Say Mộng Giang Sơn

Chương 402: Ta vì quân mưu



Tim Dương Phàm đập mạnh và loạn nhịp thật lâu, hắn mới chậm rãi nói:
- Muội lấy tên ta thề sao? Uyển Nhi, ta không dối gạt muội, cái tên ta đang sử dụng thực ra chỉ là một cái tên giả, không phải cái tên thật của ta. Cho nên, muội lấy tên này để thề, thực ra…

Hai con mắt Thượng Quan Uyển Nhi sáng ngời, ngay lập tức tối lại, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Ý của lang quân, Uyển Nhi hiểu được. Cũng mặc kệ khi thề Uyển Nhi nói cái tên gì, trong lòng cũng chỉ nghĩ đến một mình huynh. Nếu đổi cái tên là có thể bỏ lời thề, xưa nay cũng không cần nhiều người chỉ trời thề ước như vậy, lời thề phát độc chỉ cần đổi tên là có thể không cần sao?

Dương Phàm sốt ruột, nói:
- Thực ra quỷ thần đều là hư vô mờ mịt, ai đã từng tận mắt nhìn thấy quỷ thần đâu? Lời thề này muội không cần để trong lòng, ta không tin mấy thứ này!

Uyển Nhi thấp giọng nói:
- Lang quân không tin, nhưng Uyển Nhi tin! Trời không thể khinh, quỷ thần không thể khinh! Sao Uyển Nhi dám dùng tính mạng của lang quân để nói giỡn?

Nói tới đây, nước mắt của nàng không kìm nổi mà rơi xuống, chán nản nói:
- Nếu Uyển Nhi ở cùng với lang quân, có thể nào không nghĩ đến lời thề này chứ? Có thể nào không lo lắng sợ hãi? Khi đó… mỗi một lần gặp lang quân là một lần hành hạ, sao còn nửa điểm vui sướng hạnh phúc nữa. Lang quân, huynh hiểu chưa?

Dương Phàm trầm ngâm. Nếu nói thẳng ra thì hắn cũng không phải quá tin quỷ thần tồn tại, nhưng nếu bảo hoàn toàn không tin thì cũng không hẳn. Hắn tin rằng, trong thế giới tối tăm có một sức mạnh nào đó giống như thiên đường, lớn hơn, siêu việt hơn nhân loại tồn tại và vận hành, nhưng còn chuyện thần linh sẽ can thiệp vào tất cả cuộc sống, bao gồm cả đảm bảo lời thề của mỗi người thì hắn cũng không tin lắm.

Nếu thần linh thực sự quan tâm hết thảy mọi thứ phát sinh trong cuộc sống, thì khi mấy trăm mạng sống ở Đào Nguyên thôn năm đó bị giết, thần linh ở đâu? Thần linh rảnh rỗi đến thế nào mới có thể lập ra một tập danh sạch xem mỗi người đã từng thề cái gì, và giám sát việc chấp hành nó? Nhưng dù hắn không tin cũng không cách nào kiến cho Uyển Nhi cũng không tin.

Hơn nữa, hắn cũng hiểu, quan trọng nhất không phải là nàng có tin hay không, mà là lời thề này trong lòng nàng sẽ như một chất độc nàng đã tự hạ, sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng, chỉ cần sau này nàng ở chung với mình, lúc nào nàng cũng sẽ nhớ tới lời thề này, làm sao mà vui vẻ được đây? Nói vậy, nàng ở cùng với mình lại là một loại tra tấn, tra tấn này dần dần sẽ mài mòn tình cảm của nàng, khiến cho nàng sợ ở gần mình.

Tiểu Man tỉnh táo đã tránh được một kiếp, cho nên khi Dương Phàm nghe được chuyện Thái Bình Công chúa bức nàng phát lời thề độc, hắn cũng chỉ bật cười chứ không để trong lòng, lúc này tận mắt thấy ánh mắt Uyển Nhi rưng rưng, vẻ mặt thống khổ thì hắn mới cảm nhận được rõ ràng chuyện Thái Bình Công chúa ép Uyển Nhi hạ lời thề độc đã làm tổn thương nàng bao nhiêu.

Thái Bình làm vậy, không thể nghi ngờ là bởi vì tình yêu dành cho hắn, nhưng tình yêu thế này không chỉ là mạnh mẽ cứng rắn giữ lấy, mà còn là đoạt lấy, khiến cho người khác tổn thương. Dương Phàm có thể dễ dàng tha thứ một vài chuyện cô ta làm với mình, nhưng không thể tha thứ việc cô ta đã làm tổn thương Uyển Nhi. Lấy danh nghĩa vì yêu, là có thể không kiêng nể gì làm tổn thương người khác như vậy sao? Nếu không phải Tiểu Man tỉnh táo vượt qua cái bẫy này thì hiện tại Tiểu Man cũng giống như Uyển Nhi, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt rồi.

Lửa giận cháy trong lòng, Dương Phàm cũng không nghĩ ra nên dùng lời gì để dỗ dành Uyển Nhi, càng không nghĩ được làm thế nào để phá được tâm kết này của nàng. Hắn biết, nút thắt này còn chưa tháo được, Uyển Nhi tuyệt sẽ không ở cùng với hắn. Đổi lại nếu là mình, nếu Thái Bình Công chúa buộc hắn phải dùng tính mạng của Uyển Nhi mà thề, hắn có thể không chút chướng ngại mà thản nhiên ở cùng với Uyển Nhi, cùng giường cùng gối sao?

Thấy Uyển Nhi hai mắt đẫm lệ, Dương Phàm nhanh chóng tạm ổn định chút tâm tình đang rối loạn như đay, dịu dàng an ủi:
- Đừng thương tâm nữa, ngoan..

Hắn nhẹ nhàng vỗ về Uyển Nhi, lông mày nhăn lại, hạ giọng nói:
- Khổ não như vậy làm gì. Nếu ông trời xe duyên cho ta và muội được ở chung, sẽ không chia tách chúng ta như vậy đâu.

Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, vỗ về mái tóc dài và bờ vai gầy của nàng, thấp giọng nói:
- Thế sự khó đoán trước. Khi ta mới vào Hoàng cung, khiêng kích lớn đứng ở cửa điện Võ Thành, nhìn thấy Thượng Quan cô nương xinh đẹp mà cao ngạo phiên nhiên ra vào, Uyển Nhi cô nương đã từng nghĩ đến xú nam nhân đang chảy nước miếng nhìn mình chằm chằm đó lại chính là lang quân tương lai của mình sao?

Uyển Nhi bị hắn chọc cho cười “phì” một tiếng, vì trên mặt vẫn còn vương nước mắt nên nụ cười này vẫn hơi ngượng ngùng, nàng thẹn thùng vùi đầu vào lòng Dương Phàm, cọ cọ lau nước mắt vào áo hắn, nghẹn ngào nói:
- Nào có chảy nước miếng chứ. Nói hơi quá rồi đó…

Đột nhiên, Uyển Nhi nhớ lại bộ dáng ngẩn người đứng đó của Dương Phàm, rồi hình ảnh khi hắn đi theo mình đến Sử quán, chằm chằm nhìn vào thân thể mình, chuyện cũ hiện lại rõ ràng như mới chỉ hôm qua, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác ngọt ngào.

Dương Phàm thấy thái độ của nàng đã mềm dần, nhân cơ hội nói:
- Khi đó muội muốn ở cùng với ta sao? Giữa ta và muội, lúc đó địa vị khác nhau một trời một vực, cho dù là ai cũng khó có thể nghĩ đến, kết quả….muội lại là nữ nhân của ta. Thế gian này còn ai lớn hơn Hoàng đế nữa? Để có thể ở bên nhau, chúng ta luôn luôn cố gắng, một ngày nào đó, ngay cả Hoàng đế cũng không thể ngăn cản chúng ta se duyên!

Uyển Nhi nghe hắn nói thâm tình vô hạn, không kìm nổi ngẩng đầu si mê nhìn hắn.

Dương Phàm dịu dàng nói:
- Khi đó, muội đã từng do dự sao? Khi đó Uyển Nhi chưa từng lo lắng, cũng chưa từng do dự. Để chúng ta có thể ở bên nhau, cũng là muội nghĩ ra biện pháp, muốn ta bước trên con đường làm quan, đợi một ngày đường đường chính chính rước muội xuất giá. Muội và ta đều tin tưởng chắc chắn, nhất định sẽ có một ngày như vậy! Hiện giờ thì sao? Chúng ta đã vượt qua Hoàng đế, chẳng lẽ chúng ta lại không thể qua được Công chúa ư?

Uyển Nhi ngẩng đầu do dự nói:
- Nhưng đây không phải là vấn đề Công chúa, mà là lời thề với ông trời….

Dương Phàm nhíu máy nói:
- Ông trời thì sao? Nếu trời xanh có mắt, nếu trên đời thực sự có thần linh, lời thề bất công này ngài sẽ nhận sao? Ngài dựa vào cái gì mà trừng phạt ta và muội? Khi chạy trốn khỏi sự truy đuổi bên sông Lạc Thủy đại khái đã định trước giữa ba chúng ta sẽ có một trận giằng co, nhưng muội hãy tin ta, nhất địn ta sẽ nghĩcách xử lý!

- Dạ, Uyển Nhi tin tưởng lang quân…

Ở trong lòng Uyển Nhi, lời nói của Dương Phàm cuối cùng cũng có uy lực vượt qua cả thần linh, nàng ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, dịu dàng nói:
- Nếu Uyển Nhi làm nữ nhân của lang quân, lang quân chính là ông trời của Uyển Nhi! Uyển Nhi…sẽ nghe lời lang quân..

Lúc này Uyển Nhi tình nguyện tin tưởng rằng cuối cùng Dương Phàm sẽ nghĩ ra được cách giải quyết, chỉ cần tâm không chết, nàng còn sống thì sẽ còn một hi vọng. Nhưng vừa nghĩ tới Thái Bình Công chúa bức nàng phải phát ra lời thề độc đó, trong lòng nàng vẫn dâng lên lo lắng. Lời thề thật có thể phá giải sao?

Hiện tại nàng chỉ có thể mong sao cho nam nhân của mình không gì không làm được.

Dương Phàm dịu dàng chân thành không ngừng khuyên bảo, trong lòng Uyển Nhi cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Mấy ngày nay, trước mặt người khác nàng không dám lộ ra chút gì khác thường, nhưng nói lý ra cũng là trăm mối lo, cả đêm khó ngủ, tinh thần của nàng thực sự sắp bị tra tấn đến hỏng mất.

Dương Phàm trấn an một hồi, tuy vẫn chưa thể hoàn toàn cởi bỏ khúc mắc của nàng, nhưng vẫn có tác dụng an ủi tinh thần nàng thật lớn, nghe nhu tình mật ngữ của hắn, nỗi buồn khổ tích tụ thật sâu trong lòng nàng cũng dần dần tan bớt.

Tâm tình hơi ổn định lại, nàng lại nghĩ đến một chuyện cực kỳ quan trọng, không kìm nổi dặn hắn:
- Hoàng đế bảo lang quân tới Hình Bộ đảm nhiện Tư hình Lang trung, đây rõ ràng cho thấy ngài muốn trọng dụng lang quân. Nhưng ngài lại dùng chức Trưởng sử phủ Công chúa để thử huynh trước, có nghĩa trong lòng ngài cực kỳ không đồng ý lang quân lui với với Thái Bình đấy….

Dương Phàm nói:
- Uyển Nhi, căn bản ta với Thái Bình không có….

Nàng ngắt lời hắn, nói:
- Uyển Nhi hiểu, nhưng Hoàng đế không biết, hiện giờ khắp dân gian đã đồn đại xôn xao. Chuyện này lang quân không biện giải được, tuy nhiên, sau này huynh cũng nên phân rõ giới hạn với Công chúa, ít lui tới một chút mới phải. Nếu không, sẽ bất lợi với lang quân, thậm chí rước đại họa sát thân!

Dương Phàm cố gắng gật đầu, nghiêm túc nói:
- Ta hiểu rồi! Trải qua chuyện này, ta càng thêm rõ ràng, nếu cứ tiếp tục giằng co, không rõ ràng với cô ta, chúng ta sẽ đều bị tổn thương. Nếu lúc trước ta có thể tỏ rõ thái độ với cô ta, tin chắc cô ta cũng sẽ không ôm ảo tưởng, tới mức bị bức muội phải phát ra lời thề độc này. Lúc này, ta và cô ta sẽ hoàn toàn chấm dứt!

- Vâng.

Uyển Nhi ôm hắn chặt hơn một chút, lại nói:
- Có thể được Hoàng đế trọng dụng, đây là cơ hội thật tốt của Lang quân. Nhưng chức vị này cũng cũng sẽ đắc tội với người phái đi, từ xưa đến nay có ít quan có thể được chết già đấy. Vì vậy chức vị này căn bản là kẻ địch của chư quan, cho dù là Hoàng đế không muốn mượn gió bẻ măng, văn võ cả triều cũng không từ bỏ cơ hội trả thù nếu có.

Dương Phàm nói:
- Ừ, ta cũng chưa cân nhắc tính toán cẩn thận cho sau này, tuy nhiên, thân ở chức vị này, cũng chưa chắc nhất định phải đi con đường như của Chu Hưng, Lai Tuấn Thần. Địch công đã làm Đại Lý Tự thừa, trong vòng một năm xử lý án đọng của mấy năm, không có ai báo oán, bởi đó mà thanh danh truyền lớn, lần này mới được lọt vào mắt xanh của Hoàng đế, được trọng dụng.

Từ Hữu Công của Ngự Sử Đài chuyên làm ngược lại với Lai Tuấn Thần, nhưng vì y cứng rắn, mạnh mẽ, ngay cả Hoàng đế cũng biết y vững như Thái Sơn. Lai Tuấn Thần hại người nhiều như vậy còn không phải không có cách nào xử lý người ngay dưới mắt mình này sao? Cho tới bây giờ Lai Tuấn Thần bị lưu đày rồi, Từ Hữu Công vẫn vui vẻ như trước. Nếu muốn ra vào chỗ đó, nhất định phải không được giống bình thường, tuy nhiên chưa hẳn đã phải làm ác quan!

- Dạ!

Uyển Nhi nói:
- Uyển Nhi muốn nói với lang quân, nếu Hoàng đế muốn dùng huynh, huynh muốn ngồi không ăn bám, không làm được gì thì không được. Nhưng phải làm cô thần, làm kẻ địch của chư quan, không nói đến những chuyện táng tận lương tâm chàng không làm được, cho dù chàng chịu làm, kiêu ngạo bệ vệ nhất thời cũng có một ngày thân bại danh liệt. Noi theo gương Địch Nhân Kiệt, Từ Hữu Công thực ra lại là một biện pháp tốt. Tuy nhiên, Uyển Nhi có một câu kính xin lang quân nhỡ kỹ trong lòng, nếu có thể làm được, có thể vô tư không lo không nghĩ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.