Say Mộng Giang Sơn

Chương 368: Ta cũng có ý đó!



- Đường huynh, ta phải làm thế nào? Ta bị đày đi Ái Châu rồi, chân trời góc bể, nơi hoang dã, chuyến đi này…

Trở lại Thẩm phán viện, Lai Tử Tuần liền khóc lóc kể khổ với Lai Tuấn Thần. Lai Tuấn Thần lúc này trong lòng cũng đang loạn, luôn miệng nói:
- Ngươi không cần sợ, ngươi phải tin tưởng ta, chỉ cần ta chưa ngã, cho dù có đày ngươi đi xa hơn nữa, ta cũng có thể giúp ngươi trở vể, hiểu chưa?

- Đường huynh, nhưng đó là Ái Châu, Hoàng đế đày ta đi xa như vậy, rõ ràng là….

Lai Tuấn Thần trợn mắt nói:
- Ái Châu thì sao? Ngươi là Thị Ngự sử, Hoàng Đế màng tới sống chết của ngươi sao? Ngươi nên biết rằng, Hoàng đế không cần quan tâm tới sống chết của ngươi, cho nên, sau này vi huynh muốn cứu ngươi trở về, cũng dễ như trở bàn tay, khi đó e rằng Hoàng đế sớm đã quên mất ngươi rồi.

Lai Tuấn Thần xoa dịu y, cuối cùng nói:
- Ngươi hãy mau về đi, đem hết vàng bạc, châu báu thu thập hết, chuyến đi này dài đằng đẵng, cuộc sống Ái Châu cũng vất vả, mang theo nhiều tiền bạc chút. Ngươi yên tâm, lâu thì một năm, chậm thì nửa năm, nói không chừng ngươi vừa tới Ái Châu ta đã phái người đi đón ngươi trở lại rồi.

Lai Tử Tuần nghe y nhắc nhở, nghĩ đến thánh chỉ của Hoàng đế, chỉ sợ Tư Mã Thượng sẽ phái người tới áp giải gã đi đày, theo quy củ, gia quyến phạm quan cũng phải cùng đi đày, một nhà đông người, không kịp sắp xếp tài sản…Nghĩ tới đây thì gã ngồi không yên, đành phải tin vào hứa hẹn của Lai Tuấn Thần, vội vàng về nhà giải quyết việc nhà.

Lai Tử Tuần vừa mới ra khỏi cửa, Lai Tuấn Thần đã gọi Vệ Toại Trung vào phòng, mặt trầm xuống nhắc lại chuyện Lai Tử Tuần bị đi đày, rồi nói:
- Soa nhân áp người Tử Tuần, ngươi chuẩn bị một chút đi. Tử Tuần vừa tới Ái Châu, hãy để y mắc một trận “dịch bệnh”.

Vệ Toại Trung giật mình kinh hãi, thất thanh nói:
- Trung thừa, việc này một vai y gánh vác, dường như không cần phải…

- Ngươi biết gì chứ?

Lai Tuấn Thần hai má co lại, hạ giọng nói:
- Ngươi cho rằng, chỉ có một khả năng, ta sẽ không cứu y ư? Thực ra cứu không được, chẳng những cứu không được, chuyện này còn nhiều phiền toái kế tiếp, ngươi đi sắp xếp việc này. Còn nữa, đem sổ sách điều chỉnh lại một chút, đổ hết lên đầu y, việc này đừng để lộ ra sơ hở.

Vệ Toại Trung lúc này mới thật sự biết có phiền toái lớn, chỉ sợ nếu ngay cả Lai Tuấn Thần đã gặp phiền toái, như hiện giờ chỉ có thể từ bỏ chức bảo soái, đến nước này chỉ có thể đổ hết trách nhiệm lên Lai Tử Tuần để bảo vệ mọi người, lập tức không dám chậm trễ, vội vàng nhận lời, bước nhanh ra ngoài.

Vệ Toại Trung ra khỏi phòng liền có chút hối hận:
- Nếu ta chưa từng nhận lễ của người đó, cứu được tính mạng Dương Phàm thì…Không cần lo lắng, không cần lo lắng, Trung thừa được Hoàng đế tín dụng, đoán trước có thể vượt qua cửa ải này. Ta trước tiên nên đổ hết vụ án này lên đầu Tử Tuần, chết đạo hữu, không chết tới mình.

***

Lai Tuấn Thần trong lòng trầm ngâm một lúc lâu, lại kêu người hầu nam trong phòng tìm Vạn Quốc Tuấn tới.

Trong các ác quan thân tín của Lai Tuấn Thần, Vạn Quốc Tuần không nổi danh, nếu không phải gã cùng Lai Tuấn Thần đồng sáng tác cuốn “ La Chức Kinh” thì chỉ sợ cái tên ác quan không có gã, bởi vì những vụ án gã trực tiếp thực thi không có nhiều.

Tuy nhiên, trong đám thủ hạ của Lai Tuấn Thần, người này học thức cao nhất, tương đương với người nhiều mưu trí như Lai Tuấn Thần, mặc dù gã không giống những kẻ khác làm việc mau chóng nhưng rất nhiều chuyện đều là do gã đứng sau lưng Lai Tuấn Thần bày ra, thuộc loạn nhân vật bụng đầy mưu mô.

Vạn Quốc Tuấn gặp Lai Tuấn Thần, Lai Tuấn Thần liền đem hết việc trải qua trong cung kể một lượt rõ ràng rành mặc, nói:
- Quốc Tuấn, Hoàng đế đã nghi ngờ ta rồi. Vụ án lần này không phải nhỏ, có nhiều Tể tướng, Thượng thư và Đại thần bị bỏ tù, ta cẩn thận điều tra, ngoài vài vị đại thần hay thư tín qua lại, quả thực cũng có những có người có ngữ điệu châm biếm Hoàng đế, nhưng không có bằng chứng cụ thể chứng minh mưu phản, chỉ sợ cung khiếu nại trong cung Thái tử là có người có ý định để mượn tay chúng ta thay y giết người.

Ta hối hận không nên… hối hận không nên liên lụy tới Dương Phàm, ai nghĩ bắt một tên lang tướng lại ảnh hưởng tới cả mấu chốt vụ án. Hiện giờ, một khi Hoàng đế phúc tra án này, chỉ sợ chúng ta sẽ xong đời. Trong lúc nhất thời, bản quan nên đi đâu? Quốc Tuấn, ngươi nhất định phải giúp ta nghĩ cách.

Vạn Quốc Tuấn và Lai Tuấn Thần đang là hai con ve trên cùng một sợi dây thừng, nghe vậy không khỏi kinh sợ, gã vội vàng tập trung tinh thần, cật lực suy nghĩ, Vạn Quốc Tuấn cân nhắc hồi lâu, cắn răng nói:
- Trung thừa, mấu chốt của sự tình, chính là án mưu phản. Dương Phàm có tội hay không không cần lo lắng, chỉ cần chúng ta đổ cho nhóm Tể tướng có tội, như vậy, việc phá án, có người chịu tai bay vạ gió, là chuyện bình thường, Hoàng đế cũng không vì một chuyện nhỏ như vậy, gạt bỏ công lao của Trung thừa.

Lai Tuấn Thần chà hai tay nói:
- Vấn đề là, ta không có bằng chứng thực tế, khẩu cung cũng là dùng hình bức ra, bản “thỉnh tử biểu” cũng không phải đích thân đám người Địch Nhân Kiệt viết, mấy thứ này không sợ có chuyện, nhưng tra ra thì đều có lỗ hổng. “Thỉnh tử biểu” hiện giờ đã gửi tới ngự tiền, không thể rút về được.

Hơn nữa, hiện tại chúng ta cũng không kịp ngụy tạo chứng cứ, nói không chừng sáng sớm ngày mai, Hoàng đế sẽ sai Hình Bộ hoặc Đại Lý Tự tiếp nhận án này, Thôi Nguyên Tống của Hình bộ vô cùng nham hiểm như hổ, Từ Trạch Hanh của Đại Lý Tự cũng là kẻ ăn tươi nuốt sống người khác, nếu bọn họ có cơ hội, bọn họ tuyệt không ngại để ta trở thành tù nhân của họ.

Nói tới đây, Lai Tuấn Thần đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, dừng chân, thì thào lúc lâu, mắt sáng ngời, nói:
- Thôi Nguyên Tống, Từ Trạch Hanh, hoàng đế không tín nhiệm họ bằng ta. Ta phải nghĩ cách để Bệ hạ biết, bà ta không xa được ta, nếu xa ta, chính là xa lánh chúng bạn trong triều đình, sẽ không còn ai có thể tín nhiệm được, như vậy, mới có thể chu toàn.

Y lại quy sang Vạn Quốc Tuấn, vui mừng nói:
- Đúng, chúng ta phải tạo ra một vụ án lớn, một đại án kinh thiên. Để bệ hạ nghi kị, thêm nhiều phần nghi kị, bà ta lo lắng về các quan trong triều, lúc đó sẽ không thể bỏ được một con chó trung thành hộ viện trong triều như ta.

Lai Tuấn Thần định vị rõ ràng cho bản thân, gã còn không ngại kêu mình là chó săn, dường như coi đó là vinh quang.

Vạn Quốc Tuấn hơi nheo mắt, nói:
- Trung thừa và hạ quan cùng nghĩ đi, hạ quan có một chủ ý, coi như chúng ta bắt đầu lại, để Hoàng Đế sinh nghi với các quan lại, có thể là vì Tể tướng bị oan, nhưng Trung thừa vẫn không mất đisự sủng ái trước trước. Chúng ta phải tạo nên một việc, chẳng những phải để Hoàng đế cảm thấy không rời được người, mà còn cảm thấy nhóm Tể tướng chưa chắc đã trong sạch.

Lai Tuấn Thần hai mắt sáng ngời, vội vàng nói:
- Quốc Tuấn, ngươi cso diệu kế gì?

Vạn Quốc Tuấn nói nhỏ vào tai gã, Lai Tuấn Thấn nghe xong như hít phải luồng khí lạnh, cúi đầu nói:
- Làm như vậy, có chăng hơi quá.

Vạn Quốc Tuấn cười nham hiểm, nói:
- Trung thừa, người cảm thấy chuyện này nếu làm xong, bệ hạ sẽ nghĩ sao? Bệ hạ có vui mừng mà thấy nó hoàn thành không?

Lai Tuấn Thần yên lặng nhìn phía trước, lâu sau, khóe miệng cười một cách kì quái, chậm rãi nói:
- Diệu kế, đúng là diệu kế.

***

Cửa sân trước thẩm phán, hai hàng quan binh Phụng Thần Vệ lẳng lặng đứng yên đó.

Trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, Lai Tuấn Thần quỳ thỉnh tội trong cung như gió truyền ra ngoài, những người qua lại với Thẩm phán viện giảm đi ít nhiều, một vài nha môn tương quan hay tới vì những công hàm bình thường cũng không còn nhiều, bởi vì những công hàm này, phần lớn có liên quan tới án mưu phản của Thẩm phán viện đang xử lí, lúc này tình hình không rõ ràng, bọn họ không khỏi chờ đợi quan sát, tránh việc vội vàng, lúc đó việc sẽ không thành.

Trước cửa thẩm phán viện vắng vẻ, Dương Phàm chậm rãi bước ra ngoài, bên cạnh là phán quan Vương Đức Thọ.

Ngoài cửa cách đó không xa, Tiểu Man nắm hai con ngựa, kích động đứng ở đó, ngốc nghếch nhìn cửa chính, trông ngóng bóng lang quân.

Dương Phàm đi tới trước bức tường, ngừng lại, quay đầu nhìn nha môn uy nghiêm trước mắt, chính là chỗ này, hắn suýt mất mạng tại đây.

Dương Phàm thở dài, tiếp tục đi về phía trước, Vương Đức Thọ yên lặng đi bên cạnh hắn, hai người bước qua cánh cửa cao cao, Vương Đức Thọ liền dừng lại, ôm quyền nói:
- Dương lang tướng, thứ cho không thể tiễn xa được.

Dương Phàm không trả lời y, bởi hắn chỉ vừa ra cửa chính đã nhìn thấy Tiểu Man.

Tiểu Man đứng đó, ánh mặt trời từ sau nàng chiếu qua, tóc nàng, quần áo nàng ánh lên màu vàng, ánh mặt trời kéo dài bóng nàng. Nàng đứng đó, ánh mắt nhìn Dương Phàm, tay mở ra một cách thoải mái, hai dây cương tuột xuống.

Dương Phàm cố nén đau ở mắt cá chân, bước nhanh xuống thềm đá, Tiểu Man nhào tới, nhanh chóng lao vào ngực hắn, ôm chầm lấy hắn, nước mắt làm ướt hết ngực áo hắn. Dương Phàm ôm chặt nàng, nỗi sợ mất mát làm họ càng quý trọng nhau hơn.

Hai hàng Phụng Thần Vệ quan binh lặng yên nhìn họ, ai cũng không nói gì. Dương Phàm và Tiểu Man ôm nhau dưới ánh chiều, cách đó không xa, một đôi ngựa đang chạm vành tai và tóc mai vào nhau.

- Đi! Chúng ta về nhà!

Hai người ôm chặt nhau hồi lâu, Dương Phàm mới kích động, nói được một câu.

Nghe hai chữ “ về nhà”, Tiểu Man trong lòng ấm áp, nàng nhẹ nhàng ừ một tiếng, nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay Dương Phàm.

Hai người, hai ngựa, dần dần rời khỏi Thẩm phán viện

Trên cầu Thiên Tân, hổi hả như cũ, một bên đường trên cây cầu dài, một chiếc xe bò dừng lại, bức màn trong chiếc xe hơi xốc lên, nhìn Dương Phàm và Tiểu Man đi song song nhau qua cầu, bàn tay ngọc nhẹ nhàng buông mảnh vải, thản nhiên dặn dò một câu:
- Hồi phủ!

Tên trai tráng giả mạo Dương Phàm trên công đường kia nhận lệnh, cầm dây cương trên tay, thở nhẹ, hai con trâu cường tráng sừng cong như vầng trăng tiến đi, chậm rãi rời khỏi.

Tiểu Man ngồi trên lưng ngựa, thân mình uyển chuyển theo tuấn mã, trước sau hơi đung đưa dáng người xinh đẹp, cặp mắt to trong sáng, khi thì vụng trộm nghiêng mắt nhìn Dương Phàm, ẩn ý đưa tình, vô cùng thẹn thùng. Hai người cũng không chú ý, đám người mặc áo đen, lúc nào đó đó lẳng lặng biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.