Xuống xe, năm thiếu niên cùng gặp nhau trước cửa Đông cung.
Tuy mẹ đẻ của năm huynh đệ bọn họ khác nhau, bình thường cũng ở trong Vương phủ của mình, do sữa của mẹ mình nuôi lớn nên tình nghĩa huynh đệ cũng rất mỏng manh. Nhưng lúc này gặp nhau ở đây, bọn họ chỉ biết ôm ấp, ẩn giấu những khuất nhục và bi phẫn, mà không dám biểu lộ lấy một chút, khi ánh . Và mắt gặp nhau, bọn họ đều cảm thấy một tình cảm máu mủ tình thâm.
Lý Thành Khí giang hai tay, ôm hai huynh đệ nhỏ tuổi nhất vào lòng. Năm anh em nhìn thoáng qua Vạn Tượng Thần Cung cao cao vững vàng kia, rồi dựa vào nhau đi về phía Đông cung để giam cầm mình.
Ánh hoàng hôn buổi chiều hắt lên bóng dáng của bọn họ, giống như năm con chó nhỏ bị bỏ rơi.
Nhưng khi thân ảnh họ biến mất trong bóng đêm, ánh mắt của họ cũng sáng lên như ánh mắt của loài sói…
- Bịch!
- Bịch!
- Bịch!
Thượng Quan Uyển Nhi từ chỗ ở của Vi Đoàn Nhi quay lại, hai thái giám to béo kia vẫn đang dùng hình trước Phi Hương Điện.
Cây gậy nặng nề đánh vào bờ mông của Vi Đoàn Nhi. Mỗi lần giáng xuống, lại bắn lên một ít máu. Lúc này máu bắn tung tóe trên người bọn họ, cũng rơi xuống gạch đá, không chỉ dưới thân Đoàn Nhi đọng một vũng máu, mà trong phạm vi vài thước là một màu đỏ sẫm. Máu tươi đã thấm xuống mạch đá.
Hai thái giám to béo đã mệt mỏi, mồ hôi đầy mặt và đầu cổ. Những giọt mồ hôi theo từng gậy của bọn họ vung lên mà rơi xuống hòa cùng vũng máu. Nhưng tinh thần của họ lại cực kỳ phấn khởi.
Ban đầu, vì đánh Đại tổng quản nội cung mà bọn họ còn hơi sợ, nhưng sau mấy trượng, lá gan của họ cũng lớn lên, lực tay cũng càng lúc càng nặng.
Bọn họ không phải nam nhân hoàn chỉnh, không thể dùng phương pháp bình thường để giải phóng dục vọng của mình, cho nên loại làm nhục này lại mang lại cho bọn họ khoái cảm đặc biệt. Mắt thấy bờ mông trắng đáng yêu như một trái cầu tuyết kia bị nát ra theo từng trượng từng trượng hạ xuống từ tay mình, bắn lên máu thịt, nghe tiếng rên rỉ thê lương thảm thiết của Vi Đoàn Nhi, bọn họ càng cảm thấy thỏa mãn.
Vì Đoàn Nhi đã không còn sức vùng vẫy nữa. Lúc này ả đã hấp hối, thần trí mơ hồ. Thân thể của ả mỗi lần bị cái trượng kia dập xuống mà co giật một chút theo bản năng nhưng miệng vẫn lầm bầm:
- Ta cho ta, tha cho ta, ta khai, tha cho ta…
Nhưng thanh âm lại nhỏ đến mức chỉ có ả mới nghe thấy được.
Ánh mắt Thượng Quan Uyển Nhi dừng lại trên cặp mông nát bét của Vi Đoàn Nhi, đồng tử lập tức co rút lại. Một thứ cảm giác kinh sợ và không đành lòng thoáng hiện lên trong ánh mắt nàng. Nàng hơi nhíu lông mày, nhẹ nhàng giương một tay lên, ngăn hai thái giám dụng hình lại, thấp giọng hỏi bọn họ:
- Ả không chịu khai sao?
Một tên thái giám kéo tay áo lau mồ hôi ở sau trán, hai má và cằm, thở hồng hộc nói:
- Thưa Đãi Chế, ả đã khai.
Thượng Quan Uyển Nhi hỏi:
- Là ai?
Thái giám kia vừa muốn nói, Thượng Quan Uyển Nhi đột nhiên lại ngắt lời’
- Thôi đi, Bệ hạ biết là được.
Thượng Quan Uyển Nhi vừa dứt lời, nhìn Đoàn Nhi có chút không đành lòng mà hỏi:
- Đây là ý của Hoàng thượng?
Thái giám kia nói:
- Vâng. Hoàng thượng chỉ bảo, muốn đánh ả đến chết, chúng ty chức cũng không có cách nào…
Thượng Quan Uyển Nhi trầm ngâm một lát, nói:
- Hoàng thượng đang lúc tức giận, khó tránh khỏi có chút oán giận. Mặc dù Đoàn Nhi đã làm rất nhiều chuyện sai, nhưng khi hầu hạ Hoàng thượng vẫn khá chăm chỉ. Những trượng sau nhẹ một chút đi. Làm phiền công công chú ý một chút, dù sao cũng cùng làm việc với nhau…
Viên thái giám to béo kia vội nói:
- Dạ dạ dạ, nếu Đãi Chế đã dặn, đương nhiên Tạp Gia nghe theo.
Thượng Quan Uyển Nhi thở dài, không đành lòng nhìn nữa, xoay người đi về hướng Phi Hương Điện. Sau lưng, hai tên thái giám to lớn trao đổi với nhau một ánh mắt, giương cao mộc trượng lên. Lúc này, bọn họ nhắm xuống cũng không phải mông của Vi Đoàn Nhi nữa, mà là cái gáy của ả.
- Bịch!
Một thanh âm nặng nề vang lên, như tiếng người ta đập nát một trái dưa hấu. Thượng Quan Uyển Nhi khựng lại, lưng như điện giật. Nhưng rồi nàng lại bước nhanh hơn đi về hướng Phi Hương Điện.
Phía sau gáy như có một làn hơi lạnh thổi tới!
Bên trong Điện Phi Hương, những vật dụng như bình phong, đèn, màn tơ đều được bài trí vô cùng tinh tế. Lúc này trong nội điện, Võ Tắc Thiên đang chơi đùa cùng một con vẹt. Gần đây số lượng vẹt trong cung thường xuyên được bổ sung. Tuy rằng con vẹt này đã có thể nói được tiếng người nhưng những câu bà ta thích nó lại chưa được học, vì vậy bà ta cần dạy lại nó một lần nữa.
Võ Tắc Thiên dạy mấy lần, con vẹt nhỏ đột nhiên học theo được một câu, tuy rằng tiếng phát âm còn chưa được chuẩn xác nhưng cũng đã định hình đôi chút âm lượng. Điều này khiến bà ta vô cùng vui mừng, vỗ ngực cười nói:
- Ha ha, đứa nhỏ này thực là nhanh trí.
Vài vị nữ quan theo hầu bên cạnh cũng bật cười gật đầu. Những người này trong nội cung có địa vị gần với Vi Đoàn Nhi. Bình thường các nàng cùng với Vi Đoàn Nhi quan hệ không được tốt lắm nên không thể dễ dàng có cơ hội hầu hạ Võ Tắc Thiên, cũng bởi các nàng không có gan làm điều đó. Nhưng hiện giờ Vi Đoàn Nhi bị thất sủng, mấy người này bỗng chốc có cơ hội thay thế nàng ta, bởi vậy đều không hẹn mà cùng tìm lý do chạy tới trước mặt Võ Tắc Thiên, ý muốn tranh thủ lưu lại ấn tượng với Hoàng đế.
Võ Tắc Thiên cười xoay người, thấy một cung nữ ôm “ Thiên Văn Tiền “ trong tay, không kìm được hỏi:
- Tên tiểu tử này vẫn không chịu ở chung hòa thuận với lũ vẹt phải không?
Tiểu cung nữ vội quỳ xuống nói:
- Bệ hạ, con mèo này trải qua huấn luyện nên đã biết điều hơn rồi. Hiện giờ chỉ cần Vi tổng quản có mặt ở đây nó sẽ không dám ăn thịt lũ vẹt.
Vừa nói ra miệng nàng mới chợt nhớ ra Vi Đoàn Nhi hiện giờ thân đã mang tội vậy mà mình vẫn vì nàng khoe chút thành tích. Cảm nhận được mấy vị nữ quan bên cạnh đang nhìn mình với ánh mắt khác thường khiến cho sắc mặt nàng bị dọa tới mức trắng bệch. Võ Tắc Thiên chẳng thèm để ý tới chuyện này, bà ta chỉ lắc đầu chậm rãi nói:
- Điều này không đúng, đây là bởi vì nó sợ chứ không phải không muốn ăn…
Võ Tắc Thiên nói tới đây liền thấy Thượng Quan Uyển Nhi bước nhanh tới. Bà ta liền nói:
- Các ngươi lui ra đi, trẫm và Uyển Nhi có chuyện cần nói.
Nói xong, liền vươn tay đón lấy “ Thiên Văn Tiền “ từ trong tay tiểu cung nữ.
Chúng nữ quan và cung nữ lần lượt lui ra. Võ Tắc Thiên ôm con mèo, cùng Thượng Quan Uyển Nhi chậm rãi tản bộ trên điện.
Thượng Quan Uyển Nhi bẩm báo lên:
- Trong phòng Đoàn Nhi có một lượng lớn khế ước mua bán nhà cùng sổ sách ghi chép, còn có rất nhiều vàng bạc châu báu. Vì số lượng quá lớn nên nhất thời không thống kê rõ ràng được. Uyển Nhi đã cho phân loại, chuẩn bị dâng bản tấu lên bệ hạ. Mặt khác đã bắt được nội thị quan trên người mang một lượng lớn đồ châu báu có ý đồ trốn khỏi cung. Người này vốn là kẻ được Đoàn Nhi tin tưởng nhất. Bệ hạ! Có cần thẩm vấn y hay không?
- Không cần, xử trảm là được rồi.
Nụ cười trên mặt Võ Tắc Thiên đã biến mất, tay bà ta đập nhẹ vào lông trên vùng ngực con Thiên Văn Tiền, sau đó nói nhỏ:
- Trẫm đã biết kẻ nào đang giở trò quỷ rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi cúi đầu nói:
- Vâng!
Võ Tắc Thiên trầm ngâm một chút, nói đầy thâm ý:
- Uyển Nhi, tay trái của trẫm có ý muốn chém tay phải của trẫm, ngươi nói trẫm phải làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ trẫm phải bỏ cánh tay trái đó sao? - Thượng Quan Uyển Nhi không trả lời, Võ Tắc Thiên cũng không muốn nghe ý của nàng. Hai người trầm mặc một lúc lâu sau đó bà ta mới phát ra một tiếng thở thật dài:
- Haizzz!
Tiếng thở dài này dường như vang vọng thật lâu trên đại điện, Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng Võ Tắc Thiên đang dần đi khuất. Bình thường bà ta luôn duy trì dáng đứng thẳng, nghiêm khắc giữ lễ nghi cung đình, thế nhưng giờ phút này tấm lưng ngọc như còng xuống, không thể che dấu vẻ mệt mỏi.
- Con mèo và con vẹt, nhất định có thể chung sống hòa bình. - Võ Tắc Thiên đi đến cửa đại điện, thân hình ngừng lại, nheo mắt nhìn ánh tà dương đỏ như máu đang chiết rọi xuống đại điện, giọng nói đầy kiên định và tin tưởng:
- Bởi vì đó là suy nghĩ trong lòng trẫm. Điều trẫm đã muốn thì không có chuyện gì là không làm được.
Tin tức trong cung phải tới buổi chiều ngày hôm sau Dương Phàm mới được biết.
Đối với quan trường và chính trị, Dương Phàm không phải người thành thạo. Thế nhưng thời gian này ở trong cung, nơi ở của hắn là nơi quan trọng nhất, có thể thường xuyên được nhìn thấy Hoàng đế. Có câu “ Mưa dầm thấm đất “, kinh nghiệm và lịch duyệt của hắn tuy rằng còn lâu mới có thể so sánh được với các vị đại thần đa mưu túc trí nhưng đối mặt với một sự kiện đã có kết quả xử lý công khai như thế, hắn vẫn có đủ trí lực để phân tích được ý nghĩa sâu xa ẩn chứa phía sau.
Tiểu Man ngồi gọn trong lòng Dương Phàm, nhẹ nhàng bóc vỏ quả vải, sau đó dùng hai ngón tay ngọc kẹp lấy đút vào miệng hắn. Liên tiếp như vậy sáu lần, tới khi vừa ngậm quả vải thứ bảy vào trong miệng, Dương Phàm đã nghĩ thấu đáo mọi chuyện.
Hắn nhanh chóng mút hết chất lỏng ngọt lịm từ quả vải, quay sang Tiểu Man nói:
- Nếu đúng theo suy đoán của ta, tin chắc hai ngày tới sẽ có kết quả. Nhóm người Tể tướng chịu oan bị hạ ngục chắc chắn cũng sẽ lập tức được thả ra thôi.
- A!
Tiểu Man có chút ngây ngốc, nàng vẫn nhắm mắt, dường như đang hưởng thụ cảm giác được ân cần chăm sóc cho Dương Phàm. Sự tình hắn vừa nhắc tới quá đột ngột khiến nàng như bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp.
Nàng mở to hai mắt, nghe xong lời của Dương Phàm không tránh khỏi kinh ngạc nói:
- Chuyện lang quân nói nhanh chóng sẽ có kết luận thật ra không có gì lạ. Nhưng chuyện đám quan viên đã bị định tội phản nghịch kia được thả ra… Có thể dễ dàng như vậy sao? Dương Phàm cúi đầu cười rộ. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve thân thể mềm mại của Tiểu Man, thấp giọng nói:
- Đương nhiên, nhiều quan viên như vậy, hơn nữa phần lớn đều là trọng thần. Nếu bị giam giữ trong nhà lao, tới cuối cùng vẫn phải có một lời giải thích mới ra ngoài được, bằng không khó tránh khỏi giống như một trò đùa quá mức.
Hắn nhẹ nhàng vuốt lên dôi mông đẫy đà rắn chắc của Tiểu Man, thản nhiên nói:
- Nhưng bậc thang này từ trước tới giờ đều không phải vấn đề. Nếu đế vương cần tới nó sẽ lập tức có đại thần nghiệm ra ý tứ của nàng ta mà nói ra. Còn lần này lại càng đơn giản, vốn đã có người bắc thang dẫn Hoàng đế xuống đài rồi, bà ta sẽ nhanh chóng nắm lấy cơ hội này thôi.
Nói tới đây, Dương Phàm nhìn lên bầu trời hoàng hôn vàng rực đầy hoa mỹ. Trong đầu hắn suy nghĩ kỹ hơn về sự thay đổi tính toán của Triệu Du. Hiện giờ chắc hẳn y đã bắt tay vào thực hiện chúng. Chỉ có điều Dương Phàm không biết được đến Triệu Du dự tính bậc thang gã bắc cho Võ Tắc Thiên dài tới mức nào. Nhưng hắn tin tưởng bậc thang này nhất định đã được hoàn thành.
Tiểu Man chớp chớp mắt nói:
- Lang quân càng ngày càng suy nghĩ sâu sắc. Chuyện chàng nói tại sao ta nghe mà không hiểu được thế này?
Nhìn nàng ngẩng đầu dẩu hai cánh môi xinh, Dương Phàm không khỏi bật cười. Hắn âu yên vuốt nhẹ lên chóp mũi Tiểu Man một cái, dịu dàng nói:
- Nàng không cần phải hiểu. Nàng cứ luôn đáng yêu như thế là tốt rồi.
- Sao?
Tiểu Man còn tò mò muốn hỏi thêm nhưng chưa kịp mở lời thì đầu Dương Phàm đã chậm rãi cúi thấp xuống.
Đối với vẻ mặt này của hắn, nàng đã càng ngày càng quen thuộc. Giờ phút này trong lòng vừa có chút buồn cười lại vừa có chút tức giận, nàng không hiểu vì sao lang quân lại thích chơi trò “đầu lưỡi đánh nhau” đến vậy. Nhưng có một điều nàng biết, muốn làm thê tử tốt chỉ cần phục tùng trượng phu của mình là được rồi.
Vì thế, nàng vươn cao đầu, đôi mắt đẹp nhẹ nhàng khép lại, như một tín đồ thành kính mong được thần linh chiếu cố.
Nữ nhân ngoan hiền, đáng yêu như vậy có lang quân nào không yêu?
Vì vậy khi Dương Phàm đột nhiên nâng gáy nàng lên mà đặt một nụ hôn, đầu lưỡi tiểu nha đầu đáng yêu đã hiểu chuyện đáp lại hắn. Tuy rằng vẫn còn chút vụng về nhưng cũng đủ để hắn cảm thấy sự thỏa mãn và hưng phấn lớn hơn so với lần trước. Bởi vậy nụ hôn của Dương Phàm càng trở nên nồng nhiệt hơn.
Đôi mắt đẹp nhanh chóng khép lại, dương mặt đầy e thẹn để Dương Phàm tùy ý “ hành sự “. Trong lòng nàng mặc dù vẫn giữ sự nghi hoặc lúc trước thế nhưng cũng vẫn ôm chặt lấy Dương Phàm. Hai bóng người như hòa làm một, nhẹ nhàng ngã xuống chiếc ghế ở bên trong hoa viên.
Sau buổi lên triều, Võ Tắc Thiên trở về điện Võ Thành, vừa mới ngồi lên long kỷ thì Tiểu Hải liền đi vào bẩm báo có Kiểm giáo Nội sử, Phượng các Thị lang, cùng Phượng các loan đài bình chương sự Lý Chiếu Đức vào cầu kiến.
Võ Tắc Thiên vừa nghe liên vội cho người truyền hắn vào điện. Sau khi ban cho ghế ngồi, lại thưởng ngự tửu, Lý Chiêu Đức vội cảm tạ long ân rồi chậm rãi ngồi xuống. Võ Tắc Thiên nhìn dáng ngồi của y ngay ngắn, tinh thần sung mãn, nhất là bộ râu dài đã được cắt tỉa gọn gàng, không tránh khỏi vui vẻ gật đầu.
Lý Chiêu Đức ở bên trong bè đảng Tể Tướng vốn đứng ở hạng thấp nhất. Hiện giờ trải qua hai trận phong ba chính trị tàn phá, nhóm vây cánh Tể Tướng người thì chết, người bị giáng chức, kẻ bị hạ ngục. Nhờ thé Lý Chiêu Đức vốn ở thế hệ quan viên trẻ tuổi bỗng chốc một bước lên trời, trở thành Tể Tướng dưới một người mà đứng trên vạn người.
Trong quá trình này hắn đã thể hiện ra toàn bộ tài năng cũng như sự dẻo dai về tinh lực thể lực. Nhiều công việc đặt lên người như vậy nhưng Lý Chiêu Đức xử lý mọi chuyện đâu vào đấy, tất cả tình tiết đều hợp với tâm ý Võ Tắc Thiên, đem lại cho bà ta sự hỗ trợ đắc lực nhất.
Hiện giờ Lý Chiêu Đức rất hăng hái xông xáo. Địch Nhân Kiệt, Nhâm Tri Cổ và một đám đồng liêu đều bị hạ ngục, tuy rằng y có làm ra chút hành động thỏ chết cáo bi thương nhưng cũng bởi như vậy mà uy vọng cũng như địa vị của y ngày càng trở lên to lớn. Hiện giờ phóng mắt nhìn ra toàn thiên hạ, ngoại trừ Nữ đế ra thì y chính là người đứng đầu.
Lý Chiêu Đức bẩm báo với Nữ hoàng vài việc chính sự trọng yếu mà y tự quyết định thuận theo ý thiên tử, đồng thời cũng xin ý chỉ của bà ta về một số chuyện. Võ Tắc Thiên cũng châm chước một phen, đồng ý phần lớn mọi việc. Lý Chiêu Đức lại đề cử phong tướng cho Tô Vị Đạo, Võ Tắc Thiên cũng vui vẻ đồng ý.
Triều đình xảy ra một loạt những biến cố, đối với nhi tử, chất tử thậm chí với cả phần lớn các đại thần, khiến cho chuyện nào Võ Tắc Thiên cũng có sự cảnh giác. Nhưng ngược lại bà ta tin tưởng Lý Chiêu Đức hết mực. Trong mắt nàng, người này hiện giờ chính là một vị trung thần tận tâm tận lực nhất triều đình, bởi vậy thánh ân đối với hắn không ai có thể so bì nổi.
Sau khi Lý Chiêu Đức bẩm báo sự tình một lượt, Võ Tắc Thiên mới hỏi hắn về việc chuẩn bị xuất binh bốn trấn An Tây. Gần đây trong triều phong ba nổi lên liên tục nhưng bà ta chưa lúc nào quên đi chuyện này.
Lý Chiêu Đức liền tâu lên tình hình quân giới, lương thảo binh mã và các phương diện chuẩn bị khác. Lúc này đột nhiên Nội thị Chiết Trúc bước thật khẽ vào trong đại điện, vừa thấy Tể Tướng đang tấu sự liền đứng đợi ở phía sau.
Võ Tắc Thiên đã nhìn thấy hắn đi vào nhưng chưa truyền gọi, vẫn hỏi han tỉ mỉ Lý Chiêu Đức mọi chuyện, sau đó mới vui vẻ nói:
- Có Chiêu Đức làm cánh tay cho trẫm, từ nay về sau trẫm có thể yên tâm rồi…
Lý Chiêu Đức hạ thấp người nói:
- Thần chỉ sợ phụ sự tin tưởng của bệ hạ…
Trên vẻ mặt y không lộ ra một chút kiêu căng tự phụ nào cả.
Võ Tắc Thiên khẽ mìm cười, lúc này mới nhìn về phía Chiết Trúc tùy ý hỏi:
- Có chuyện gì?
Chiết Trúc liền khom người, từ trong tay áo lấy ra một vật, đoạn cung kính nói:
- Bệ hạ! Thần có một phong thư tố cáo của Lý Hữu Đồng, thỉnh bệ hạ ngự lãm.