Say Mộng Giang Sơn

Chương 291: Gán tội danh



Ấp ủ tính toán như vậy, Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư ra sức nịnh bợ Dương Phàm, đương nhiên với thân phận của hai người bọn họ hiện giờ, bọn họ không thể nào tự hạ mình lôi kéo đối với một vị Lang Tướng như thế, những việc như thế này sẽ có bọn tay chân thay mặt bọn họ đi làm.

Vì thế tiệc rượu vừa mới bắt đầu, người trong tộc họ Võ chia ra theo hai phe Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư, ngoài ra còn có đám người Chu Lợi Dụng, Phó Du Nghệ, liền đều tìm đến Dương Phàm nâng chén mời rượu, cầm tay nói chuyện vui vẻ, cử chỉ hết sức lôi kéo. Những hành động này Tiết Hoài Nghĩa đều nhìn thấy hết, lão lại cho rằng những người này xem trọng thể diện của lão, nên đặc biệt đãi ngộ đối với đệ tử của lão, cao hứng tới, Tiết Hoài Nghĩa rượu cứ rót vào là cạn chén, chỉ một lát sau thì ngà ngà say.

Vài người trong gia tộc họ Võ có khuynh hướng đứng về phe Võ Thừa Tự dắt tay nhau tiến lên, trước kính rượu Tiết Hoài Nghĩa, rồi lại kính rượu Võ Thừa Tự, Võ Tam Tư thấy bọn họ đặt Võ Thừa Tự trước mình, trong lòng lập tức không vui, không chờ bọn họ hướng về phía mình mời rượu, mà hừ lạnh một tiếng nói:

- Mỗ đi tiểu tiện một chút!

Rồi phất tay áo mà rời khỏi bữa tiệc.

Võ Thừa Tự thấy hành động của gã, trong lòng chỉ lạnh lùng cười thầm, nâng một chén rượu đầy mà uống cạn, mặt mày hớn hở cười nói ầm ĩ với vài vị người trong cùng dòng tộc. Dương Phàm vẫn đang canh chừng hành động của Võ Tam Tư, vừa thấy gã đứng dậy rời khỏi bữa tiệc, cũng vội đứng dậy, giả vờ say rượu, từ chối lời mời rượu của Hoằng Lục, cười nói:

- Lục sư huynh, ngươi ngồi đấy nhé, tiểu đệ đi tiểu tiện một chút, sẽ trở lại ngay!

Trên lầu múa hát không ngừng, bọn thị nữ giống như bướm vờn bên hoa, đi tới đi lui phục vụ, trước lầu lại có người hầu nam trẻ tuổi khoanh tay đứng hầu. Dương Phàm đi đến trước lầu giải thích ý định rời khỏi bữa tiệc của mình, lập tức liền có một người hầu nam trẻ tuổi thanh tú dẫn hắn đi ra ngoài, Dương Phàm nhìn thấy Võ Tam Tư đi ở trước mặt hắn không xa, nên chậm rãi mà đi cũng không nói lời nào

Đã đến chỗ thuận lợi để tiểu tiện, người hầu nam trẻ tuổi đợi ở bên ngoài, Dương Phàm đi vòng vào phòng, vừa đúng lúc thấy Võ Tam Tư tháo thắt lưng kéo áo bào, Dương Phàm đảo mắt một vòng, không thấy có người nào khác, lập tức bước nhanh chạy lên phía trước, khom người thi lễ nói:

- Dương Phàm bái kiến Lương Vương điện hạ!

- Ách… A, Dương Lang Tướng…

Võ Tam Tư có phần xấu hổ, bào phục của gã đã kéo một nửa, đang muốn đi tiểu, Dương Phàm lần này khách sáo thật không đúng chỗ. Võ Tam Tư gật đầu cười, đang muốn tiếp tục giải quyết, Dương Phàm đột nhiên vọt đến bên cạnh của gã, thấp giọng nói:

- Tại hạ có một chuyện cơ mật quan trọng muốn bẩm báo với Lương Vương điện hạ!

- Ừ?

Võ Tam Tư vừa nghe thì trong lòng lập tức đề phòng, hơi men và toàn bộ ý định đi tiểu liền biến mất, lập tức hỏi tới:

- Ngươi có chuyện gì bẩm báo?

Dương Phàm nói:

- Tại hạ tại Tây Vực bắt được một người làm chứng rất quan trọng, có quan hệ đến Ngụy Vương điện hạ, việc này không phải là nhỏ, tại hạ không dám bẩm báo với triều đình, cũng không dám tự tiện quyết định tiêu hủy chứng cớ, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có bẩm báo với Lương Vương điện hạ, xin Vương gia cho tại hạ ý kiến!

Võ Tam Tư chỉ ba động tác buộc lại cái quần, lao vọt người đến cạnh cửa nhìn ra phía ngoài một cái, vừa nhanh nhanh chóng chóng quay về phía bên cạnh Dương Phàm, hai mắt sáng quắc, giọng điệu gấp gáp mà nói:

- Ngươi có việc gì không quyết định được, mau nói!

Nhà trên, Võ Thừa Tự thấy Võ Tam Tư tức khí mà chạy đi, trong lòng không khỏi âm thầm đắc ý. Nói tới Võ Tam Tư này khả năng nịnh hót Cô, lôi kéo đại thần không hề kém hơn y, chỉ có tính tình điềm tĩnh thì thật sự còn thua xa không bằng y, chuyện này chỉ cần thi triển một kế nhỏ, liền làm cho tên thất phu kia tức khí mà chạy.

Võ Thừa Tự dương dương tự đắc mà nói;

- Yến tiệc hôm nay, Võ Du Nghi còn cố ý mời một vị Cung phụng đại sư của Nội giáo phường (quan quản lý âm nhạc trong nội cung) đến đây hiến nghệ cho ta, cùng nhắm rượu vui vẻ, hiện giờ mọi người uống rượu say sưa, xin mời vị đại sư phụ này lên hiến nghệ đi

Ý tứ của Võ Thừa Tự chính là muốn thừa lúc Võ Tam Tư không có ở đây, liền mời vị Cung phụng Đường trong cung này hiến nghệ trước, chờ Võ Tam Tư quay lại nhìn thấy, tất nhiên càng không hài lòng hơn, tốt nhất là hắn ta nhịn không được nữa, đang lúc tức giận lộ ra hết mặt xấu ra, khiến cho Võ Tam Tư có dịp mất phong độ, y cũng không nguyện bỏ qua cho đấy.

Võ Du Nghi giữ chức cao quyền trọng, tính tình cũng cẩn thận, trong hoàn cảnh trước mắt mà nói, hắn còn chưa tỏ rõ thái độ là ủng hộ Võ Thừa Tự hay ủng hộ Võ Tam Tư, không phải là hắn không biết Võ Thừa Tự làm như vậy là có dụng ý gì, nhưng Võ Thừa Tự đã nói ra như vậy, thì cũng không nên trái ý hắn, đành phải vỗ vỗ tay, ra hiệu dừng ca múa lại mời vị Cung phụng nội đình đi ra.

Thời đại này, ca múa nhạc kỹ tất nhiên địa vị thấp kém đấy, nhưng nếu có thể trở thành nghệ nhân trong cung đình, một thân nghệ nghiệp kia tất nhiên là trình độ cao đến cực điểm rồi, thân phận cũng đột ngột cao lên, Vương hầu thấy bọn họ cũng tăng thêm phần tôn kính, coi như là quý khách. Cho nên vừa mới nghe Võ Du Nghi hôm nay lại mời được một vị nghệ nhân trong cung đến, tất cả mọi người lập tức yên lặng.

Sau một lúc, ngọc bội leng keng, một vị mỹ nhân trên dưới ba mươi tuổi thành thục mà đi lên thềm, phía sau còn có sáu thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, y phục rực rỡ. Mỹ nhân này mặc một bộ váy áo màu lam, dáng người nàng cao gầy duyên dáng lại thêm phần tao nhã siêu phàm, tuy là tuổi gần ba mươi, đã qua tuổi thiếu nữ thanh xuân, nhưng lại có một vẻ mê người khác.

Trên người của nàng không đeo trang sức chỉ có một cây trâm cài đầu bằng bạc nạm trân châu cài tô điểm cho búi tóc đen mượt mà, khuôn mặt trơn láng lại trắng mịn như sứ non, trên mặt mang theo một ý cười điềm tĩnh, khí chất thoát tục, giống như tiên trên trời vậy.

Cả đám khách khứa trong nhà có người nhận ra nàng, đã thở nhẹ một tiếng, kêu tên của nàng lên:

- A! Đây không phải là Như Mi sư phụ trong cung vua sao? Bên trong cung điện nghệ nhân đại sư Như Mi ca nhạc tuyệt đỉnh, lại không biết hôm nay nàng tấu nhạc hay là cất giọng hát đây?

Đang nói thì nhà dưới tiếng đàn sáo, sênh, tiêu, hòa nhịp từ từ du dương vang lên, sáu vũ nương thanh lịch xinh đẹp duyên dáng đã nhẹ nhàng chỉnh đốn trang phục hành lễ, tay áo các màu tung bay, vũ đạo bắt đầu. Mọi người vừa nhìn thấy liền biết ngay, Như Mi cô nương hôm nay là muốn cất giọng hát rồi. Võ Du Nghi vuốt vuốt chòm râu, vẻ mặt đắc ý, thời điểm này nghệ nhân trong cung đình không phải là ai cũng mời được đấy.

Như Mi cất giọng hát, thanh âm cất lên du dương mềm mại, rõ ràng mà truyền vào trong tai mọi người, tuy không thấy nàng cao giọng như nào, nhưng diệu âm này ngay cả sáo trúc cũng như dư thừa, nếu là thanh xướng (hát biểu diễn một số đoạn kị̣ch mà không cần phải hoá trang) thì thật không biết mê người như nào. Âm thanh tự nhiên như vậy quả nhiên là khiến người nghe si mê, lát sau đều nhất loạt vỗ tay hoan hô

Trong nhà xí, Võ Tam Tư nghe xong Dương Phàm nói một hồi cũng như là vừa nghe thấy âm thanh tiên nhạc, mừng đến nỗi muốn hoa chân múa tay rồi.

Gã tóm lấy Dương Phàm gấp gáp hỏi:

- Thật sao? Ngươi không lừa ta chứ?

Dương Phàm nói:

- Việc đại sự như thế, tại hạ nào dám nói dối?

Võ Tam Tư vội vàng đến không nhịn được nói:

- Người kia hiện đang ở chỗ nào?

Dương Phàm nói:

- Thì đang bị nhốt tại căn nhà mà Tiết Sư ban cho tại hạ.

Dương Phàm nói tới đây, hơi hơi lộ ra vẻ buồn rầu thở dài mà nói:

- Chuyện như vậy, tại hạ khi vừa mới nghe nói, thật sự là không thể tin được, sau khi xác nhận lại rồi mới… Ôi! Không lừa dối Vương gia, tại hạ thà rằng chưa từng biết qua việc này, bây giờ đã biết, lại không thể cứ coi như là không biết…

Võ Tam Tư hiển nhiên hiểu được tâm tư của Dương Phàm, không cần nói khi còn là một thị vệ nho nhỏ, cho dù là Dương Phàm hiện giờ làm Lang Tướng, biết được Kim Ngô Vệ Đại tướng quân cấu kết với thủ lĩnh của quân địch, cố ý tiết lộ chuyện quân cơ, chính xác là bí mật lớn, hơn nữa sau lưng chuyện này rất có thể còn dính líu tới một vị Vương gia, với Dương Phàm mà nói cũng là một sự việc vô cùng khó giải quyết.

Nhưng mà đối với Võ Tam Tư mà nói, thì đúng là vui như lên trời. Gã vạn lần không ngờ Dương Phàm lại đưa đến cho gã một tin tức tốt đến như vậy. Võ Tam Tư mở cờ trong bụng, hai tay xoa xoa vào nhau, thấy Dương Phàm vẻ mặt buồn khổ, vội an ủi:

- Dương Lang Tướng không cần lo ngại. Võ gia ta có đại ân đối với ngươi, ngươi đương nhiên không muốn nói ra chuyện bất lợi này đối với Võ gia.

Lại nói Ngụy Vương hiện giờ quyền thế ngất trời, ngươi đương nhiên không muốn đắc tội với hắn. Nhưng sự việc lớn như thế, nếu như ngươi dấu diếm, thì đây chính là tội tru di cửu tộc, nhưng cũng thật sự làm khó ngươi rồi, ngươi đem việc này nói cho ta biết là được rồi, bản Vương nhất định sẽ xử lý việc này cho thỏa đáng, không để cho ngươi dính líu vào một tí tẹo nào, ha ha ha…

Võ Tam Tư dứt lời, liền vội vàng mà nói:

- Sau khi tan tiệc, bản Vương phải đến nhà ngươi..., ách…, có vẻ không ổn, sau khi tan tiệc, bản Vương sẽ phái người đi đến chỗ ở của ngươi, đầu tiên là đem nhân chứng tới Vương phủ của ta trông giữ hắn cho nghiêm ngặt, cũng không thể để chuyện này có mảy may sai sót nào!

Dương Phàm nhẹ nhàng thở ra, giống như vứt bỏ được một mối phiền toái lớn ở trong lòng, vội nói:

- Như vậy, làm phiền Vương gia rồi.

- Dương Lang Tướng…

- Vương gia, tại hạ trong nhà là thứ hai, Vương gia gọi ta là Dương Nhị là được rồi.

Võ Tam Tư vui vẻ nói:

- Nhị Lang a, thiên tử chỉ hôn cho ngươi, ít ngày nữa ngươi sẽ thành thân rồi. Đây là việc vui mừng nhất trong cuộc đời, đến lúc đó, bản Vương nhất định đích thân đến nhà, chúc mừng ngươi!

Hành động lần này của Dương Phàm, rõ ràng chính là hiến cho gã một “Gán tội danh”. Rất rõ ràng là tỏ vẻ muốn ra nhập làm môn hạ của gã rồi.

Võ Tam Tư nhận thấy, bởi vì sư phụ của Dương Phàm là Tiết Hoài Nghĩa đi lại thân cận với Võ Thừa Tự, Khâu Thần Tích môn hạ của Võ Thừa Tự lại là cấp trên cũ của Dương Phàm, cho nên gã vốn tưởng rằng Dương Phàm khả năng ra nhập vào làm môn hạ của Võ Thừa Tự càng lớn hơn một chút. Bây giờ Dương Phàm lựa chọn gã, với gã mà nói chính là một việc đại vui mừng, mà Dương Phàm lại tặng gã một phần lễ vật có thể lật đổ Võ Thừa Tự, gã làm sao có thể không tỏ ý kính trọng đối với Dương Phàm chứ?

: Gán tội danh

Dĩ nhiên, Dương Phàm hành động như thế, suy xét trên phương diện chọn lựa cũng vì lợi ích của mình. Suy cho cùng, tuy rằng nhân chứng ở trong tay hắn, nhưng ai mà biết Khâu Thần Tích còn có chỗ sơ hở hay không, tương lai sẽ phát sinh vụ án hay không. Đón lành tránh dữ, đứng xa mà trông cũng là chuyện thường tình của con người, nhưng đối với Võ Tam Tư mà nói, dù sao gã cũng là người thu lợi lớn nhất.

Hai người hầu nam trẻ tuổi đứng ở bên ngoài, chợt nghe thấy bên trong truyền ra một trận cười nói:

- Nhị Lang, cái của ngươi đúng thật là mạnh mẽ a!

- Không dám, không dám, sao so được với sự sắc bén của Vương gia!

- Ừ? Ngươi nói là bản Vương nhỏ bé sao?

- Ai nha, nói sai, nói sai, Vương gia chớ trách!

- Ha ha ha ha, không trách, không trách, bản Vương làm sao mà lại trách ngươi?

Vương gia và vị Lang Tướng này khi nào thì quen biết đến chẳng kể tôn ti trật tự, cấp bậc rồi?

Hai người hầu nam trẻ tuổi liếc nhau, sắc mặt tỏ ra có chút thật kỳ quái.

***

Tiệc rượu trong sảnh, lúc này không huyên náo lắm mà là vui vẻ.

Hóa ra, vị nghệ nhân Như Mi trong cung kia ra công đường hiến ca, mọi người say sưa, si mê mà nghe, Tiết Hoài Nghĩa tất nhiên uống rượu đến say mèm rồi, lại không kiên nhẫn được nữa. Âm nhạc cao nhã bậc này, lão thật sự là vịt nghe sấm, không hiểu gì cả. Lúc này liền muốn Như Mi thay một bài hát khác, phải hát một chút tình yêu nam nữ mới thú vị.

Như Mi thân là nghệ nhân trong cung, đã là một nhân vật cấp đại sư, lâu nay không gặp qua hạng người thô bỉ như thế, tuy nhiên thân phận của Tiết Hoài Nghĩa là gì, nàng cũng biết rõ, không muốn đắc tội, đành phải nén giận, thay đổi hát khúc “Nửa đêm ca”:

- Ban đêm không chải đầu, mái tóc như tơ buông xuống hai vai. Gối đầu trên tay tình lang, có chỗ nào không thể yêu thương?

Khúc hát được thay đó đối với trình độ của Tiết Hoài Nghĩa mà nói, vẫn bị chê là cao nhã một chút, Như Mi còn chưa hát xong, đã bị lão cắt ngang, yêu cầu đổi bài khác, Như Mi bất đắc dĩ, đành phải thay bằng một điệu dân ca “ Đạp ca”:

- Quân nếu giống như mây trên bầu trời, nông giống như chim bay trong mây, cùng nương tựa vào nhau, mặt trời chiếu sáng cưỡi gió. Quân giống như nước trong hồ, nông như nước tâm hoa, thân thiết yêu mến nhau, cùng trăng soi bóng…

Bài hát này tiết tấu vui, ca từ lại đơn giản, vốn tưởng rằng có thể làm thỏa mãn tâm ý của Tiết Đại hòa thượng, ai ngờ Tiết Hoài Nghĩa vẫn lắc đầu giống như trống bỏi, hóa ra cái lão muốn nghe là dâm từ uốn khúc kia. Như Mi ở trong nhạc phường thân phận đến thế nào, ra vào Vương phủ của Vương gia cũng là khách quý được trọng đãi đấy, sao có thể chịu được sự xỉ nhục này, trong cơn nóng giận, nàng cuối cùng phất tay áo mà bỏ đi.

Người trong Võ gia dù sao cũng xuất thân thế gia, so với Tiết Hoài Nghĩa thô tục như vậy, nghe yêu cầu của lão đã cảm thấy xấu hổ, Như Mi đại sư giận dữ mà bỏ đi, bọn họ tự biết không hợp đạo lý, cũng không nên giữ lại, vội vàng phái người dọc đường xin lỗi tiễn người ta rời đi. Tiết Hoài Nghĩa rượu hưng phấn lên, thấy một nhạc kỹ cũng dám làm phật ý mất thể diện của lão, lập tức giận dữ, nhảy dựng lên chửi lấy chửi để.

Đám đệ tử của lão vừa thấy sư phụ giận dữ, vội vàng tiến đến khuyên giải thiệt hơn, Hoằng Lục kia thông minh, vội đem vài cái chén nhỏ, đĩa bát xếp thành một hàng, dùng một chiếc đũa mà gõ đinh đinh đang đang, lại hát lên một đoạn uốn khúc:

- Tình lang nhỏ, thực phong lưu, ngậm chặt hai bên ngực anh đào của ta, bắt chước cách oa nhi bú sữa mẹ, liếm mút lại sờ mó. Thiếp còn là Hoàng hoa nữ, sao chịu nổi tư vị này, hết sờ rồi lại vuốt ve, chưa qua một giây, hai thỏ ngọc mà nhọn vểnh lên…

Không nói đến những người trong Võ gia nghe uốn khúc thô tục như vậy cũng ngại, huống chi hôm nay là tiệc nhà, các nữ nhân trong nhà cũng tham gia đấy, chỉ có điều ở giữa có bình phong ngăn cách, các nữ nhân ở một bên lầu khác, điệu hát dân gian thô tục như thế truyền ra, nữ nhân Võ gia sinh lòng chán ghét, đều rời tiệc bỏ đi, những khách nam nhân bên này trước mặt mọi người không thể tỏ vẻ khác được, nhưng chung quy trong lòng xấu hổ.

Tiết Hoài Nghĩa nghe được lòng dạ vui sướng, sau khi nghe đến đoạn bộ ngực lõa lồ, liền hát rống theo. Tiết Hoài Nghĩa miệng bóng nhoáng, cái đầu trọc lóc mà hát dâm uốn khúc, không coi ai ra gì, một hơi mà hát ba bài liền, lại uống vào mấy chén rượu mạnh, cười ha ha ha ba tiếng, nằm úp sấp lên trên bàn, rồi bắt đầu ngáy o…o…

Khách khứa cả sảnh đường này, ai ai cũng đều qủy quyệt nhưng đúng là không ai so được với kẻ sống không câu nệ này. Nhìn thấy Tiết Hoài Nghĩa say rượu ngủ say, Võ Du Nghi nhẹ nhàng thở hắt ra, vội vàng tuyên bố tan tiệc rượu, bảo mấy tên hòa thượng chùa Bạch Mã khênh Tiết Hoài Nghĩa lên xe bò của mình cho mượn, long trọng tiễn vị đại gia này đi.

Khi Dương Phàm và Võ Tam Tư trở lại tửu lầu, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Võ Tam Tư bây giờ chỉ quan tâm đến cái tên Diệp An đang bị nhốt trong nhà của Dương Phàm, vừa thấy tiệc rượu tan, bất giác mừng rỡ, vội cũng hướng về phía Võ Du Nghi cáo từ chuẩn bị rời đi, không ngờ Võ Thừa Tự lại gọi gã lại nói:

- Tam Tư, ngươi chớ vội vàng rời đi, ta có một chuyện muốn bàn bạc cùng ngươi và Võ Du Nghi.

- Hả?

Võ Tam Tư ngẩn người, đành phải nói:

- Vốn là quý phủ còn có một chút việc đấy, nếu như thế, đợi ta xắp xếp một chút!

Võ Tam Tư nói xong liền vội đi đến trước mặt quản sự của nhà mình, cúi đầu thì thầm với lão ta vài câu, dặn dò xong xuôi, hơi hơi đánh mắt hướng về phía Dương Phàm một cái.

Dương Phàm ngầm hiểu, đi đến trước mặt Võ Du Nghi, chắp tay trước ngực thi lễ, mỉm cười nói:

- Đa tạ Đại Tướng quân khoản đãi yến tiệc, rượu ngon trước mắt, tại hạ thích uống rượu, đã hơi say rượu một chút, xin được cáo từ!

Sau khi Dương Phàm rời khỏi phủ đệ của Võ Du Nghi thì đi thẳng về nhà mình ở vùng phụ cận chợ nam.

Dinh thự ở chỗ này là Tiết Hoài Nghĩa tặng cho hắn, bây giờ đây là chỗ ở hàng ngày của hắn.

- A Lang đã về rồi!

Trông coi việc đóng mở cổng chính là một lão bộc họ Trần tên gọi là Trần Thọ. Dương Phàm ừ một tiếng, vừa đi thẳng vào bên trong vừa thấp giọng nói:

- Sự việc đã làm xong, Võ Tam Tư như bắt được vật báu, lập tức sẽ phái người đến đón nhân chứng đi, sau đó, chúng ta xem hành động của hắn mà phối hợp hành động là được!

- Tốt! Một lát nữa ta sẽ đi thông báo cho Triệu Du!

Trần Thọ là người của Thẩm Mộc, Dương Phàm từ khi phải đến ở tại tòa nhà này thì nhất định phải có người coi sóc rồi, hắn bây giờ đã là một vị Lang tướng, sao có thể giống như trước kia.

Hiện tại quý phủ của Dương Phàm có một đầu bếp kiêm thu mua, một người trông coi cửa kiêm làm vườn, còn có hai nhóc con mười hai mười ba tuổi phụ trách vẩy nước quét nhà vệ sinh trong phủ . Những người này đều là người của Thẩm Mộc ở Lạc Dương, do “gián điệp” Triệu Du giúp Dương Phàm xắp xếp. Trần Thọ là người sai vặt của Dương Phàm đồng thời cũng là người liên lạc, kết nối thông tin giữa Dương Phàm và Ẩn tông, còn những người khác Triệu Du chỉ nói bọn họ có thể tin tưởng, những việc không phải bí mật quan trọng thì đối với bọn họ không cần giấu diếm, mà không nói bọn họ cũng là người của Ẩn tông.

Dương Phàm cẩn thận quan sát qua bọn họ, cái người làm vườn kiêm làm bếp họ Lâm, tên là Lâm Tích Văn, cũng thật sự là một đầu bếp nấu ăn ngon, tuy chò có rau xanh, đậu phụ thức ăn tầm thường như vậy, cũng có thể làm thành món ăn vô cùng ngon miệng. Hai tiểu nha đầu mười hai mười ba tuổi, chính là đang tuổi thanh xuân, nhan sắc bình thường, tuổi trẻ hoạt bát.

Nếu nói mấy người này là người của Ẩn tông, thì khả năng không nhiều, nhưng nếu Triệu Du nói có thể tin tưởng bọn họ, thì bản thân bọn họ có lẽ là người thân của hắn ta. Như thế thì tất nhiên sẽ có muôn vàn quan hệ với Ẩn tông. Trên thực tế, tổ chức của Ẩn tông cũng giống như hiển tông vậy, cũng đều là hào môn thế gia , bọn họ có thể thao túng hoặc gây ảnh hưởng đến một châu, một phủ thậm chí là chính sách quan trọng của một quốc gia, nhưng thành viên nòng cốt chân chính thuộc thế gia hoặc tổ chức này thực sự cũng không nhiều.

Bọn họ có thể có thế lực lớn như vậy, là bởi vì bọn họ có thể thông qua các cách thức khác nhau, khống chế hoặc là gây ảnh hưởng tới người khác. Bọn họ có một bộ rễ khổng lồ, Triệu Du tìm mấy người này cho Dương Phàm thì tất nhiên những người này chính là cành rễ của cây to Ẩn tông này.

Dương Phàm biết Thẩm Mộc cung cấp những người này cho mình, mặc dù trên phương diện chủ quan không có ý định giám sát hắn. Nhưng trên phương diện khách quan đưa đến cũng có tác dụng giám sát hắn, nếu hắn có những việc cá nhân riêng tư, đương nhiên là không được thuận tiện cho lắm. Nhưng Dương Phàm hắn chỉ có thể nhận ý tốt như vậy, bởi vì hắn thật sự cần những người này.

Khi Dương Phàm giam giữ Diệp An trong hầm ngầm phía bên sân sau, chuyện như vậy, nếu Dương Phàm tùy tiện thuê một vài người dân lương thiện bình thường đến làm việc, bọn họ có thể không ngạc nhiên sao? Có thể không một chút do dự mà nghe mệnh lệnh của hắn, vì hắn mà chịu trách nhiệm chăm sóc và trông giữ sao? Mà việc này đối vối những người này thì không có vấn đề gì.

Quan, có thể một bước lên trời, nhưng thế lực thì cho tới bây giờ không có một ai có thể một lần mà tọa dựng được. Võ Tắc Thiên từ một tài nhân mà lên vị trí cửu ngũ chí tôn. Dùng thời gian hơn bốn mươi năm, nền móng và tình hình bên trong giống như một bộ rễ cây, nhất định phải như một cây lớn dần phát triển ra. Chỉ có như thế mới chống lại được tất cả sự chìm nổi trên quan trường, mới chống lại được sóng to gió lớn. Mà cái này thì cần có thời gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.