Say Mộng Giang Sơn

Chương 316-1: Trấn quốc yêu nhiêu (1)



Nhất thời, thành Lạc Dương gió tanh mưa máu, tự sau khi Võ Tắc Thiên đăng cơ, mấy chỗ thành thị bị bỏ rơi lạnh lẽo từ rất lâu, nay bỗng nhiên đông đúc trở lại. Ngày nào cũng có quan viên bị giải đến pháp trường xử tử. Lúc này, đã vào mùa hạ nắng chói chang, nhưng đối với rất nhiều người mà nói, ngày nào trong lòng cũng lạnh như băng.

Phe tể tướng quyết đấu với Võ Thừa Tự, Dương Phàm thấy chuyện này, trong lòng vô cùng lo lắng, hắn biết muốn ngăn chặn tất cả chuyện này, phải có lực lượng thứ ba nhúng tay vào. Vậy người có thế lực lớn nhất của phần lực lượng thứ ba này tất nhiên là Võ Tam Tư, chỉ cần lão ấy chịu ra tay, không những có thể thay đổi cục diện trước mắt mà còn có thể đả kích nặng nề Võ Thừa Tự.

Nhưng mà, Võ Tam Tư lại vô cùng hài lòng với tình cảnh trước mắt, song phương quyết đấu vì để tránh cho sự gia nhập của lực lượng thứ ba vào doanh trận, tránh lôi kéo tập hợp quan viên của thế lực thứ ba vào cuộc trong khi hai bên đều đã kiệt sức, Võ Tam Tư đương nhiên không tổn hại gì, đương nhiên vui mừng khi bọn họ kẻ chết người sống.

Thẩm Mộc lúc này đang ở Trường An ngầm đấu đá với Khương công tử, Võ Tam Tư lại án binh bất động, Dương Phàm không còn kế sách gì khác, đành phải đánh liều đi tìm Thái Bình công chúa, nếu vẫn còn có người có thể ngăn chặn trận đấu thảm khốc này, cũng chỉ có bông hoa của thành Lạc Dương này thôi!

Trên hồ một tòa hiên đình, Thái Bình công chúa ngồi trên một chiếc chiếu trúc, khuỷu tay chống lên án kỉ, khẽ chau mày.

Nơi này là hậu hoa viên của phủ công chúa, Thái Bình ăn vận khá tùy tiện, mái tóc đẹp buông bồng bềnh, chỉ vận một chiếc lĩnh tuyết văn la, hai chân để trần.

Chiếc chiếu trúc Thái Bình công chúa đang ngồi này trạch oánh như ngọc, vốn lấy từ danh trúc Kì Châu, nhẵn như lá phô giới, mát như Ngọa Long Lân, dẻo dai bền chắc, bóng loáng mát mẻ, có thể gấp lại mà không bị biến hình, , chiếc chiếu trúc như thế này giá trị thấp nhất cũng đến trăm kim.

Khi chiếc chiếu trúc Kì Châu vừa mới hoàn thành có màu xanh ngọc, theo thời gian lưu chuyển và sử dụng, dần dần biến thành màu trà, sau đó màu sắc càng lúc càng đậm. Chiếc chiếu trúc dưới chân Thái Bình công chúa đã ngả sang màu nâu đỏ, có thể thấy được chiếc chiếu này dùng đã lâu năm, chiếc chiếu trúc như thế này, trên thị trường ít nhất cũng bán được năm trăm kim.

Tuy nhiên chiếc chiếu trúc này là một trong những thứ đồ cưới của Thái Bình công chúa, là đồ ngự dụng của cung đình, giá cả cao hơn năm trăm kim cũng xứng.

Những chiếc lá sen trên mặt nước bên ngoài hiên to như những khay ngọc, trải tầng tầng lớp lớp, những đóa sen vươn lên qua các khe hở giữa những chiếc lá, tươi đẹp ướt át. Gió thổi nhè nhẹ trên mặt hồ, khẽ lay động những đóa sen, cũng làm vạt áo của Thái Bình công chúa tung bay lả lướt trên bờ eo.

Người ở trong hiên, bốn bên đều có mái hiên tích thủy rất rộng như những chú dơi vươn mình ra ngoài, không những có thể tránh mưa mà còn có thể che nắng, vốn nơi đây cực kì mát mẻ, nhưng bây giờ đang là chính ngọ, thời tiết rất nóng bức, vì thế xung quanh Thái Bình công chúa còn thả mấy bồn băng, cảm giác mát lạnh cả người.

Ngoại quản sự Lý Dịch ngồi chồm hỗm ở phía đối diện, bẩm báo với công chúa cái gì đó, nội quản sự Chu Mẫn ngồi bên cạnh nàng, chốc chốc lại cầm chiếc chùy bạc lên. Đập đập vài cái lên cái khối băng trong suốt sáng long lanh kia, làm cho hơi lạnh của nó phát ra càng nhanh hơn.

Trên chiếc kỉ trước mặt Thá Bình công chúa có bày một bình rượu nho, còn có một khay băng chạm khắc thành hình con cá. Thái Bình đang nghe Lý Dịch Tự nói, có lúc lười biếng cầm cái kẹp làm bằng bạc lên, khẽ lắc lắc, đợi đám băng tuyết kia tan, trên mặt cốc rượu phảng phất một tầng sương mù nhàn nhạt, liền nâng cốc nhấp một ngụm rượu. Đại khái là nàng đã uống khá nhiều, trên gương mặt trắng nõn mềm mại có nét hồng hào.

Nghe Lý Dịch nói xong, Thái Bình công chúa nói:

- Ừ! Đến tận bây giờ vẫn chưa ngưng, chúng ta có bao nhiêu người gặp họa tai bay vạ gió?

Lý Dịch nhanh chóng tính nhẩm một chút, hạ thấp người nói:

- Bảy người. Nhưng chức vụ cũng không phải là quá cao, chức quan cao nhất là một vị lang trung.

Thái Bình công chúa gật gật đầu, nói:

- Ừ! Nhóm tể tướng và Võ Thừa Tự đều lo lắng trung lập thế lực thâm nhập vào doanh trận của đối phương, vì thế bọn họ đều cố gắng tránh lôi kéo nhứng người không liên quan, cũng là do bổn cung trước nay hành sự quá cẩn thận, những quan viên này thân phận bí ẩn, bọn họ cả hai bên đều không biết đấy là người của ta, để đến nỗi bị liên lụy.

Lý Dịch cẩn thận nói

- Vâng! Nếu vậy, có cần phải nghĩ cách cứu bọn họ ra không?

Thái Bình công chúa khe khẽ thở dài, nói:

- Cứu? Cứu như thế nào? Đều bị bỏ tù vì tội tham ô, mưu phản đấy. A mẫu bây giờ đang vô cùng tức giận. Hơn nữa, thế lực của bổn cung, bây giờ vẫn không thể để lộ quá sớm.

Lý Dịch nói:

- Nhưng ….cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ nhũng người tự dưng bị liên lụy ngày càng nhiều, đến lúc đó….

Thái Bình công chúa nói:

- Ừ! Cứ tiếp tục đấu tiếp như vậy, nền tảng lập quốc đều sẽ dao động. bọn họ đều không biết tính cách của a mẫu, A mẫu tính tình kiên cường khí khái, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, chỉ cần ngươi nói cả cái triều này toàn là lũ gian nịnh, vậy thì bà thà quét sạch cả cái triều này, liều mạng làm tổn hại nguyên khí một lần, cũng phải chỉnh đốn lại, muốn làm cho A mẫu cảm thấy tình thế không thể khống chế được nữa, chủ động bình ổ tình thái, đó là điều không thể.

Chu Mẫn nghe đến đây không kìm nổi chen ngang:

- Công chúa, nô tài cho rằng, hiện giờ cả hai bên đều đâm lao thì phải theo lao, muốn bình ổn tình thế, chỉ có công chúa ra mặt mới xoay chuyển được.

Thái Bình công chúa hơi xoay nghiêng người, đổi tay tì vào mặt bàn, hành động này làm chiếc xuân sam mềm trơn nhẵn trượt xuống, ngực liền lộ ra một vòng bồng đào trắng nõn mê người. Nhưng, trong hiên này không có người khác, Lý Dịch là một tên thái giám là của hồi môn năm đó theo nàng tới đây, Thái Bình chưa bao giờ xem ông như một người đàn ông, vì thế không chút e ngại.

Thái Bình công chúa cũng không che đi, chỉ cười với Chu Mẫn cách cách:

- A mẫu luôn phản đối ta làm chính trị, bổn cung vây cánh chưa lớn mạnh, lúc này chưa thể ra mặt.

Chu mẫn nói:

- Công chúa không thể ra mặt, vậy nên làm thế nào cho phải?

Thái Bình công chúa híp đôi mắt phượng xinh đẹp, thản nhiên nói:

- Võ Tam Tư lúc này tuy khí thế chìm xuống, quả thật có chút vượt ra ngoài dự liệu của ta. Lão không có cái tâm kế đó, nghĩ đến là ngũ khuyển dưới trướng lão đưa ra cái chủ ý đó! Hiện giờ thế lực của đám tể tướng và Võ Thừa Tự ngày càng ngang nhau, chỉ cần một bên bại trận, thì tình thế có thể bình ổn rồi. bổn cung chỉ nghĩ cách, khiến Võ Tam Tư ra tay, đại cục có thể xác định rồi!

Lý Dịch cau mày nói:

- Công chúa, Võ Tam Tư nếu quyết định ngồi nhìn hổ đấu nhau, nhất định không chịu ra tay thì sao?

Thái Bình công chúa khẽ mỉm cười, nói:

- Bổn cung tự có cách! Ngươi hãy đi trấn an người của chúng ta, bảo bọn họ yên tâm, ngày mai trên buổi thiết triều, sẽ thấy biến động bất ngờ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.