế mà có công đánh lui được trăm nghìn đại quân Đột Quyết.

Dương Phàm có dũng có mưu, am hiểu binh pháp, có thể gánh vác được nhiệm vụ quan trọng. Đối với việc này thiên tử có công tất thưởng nên mới phong hắn làm tới chức Lang Tướng! Các ngươi không cần để ý tới chuyện hắn lớn hay nhỏ, phải dìu dắt hắn nhiều hơn. Nếu hắn có được chức cao, càng phải chỉ dẫn nhiều. Nếu có ai ỷ vào mình có nhiều kinh nghiệm, lớn tuổi hơn mà phạm thượng, bất kính quan trên thì chúng ta có mười bảy cấm luật, năm mươi tư trảm cũng không phải chỉ là để nói cho nghe không đâu!

- Vâng!

Dưới trướng các tướng đồng loạt chắp tay trước ngực lĩnh mệnh. Tiếng mấy chục áo giáp cọ vào nhau đồng thời phát ra âm thanh làm cho bầu không khí càng thêm uy vũ!

Tan triều, cả triều một màu tím chậm rãi đi ra khỏi triều đình.

Đây là lần đầu Dương Phàm lên triều tiên với chức Võ Lâm Tả Lang Tướng.

Dương Phàm mặc bộ giáp trụ mới tinh, đứng ở bên cạnh cầu vàng. Trước kia lúc hắn làm một tay kèn lớn cũng đã thực hiện nhiệm vụ nghi thức, tuy nhiên khi đó hắn chỉ là một binh lính. Ngày hôm nay hắn từ Ngọ môn là một võ sĩ đeo đai tiến vào cung vàng điện ngọc. Còn toàn bộ cấm vệ trong cung đình đều là thuộc hạ của hắn.

Địch Nhân Kiệt nhìn thấy Dương Phàm lập tức cười híp mắt đi đến, vuốt vuốt chòm râu dài mỉm cười nói:

- Hiền chất, chúc mừng vinh dự trở về kinh thành a. Ha ha , tiểu nhi Quang Viễn cũng nghe nói chuyện vui của ngươi rồi. Ngươi xem ngày nào đó đến phủ, lão phu bày một bàn tiệc để ăn mừng ngươi a.

Dương Phàm lui một bước, cung kính thi lễ một cái, nói:

- A! Hóa ra là Địch công. Mạt tướng hữu lễ! Mạt tướng vừa mới đảm nhiệm chức Lang Tướng, còn nhiều công việc chưa theo kịp, sợ là tạm thời chưa có thời gian rảnh.

Các quan viên bên cạnh mới nghe qua hai người đối đáp, thì suýt nữa ngã ra đấy. Địch Nhân Kiệt tự xưng lão phu, gọi người ta là hiền chất, người ta lại tự xưng là mạt tướng. Cứ nghe cách hắn và Địch công xưng hô thì hay là Địch cáo già này muốn xấu mặt?

Địch Nhân Kiệt nghe xong lời nói của Dương Phàm…, nụ cười trên mặt cứng đờ. Lúc này Võ Tam Tư cũng lắc cánh tay đi đến, cười ha hả nói:

- Dương Phàm! Đúng là tuổi trẻ tài cao, song hỷ lâm môn, hậu sinh khả úy a!

Dương Phàm vội vàng cung kính thi lễ nói:

- Mạt tướng bái kiến Lương Vương điện hạ!

Võ Tam Tư cười nói:

- Ai! Không cần đa lễ! Không cần đa lễ! Bổn vương thích nhất là kết giao với những người tuổi trẻ tài năng, tuấn kiệt. Sau khi nghe nói chuyện ngươi ở Tây Vực, bổn vương rất ưa thích…! Ha ha, Hai ngày tới gia tộc Võ thị ta có tổ chức một yến tiệc. Bổn vương muốn mời ngươi đến uống mấy chén rượu nhạt, kể chuyện đi Tây vực của mình. Ngươi có bằng lòng hay không?

Bắc nha là quân binh riêng của thiên tử, mà Võ Lâm Vệ lại là cánh quân đứng đầu trong Bắc Nha. Lần này Dương Phàm trở về từ Tây Vực , thành Võ Lâm Vệ Tả Lang tướng. Đám người Hoàng Húc Sưởng, Điền Ngạn cũng được dính máu ăn phần với hắn, đều được làm quan trong “Bách Kỵ” Huyền Vũ Môn. Luận về chức quan Dương Phàm làm tả Lang tướng ở trước mặt Địch Nhân Kiệt và Võ Tam Tư đương nhiên là nhìn có gì đáng để ý , nhưng thực quyền thật ra lại không nhỏ.

Địch Nhân Kiệt và Võ Tam Tư đều muốn lôi kéo Dương Phàm, bọn họ đại diệncho hai phe, một là thế lực của Tể tướng, hai là thế lực của tôn thất Võ gia. Các đại quan viên đủ loại trong triều đứng bên cạnh im lặng hồi lâu quan sát, xem Dương Phàm lựa chọn như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.