Thời kỳ Xuân Thu Chiến quốc thời kì, trên biên giới của hai nước Ngô Sở có một tòa núi không cao lắm, bên này ngọn núi có một thôn nhỏ, là người nước Ngô, bên kia núi cũng có một thôn nhỏ, là người nước Sở. Có một ngày, các nàng lên núi hái dâu, vì tranh giành cây dâu mà xảy ra tranh cãi. Cô gái nước Ngô vừa bộc lộ vẻ bất mãn, thì cô gái nước Sở đã vả miệng cho cô gái nước Ngô rồi.
Hai cô gái về nhà khóc sướt mướt nói lại việc này cho cha huynh nghe, sau khi cha huynh nghe xong liền vơ lấy gậy đi lên núi, đánh nhau một trận. Người trong thôn nhiều thế hệ ở tại thôn này, không thân thì cũng quen, sao có thể ngồi yên không lo, vì thế hai thôn của hai người đã xảy ra một trận đánh nhau, dùng binh khí đánh nhau thì rất nhanh liền biến thành cuộc chiến giữa hai tòa biên thành, vì thế, lại trở thành hai nước khai chiến...
Thái Bình công chúa đại để sử dụng biện pháp như thế, nàng lược thi tiểu kế, liền thành công nâng lên tranh chấp giữa hai người nhà Trương phủ và Võ phủ, lát sau biến thành tranh đấu giữa chủ nhân Trương phủ và chủ nhân Võ phủ. Hiện giờ Võ gia kiêu ngạo, thua thiệt tự nhiên là Trương gia rồi.
Võ gia đúng lý không buông tha người, bắt nạt tới cửa mắng nữ chủ nhân Trương gia Tàng thị máu chó phun đầy đầu, làm Tàng thị tức giận đến hai ngày liên tiếp ăn không ngon, còn mắng là trượng phu chết sớm, đứa con không tiền đồ, cũng nói hắn sẽ cũng chết sớm mà thôi... Con trai của Tàng thị là Trương Xương Tông rất hiếu thuận, thấy vậy thì ghi hận trong lòng, nhưng lại không thể nào trút giận cho mẫu thân.
Lúc này, Thái Bình công chúa "ngẫu nhiên" nghe nói việc này, mà nàng hoàn toàn là cực kính trọng Tể tướng Trương Hành Thành từng phụ tá tổ phụ nàng và phụ thân nàng. Vì thế, do nàng ra mặt hòa giải mà bình ổn việc này.
Trương Xương Tông cảm kích rơi nước mắt, cùng mẫu thân Tàng thị mang theo lễ vật đến nhà bái vọng, hai bên nói chuyện vui vẻ, cứ như vậy thường xuyên qua lại với Tàng thị. Tàng thị có tâm muốn Thái Bình công chúa đề cử con trai, nên thường mang theo con trai đi phủ công chúa làm khách. Có một ngày Thái Bình công chúa muốn vào cung đá cầu, nghe nói Trương Xương Tông cũng hiểu đá cầu, liền mời hắn tiến cung.
Trương Xương Tông làm một thế gia tử, từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu khổ bao giờ, chỉ có lúc này đây tranh đấu với Võ gia, bắt đầu khiến hắn ý thức được chỉ dựa vào dư ấm tổ tông ban cho không đủ để bảo hộ gia tộc, xuất phát từ loại nguy cơ này hắn mới chủ động nịnh bợ Thái Bình công chúa, đối với lời mời của nàng đương nhiên là đáp ứng. Vì thế, hắn cùng Thái Bình công chúa vào cung.
Sau khi vào cung, Thái Bình công chúa tự khác có biện pháp khiến mẫu hoàng nhìn thấy hắn, sau đó thì không còn là chuyện của nàng nữa. Võ Tắc Thiên trước mặt triều thần không muốn bộc lộ vẻ già nua của mình, mà trước mặt con gái thì càng không muốn biểu hiện mình là trưởng tôn, Thái Bình công chúa đương nhiên biết làm như thế nào giữ gìn tôn nghiêm của nhân mẫu Võ Tắc Thiên. Nàng chỉ là tìm cách để mẫu hoàng nhìn thấy Trương Xương Tông, sau đó thì cùng Thượng Quan Uyển Nhi nói chuyện phiếm.
Thiên Kim Công chúa lúc trước muốn đề cử Dương Phàm làm trai lơ cho Thái Bình công chúa, còn muốn huấn luyện hắn biết một chút cử chỉ và lễ nghi trước mặt quý nhân, để tránh bị Thái Bình ghét bỏ. Mà Trương Xương Tông thì không cần phải làm vậy, hắn vốn là xuất thân danh môn, thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa đều tinh thông.
Nhiều khi, nam nhân càng già thì càng yêu thích thiếu nữ hồn nhiên, bởi vì sức sống thanh xuân trên người các nàng có thể làm họ động tâm. Đối với Võ Tắc Thiên luôn mơ vĩnh bảo thanh xuân mà nói, đại khái cũng như vậy. Thanh niên môi hồng răng trắng, phong độ hào hoa trong nháy mắt đập vào mắt, tựa như nam châm thật sự hấp dẫn bà.
Cho dù Võ Tắc Thiên lớn tuổi rồi, cho dù bà chưa đến mức tóc bạc da mồi, nhưng những nếp nhăn dưới da cũng đã có, khó mà chấp nhận nổi, nhưng bà lại có được thiên hạ, có một sức hấp dẫn hùng mạnh mà không một nữ tử nào có được, đó chính là quyền lực và địa vị chí cao vô thượng.
Đối với Trương Xương Tông đã có ý thức về sự quan trọng của quyền thế mà nói, thì địa vị và quyền thế của nữ hoàng chính là xuân dược mãnh liệt nhất, gần như là không chút lựa chọn, hắn liền trở thành trai lơ của Võ Tắc Thiên.
***
Lúc Thái Bình công chúa bước ra khỏi hoàng cung thì Dương Phàm vừa mới đứng vững gót chân ở Hình Bộ đang ở “Kim sai túy” xếp đặt tiệc rượu. Hôm nay hắn bao hết toàn bộ “Kim sai túy”, khách mời là Tiết Hoài Nghĩa và Võ Tam Tư, hắn muốn mở rộng ảnh hưởng của mình, kiến thiết mạng lưới quan hệ của mình, mà hai người kia lại là trợ lực lớn mạnh của hắn.
Trong “Kim sai túy” tiếng hoan ca cười đùa, Hồ cơ dung mạo tươi trẻ xinh đẹp đang vũ khúc trên sân khấu, cánh tay đong đưa và vòng eo nhỏ, lắc lư cặp mông tròn và bày ra cặp đùi thon dài, lộ ra những đường cong mềm mại, làn da thịt trắng tuyết khiến người khác xao xuyến.
Hoằng Nhất, Hoằng Lục và một vài hòa thượng hô to gọi nhỏ nhìn chăm chú đến chảy nước dãi. Có người giả vờ say chạy tới dưới sân khấu thừa dịp mỹ nhân múa đến bên đài thì giơ tay lén sờ vào làn da trắng mịn kia, làm mỹ nhân bật cười duyên dáng. Chỉ cần bọn họ không có hành động gì quá đáng, thì Tiết Hoài Nghĩa cũng không để tâm, chỉ mải uống rượu với Dương Phàm và Võ Tam Tư.
Võ Tam Tư hiện giờ chủ trì xây dựng "Thiên Khu" và Tam Dương Cung, Hưng Thái Cung, đang vô cùng đắc ý, lại có Dương Phàm đón ý theo phe nên rượu vào càng hưng phấn. Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng quát vang lên, một bóng người từ trên xà nhà nhảy xuống, hàn kiếm loang loáng thẳng tắp đâm vào ngực Tiết Hoài Nghĩa.
Tiết Hoài Nghĩa kinh sợ kêu một tiếng, thân mình nghiêng đi luồn ra sau lưng Võ Tam Tư. Kiếm thế của thích khách lại chuyển, xẹt một cái, lại đâm tới cổ Võ Tam Tư. Xem ra hai người này là mục tiêu ám sát của thích khách, Võ Tam Tư sống an nhàn cả đời, nên không linh hoạt nhanh nhẹn như Tiết Hoài Nghĩa từng múa thương bán thuốc dạo trên phố, nên cả người cứng đờ tại chỗ.
Đám hòa thượng đang chảy nước dãi nhìn chằm chằm đùi ngọc eo cong của Hồ cơ trên sân khấu nghe tiếng quay lại, tất cả đều kinh hãi mắt thấy thanh kiếm bao một tầng sát khí, trong phút chốc xé rách hư không đâm tới trước mặt Võ Tam Tư, Dương Phàm đột nhiên lật tay ném một cái, chén rượu bắn ra ngoài, khó khăn lắm mới đón đỡ được mũi kiếm kia.
Rượu ở trên không trung tạo thành một đường cong như cầu vồng, chung rượu sứ nhỏ và kiếm nhọn kia đụng vào nhau, “bụp” lên một tiếng nát thành phấn, dường như trong đó tóe lên mảnh sương trắng, mũi kiếm xuyên qua sương trắng tiếp tục đâm Võ Tam Tư, giống như tia chớp xuyên qua sương trắng.
- Phanh!
Dương Phàm lại kịp thời nhấc bàn trà thấp trước mặt mình lên, tuy rằng bàn trà thấp không lớn nhưng cũng rộng ba thước, chén rượu đổ tràn đầy trên mặt đất, ném chiếc bàn đón đỡ chiêu kiếm đang gào thét đâm tới, tiếng va chạm ầm vang, có thể thấy được lực đạo của cú đỡ này.
- Xẹt!
Mũi kiếm xuyên qua chiếc bàn ra ba tấc, thanh kiếm trước đó đã bị một kích của chung rượu, giờ lại bị chiếc bàn đón đỡ, cuối cùng mất đi khí thế sắc bén, thế tấn công của thích khách chỉ hơi khựng lại một chút, Dương Phàm liền hổ gầm lên, nắm lấy chiếc bàn trà thấp trước mặt Tiết Hoài Nghĩa làm vũ khí, đồng thời quát to: - Bắt lấy thích khách!
Thân hình thích khách khẽ chấn động, bị Dương Phàm ngăn trở trước người, lúc này mọi người mới nhìn thấy rõ hình dạng của gã. Thích khách mặc bộ kình phục màu xanh nâu, tuy rằng dùng khăn che mặt, trên đầu cùng quấn khăn xanh, nhưng nhìn thân hình thích khách tha thướt yểu điệu, rõ ràng là nữ nhân rồi!
Nữ thích khách vùng rút thanh kiếm khỏi chiếc bàn trà thấp, cổ tay vung lên, giũ ra ba đóa hoa kiếm đẹp mắt, chỉ nghe leng keng không ngừng bên tai, trong chớp ắt cũng không biết cô đâm ra bao nhiêu chiêu kiếm. Dương Phàm hai tay nắm chặt lấy hai chân của chiếc bàn trà thấp, hoặc trở mình vượt qua hoặc nâng hoặc hạ xuống như một tấm chắn, ngăn trở tất cả các chiêu kiếm đánh ra của nữ thích khách.
Lúc này, mấy tay đồ đệ lưu manh dưới trướng Tiết Hoài Nghĩa và đám thị vệ tùy tùng của Võ Tam tư mới kịp phản ứng, tất cả đều sợ hãi quơ lấy những thứ xung quanh có thể làm vũ khí, nữ thích khách kia thấy tình thế không ổn, lập tức bứt ra chạy trốn. Thân pháp của nàng cực nhanh, võ công cũng cao minh, những hộ vệ kia và đám hòa thượng tuy rằng người đông thế mạnh nhưng trong lúc nôn nóng lại không thể hình thành thế vây kín, nên bị nữ thích khách thuận lợi chạy thoát.
Dương Phàm đuổi không kịp, lại sợ có thích khách khác, nên lui về bên cạnh Võ Tam Tư, vừa cẩn thận đề phòng, vừa quay đầu lại hỏi: - Vương gia không sao chứ?
Hết thảy vừa rồi, nói đến phiền phức, kỳ thật chỉ là xảy ra trong phút chốc, Võ Tam Tư từ trong nguy hiểm bị ám sát đến khi thích khách chạy đi, lại không kịp có bất kỳ phản ứng nào. Tận đến lúc này gã mới giật mình nhảy dựng lên, nghĩ lại một kiếm nguy hiểm vừa rồi, tim đập loạn lên, trán đẫm mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng.
Tiết Hoài Nghĩa thấy thích khách đi rồi, liền từ sau lưng Võ Tam Tư đi ra, ân cần hỏi: - Vương gia thế nào rồi? Không bị thương gì chứ?
Không đợi Võ Tam Tư trả lời, ông ta liền uốn éo thân, ưỡn ngực, lớn tiếng nói: - Cuồng đồ to gan, coi trời bằng vung! Dưới ban ngày ban mặt, dám ám sát ta và Lương Vương! Nếu không phải ta thân thủ nhanh nhẹn, võ nghệ cao cường, không chừng cũng đã bị trúng độc thủ của cô ta rồi.
Mới vừa rồi Tiết hòa thượng đem Võ Tam Tư làm khiên thịt, trong lòng Võ Tam Tư tất nhiên là tức giận khó bình. Nếu là bình thường, gã không dám tỏ sắc mặt gì với Tiết Hoài Nghĩa, tuy nhiên lúc này mới từ Quỷ Môn quan đi một lượt trở về, tâm thần kích động chưa bình phục, cũng không quản nhiều như vậy, gã oán hận đẩy Tiết Hoài Nghĩa ra cảm kích nhìn Dương Phàm, cả giận nói: - Người này thật to gan, dám ám sát bổn vương!
Tiết Hoài Nghĩa cả kinh chấn động nói: - Sái gia vô tranh, lại bị Vương gia làm cho liên lụy đó. Vương gia à, ngươi ở bên ngoài đắc tội người nào vậy? Ừm, nghe khẩu âm của thích khách, lại nhìn hình dáng bề ngoài, hẳn là một nữ tử rồi, mà là một nữ tử trẻ tuổi, chớ không phải là Vương Gia gây họa bên ngoài để lưu lạc món nợ oan nghiệt nào đó đấy chứ?
Võ Tam Tư giận dữ, thầm nghĩ: "Ta đường đường là Vương gia, có dạng nữ nhân gì mà không chiếm được, có cần phải làm chuyện hạ lưu như vậy không?” Gã hừ một tiếng, không để ý tới Tiết Hoài Nghĩa. Dương Phàm chậm rãi nói: - Mới vừa rồi hạ quan và thích khách kia giao thủ, có ngửi được một mùi hương thơm thanh nhã nhẹ nhàng.
Tiết Hoài Nghĩa nói: - Cô ta là nữ tử, trên người đương nhiên phải có mùi thơm rồi.
Dương Phàm nói: - Không! Đó là đàn hương!
Ánh mắt Võ Tam Tư lóe động, biết trong lời nói của hắn có ý khác, liền vội vàng hỏi: -Ý của Dương lang trung là...
Dương Phàm nói: - Người này nếu cải trang che mặt, tất nhiên là không muốn bị người ta nhận ra thân phận và tướng mạo của mình. Mà trang phục lại rất gọn gẽ, bình thường cũng sẽ không mặc, cho nên trên người của người này có mùi đàn hương, tất là vì cô ta thường ở một nơi tràn ngập mùi đàn hương, mới có thể lúc cô ta thay đổi y phục cứng cáp mà vẫn toát ra mùi đó.
Ánh mắt Võ Tam Tư sắc lên, nói: - Ngươi nói là, cô gái này là một người xuất gia?
Dương Phàm nói: - Hoặc là cư sĩ tu hành trong đạo quán chùa miếu.
Tiết Hoài Nghĩa ưỡn ngực, hào hùng nói: - Ta đã sớm nói, dưới gầm trời này đạo sĩ cũng không phải người tốt!
Võ Tam Tư nói: - Người nọ bịt mặt đội khăn, căn bản không nhìn được cô ta có tóc hay không, cũng chưa chắc đó không phải là ni cô.
Tiết Hoài Nghĩa nói: - Mặc kệ cô ta là ni hay đạo, nhất định phải bắt lấy cô ta!
Võ Tam Tư không để ý đến y, chỉ trừng mắt nhìn đám thị vệ vô dụng kia, quát: - Còn chưa phái người đi thông báo phủ Lạc Dương hả?
Tiết Hoài Nghĩa chỉ Dương Phàm nói: - Đồ nhi của ta chính là quan lại chuyên bắt đạo tặc, ngươi nhất định phải giúp sư phụ bắt được thích khách này đó!
Dương Phàm liền vội vàng khom người nói: - Việc này tuy là chức trách của phủ Lạc Dương, nhưng....nếu đã ảnh hưởng đến sư phụ và Vương gia, Dương Phàm không thể chối từ!
Phụ xướng đã xong, trong mắt thầy trò hai người mắt không hẹn mà cùng xẹt qua một tia cười quỷ bí.