Say Mộng Giang Sơn

Chương 321: Ra tay



Võ Tắc Thiên trầm ngâm một lúc rất lâu không nói gì.

Lai Tuấn Thần cúi đầu, chắp tay kiên nhẫn chờ đợi.

Hai bên góc điện, khói tỏa thuốc tỏa ra từ hai con hạc đồng. Uyển Nhi đứng lặng lễ bên án giống như con hạc đồng kia với vóc dáng phóng khoáng tao nhã, lịch sự tự nhiên.

Một lúc sau, Võ Tắc Thiên từ từ mở miệng nói:

- Tả Kim Ngô đại tướng quân Khâu Thần Tích, Hình Bộ thượng thư Chu Hưng tụ tập, có ý phản nghịch, vu oan cho người lương thiện, chính là giặc của nước nhà. Nay bị bắt tống vào ngục cần phải lấy chứng cớ rõ ràng, để cho chúng cúi đầu nhận tội, làm nghiêm quốc pháp.

- Thần tuân chỉ.

Võ Tắc Thiên lại nói:

- Trẫm sẽ cho phong tỏa tin tức, chờ khi phát án. Y vẫn còn chưa biết chuyện. Hiện giờ, Khâu Thần Tích đang ở trong quân doanh Mạnh Tân, ngươi là một tên quan văn không nên xuất hiện. Trẫm lệnh cho Võ Du Nghi dẫn Võ lâm Vệ tới bắt. Nội vệ, Long Vũ Vệ đàn áp Kim Ngô Vệ. Sau khi bắt được phạm nhân, ngươi hãy tiếp nhận. Hiện tại Chu Hưng đang ở Hình Bộ, ngươi bắt trực tiếp. Trẫm sẽ lệnh cho Võ lâm vệ giúp ngươi.

- Vâng.

Lai Tuấn Thần hưng phán lên tiếng. Thấy Võ Tắc Thiên không có gì khác căn dặn, y liền thi lễ rồi từ từ lui ra ngoài

Võ Tắc Thiên cao giọng nói:

- Người đâu.

Tiểu thái giám tiểu Hải khom người xuất hiện bên cửa. Võ Tắc Thiên liền nói:

-Tới Trung Thư truyền Lý Chiêu Đức vào cung kiến giá.

Tiểu Hải vâng dạ vừa định lui ra thì Võ Tắc Thiên lại nói:

- Khoan đã.

Tiểu Hải lập tức dừng lại. Võ Tắc Thiên suy nghĩ một chút rồi nói:

- Sau khi tới Trung Thư truyền chỉ, ngươi lại tới Địch phủ nói với quốc lão, nỗi oan của Hắc Xỉ Thường, trẫm...sớm muộn gì cũng giải oan cho hắn.

- Sớm muộn gì?

Thượng Quan Uyển Nhi đảo mắt một cái khẽ liếc Võ Tắc Thiên thật nhanh rồi sau đó lại cụp mắt xuống, giữ nguyên phong thái như trước.

Võ Tắc Thiên thở dài, giơ tay cầm lấy cái chén nhỏ. Uyển Nhi thấy vậy vội vàng cầm lấy cái bình định rót đầy cho bà ta.

Võ Tắc Thiên lắc đầu, uống cạn chỗ rượu trong chén rồi than khẽ:

- Có phải ngươi rất lạ không hiểu tại sao trẫm lại lấy tội mưu phản bắt họ không?

Uyển Nhi nhẹ nhàng nói:

- Bệ hạ giống như mặt trời trên cao chiếu rọi mọi nơi. Người làm vậy chắc chắn có ý sâu sắc. Uyển Nhi khó có thể hiểu được nguyên nhân, nhưng cũng không dám dò thánh ý.

Võ Tắc Thiên bùi ngùi thở dài, nói nhỏ:

- Trẫm chuyển bị hai năm để thu phục An Tây. Bây giờ chính là thời điểm có thể sử dụng mười vạn hùng binh với Tây Vực. Trẫm có thể nói với người trong thiên hạ rừng Đại tướng quân mà trẫm tin tưởng nhẫn mưu hại Hắc Xỉ Thường trấn thủ Tây Vực với bao chiến công hiển hách không? Trẫm có thể nói cho người thiên hạ biết Đại tướng quân mà mình tin tưởng nhất bí mật báo chuyện quân cơ quan trọng cho kẻ thù bên ngoài, dẫn giặc vào nhà? Trẫm có thể nói cho các tướng lĩnh trong triều biết, có người mưu hại thống soái của họ không?

Võ Tắc Thiên cười chua chát rồi nói:

- Hai tháng trước, Khâu Thần Tích làm việc cần cù được trẫm ban cho quốc tính. Hôm nay lại lấy tội mưu phản bắt hắn đó là do hắn bất trung, cũng là do trẫm không biết nhìn người. Cũng vì chuyện này sẽ làm cho ba quân tướng sĩ mất đi sự tín nhiệm đối với triều đình. Ngươi hãy nhớ kỹ, trước khi thu phục Ân Tây tứ trấn nhất định phải niêm phong cái án Hắc Xỉ Thường lại. Mỗi oan khuất đó còn phải quay lưng lại một thời gian.

- Vâng!

Thượng Quan Uyển Nhi cúi người thật thấp.... Lý Chiêu Đức nhận được tin của Tiểu Hải lập tức chạy tới điện Vũ Thành.

Khi Địch Nhân Kiệt trở về đã chuyện lão trình báo căn cứ chính xác bất lợi cho Võ Thừa Tự với Thiên Tử cho y. Cho nên Lý Chiêu Đức đã có sự chuẩn bị. Vừa nghe thấy hoàng đế có lệnh truyền, y liền biết nó có liên quan tới Võ Thừa Tự.

Khi Lý Chiêu Đức tới điện Vũ Thành, Võ Tắc Thiên ban cho ngồi liền nói chuyện Khâu Thần Tích, Chu Hứng có ý đồ mưu phản cho y nghe. Sau đó lại nói:

- Hai người này qua lại thân mật với Ngụy Vương. Việc này có thể liên lụy hoặc là không với Ngụy Vương nhưng cũng có thể vì chuyện được sủng ái nên có ý đồ đố. Chuyện này khó tránh khỏi việc Ngụy Vương có lòng dung túng. Khanh nghĩ thế nào?

Lý Chiêu Đức nghe thấy vậy thì mừng thầm, vội hỏi:

- Bệ hạ! Ngụy vương là con cháu của bệ hạ, lại là thân vương. Cái chuyện Thân vương tham gia chính sự vốn không hợp lý. Từ xưa các bậc đế vương, mặc dù có mối quan hệ phụ tử nhưng vẫn có thể soán ngôi. Cho nên ngay cả Thái Tử nếu một ngày còn đế vương thì vẫn không thể can thiệp vào chuyện chính sự. Hơn nữa bệ hạ và Ngụy vương chỉ là con cháu.

Đương kim Thái Tử còn ân phận của mình, nhưng Ngụy Vương lại có thể can thiệp vào những chuyện quan trong thì làm sao mà bệ hạ có thể yên tâm? Cho dù Ngụy Vương không có dã tâm nhưng những vị đại thần thân cận vì để có tương lại cũng sẽ nảy sinh những dã tâm như thế. Mà vừa rồi bệ hạ cũng nói, Chu Hưng và Khâu Thần Tích vì được ưu ái mà sinh lòng khác, như vậy Ngụy vương cũng có thể vì được bệ hạ ưu ái mà sinh lòng khác với bệ hạ không?

Võ Tắc Thiên vui vẻ nói:

- Lời của Lý tướng rất hợp ý trẫm. Nếu vậy, khanh hãy dâng tấu chương, nói rõ sự lợi hại của việc Thân vương tham gia chính sự. Trẫm sẽ tự quyết định.

Lý Chiêu Đức cúi thấp người nói:

- Thần tuân chỉ.

Dương Phàm nhận được thánh chỉ lập tức tới Ngự Sử đài gặp Lai Tuấn Thần. Hắn đã nghe đại danh của Lai Tuấn Thần từ lâu, chỉ có điều hai người là một văn một võ, địa vị lại cách nhau quá xa. Dương Phàm được thăng làm Lang tướng trong một thời gian quá ngắn nên không có cơ hội để gặp y.

Dương Phàm dẫn người chạy tới Ngự Sử đài. Người ở đây lập tức đi thông báo. Lai Tuấn Thần nghe nói có người của Võ lâm vệ tới lập tức truyền lệnh cho hắn vào gặp.

Lai Tuấn Thần ngồi ngay ngắn sau án, chậm rãi vuốt râu mà suy nghĩ chuyện của Chu Hưng.

Nghe Võ Tắc Thiên nói, y suy nghĩ có thể hiểu được hoàng đế có ý giết Khâu Thần Tích và Chu Hưng. Hai người này chắc chắn là xong đời. Có điều xem ra đối với người của họ Võ, hoàng đế muốn thả cho một đường, hoặc có trừng phạt thì cũng lấy một lý do khác, không để cho người họ Võ bị dính vào chuyện mưu phản. Điểm này phải chú ý, không thể để cho người họ Võ bị dính vào.

Võ Du Nghi đã dẫn người đi bắt Khâu Thần Tích. Đối với Khâu Thần Tích, Lai Tuấn Thần cũng chẳng lo lắng. Cho dù y có là lão tướng trăm trận trên sa trường thì chỉ cần vào đại lao chắc chắn sẽ phải ngoan ngoãn cung khai. Cho dù một người cứng rắn tới mây thì cũng có thân thể bằng máu thịt, không thể chịu nổi sự tra tấn của gã.

Tuy nhiên đối với Chu Hưng, y lại không chắc chắn. Gã đã từng xử rất nhiều tội phạm, nhưng chưa có một ai giỏi việc dùng hình như y, chỉ có một mình Chu Hưng. Sự tâm đắc của người này đối với việc bức cung cũng không kém gì gã. Muốn đối phó với y đúng là có chút rắc rối. Mà rõ ràng là bệ hạ muốn giải quyết thật nhanh, không để cho việc này kéo dài lâu, ảnh hưởng quá nhiều. "Phải làm thế nào mới khiến Chu Hưng cúi đầu?"

Lai Tuấn Thần suy nghĩ thật lâu đột nhiên nảy ra một ý liền nở nụ cười đắc ý. Y không chỉ nghĩ làm thế nào đối phó với Chu Hưng thậm chí còn nghĩ mượn vụ án này để loại bỏ luôn cả Dương Phàm.

Dương Phàm chỉ là một tên Lang tướng, trong vụ án động trời như thế này cũng chỉ là một con kiến nhỏ. Giết chết hắn cũng chẳng có gì ảnh hưởng. Thái Bình công chúa và Lương Vương, Tiết Hoài Nghĩa có chút qua lại với hắn nhưng đối với cái án mưu phản thế này chắc chắn không dám chạm vào.

Muốn làm cho hắn liên lụy, chỉ cần mượn miệng của Chu Hưng, Khâu Thần Tích. Tới lúc đó, cho dù đám người Tiết Hoài Nghĩa có bất mãn tới mấy thì cũng chỉ cho rằng bọn Khâu Thần Tích nhân cơ hội bẻ bớt nanh vuốt của mình. Lai Tuấn Thần không có chút liên quan gì với Dương Phàm. Như vậy thì có ai nghi ngờ tới gã?

Đợi sau khi giết chết Dương Phàm, cái án này qua đi, sẽ chiếm lấy tiểu nương tử yêu kiều kia. Cái thứ Tiết Hoài Nghĩa, Thái Bình công chúa ở trên cao làm sao có thể biết? Lai Tuấn Thần nghĩ tới đây liền nở nụ cười.

Dương Phàm đứng trước án tò mò nhìn vị Ngự Sử. Hắn vừa mới nhìn thấy Lai Tuấn Thần liền nhận ra ngay. Dương Phàm thực sự không ngờ vị khách ở trong cửa hàng kia lại chính là Lai Tuần Thần lừng danh.

Hắn không rõ một vị quan lớn có phong độ đường đường, ngồi trên công đường có việc gì mà nhìn hắn đắc ý tới vậy, hơn nữa lại có chút khinh thường. Có điều lúc này, không phải là thời điểm để ôn chuyện. Mà cho dù hai người có gặp mặt nhưng cũng chẳng có chuyện cũ để nói.

Dương Phàm ho khan một tiếng, cắt đứt suy nghĩ của Lai Tuấn Thần rồi nói:

- Tả Lang tướng Dương Phàm của Võ Lâm vệ, phụng thánh chỉ tới nghe Trung Thừa sai khiến.

Tới lúc này, Lai Tuấn Thần mới bừng tỉnh, kinh ngạc lên tiếng:

- Ừ! Bản quan đã có chủ ý. Đối với Chu Hưng chỉ có thể dùng trí, không nên dùng sức. Tướng quân...

Lai Tuấn Thần nói tới đây chợt bừng tỉnh, không khỏi thất thanh:

- Dương Phàm?

Dương Phàm nghĩ thầm:" Hắn làm gì mà ngạc nhiên như vậy, hay là đã xem ta đá cầu?" Dương Phàm nghĩ vậy, cúi thấp người nói:

- Chính là mạt tướng.

Lai Tuấn Thần lấy lại bình tĩnh, nói:

- A! Dương lang tướng! Bản quan vừa mới nghĩ, Chu Hưng là người xảo quyệt, bắt thì dễ nhưng muốn y nhận tội thì khó hơn lên trời. Bởi vậy bản quan mới nghĩ được một kế, chỉ có thể dùng chỉ mà không thể dùng võ lực. Cho nên sợ là không cần ngươi ra tay.

Dương Phàm nói:

- Bệ hạ lệnh cho mạt tướng nghe theo sự sai khiến của Trung Thừa. Trung Thừa không cần dùng binh, mạt tướng xin tuân theo. Chỉ có điều, mạt tướng phụng chỉ tới đây để đảm bảo bắt Chu Hưng không có gì sơ sót. Cho nên...phải chờ Trung Thừa bắt Chu Hưng, mạt tướng mới có thể về phục chỉ.

Lai Tuấn Thần mỉm cười nói:

- Chuyện này là đương nhiên. Nếu vậy, mời tướng quân dẫn người của mình tới hai bên bình phong. Đợi bản quan bắt giam Chu Hưng rồi về phục chỉ với thánh thượng cũng được.

Dương Phàm cười nói:

- Nếu vậy mạt tướng xin tuân lệnh.

Dương Phàm ra khỏi đại đường liền dẫn ba mươi quân Hổ Bôn chạy tới nhị đường. Lai Tuấn Thần chờ hắn đi ra liền vỗ tay ba cái. Một tên nha dịch xuất hiện. Lai Tuấn Thần liền nói:

- Truyền lệnh, thiết yến ở nhị đường. Sau đó cầm thiếp mời của ta tới Hình Bộ mời Chu thượng thư tới.

Tên nha dịch lên tiếng đáp rồi lui ra. Ngay lập tức Lai Tuấn Thần nhíu mày.

Chuyện Khâu Thần Tích, Chu Hưng sa cơ là điều tất nhiên. Vấn đề là Lai Tuấn Thần không biết hai người này vì tội gì mà bị Thiên tử xử như thế. Có điều có thể xác định, thiên tử lệnh cho gã thẩm vấn hai người tội mưu phản chắc chắn là để che tội thật của họ.

Hoàng đế phái Dương Phàm tới giúp gã thực hiện nhiệm vụ rõ ràng là tin tưởng hắn không liên quan tới hai người này. Mà gã cũng không biết hai người đó bị tội thế nào. Trong tình huống thế này mà lôi Dương Phàm vào, đúng là hơi mạo hiểm. Một khi Thiên tử hỏi, trả lời có sơ hở chắc chắn là gặp nguy hiểm.

Nghĩ vậy, Lai Tuấn Thần đành thở dài mà bỏ qua cơ hội giết chồng đoạt vợ, tiếp tục kiên nhẫn chờ thời cơ tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.