Say Mộng Giang Sơn

Chương 452: Người đi



Bên cạnh mái hiên của am ni cô có một gốc cây cổ thụ rất to, Thiên Ái Nô trốn sau gốc cây cổ thụ, tim đập thình thịch.

Lúc nãy Dương Phàm suýt chút nữa đã nhìn thấy nàng, may mà nàng trốn kịp.

Thiên Ái Nô ôm ngực thở phào nhẹ nhõm, lại lặng lẽ thò người ra ngoài xem, từ chỗ này không nhìn được bóng dáng của Dương Phàm rồi.

Thiên Ái Nô nhìn khắp bốn phía, không thấy xung quanh có nữ ni cô nào khác, liền nhảy lên, uyển chuyển như con báo nhảy qua tường của ni am, lại lách mình mất hút trong bụi cây ngoài tường.

Điều mà Thiên Ái Nô sợ chỉ là cảm giác bị bỏ rơi, vì thế nàng tức giận Dương Phàm cũng chỉ vì hắn không nói gì mà thành thân. Nếu như nàng thật sự rất căm giận Dương Phàm, lúc Dương Phàm bị hãm hại, sao nàng có thể không chút do dự, lập tức cầm đao đi cứu người?

Bây giờ ở đế cắm nến trước Phật đường mơ hồ vẫn còn mùi tanh của máu.

Lời thổ lộ ngày hôm đó, cộng với những hành động trong mấy ngày liên tiếp đến thăm Tịnh Tâm Am của Dương Phàm, sớm đã làm mềm lòng trái tim thiếu nữ của nàng. Đúng như Dương Phàm dự đoán, nàng bây giờ chỉ là do còn dè dặt và khó xử của một cô gái, vì ngại ngùng mà nói thế thôi. Mấy đêm nay Dương Phàm rời đi, nàng đều bám theo, mãi đến khi “tiễn” hắn ra khỏi chùa.

Lúc này đã là cuối mùa thu, rừng cây đã trở nên thưa thớt, mỗi khi gió thu thoảng qua, những chiếc lá còn sót lại trên những cành cây như những cánh bướm bay lượn và rơi xuống. Dương Phàm một mình đi giữa rừng, giẫm chân lên lá rụng xào xạc, đắm mình trong ánh trời chiều. Nắng chiều tà đỏ như máu, phủ lên người hắn một màu đỏ thẫm.

Dương Phàm từ trong con đường mòn nhỏ quen thuộc trong rừng đi ra, bước chân nhẹ nhàng không một tiếng động.

Bỗng nhiên, hắn nhấc chân trước lên, cách mặt đất khoảng ba tấc, đứng im bất động ở đó.

Gió thu lướt nhẹ qua, vài chiếc lá khô vàng bay xuống rơi vào vai hắn, những cành cây tiêu điều đong đưa trong gió thu, những chiếc lá khô trên mặt đất khẽ rung động, giống như phía dưới có vô số những con tằm đang cố gắng cuộn mình.

Dương Phàm vẫn không hề nhúc nhích.

Trong khoảnh khắc, Dương Phàm bỗng nhiên cử động. Chân phải đang để lưng chừng không của hắn bỗng nhiên thu lại, đạp, đá, động tác nhanh như tia chớp, những chiếc lá vàng bị gió gom lại thành đống dường như đã bị làm kinh động, “vút” một tiếng, những chiếc lá bắn tung tóe, bay lả tả.

Chính lúc lá rụng bay lả tả khắp trời như một trận tuyết lớn, Dương Phàm nhanh chóng lui người lại, tại chỗ “oành” một tiếng, để lại nửa ống tay áo bị một đạo hàn quang xé tan ra thành những miếng vải vụn, bay lên không như những cánh bướm.

Dương Phàm lắc lắc người, lại lắc lần nữa, lắc thêm lần nữa, lắc ba lần liên tục, người hắn đã ở cao trên bảy trượng. Mỗi lần hắn nhảy xuống và rút người lại, trong khoảnh khắc bóng dáng hắn biến mất, đều có một đạo hàn quanglóe lên, chỗ hàn quang lóe qua, cây đổ, cành gãy, mạt gỗ bay lả tả.

Dương Phàm lùi đến hơn bảy trượng, lúc này mới rút bội đao ra, đao vừa ra khỏi vỏ, một đạo hàn quang liền cuộn thành một luồng gió lốc tập kích tới bên người, nhưng Dương Phàm đâu có phải cành cây, hắn sẽ không đứng đó để chờ bị chặt ra từng mảnh.

Hai đạo hàn quang đan chéo vào nhau, giống như hai con thoi bạc đang vút qua vút lại trên không trung, vạch ra một đường sáng chói. Nắng chiều đỏ rực ánh trên hai đạo hàn quang, làm cho những tia sáng trên bầu trời cũng nhuốm một màu đỏ máu.

Những tia sáng sắc bén đan chéo dày đặc bỗng nhiên tản ra, rồi lại hợp lại, khí thế của hai đường tia sáng sắc bén này liền vì thế mà thay đổi, thanh đao trong tay Dương Phàm lúc phân lúc hợp, lúc tiến lúc lui, bốn xung quanh hắn giống như có những dải lụa bay lượn xung quanh, còn thanh đao sắc bén đối diện thì vẫn giống như những con thoi bạc vút qua vút lại xuyên không trung, gọn gàng dứt khoát.

Bỗng nhiên hai binh khí chạm mạnh vào nhau, tóe ra vô vàn những đốm lửa, hai người chợt tách ra, nhảy lùi lại hơn trượng, đứng thẳng người, lúc này Dương Phàm mới nhìn rõ hình dáng của người kia.

Thoạt nhìn đây là một người trung niên hết sức bình thường, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, rất giống những người đàn ông trung thực làm thuê hơn mười năm trong một cửa tiệm, nhưng trên tay y bây giờ đang cầm một thanh đao, một thanh đao ngắn có một mũi đơn, hẹp và hình dạng cổ quái.

Hình dạng thanh đao rất lạ, Dương Phàm biết rõ hơn ai hết thanh đao kì quái này đáng sợ như thế nào, nếu như vừa rồi động tác của hắn chậm chạp chút nữa thì bây giờ đã trở thành một người chết bị vỡ bụng, phanh ngực rồi.

Đao pháp của người này hết sức xảo trá tai quái, tổ sư gia của Dương Phàm là một đại tông sư trong việc dùng đao, đối với những đao thuật bình thường trong thiên hạ mà nói, đã quá tường tận, có đao pháp di chuyển nhẹ nhàng linh hoạt, có đao pháp cứng cỏi mạnh mẽ, nhưng con người tướng mạo bình thường ở trước mặt, sự nhẹ nhàng linh hoạt trong việc dùng đao và sự mạnh mẽ cứng cỏi của đao đã hòa làm một, lại có thêm sự độc ác gian xảo của một loại binh khí kì lạ.

- Tại sao lại phải giết ta?

Dương Phàm lạnh lùng hỏi, hắn vẫn chưa nói mình là quan, hoặc là nói mấy lời nhảm nhí vô dụng, ở nơi này có rắp tâm hãm hại hắn, tuyệt đối không thể là nhầm người hay một nguyên nhân mơ hồ nào đó được, đối phương nhất định đã có chuẩn bị trước khi đến, người y muốn giết chính là hắn.

Nhưng Dương Phàm thật không nghĩ ra có người nào đó sẽ dùng cách ám sát để đối phó với hắn. Từ khi hắn mới đến Lạc Dương đến giờ, người đóng vai thích khách luôn là hắn, giết Dương Minh Sanh, giết Khâu Thần Tích, giết Miêu Thần Khách… Đây là lần đầu tiên hắn bị người khác ám sát, hơn nữa còn là lần đầu tiên gặp một tên cao thủ dùng đao khó đối phó.

Tư Đồ Lượng cười cười, chỉ nói một câu:
- Bởi vì ngươi đáng chết!
Sau đó liền nhào lên như thể chó dại.

Bộ dạng của y, giống như một người đàn ông trung thực bị hàng xóm làng giếng từ bỏ vì bị chỉ trích là tính tình tốt quá mức, tính cách ôn hòa quá mức, nhưng hành động bây giờ, lại giống một người đàn ông trung thực bỗng nhiên phát hiện vợ ngủ với người khác, con cũng là nuôi thay người khác.

Y cầm một chuôi đao ngắn, hung hăng nhào lên, lần này y đổi thành nhịp chân nhanh và gấp, Dương Phàm phát hiện chân của y mỗi lần hạ xuống đất đều không phải là mũi chân, mà là viền cạnh bên ngoài hoặc bên trong của chân, cách y bước đi cũng giống như đao của y, cùng là kiếm thuật nét bút nghiêng, kì hiểm vô cùng.

Y nện bước cực nhanh đến không thể tin nổi tiếp cận tới gần, thanh đao ngắn trong tay y tấn công Dương Phàm từ tất cả các góc độ khó mà tưởng tượng, từ trên dưới trái phải, ngực nách bụng lưng, dưới háng sau gáy. Lúc đó Tư Đồ Lượng giống như một con quay, còn Dương Phàm là tâm của con quay ấy.

Hoặc cũng có thể Dương Phàm mới là con quay ấy, còn y là chiếc roi da đánh vào người con quay, sự va chạm của hai thanh đao lúc đó giống như rang đậu, vừa gấp rút, vừa kịch liệt. Cả hai người đều đang bay rất nhanh, những chiếc lá rụng xung quanh cũng xoay chuyển theo, trong không trung có một chút máu tươi rơi, nhưng không biết là ai bị thương.

“Kít”

Một âm thanh rợn người vang lên, bội đao của Dương Phàm cùng với thanh đao trong tay Tư Đồ Lượng bỗng nhiên đồng thời bị gãy.

Dương Phàm mất đi tiên cơ, lại thêm lần đầu gặp đao pháp kì lạ xảo quyệt đến vậy, có chút chưa thích ứng với cách đánh của đối phương, bị Tư Đồ Lượng áp sát, thanh đao dài của hắn khó có thể ứng phó, trên cơ thể đã có vài chỗ bị thương, may mà hắn né tránh kịp thời nên thương tích không sâu, cũng không phải chỗ hiểm.

Nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, nếu như tiếp tục bị đối phương đánh như vậy, sợ rằng chỉ cần có chút sơ hở hắn chắc chắn sẽ chết, thế là tìm cơ hội để va chạm thật mạnh với đao của Tư Đồ Lượng, sau khi đâm vào nhau và xoắn lại, cả hai thanh đều cùng gãy.

Lần này là Dương Phàm chiếm tiên cơ, đao bị gãy, Tư Đồ Lượng ngẩn ngơ, Dương Phàm sớm đã có sự chuẩn bị tâm lý, chính khoảnh khắc đao bị gãy đó đã nhào người tới, hắn hạ thấp người xuống, túm lấy một chân của Tư Đồ Lượng nhấc lên, nhân lúc đó, thúc khuỷu tay vào bụng y, làm cho Tư Đồ Lượng ngã ngửa ra, Dương Phàm liền ra sức đè lên.

Dương Phàm không chỉ giỏi đao pháp, còn giỏi cả giao pháp, hắn vươn người lao về phía trước, cả hai liền đánh nhau trên mặt đất, lăn lộn như hai con rồng.

Nếu là người ngoài không hiểu chuyện nhìn vào, cuộc tranh đấu của hai người này bây giờ chẳng khác nào mấy tên lưu manh vô lại đánh nhau trong ngõ hẻm. Mặc dù quyền thuật cao thâm, đánh nhau hung bạo, nhưng không có một nửa khí phách của cao thủ, cao thủ có thể đánh đến lăn lộn như rồng, giằng co đánh nhau trên mặt đất sao?

Nhưng đặt mình vào Tư Đồ Lượng thì lại có nỗi khổ khó nói, cách đánh tàn nhẫn mạnh mẽ tưởng như không có chiêu thức của Dương Phàm, kì thực lại rất bài bản, những tên lưu manh vô lại đánh nhau tuyệt đối không thể sử dụng được, trong quyền có giao, trong giao có quyền, quyền chen lẫn giao, giao chen lẫn quyền, làm người ta khó mà đề phòng được.

Lúc này mặc dù hai người đang cùng vật lộn, xê dịch trong phạm vi mấy trượng, giống như hai con giao long đang giằng co, nhưng cuối cùng Dương Phàm luôn có thể trói buộc y, khéo léo xen lẫn quyền thuật, cho dù là ra quyền trong vài tấc thì lực quyền cũng đều cực kì uy mãnh.

Mới vừa rồi Tư Đồ Lượng ỷ vào dành được tiên cơ và đao pháp quái dị, làm Dương Phàm bị thương mấy chỗ trên người, lúc này bị Dương Phàm kéo ngã xuống đất, trong chốc lát đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập, gãy cả hai cái xương sườn, chỉ là trong khi chiến đấu kịch liệt nhất thời vẫn chưa phát hiện ra, y đã bắt đầu hộc máu.

Quyền sợ người trẻ, Tư Đồ Lượng giỏi hơn Dương Phàm ở kĩ xảo đánh tay không và trình độ võ thuật, y tiếp cận đối phương để đánh tay không, chú trọng tốc độ và sức mạnh, còn Dương Phàm lại am hiểu về giao thuật (kĩ thuật đánh ngã), y đâu phải là đối thủ của Dương Phàm, quyền cước như vũ bão của Dương Phàm đã đánh cho Tư Đồ Lượng đầu óc choáng váng.

Tư Đồ Lượng thấy cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, liền đề một hơi khí đan điền, gắng gượng luồn lách qua mười quyền, cuối cùng y ngừng lại một hơi, hét lớn, hai chân y vòng quanh chân của Dương Phàm, phía trên người gập lại, lấy đầu giữ chặt Dương Phàm, thò tay lần mò trong ủng.

Y vẫn còn có đao, y vốn xuất thân là sát thủ, nếu như lần này y không phải muốn thử giao chiến trực diện với Dương Phàm, đường đường chính chính mà giết chết hắn, cho nên cố tính để lộ tung tích của mình để Dương Phàm phát giác, mà bùng lên đánh bất ngờ thì Dương Phàm sớm đã biến thành một xác chết lạnh giá rồi.

Hiện giờ vạn bất đắc dĩ, Tư Đồ Lượng rốt cục đã rút ra thanh đao thứ hai của y.

Năm ngón tay tìm kiếm, y liền giữ lấy chuôi đao trong ủng, nhưng lưỡi đao sáng loáng mới chỉ xuất hiện một nửa, đã vĩnh viễn dừng luôn ở đó.

Ở lồng ngực của hắn, bỗng nhiên xuất hiện một “con rắn nhỏ” mọc sừng uốn khúc. “Con rắn nhỏ” kia đỏ thẫm, lại có từng giọt từng giọt máu tươi rơi xuống, chỉ trong chốc lát, những giọt máu kia đã biến thành tia máu, giống như lưỡi rắn độc rủ xuống, đang dập dềnh rơi trong gió.

Đó là một đoạn cành cây, cành cây không thẳng, hơi cong cong, bị máu tươi nhuốm đỏ rực, làm mờ đi cả hình dạng ban đầu của nó.

Cành cây nhô ra ở trước ngực Tư Đồ Lượng này thực ra không hề to, thậm chí còn nhỏ hơn ngón út một chút, nhưng chỗ đâm sau ngực của y lại to như quả trứng gà, một bàn tay trắng nõn nhỏ xinh đang nắm lấy nó, bàn tay kia đang dần dần buông ra, treo trên người Tư Đồ Lượng dài đến hơn ba thước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.