Say Mộng Giang Sơn

Chương 417: Ngươi kết ngươi tới giải



Dương Phàm thấy vẻ mặt nàng ngẩn ra thì nêu ví dụ:
- Loại hành vi này có gì khác biệt so với mẫu thân ngươi đối với Võ Du Kỵ không? Đại khái…chỉ khác là ngươi không uống chén rượu độc kia thôi. Thân phận ngươi cao quý, dung nhan mỹ mạo, cho nên từ trước đến nay ở trong lòng ta chưa bao giờ cảm thấy những gì ngươi đã làm có gì đáng giận, ta còn có cảm giác… được sủng ái mà lo sợ, tận đến khi ta tận mắt nhìn thấy Uyển nhi lấy nước mắt rửa mặt...

Điện hạ, ngươi có thân phận cao quý, ngươi có mỹ mạo vô song cho nên ngươi ưu ái ta, ta nên thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ) đúng không? Nếu đổi lại ngươi là ta thì sẽ thế nào? Nếu ta đổi lại là ngươi, ngươi chính là ta, ta là tôn thất thân vương, hậu duệ quý tộc Thiên hoàng, ta có thân phận, có địa vị, ta thích bạn tình của ngươi, ta muốn ngươi vứt bỏ người tình của ngươi để sống bên ta, ta muốn chúng ta ở bên nhau không so đo danh phận, đã là thiệt thòi lớn rồi, rồi ta đồng ý một ngày nào đó ta sẽ cưới ngươi là thiếp cho ngươi một danh phận nhỏ nhoi, ngươi hẳn là sẽ cảm kích rơi nước mắt, đúng không? Cái đó và lừa gạt, cường đoạt dân nữ có cái gì khác nhau? Ta và ngươi đêm qua chứng kiến tên họ Phan kia nếu không phải là muốn cưỡng hiếp mỹ phụ kia, mà là thật lòng thích cô ta, cô ta nên mang ơn, dứt bỏ chồng con sao?

Thái Bình công chúa lúng ta lúng túng nói:
- Vậy…là khác nhau đấy…

Dương Phàm nhíu hàng lông mày lại, nói:
- Có gì khác nhau? Nếu cô ta có trượng phu rồi, bởi vì một vị công tử cao quý có địa vị, có thân phận, áo mũ chỉnh tề, tướng mạo bất phàm có tình với cô ta, quyến rũ cô ta, cô ta lập tức dứt bỏ chồng con, tình nguyện trở thành kẻ phụ tình, kết quả là bị người trong thiên hạ thóa mạ là người lẳng lơ không biết hổ thẹn. Trái lại nếu người nọ là một nam nhân, lọt vào mắt xanh một vị phu nhân có thân phận có địa vị, dung mạo mỹ miều đầy nhu tình, hắn không chịu dứt bỏ vợ con tằng tịu với vị phu nhân kia, thì lại bị coi là không biết tốt xấu, đúng không?

Thái Bình công chúa mờ mịt, nàng cảm thấy Dương Phàm nói dường như có lý, nhưng lại dường như không hề có lý chút nào. Mấy ngàn năm nay đều là thế giới của nam tôn nữ ti, dù là nàng là Công chúa cao quý thế nào, thì trong xương cốt cũng chịu ảnh hưởng của quan niệm này, cho nên nàng không nhận thấy là mình làm có gì không đúng cả, bởi vậy mà không quan tâm tới cảm nhận của Dương Phàm. Nhưng giờ nghe Dương Phàm nói vậy, nàng cảm thấy rất có lý.

Thái Bình công chúa mờ mịt nói:
- Vậy… Ta nên làm cái gì bây giờ?

- Ta hy vọng ngươi có thể giải kết này cho Uyển Nhi. Mặc kệ ta và ngươi kết quả như nào, ta không hy vọng ngươi dùng thủ đoạn hiếp bức để bắt ta khuất phục ngươi. Một Dương Phàm như vậy, tin rằng cũng không phải là loại nam nhân mà ngươi muốn đâu.

Câu nói “Mặc kệ ta và ngươi kết quả như nào, ta không hy vọng ngươi dùng thủ đoạn hiếp bức để bắt ta khuất phục ngươi. Môt Dương Phàm như vậy, tin rằng cũng không phải là loại nam nhân mà ngươi muốn đâu” của Dương Phàm đầy thâm ý sâu sắc nhưng Thái Bình công chúa lòng đang rối loạn không để ý tới, nàng chỉ lắp bắp nói:
- Nhưng... Nhưng ta giải tâm kết của cô ấy như nào đây, lời thề kia…

Dương Phàm nói:
- Ta không tin thần linh trong tối tăm sẽ đi quan tâm đến người trong nhân gian thề thốt cái gì. Lời thề, là thề trong lòng mà thôi.

Thái Bình công chúa đã trầm mặc.

Dương Phàm nhìn nàng, không nói gì nữa. Nàng là nữ nhân thông minh, nói chuyện với người thông minh, không cần phải cố sức, nếu nàng hiểu, thì nói như vậy là đủ rồi. Nếu nàng nghĩ không hiểu, thì nói nhiều hơn nưa cũng không có ích gì.

- Đương đương đương... , đông đông đông..."

Chuông trống ở trên Tắc Thiên Môn đã vang, làm dọa đám quạ bay liệng đầy trời.

Tắc Thiên Môn gần trong gang tấc, cho nên tiếng chuông trống kia đặc biệt to, ngay cả nước sông ở Thiên Tân Kiều cũng như bị chấn động nổi lên gợn sóng, cũng giống như cõi lòng họ đang nổi lên cơn sóng.

Dương Phàm nghiêng tai lắng nghe tiếng chuông tiếng trống kia một chút, nói với Thái Bình công chúa:
- Lát ta phải đi Hình Bộ rồi. Đối với cục diện này của Hình Bộ, ta đã có chút tính toán, các quan lang trung Tông Vũ Hiên và Ti Môn Lang trung Nghiêm Tiêu Quân là hai cây cỏ đầu tường, ta chuẩn bị bắt tay vào từ chỗ họ, phải đánh động để hai người đó thấy cần phải dựa thế vào ta.

Thái Bình công chúa ngước mắt nhìn hắn, thần tình trong mắt đầy rạng rỡ:
- Vì sao không phải là Lương Vương hoặc là Tiết Hoài Nghĩa?

Dương Phàm nói:
- Bởi vì thế lực trong ba mặt này vào lúc này mà nói lấy người yếu nhất, lá bài tẩy của ta không thể lập tức nhấc lên toàn bộ cho người khác thấy được. Tôn Vu Hiên và Nghiêm Tiêu Quân cũng không xứng thấy quân bài chưa lật của ta.

Thái Bình công chúa cắn chặt răng, hận nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi vừa mới còn nói ta là con ông cháu cha dọa nam nạt nữ, hiện tại lại muốn ta hỗ trợ, cái này có tính là lật lọng không?

Dương Phàm nghiêm mặt nói:
- Ngươi muốn làm rõ ràng, công chúa Điện hạ của ta! Hiện tại ngươi cùng ta bàn bạc chính là việc công đấy, là việc giữa đồng minh với nhau đấy. Ngươi giúp ngươi, chính là đang giúp chính ngươi. Ta đứng vững ở Hình Bộ, có lợi cho mưu đồ của ngươi! Công và tư, vẫn là tách ra tốt hơn!

Thái Bình công chúa do dự một chút, lại nói:
- Mẫu hoàng đang nhìn xem ngươi làm thế nào mở ra cục diện, nếu ta ra mặt, có thể sẽ khiến bà cảm thấy ngươi là kẻ ngu không?

Dương Phàm mỉm cười:
- Hoàng đế bệ hạ của chúng ta là người muốn thành đại sự không câu nệ tiểu tiết. Nếu chúng ta tìm viện binh, rõ ràng là người vô năng rồi, nhưng nếu ta chỉ là vì mở ra cục diện, lại sợ người nói này nói kia liền tỏ ra không cần mạng lưới quan hệ đã bày sẵn, thì thật sự là ngu ngốc rồi, một kẻ ngu ngốc không làm được việc.

Trần Đông đang chiếm địa lợi, vất vả làm việc ở Hình Bộ nhiều năm; Thôi Nguyên Tống chiếm thiên thời, thân là Chính Đường Hình Bộ, đương nhiên y có thể mời chào được nhiều tâm phúc, đó là sở trường của bọn họ. Ta có sở trường nhân hòa, vì sao ta không cần? Chẳng lẽ sợ bọn họ chế giễu thì ta phải bó buộc mình, dứt bỏ ưu thế của mình sao? Thứ ta có mà ngươi không có, thì đó là năng lực của ta, ngươi phải chịu phục!

Dương Phàm nói rất thong dong, rất tự nhiên, xem ra một lần bị nhốt ở trong Thẩm phán viện, hắn thật sự đã nghĩ thông suốt nhiều thứ, đã thật sự thay da đổi thịt rồi.

Thái Bình công chúa nhìn hắn, trong mắt mơ hồ có cảm giác mê hoặc. Hiện tại hắn hơi hống hách, hơi có chút không đạo lý, nhưng nàng lại thích hắn như vậy, đại khái là từ nhỏ đến lớn nhưng người vây quanh nàng, nam nhân nào nàng cần nàng cứ lấy, cho nên trong mắt nàng chỉ có nam nhân này, trong lòng cũng chỉ muốn được sống chung với hắn.

Dương Phàm định đi, bỗng nhiên ngừng bước, quay lại nói với Thái Bình công chúa:
- Uyển nhi ở đó, ta không muốn muội ấy thương tâm nữa, ngươi đã tự kết, thì ngươi phải đi giải!

Ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không thấy yên lòng, Dương Phàm lại bước tới bên nàng, nói:
- Nếu ngươi không chịu đi, ta sẽ tự mình đi. Không phải là ta không có biện pháp đâu, nhưng Uyển Nhi dùng tên ta để thề, là thề thật lòng đối với ngươi, Dương Phàm chỉ là tên hiện tại của ta, tên thật của ta vốn không phải là Dương Phàm, ta cũng không phải đến từ Giao Chỉ, nơi ta ở...là một nơi rất nhỏ bé ở Thiều Châu tên là Thôn Đào Nguyên đấy.

Sắc mặt Thái Bình công chúa thay đổi, Dương PHàm lại rất hài lòng với phản ứng của nàng.

Nếu Uyển Nhi là nam nhân, thì thật đúng là loại nam nhân quân tử chân chính. Đối với việc thề thốt này, có nhiều người coi như là tùy tiện ăn cơm thiu vậy, nhưng Uyển nhi thì không phải vậy, nàng sẽ coi trọng lời thề, hết lòng tuân thủ lời thề, nhất là lời thề độc này liên quan đến sinh tử của hắn, chẳng sợ dù không chút thực tế nào nhưng nàng thà tự mình chịu uất ức chứ tuyệt đối không dám mạo phạm.

Mặc dù Dương Phàm không tin điều này, nhưng không có cách nào khiến Uyển nhi không tin được, cho nên hắn chỉ có thể yêu cầu Thái Bình công chúa cởi bỏ kết này, hắn tin tưởng chỉ cần Thái Bình chịu làm, nhất định sẽ có biện pháp!

Dương Phàm xốc rèm khoang thuyền lên đi ra ngoài, tám phụ nhân và người cầm lái thuyền cường tráng thậm chí cả đầu bếp nhìn thấy hắn đi ra đều khẩn trương ngước lên trời, hoặc là nhìn xuống nước, làm ra vẻ như không thấy của hắn. Công chúa và nam nhân này ở trong khoang thuyền cả đêm rồi, đối với bọn họ mà nói là một chuyện rất xấu hổ, cho nên bọn họ chỉ có thể làm như không nhìn thấy.

Không có ván giậm để đi lên, nhưng thuyền cũng không cao, Dương Phàm nhảy lên, nhẹ nhàng đáp lên bờ cát, sau đó phủi trường bào, đi về hướng lên Thiên Tân Kiều.

Hắn không hề để ý khi hắn nói câu “Thôn Đào Nguyên Thiều Châu”, trong mắt Thái Bình công chúa hiện lên vẻ kinh hãi và hoảng sợ. Đó là một địa phương nhỏ bé, Công chúa điện hạ cao quý vốn tuyệt đối phải chưa từng nghe nói tới mới đúng, bởi vì hắn và công chúa đồng mưu đại sự, nên hắn cũng không lo lắng công chúa sẽ tò mò hỏi tin tức liên quan đến thôn Đào Nguyên.

Nhưng rất rõ ràng, Thái Bình công chúa sớm đã biết địa phương này.

Mà Dương PHàm tự cho là chiêu “đòn sát thủ” này đã lay động tinh thần của Thái Bình, “đòn sát thủ” cuối cùng này ném ra rất tự nhiên, phóng khoáng, cho nên hắn sau khi buông lại câu nói này thì hắn cũng rất tự nhiên, phóng khoáng mà phẩy tay áo bỏ đi, căn bản không chú ý vẻ kinh hãi hoảng sợ trong đáy mắt của Thái Bình công chúa.

***

Dương Phàm tới Nha môn Hình Bộ điểm danh rồi trở về Thiêm áp phòng của mình để ngủ.

Trưởng tùy La Lập của Trần Đông lặng lẽ đi vào ngó nghiêng, thấy Dương Phàm đang ngủ say sưa thì nhịn cười quay về, đem tình hình mình thấy nói lại cho Trần Đông. Trần Đông lắc đầu thở dài, có chút chán “kẻ không tranh giành” này rồi.

Nếu Dương Phàm không thức thời như vậy, Trần Đông tuy rằng vẫn hận hắn chiếm vị trí Tả Lang Trung vốn thuộc về mình, nhưng cũng hiểu đến không phải do hắn, đi cũng không phải do hắn. Chỉ cần hắn không tranh quyền với mình, như vậy trên thực tế người cầm lái Hình Bộ Ti là chính mình, mà hắn chỉ là một con rối ở giữa, ngược lại cón tránh cho mình có thể gây xung đột trực tiếp với Thôi Thị Lang.

Cho nên, bữa cơm trưa hôm nay, thái độ của Trần Đông khách khí hơn nhiều đối với Dương Phàm.

Sau bữa trưa, theo lẽ thường thì Tư lại công sai nói chuyện tào lao giết thời gian để đợi chuông chiều gõ vang thì mọi người sẽ lại trở về phòng công sự của mình. Dương Phàm ợ một cái, nói với Phùng Tây Huy một câu:
- Ngày mai là tuần giả, thay ta hẹn với Tôn Lang trung và Nghiêm Lang trung, ta muốn mời khách ở “Kim sai túy”.

Dương Phàm cười cười rồi lại bảo y:
- Ngươi cũng cùng đi đi, chúng ta còn chưa tụ họp với nhau.

Dương Phàm nói đến đây lại chợt nhớ hắn đến Hình Bộ báo danh ngày đầu tiên, Trần Đông Trần Lang trung dường như cũng đã nói muốn mở tiệc đón gió hắn, hiện giờ xem ra bữa tiệc này tạm thời là đợi vô thời hạn rồi. Muốn lão Trần mời khách, đại khái lại đợi hắn và lão Trần thậm chí là lão Thôi phân cao thấp xong đã.

Phùng Tây Huy nhìn hắn vẻ mặt như thoáng chút suy nghĩ, đột nhiên cảm nhận có chút không ổn. Tuy rằng hiện tại nhìn Dương Phàm không có chỗ lợi gì nhưng nếu y đã quyết định đầu nhập vào Dương Phàm, vốn là để đầu cơ kiếm lợi, nhưng nói gì thì y cũng là cấp dưới, có phải nên ra tay mời cấp trên trước không? Đã có ý nịnh bợ thì phải tỏ ra là có thành ý chứ...

Phùng Tây Huy nghĩ đến đây, liền nói với Dương Phàm:
-Dương lang trung, sao có thể để ngài mời được. Dù là mời thì cũng nên để hạ quan mời, nếu không thì...Đêm nay tan nha, chúng ta đi tụ tập một chút nhé?

Dương Phàm nghe vậy liên tục khoát tay, nói:
- Không được, đêm nay tuyệt đối không được. Đêm nay ta có việc quan trọng cần làm.

Phùng Tây Huy thấy bộ dạng hắn thận trọng, bất giác cũng khẩn trương theo:
- Lang trung có chuyện gì?

Dương Phàm nói:
- Đêm thất tịch đêm qua, Dương mỗ đã ở bên ngoài một đêm chưa về nhà rồi!

Phùng Tây Huy bừng tỉnh hiểu ra:
- Ah...

Dương Phàm nói:
- Tuy nhiên dù trước đó đã báo trước, nhưng...nữ nhân mà, ngươi cũng hiểu đó...

Phùng Tây Huy liên tục gật đầu, vẻ mặt đồng tình nói:
- Hiểu rồi hiểu rồi, Lang trung bảo trọng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.