Dương Phàm ôm lấy Thiên Ái Nô đang không ngừng dãy giụa, bước qua cây cầu nước nhỏ nước chảy siết đến nơi yên tĩnh, đầu tiên buông nàng xuống, sau đó móc móc lỗ tai, lúc này mới cảm thấy thính lực dường như khôi phục lại bình thường. Thiên Ái Nô mặt đỏ bừng tức giận, thấy Dương Phàm hành động như thế, liền cho rằng hắn cố ý ra vẻ ta đây trước mặt mình, nên càng tức giận, nàng trừng trừng nhìn hắn ta với vẻ tức giận.
Dương Phàm nhìn cái cằm nhọn và đôi mắt to của Thiên Ái Nô, dịu dàng nói: - A Nô, nàng gầy đi rồi.
Sự dịu dàng của Dương Phàm khiến Thiên Ái Nô mê mẩn trong khoảnh khắc, nhưng nàng rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt tức giận, lạnh lùng nói: - Bần ni hiện giờ đã là người xuất gia, pháp hiệu Tịnh Liên. Xin thí chủ đừng gọi lại tên của bần ni lúc chưa tu hành nữa.
Dương Phàm cười một cách không quan tâm, nói: - Ta đã tra tất cả các thành viên của các chùa, không hề có tên nàng, A Nô, xuất gia đâu phải việc dễ dàng như thế, không phải cứ mặc tăng y, cạo tóc là coi như người xuất gia. Nàng...
Giọng nói của Dương Phàm bỗng nhiên mang chút buồn bã, hắn vươn tay, sờ cái mũ sư của Thiên Ái Nô một cách trìu mến, dịu dàng nói: - Tóc của nàng đã cạo sạch rồi sao? Mái tóc dài đẹp đẽ như thế, A Nô, làm sao nàng lại nỡ, việc gì mà phải...
Thiên Ái Nô gạt tay của Dương Phàm ra, giận dữ nói: - Việc ta cạo tóc hay không liên quan gì đến ngươi? Ta xuất gia hay không liên quan gì đến ngươi. Ngươi đến làm gì?
Dương Phàm khẳng khái nói: - Sao lại không liên quan đến ta? Nếu như ban đầu nàng về Hoa Sơn, về bên Khương công tử, thì... không liên quan đến ta. Nhưng nàng lại đến Lạc Dương tìm ta, lại còn vì ta mà xuất gia, tất nhiên việc này liên quan đến ta.
Thiên Ái Nô đỏ bừng mặt, mỉa mai: - Ai nói ta đến Lạc Dương để tìm ngươi, ai nói ta xuất gia là vì ngươi, ngươi đừng có tưởng ai cũng mê mình!.
Dương Phàm nói: - Như vậy, lúc ta bị giam trong Thẩm phán viện, sao nàng lại đi cứu ta? Tại sao sau khi biết ta đã bình an vô sự lại bỏ đi?
Thiên Ái Nô lắp bắp nói: - Ta.. Ta.. là vì... Ta là vì nể tình bạn bè nên mới đi cứu ngươi. Ngươi bình an vô sự rồi, ta đương nhiên phải đi.
Dương Phàm nhìn nàng rất lâu, nhẹ giọng nói: - Loại tình cảm bạn bè ấy là tình cảm gì?
Thiên Ái Nô xoay người, né tránh ánh mắt của Dương Phàm, lạnh lùng nói: - Tình cảm bạn bè chính là tình cảm bạn bè, còn là cái gì được nữa?
Dương Phàm khẽ đi đến sau lưng nàng, sống lưng của Thiên Ái Nô ngay lập tức thẳng đứng, nhưng Dương Phàm không chạm vào nàng, chỉ nhìn ngấn cổ lộ ra sau chiếc mũ sư, nhẹ nhàng nói: - Vốn dĩ tóc nàng vừa đen lại vừa óng, dù nàng quấn quanh đầu hay để xõa, hay học nam nhi giấu trong khăn vấn cũng được, đều rất đẹp. Đương nhiên, bây giờ cạo sạch rồi.. cạo hết rồi... thật ra như cũ rất đẹp.
Thiên Ái Nô vốn dĩ tràn đầy bi thương và hận thù, bị hắn nói như vậy, không biết nên khóc hay nên cười, nàng không nói gì thêm nữa.
Dương Phàm lại nói: - Dáng nàng tuyệt đẹp, mặc đồ nữ nhi hay đồ nam nhi đều rất đẹp. Đương nhiên… Nàng bây giờ đang mặc tăng y, tăng y mặc dù toàn một màu xám tro, nàng mặc lên người cũng vẫn đẹp như thế. Dù nàng có không mặc gì cũng rất đẹp.
- Ngươi… Ngươi…
Thiên Ái Nô tức giận không biết nên nói gì mới phải, quay người giận dữ nói: - Ngươi đúng là tên vô lại, toàn nói những lời vô vị.
Dương Phàm vẻ mặt vô tội: - Ta đã nói lời vô vị rồi sao? Ta nói lời nào vô vị?
- Ngươi…
Thiên Ái Nô phủi tay áo một cái, giận dữ quay người đi, nói: - Ngươi đã nói hết chưa, nói hết rồi thì xin rời đi!
- Chưa hết…
Dương Phàm day day mũi, nói: - A Nô, ta biết nàng rất thích ăn đồ ăn ngon, bây giờ ngày nào cũng phải ăn rau cải và đậu hũ, đến chất béo cũng không có bao nhiêu, nàng ăn có quen không?
Thiên Ái Nô lạnh lùng nói: - Đồ chay cũng không khó ăn như ngươi nghĩ đâu, sau khi chế biến còn ngon hơn cả đồ ăn bình thường. Các vị sư phụ trong am đều thích nhất đồ ăn do ta nấu.
Dương Phàm nói: - Cho dù như vậy, nhưng nàng gầy đi rồi, gầy đi sẽ không xinh đẹp như trước kia nữa.
Thiên Ái Nô nói: - Bần ni là người xuất gia, thân thể chẳng qua chỉ là cái xác, xinh đẹp hay không có gì quan trọng đâu?
Dương Phàm nói: - Thân xác chỉ là một cách nói thôi, người xuất gia thương xót cả những con thiêu thân sa vào chụp đèn, sao lại có thể không yêu thương chính bản thân mình chứ? Nàng trước nay luôn thích quần áo mềm mại và vừa vặn, nay phải mặc quần áo bằng vải thô, chắc là không thoải mái?
Thiên Ái Nô không nói gì, Dương Phàm đợi một lát, lặng lẽ nghiêng đầu qua nhìn, chỉ thấy Thiên Ái Nô quay về phíađầm nước, nước mắt đầm đìa.
Dương Phàm vô cngf đau lòng, vội nói: - Được rồi được rồi, ta không nói nữa, ta… ta… chỉ là muốn chọc cho nàng vui, muốn trêu cho nàng cười, như vậy nàng sẽ không còn giận ta. Nàng đừng khóc, ta sẽ không nói nữa.
Thiên Ái Nô lau nước mắt, nghẹn ngào: - Ngươi có biết sau khi ta quay lại Hoa Sơn đã xảy ra chuyện gì không?
Dương Phàm vội hỏi: - Đã xảy ra chuyện gì?
Thiên Ái Nô thút thít: - Ta ốm thập tử nhất sinh, dưỡng thương hơn nửa tháng, chân vẫn còn chưa khỏi hẳn đã đến tìm ngươi, trong lòng tràn ngập niềm hân hoan…
Nói tới đây, nước mắt nàng như những hạt châu bị đứt khỏi dây, lã chã rơi xuống.
Dương Phàm kinh ngạc hỏi: - Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Dựa vào công lực của nàng, là ai đã làm nàng bị thương?
Thiên Ái Nô không quan tâm đến hắn, nói tiếp: - Ta trong lòng tràn ngập niềm hân hoan đến tìm ngươi, ai mà biết được đến Lạc Dương, chỉ thấy vợ chồng ngươi ân ái, quấn quýt như hình với bóng. Ta suýt chút nữa chết ở Hoa Sơn, nhưng chỉ là đau trên cơ thể, Dương Phàm, đao này của ngươi, đâm ta quá sâu, ta đứng đối diện nhà ngươi, nhìn vợ chồng ngươi đi cùng nhau, vừa nói vừa cười, tim ta đau… đến nghẹt thở.
Dương Phàm nhẹ nhàng nói: - A Nô, đó là ý chỉ của Hoàng thượng!
Thiên Ái Nô hai mắt ngấn lệ, liếc hắn ta một cái, lạnh lùng nói: - Ngụy biện! Dù là ý chỉ của Hoàng thượng, nhưng ngươi không yêu cô ấy sao?
Dương Phàm lặng im một lúc, chậm rãi đáp lại: - Lúc cưới cô ấy là không yêu!
Thiên Ái Nô lập tức nhạy cảm nói: - Vậy thì bây giờ là yêu đúng không?
Nước mắt nàng lại lã chã rơi: - Chúc mừng ngươi! Bần ni đã quy y cửa Phật, mời thí chủ lập tức rời khỏi đây, về sau cũng đừng đến nữa, tránh làm phiền bần ni tu hành!
Dương Phàm gắt lên: - Tu hành cái rắm ấy! Ta không cho phép, chùa nào trong thiên hạ dám thu nhận nàng!
- Ngươi dựa vào cái gì?
- Dựa vào sư phụ ta là tăng quan lớn nhất thiên hạ, quản thúc tăng ni toàn thiên hạ, ta đã xin người một cái pháp chỉ, chính là Pháp chỉ đảm nhiệm về Phật môn, nàng nói xem ta có quyền đó không? Các chủ trì ni am có nể mặt ta hay không?
Thiên Ái Nô giận dữ, phủi tay áo nói: - Ngươi uy hiếp ta ư? Vậy ta đi là được chứ gì, thiên hạ rộng lớn như vậy, ta đi nơi nào mà không được?
Dương Phàm nói: - Nàng nơi nào cũng không đi được! Nàng dám đi, ta sẽ dựa vào tội danh thu nạp người có thân phận không rõ ràng, thủ tiêu tư cách thu nạp đồ đệ của ngôi am này. Trước nay nàng đều ân oán phân minh, nhẫn tâm để lão ni cô tốt bụng đã thu nạp nàng, tu hành một đời người, cuối cùng lại không có am nào về về, không có miếu nào dám nhận sao?
- Ngươi…
Thiên Ái Nô giận dữ nói: - Được, ta không đi! Không có chùa miếu nào dám thu nhận ta thì ta sẽ tự lập một ngôi miếu bằng cỏ ở trong rừng này. Không ai dám độ (khuyên người ta đi tu) cho ta, ta sẽ tự độ cho mình, người khác không dám thu nạp ta, Phật tổ sẽ thu nạp ta. Ngươi không thể đến Phật tổ cũng quản được chứ?
- Đương nhiên không quản được…
Dương Phàm cười cười, nói: - Nhưng mà Phật tổ sẽ không thu nạp nàng đâu.
Thiên Ái Nô cười nhạt: - Làm sao ngươi biết? Lẽ nào ngươi thần thông quảng đại, quen biết cả Phật tổ sao?
Dương Phàm lắc đầu, dịu dàng mà kiên định nói: - Không quen. Nhưng… Phật môn không thu nạp những người bụi trần chưa hết, ta… chính là duyên trần thế của nàng! Bụi trần chưa hết, thành Phật sao được?
***
Lúc Dương Phàm và Thiên Ái Nô nói chuyện trong Tịnh Tâm Am, một chiếc xe ngựa từ Hậu Tái Môn chầm chầm tiến vào thành Lạc Dương.
Xe ngựa rất lớn, bề ngoài bình thường, một ngựa hai bánh, đây là xe ngựa chạy đường dài phù hợp với địa hình các loại đường.
Người phu xe là một người trung niên trên ba mươi tuổi, tướng mạo hết sức bình thường, nếu như tùy tiện ném y vào trong một đám đông, dù ngươi có nhìn đi nhìn lại 3 lần, thì vẫn cho rằng không phải là y.
Xem ra tính cách của y rất tốt, tay y cầm roi da, phía trước chỉ có một con ngựa lông phủ đầy bụi bặm, những người đi đường dù không có quan hệ gì với y, nhưng trên khuôn mặt y luôn nở nụ cười, nhìn trời cũng cười, nhìn nước cũng cười, nhìn thấy người cũng cười, nhìn thấy ngựa cũng cười.
Người có tướng mạo hết sức bình thường hay cười híp mắt ấy tên Tư Đồ Lượng.
Lần đầu tiên y xuất hiện là ở trên đường phố của Minh Uy Thú. Lần đó, y đã mang Thiên Ái Nô đi.
Lần thứ hai y xuất hiện, là ở trong đình Thương Tùng ở đỉnh núi Hoa Sơn, lần đó, y đã nhìn thấy Thiên Ái Nô nhảy xuống vách núi.
Đây là lần thứ ba y xuất hiện.
Ngồi gần y là một người già mặc áo xanh, lưng khom khom, những nếp nhăn đầy trên mặt như vỏ cây tùng, lão ngồi trên mái hiên xe ngựa với bộ dạng uể oải. Lão cũng giống như một gốc cây tùng già , có một loại năng lượng vô hình, khiến người ta không dám khinh thường lão. Lão già tóc bạc phơ này chính là Lục Bá Ngôn.
Khí thế của Lục Bá Ngôn tuy rằng giống như một gốc tùng, đầy sự rắn rỏi, nhưng sắc mặt của lão lại có phần hơi xanh xao. Xe lướt qua, thải ra một mùi hương nhè nhẹ, vì vậy những người đi đường không ngửi thấy mùi thuốc âm ỉ tỏa ra từ người lão, đó chính là thuốc trị vết thương đao kiếm chất lượng tốt nhất.
Lão ta trong vòng 7 chiêu có thể lấy được tính mạng của Thiên Ái Nô- đệ nhất cao thủ của Khương công tử, nhưng lão cũng bị thương, xem ra vết thương cũng không nhẹ.
- Vẫn ở phủ công chúa Thiên Kim, ở đó bây giờ không cẩn thận sẽ làm người khác chú ý đấy.
Trong xe bỗng nhiên vọng ra giọng nói du dương, Tư Đồ Lượng đồng ý một tiếng, giương cao roi ngựa, xe chạy càng nhanh hơn.
Trong buồng xe nhìn bề ngoài có vẻ bình thường, nhưng bên trong lại được bố trí lộng lẫy đến lạ thường, vô cùng sạch sẽ và ngăn nắp: trên mặt đất phủ một tấm thảm Ba Tư trắng như tuyết, không hề có một hạt bụi, bốn bên mái hiên xe ngựa treo gấm vóc có họa tiết tao nhã, vẽ mai, lan, trúc, cúc, một chiếc giường vừa to vừa thoải mái, còn có mấy cái gối dựa.
Khương công tử vẫn mặc một bộ toàn thân trắng như tuyết, dựa vào gối, uể oải bỏ một quân cờ đen vào trong bàn cờ, sau khi đã dặn dò thuộc hạ bên ngoài một tiếng, y ấn vào chiếc giường gấm, một chiếc ngăn kéo trượt ra mà không hề có tiếng động, bên trong có năm chiếc chén bạc có trang trí hình hoa mai, và mấy cái bình rượu đúc bằng bạc trắng.
Khương công tử đương nhiên không thiếu người hầu hạ, nhưng trong mắt y, thiên hạ hầu như không có thứ gì là sạch sẽ cả, nữ nhi cũng như vậy. Thiên Ái Nô là người y đem đi theo từ nhỏ, tinh thần chống đối cũng ít hơn một chút, vì thế mà Thiên Ái Nô trở thành nữ nhân duy nhất bên cạnh mà y có thể chấp nhận.
Bây giờ Thiên Ái Nô “chết” rồi, mặc dù chỉ cần y muốn, dù cho bao nhiêu thiếu nữ thuần khiết xinh đẹp, y đều có thể tùy ý lựa chọn, nhưng y bây giờ thà rằng tự mình ra tay làm một số việc, còn hơn là bên cạnh có nữ nhân hầu hạ, y ghét sự bẩn thỉu.
Khương công tử rót chén rượu, uống một hơi nhỏ, đôi mắt hơi hơi nhắm lại.
Y thua rồi, trận chiến cùng Thẩm Mộc, y đã bại rất thảm.
Kết quả của sự thất bại này, chính là y đã đến Lạc Dương, đã đem vốn liếng của y ở Trường An chắp tay phục tùng Thẩm Mộc. Y muốn Đông Sơn tái khởi, y muốn đánh bại hoàn toàn Thẩm Mộc, hi vọng duy nhất của y chính là ở đây!