Say Mộng Giang Sơn

Chương 310: Sắc không mê người, người tự mê



- Ông chủ đi thong thả

Chưởng quầy đồ sứ Đường Lâm đích thân tiễn vợ chồng Dương Phàm tới cửa, vái chào, cười tươi chân thành.

Y rất hài lòng với ông chủ này, Dương ông chủ này nói chuyện vừa ý, không đánh giá gì về tình hình kinh doanh của y. Bà chủ Dương thì cực kì khôn khéo, nàng chỉ hỏi đơn giản vài câu, định lại mấy quy củ kết toán sổ sách, sổ sách cũng không thay đổi, nhưng chỉ bằng vài lời này, lão Đường liền nhận ra vị nữ chủ nhân này là người lành nghề trong việc quản lí kinh doanh.

Lại thêm việc, hóa ra cửa hàng trang sức thịnh vượng nhất con đường này hóa ra là của vị chủ nhân đó, khó trách nhìn nàng khá quen, đến lúc này Đường chưởng quầy cũng không dám lừa gạt nàng điều gì, đương nhiên, y hoàn toàn tin tưởng vào tiền đồ và sự kinh doanh của cửa hàng sau khi đổi ông chủ.

Dương Phàm và Tiểu Man rời khỏi cửa hàng đồ sứ, vừa trò chuyện, vừa bước vào cửa chính của cửa hàng thứ hai, đây là nhà kinh doanh thảm trải nền, thảm treo tường hạng sang, Dương Phàm nói:
- Nàng phân cho chưởng quỹ Đường một phần vốn, xem bộ dạng vui mừng của y, lợi ích thu được quả không nhỏ.

Tiểu Man hé miệng cười nói:
- Dạ, vốn dĩ là vậy, y chỉ cần giúp chúng ta quản lí cửa hàng, mỗi năm căn cứ vào ước định trả công y là được rồi. Một phần danh nghĩa vốn không phải là số lượng nhỏ, xem ba chợ lớn Tây, Nam, Bắc thành Lạc Dương, e là không có mấy ông chủ hào phóng như vậy đâu.

Muội trước kia làm việc trong cung, mấy cửa hàng bố trí ở dưới tay rất ít khi có cơ hội đích thân tới thăm hỏi, có kiếm được tiền hay không, kiếm được nhiều hay ít, toàn bộ đều là việc của chưởng quầy. Chưởng quầy nếu tận tâm thì tất nhiên là tốt, nhưng không thể hoàn toàn phụ thuộc vào họ, lúc đó muội đã linh hoạt một chút, nghĩ ra biện pháp cùng hưởng lợi này.

Muội đem cửa hàng chia làm mười tiệm nhỏ, để chưởng quầy nắm một tiệm, phần đó thực sự cũng không hẳn là giao cho y, chỉ có điều lập khế ước, mỗi tháng tiền kiếm được chia làm mười phần, ngoài vốn thì có tiền công, chưởng quầy có thể lấy thêm một phần, nếu y không còn làm cho nhà ta, thì một phần cũng không thể lấy đi được. Đến lúc đó, tại sao y lại không tận tâm giúp chúng ta xử lí việc kinh doanh?

Dương Phàm vui vẻ nói:
- Ta hiểu rồi! Chủ ý này rất hay, nàng không thể lúc nào cũng quan tâm tới việc kinh doanh của cửa hàng, chỉ có thể cuối tháng tới kết toán sổ sách, bảo đảm chưởng quầy cũng không làm rối kỷ cương mưu lợi riêng, mưu lợi bất chính, lại có thể bảo đảm chưởng quầy có thể tận tâm tận lực. Biện pháp này, kinh doanh thu lợi, thu lợi càng nhiều, chưởng quầy kiếm càng nhiều, y sẽ tận tâm đem cửa hàng này coi như sản nghiệp của bản thân.

Tiểu Man ừ một tiếng, nói:
- Hiện giờ chúng ta đột nhiên có nhiều cửa hàng như vậy, thời gian rỗi của muội mặc dù nhiều, nhưng vẫn vô cùng bận rộn, huống chi, mỗi nghề có nghệ thuật riêng của nó, việc buôn bán cũng không thể tiệm nào cũng áp dụng cách của tiệm nào, sau này chắc phải dựa nhiều vào các chưởng quầy, dùng cách này để họ tận tâm tận lực.

Tiểu Man giọng điệu nhẹ nhàng:
- Tuy rằng muội không tinh thông nghề nghiệp, tuy nhiên các tiệm trên con đường này mỗi tháng kiếm được chừng bao nhiêu tiền, muội vẫn có thể tính được. Nếu các chưởng quầy cứ như trước không tận tâm kinh doanh, hoặc không có bản lĩnh, đến cuối năm mọi thứ sẽ rõ ràng, người tầm thường đi xuống, người có khả năng đi lên, thay đổi người chúng ta cũng không cần khách khí.

Dương Phàm thấy vẻ mặt hưng phấn của nàng, chỉ cảm thấy lúc này Tiểu Man có một sức hấp dẫn, khác hẳn với Tiểu Man mà trước kia hắn từng quen biết. Tiểu Man bị ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn, bất giác thẹn thùng, nhẹ nhàng nghiêng đầu. Dương Phàm trong đầu nghĩ:
“Nha đầu Tiểu Man này quả thật là một người giỏi nội trợ”.

Tiểu Man đi vài bước, tới cửa hàng thứ hai phía trước, quay đầu thấy Dương vẫn Phàm còn đứng tại chỗ với bộ dạng suy nghĩ, không khỏi gắt giọng:
- Đã tới rồi, huynh còn đứng đó làm gì?

- Ah!
Dương Phàm tỉnh lại, vội vàng bước nhanh tới.

Lúc này trong cửa hàng đang có một cặp vợ chồng trung niên đang xem bộ thảm Ba Tư đắt tiền treo trên một tường.

Người vợ ước chừng ba mươi tuổi, da trắng nõn, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, dáng vẻ thướt tha, cử chỉ thể hiện khí chất cao quý, tao nhã, làm người khác không dám khinh thường.

Người chồng bên cạnh tầm bốn mươi, khăn mềm vấn đầu, mặc áo bào xanh cổ tròn, dưới hàm là bộ râu được tu bổ chỉn chu, ánh mắt sáng, thần thái đẹp. Xem phong độ của y, lúc còn trẻ có lẽ là một mỹ nam khiến nhiều thiếu nữ mê muội. Hiện giờ y đã có tuổi, có cảm giác trưởng thành hơn nhiều so với những nam nhân trẻ tuổi, thoạt nhìn đã khiến người khác mê muội.

Người vợ cẩn thận xem xét tấm thảm, vị nam nhân gương mặt ngọc, mày kiếm kia có lẽ không có hứng thú với thảm, hết nhìn đông lại liếc tây, nghe bên ngoài truyền tới giọng nói của một người con gái, người này không khỏi quay đầu nhìn lại, vừa nhìn thấy, ánh mắt y như bị nam châm hút, không hề rời đi.

Tiểu Man đang nghiêng đầu, gọi Dương Phàm. Ánh mặt trời chiếu trên người nàng, áo vàng nhạt càng làm nổi bật sự mềm mại của da thịt nàng. Nàng vẫn là một trinh nữ, nhưng khuôn mặt biểu cảm, thoạt nhìn không giống một tiểu nha đầu ngây ngô, cách trang điểm và kiểu tóc kia, làm cho nàng càng thêm nổi bật vẻ quyến rũ, thanh tú của một thiếu phụ.

Cái cảm giác làm động lòng người khó có thể hình dung được, nhưng hễ nhìn thấy, là có thể lập tức cảm nhận được, đó là loại phong tình thấm vào xương tủy, một hàm súc thấm vào từng nơi trong xương tủy, giống như một đóa hoa hồng ngấm sương đang đón gió, sự thanh tao, thản nhiên, cảm giác mê hoặc, chỉ có ở trên người thiếu phụ trẻ thể hiện ra.

Mà những thiếu phụ bình thường luôn lộ ra sư mảnh mai, Tiểu Man là người học võ, khí huyết tràn đầy, cho nên, vị trung niên này nhìn nàng hơi nghiêng gương mặt xinh đẹp, mày liễu cong cong, mũi cao như ngọc trụ, cánh môi tưới tắn, da thịt lại có sức sống linh hoạt như dòng nước, như ngọc bội.

Vị trung niên cũng quen thấy sắc đẹp, nhưng ít có cơ hội thấy người con gái nào tràn đầy sức sống, quyến rũ phong tình như thế, ánh mắt y tràn ngập niềm vui mừng, nhìn Tiểu Man từ đầu đến chân theo những đường cong dịu dàng trên cơ thể nàng, trong mắt dần dần lộ ra sự tham lam.

Tiểu Man chưa chú ý tới dáng vẻ người này, đợi tới lúc Dương Phàm tới trước mặt, liền thấp giọng nói:
- Chưởng quầy ửa hàng này họ Cố, tên Cố Minh Nguyệt, muội sớm đã quen biết người này, đó là người khôn khéo, tâm nhãn linh hoạt, thương gia trong thành đều gọi y là Cố Minh Bạch, người này rất biết kinh doanh, tuy nhiên lại lắm lời, huynh muốn hỏi y điều gì thì tốt nhất nên cắt lời y không chút khách khí, bằng không nghe phải y thao thao bất tuyệt, huynh căn bản không thể chen miệng vào được đâu.

Dương Phàm nhẹ nhàng gật đầu, song vai đi vào cùng Tiểu Man, người trung niên đứng sang bên, nhường đường cho họ, Dương Phàm gật đầu chào y, y cũng gật đầu mỉm cười đáp trả. Mắt thấy vị nữ tử xinh đẹp này bước qua mặt, người trung niên không khỏi hít sâu một hơi.

Tiểu Man vừa đi qua, hương thơm giống như đóa hoa vừa tắm mưa xuân thấm vào cánh mũi y, khiến người y thư thái không ngờ, mắt thấy Tiểu Man với vẻ đẹp mỡ màng, nở nang, trông dáng như quả nho chín, ngửi mùi hương trên cơ thể nàng, gã trung niên dường như thần hồn đều say.

Hai người tiến vào trong cửa hàng, tiểu nhị liền chạy lại chào đón, vừa định nói vài câu chào đón khác, bất chợt thấy Tiểu Man thì không khỏi ngẩn ngơ, hôm qua Tiểu Man đã tới thu nhận cửa hàng, một vị chủ nhân xinh đẹp như vậy sao y có thể quên được.

Tiểu Man mỉm cười nói:
- Đây là ông chủ của các ngươi, gọi chưởng quầy ra đây.

- Ồ, mời, mời, ông chủ, bên này, mời!

Tiểu nhị kia cung kính mở mảnh vải, đưa họ vào phía sau nhà.

Lúc này, vị phu nhân thanh tú, khí chất cao quý kia đang xem xét bức thảm treo trên tường, không hề chú ý trượng phu mình đang dùng ánh mắt khác thường theo đuổi một bóng hình xinh đẹp khác.

Tiểu nhị thấy vị phu nhân rất hứng thú với bức thảm, lấy tinh thần, tận lực khoe khoang:
- Vị nương tử này, thảm này là từ Ba Tư đem tới, nơi đó khí hậu âm u, lạnh lẽo, nên lông dê mềm dài và nhỏ, thảm này chính là dùng lông dê ở đó mà dệt thành, cảm giác rất nhẵn nhịu, trơn mềm. Người xem mặt trái của nó, đây chính là dùng tơ tằm dệt thành, sờ tới sờ lui vẫn bóng loáng như gương, còn có bức vẽ này, bên trong thêu chỉ bạc, màu sắc mấy trăm năm không thể phai…

Vị trung niên mắt thấy người đẹp ngon lành như quả nho mọng nước đã đi vào trong không còn bóng dáng đâu nữa thì trong lòng nao nao, lại thấy phu nhân còn đang xem xét tấm thảm, y vội đi ra cửa hàng, ho một tiếng, hai tên áo xanh đang ở cách đó không xa khẩn trương tới trước.

Người trung niên gọi họ tới trước mặt, thấp giọng nói:
- Mới vừa rồi, trong tiệm có đi vào một cặp vợ chồng, nói là ông chủ và phu nhân của bổn điếm, lát nữa ta và nương tử phải rời đi, các ngươi ở đây thăm dò, đợi hai người đó đi ta, thăm hỏi thân phận bọn họ.

Hai người tùy tùng nghe xong, trên mặt lộ vẻ hiểu ý, tươi cười, vội vàng gật đầu:
- Tiểu nhân hiểu, A Lang yên tâm.

Dương Phàm và Tiểu Man đi từng nơi, mỗi nơi đều khách khí gọi họ là ông chủ và nương tử của ông chủ, lúc đầu nàng có hơi thẹn thùng, nhưng đi hết con đường, lần lượt tới những nhà cuối cùng, nàng đã quen, không có cảm giác xa lạ với cách xưng hô đó nữa.

Trong lúc không để ý, Tiểu Man quen với cách xưng hô mới này, thậm chí, khi được nghe xưng hô là nương tử Dương gia, trong lòng nàng lại cảm thấy ngọt ngào, tim của nàng đang bị chiếm đóng. Cảm giác cũng thế, trong lòng Dương Phàm đã lặng lẽ nảy sinh sự rung động, dần dần có một cảm giác mới lạ tinh tế, đó là cảm giác của tình yêu.

Họ đều không chú ý, lúc này đang có người theo dõi họ.

Sau khi hai người họ trở về Dương gia, hai người theo dõi đến trước cửa phủ, lại nghe ngóng hàng xóm hai bên, rồi vội vàng rời khỏi, rất nhanh liền xuất hiện ở ngôi nhà lớn nhất trong phường.

Sau tường là bốn gốc cây hòe, ba tầng đá cẩm thạch, hai đầu sư tử, trên cửa lớn là đồng đinh to như chén ăn cơm đang lấp lánh, khí thế quả không tầm thường, trên tấm biển thiết họa hai chữ to “Lai phủ.”

Nơi này chính là phủ đệ của Ngự Sử Trung Thừa Lai Tuấn Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.