Say Mộng Giang Sơn

Chương 455: Mật nghị



La Lập khẩn trương như vậy không phải là không có nguyên nhân, bởi vì một khi chuyện Dương Phàm ăn không ngồi rồi bị được lan truyền ra sẽ có rất nhiều bất lợi với Dương Phàm.

Trong các nha môn của triều đình đều có một tấm biển ghi ba chữ “Thanh thận cần” để nhắc nhở chư quan làm việc làm người theo ba chữ này. Thanh dĩ nhiên là thanh liêm, cần là cần cù, vậy thận là gì? Là cẩn thận giữ bí mật.

Năm đó, có một lần Tần Thủy Hoàng leo núi đi chơi, thấy dưới chân núi có đoàn xe của Thừa tướng Lý Tư đi qua, quy mô quá sức bắt mắt, ông rất không hài lòng, đã nói mấy câu tức giận. Không qua mấy ngày sau, lại một lần nữa nhìn thấy đoàn xe của Lý Tư, nhưng phát hiện ra nghi trượng đã được tinh giản, ông lập tức cảnh giác có người bên cạnh mình báo tin cho Lý Tư. Tần Thủy Hoàng lập tức điều tra một lượt, không xác định được ai mật báo, liền đem giết tất cả thái giám bên cạnh mình.

Vào thời Hán Nguyên đế, có người tố cáo một vị Huyện lệnh lạm sát kẻ vô tội, Hoàng đế còn chưa quyết định điều tra thế nào, vị Huyện lệnh kia đã vội thượng tấu giải thích trình bày, Hoàng đế lập tức phát hiện trong triều có người mật báo, sau khi thẩm tra chính là Ngự Sử trung thừa Chủ quản quan kỷ giam sát tiết lộ phong thanh cho vị Huyện lệnh kia. Hoàng đế lập tức cách chức vị Ngự Sử Trung thừa này, nhốt vào đại lao.

Từ Ngụy Tấn Nam Bắc triều tới nay, đối với việc tiết lộ pháp lệnh còn yêu cầu nghiêm khắc hơn, một khi tiết lộ ra chính lệnh triều đình chưa công bố, nhẹ nhất cũng là bãi quan miễn chức, hơn nữa là mặc kệ tin tức ngươi tiết lộ ra nghiêm trọng bao nhiêu.

Có một vài quan lại có tính cẩn thận, lần đầu tiến cung kiến giá hoặc làm việc, về nhà, thân nhân thậm chí bề trên tò mò hỏi cái cây trồng trước bậc thang đầu tiên ở trong cung là cây gì cũng kiên quyết không trả lời.

Đề bạt Tể tướng, bổ nhiệm Hình Bộ Thượng thư, chuyện đại sự như thế, nếu Hoàng thượng không hạ chỉ, Dương Phàm chỉ là một Lang trung Hình Bộ Ti đã biết trước, vậy rõ ràng có người tiết lộ. Một khi Hoàng đế truy cứu đến, đây chính là đại sự, La Lập biết được lợi hại trong đó, vội vàng trách móc.

Tuy nhiên, mặc dù hình phạt đối với người tiết lộ chính lệnh tuy nghiêm, nhưng vẫn luôn có người nhanh nhẹn được tiết lộ chính lệnh, có thể biết tin tức trước người khác một bước, trong quan trường cũng đã thành mánh khóe thông thiên, khiến cho người ta kính sợ. Lần này La Lập trách móc ngược lại còn khiến cho mọi người càng thêm chắc chắn Dương Phàm đã sớm biết tin.

Có người đã bắt đầu bừng tỉnh đại ngộ mà nói:
- Ta đã nói rồi! Khó trách gần đây thái độ của Dương Lang trung khác lạ. Ngày nào cũng đúng giờ đến nha môn làm việc, còn dụng tâm nghiên cứu luật pháp, cần cù khắc khổ như thế, chỉ sợ… hắn đã sớm biết nha môn Hình Bộ này sắp phải đổi người rồi, nên cố ý biểu hiện thôi!

- Đúng vậy, xem ra Dương Lang trung người ta đã sớm biết.

- Ta nói các ngươi đừng giật mình. Đây là chuyện lớn thế nào? Đây là Tể tướng, Thượng thư điều động những quan viên khác. Ngươi không thấy Thôi Thị lang nhận được ý chỉ trong cung muốn tuyên lão tiến kiến kinh ngạc đến thế nào sao? Ngay cả lão còn không biết trước, làm sao Dương Lang trung có thể đoán được?

- Vô nghĩa. Còn bản lĩnh của người ta đâu? Hay ngươi đã quên Thái Bình Công chúa…

- Suỵt! Chớ lên tiếng chớ lên tiếng, tất cả giải tán đi, nên làm gì làm đi, đừng đứng đây nói tào lao nữa!

Có một vài quan viên lão luyện thành thục thấy bọn họ càng đoán càng sai, vội lên tiếng ngăn lại.

Lần bàn luận này, Dương Phàm đang đi vào cửa cũng nghe thấy, Thiên Ái Nô đi sau lưng hắn cũng nghe được. Nàng theo hắn quay về nội thất, vẻ mặt thủy chung vẫn như cười như không, Dương Phàm không kìm nổi giải thích:
- Ta không có quan hệ gì với cô ta!

Thiên Ái Nô bĩu môi, ghen hờn:
- Có quan hệ hay không ngươi không cần giải thích với ta!

Một khi nữ nhân đã ăn dấm chua thì căn bản không thể nói lý. Dương Phàm rất thức thời ném chủ đề này đi, vuốt vuốt mũi thoáng suy nghĩ, nói:
- Thôi Nguyên Tống điều đến Chính sự đường làm Tể tướng. Đậu Lư Khâm Vọng đảm nhiệm Hình Bộ Thượng thư, Đào Văn Kiệt đảm nhiệm Hình Bộ Thị lang. Như thế xem ra ngày thanh nhàn của ta rất nhanh sẽ phải chấm dứt rồi. Đây là muốn khai chiến rồi!

Thiên Ái Nô ngồi xuống bên bàn, rút ra một thanh đoản đao sắc bén từ trong ống giày, thử thử độ sắc của lưỡi dao, cẩn thận cắm lại, lẩm bẩm thầm thì:
- Khai chiến cũng không đáng sợ. Đáng sợ là đã biết chắc chắn phải khai chiến, nhưng không biết địch nhân của ngươi khi nào động thủ…

***

- Tư Đồ Lượng mất tích?

Khương Công tử ở trong tiểu lâu nhẹ nhàng thong thả bước qua bước lại, mặt nhăn lại, nghi ngờ hỏi:
- Tại sao tự nhiên Tư Đồ Lượng mất tích?

Lục Bá Ngôn đáp:
- Công tử, có phải người của Thẩm Mộc đang làm trò quỷ?

Khương Công tử lắc lắc đầu, nói:
- Sẽ không. Người Thẩm Mộc muốn đánh bại là ta. Y không cần thiết phải làm cái chuyện nhàm chán này.

Lục Bá Ngôn nói:
- Tiểu tặc này âm hiểm giả dối, thủ đoạn xấu xa gì cũng không từ. Công tử đã xem trọng y rồi.

Khương Công tử lắc đầu:
- Y dùng thủ đoạn lừa dối với ngươi cũng là không có cách nào. Dưới tay y không có cao thủ như vậy, chẳng lẽ vì cái bề ngoài anh hùng khí khái này mà y có thể không chút chuẩn bị ngồi chờ người ta đến cửa giết mình sao? Tuy nhiên, chuyện này tuyệt không phải y, ta đấu với y lâu như vậy, hiểu rất rõ cách làm người của y. Cho dù y phái người đuổi tới Lạc Dương, người phải giết cũng chỉ có thể là ta hoặc ngươi, chứ không phải Tư Đồ Lượng.

Lục Bá Ngôi nhíu cặp mi trắng, nói:
- Nhưng nếu không phải vậy, Tư Đồ Lượng còn có thể xảy ra chuyện gì chứ? Còn ai có thể làm gì được y?

Khương công tử cũng nhíu mày, chuyện Tư Đồ Lượng mất tích y cũng đã suy nghĩ trăm lần, nhưng thật sự y không thể tưởng tượng được là Tư Đồ Lượng đi đâu, làm gì.

Cho tới nay, Tư Đồ Lượng vẫn như một con chó canh cửa trung thành và tận tâm, gã trung với chủ nhân của gã, chủ nhân của gã có làm gì nữ tử kia gã cũng chỉ có thể yên lặng nhìn, không dám thể hiện tình cảm của mình. Nhưng nếu là người khác dám bắt nạt, thương tổn nữ tử kia, gã lập tức sẽ nhe răng, gào rít khiếp người.

Khi Tư Đồ Lượng ở trên xe, đã từng đề nghị với y muốn giết Dương Phàm xả giận giúp cho Thiên Ái Nô không. Nhưng chuyện này y đã sớm quên, mặc dù có nhớ cũng rất khó liên hệ chuyện này với Dương Phàm. Bởi vì chưa bao giờ y nghĩ tới một con chó chỉ làm theo lệnh cũng có tình cảm của mình, cũng có lúc tự tiện làm việc.

Lúc này, Tư Đồ Lượng đã biến thành một cỗ thi thể trong rừng hoang hoàng thổ, bị trùng muỗi cắn đốt. Từ đầu đến cuối, chủ nhân của gã không biết gã đã từng có tình cảm gì, nữ nhân mà gã yêu thích thật sâu sắc kia cũng không biết.

- Ti Cam Lượng tiếp tục điều tra, hành tung của chúng ta càng phải bí mật hơn. Đợi tới khi người của chúng ta đuổi tới, chúng ta sẽ chuyển ra phủ Công chúa, thay cho nơi ở bí mật.

Khương công tử trầm ngâm một hồi, hạ quyết định:
- Chúng ta cứ làm như kế hoạch, không thể vì Tư Đồ Lượng mất tích mà dừng lại. Ngươi mau chóng an bài một chút buổi gặp gỡ của ta và Trương Dịch Chi kia đi!

***

Hình bộ Thị lang Thôi Nguyên Tống vinh thăng trở thành Tể tướng, kết quả này, Thôi Nguyên Tống hẳn là hạnh phúc mà đón. Mặc dù Chính sự đường hiện tại là do một nhà Lý Chiêu Đức độc đại, nhưng dù sao Tể tướng cũng cao hơn Hình bộ Thượng thư một bậc, cả đời, leo lên được chức Tể tướng mới xem như vị cực nhân thần, tương lại cho dù ghi vào gia phổ cũng đáng được hậu thế muôn đời khâm phục và ngưỡng mộ vinh quang.

Còn nữa, Chính sự đường của Đại Chu…

Thôi Nguyên Tống cười lạnh từ đáy lòng:
- Tể tướng Đại Chu triều quả thực còn khó hơn rau hẹ trong cát, Lý Chiêu Đức hôm nay phong quang như vậy cũng không chắc không có ngày xui xẻo. Đến lúc đó, Tể tướng ta nói không chừng cũng có cơ hội leo lên tầng cao hơn. Chủ tọa chấp bút đương nhiệm Lý Chiêu Đức, khi mới đến Chính sự đường chẳng phải cũng chỉ là tiểu bối sao?

Mà Tể tướng Đại Chu thay đổi như vậy, đối với lão cũng là một cuộc phiêu lưu. Thôi Nguyên Tống cũng chẳng để trong lòng. Bất kỳ một chức vị nào cũng giống như sóng biển, tre già măng mọc mà cố gắng không thôi, còn kết quả của tiền bối sẽ xô vào bờ cát ra sao, thê thảm thế nào, căn bản là bọn họ không quan tâm. Tất cả chư quan đều cảm thấy lão sẽ trở thành ngoại lệ.

Thôi Nguyên Tống cảm thấy mỹ mãn, rất vui vẻ đi tới Chính sự đường.

Hình bộ Thượng thư Đậu Lư Khâm Vọng và Hình Bộ Thị lang vừa nhậm chức Đào Văn Kiệt cũng đi nhậm chức.

Ngày đầu tiên hai vị quan viên đến nhận chức, đầu tiên gặp quan viên lớn nhỏ trong nha môn, hôm sau thì cùng Dương Phàm mở một hội nghị nho nhỏ.

Trong sân thứ ba của nha môn Hình bộ, bên phải có một tiểu viện u tĩnh nhã nhặn, tiểu viện này từng là thư phòng của Thôi Nguyên Tống. Trong viện rất im lặng, con chim sáo treo ở hành lang đã được vinh dự đi theo Tể tướng Thôi Nguyên Tống rời Hình bộ, trên giá gỗ chỉ cò một vết lồng chim hằn sâu.

Trước cửa viện có người gác, trong thư phòng, Đậu Lư Khâm Vọng, Đào Văn Kiệt và Dương Phàm.

Đậu Lư Khâm Vọng là một người rất hay nói, cũng khéo nói, cẩn thận, dù sao cũng là quan ngồi trên vị trí Ti Tân Khanh nhiều năm như vậy, hàng năm giao tiếp với tù trưởng tứ di, với các quốc gia, nên rất hoạt ngôn.

Ba người đều chưa quen lẫn nhau, nhưng dưới sự chủ trì của y, cả ba liền nhanh chóng quen thân như lão bằng hữu, không khí trong thư phòng cũng nhanh chóng trở nên hòa hợp.

Tính cách của Nguyên Tả Gián Nghị đại phu Đào Văn Kiệt và Đậu Lư Khâm Vọng khác nhau rất lớn, một người nói năng thận trọng, không thiện nói, nhưng nói tất có chuyện, suy nghĩ chặt chẽ. Tính cách này cũng có liên quan tới việc y đã làm Quy Gián quan nhiều năm.

Các Ngự sử của Ngự Sử đài có chức trách giám sát bách quan, Gián Nghị đại phu là giám sát Hoàng đế, chuyên môn phụ trách đưa ra ý kiến về lời nói, cử chỉ của Hoàng đế.

Chức quan này rất kỳ lạ, nó không quan trọng gì, nhưng lại quan trọng vô cùng. Ngoại trừ há miệng, mọi quyền lợi, một chút cũng không có, nhưng quyền lực của y lại có thể lớn hơn bất cứ kẻ nào. Đây hết thảy được quyết định bởi Hoàng đế có nguyện ý nghe lời của y hay không. Ngụy Trưng năm đó chính là Gián Nghị đại phu, so với vị tiền bối này, lá gan Đào Văn Kiệt còn nhỏ hơn nhiều.

Ở Hình bộ, trong mắt mọi người, cả hai đều là quan mới nhậm chức, trong số quan viên Hình bộ vốn có, với Hình Bộ Ti có chức quyền lớn nhất, Dương Phàm còn là Hình Bộ Ti Tả Lang trung, là người có địa vị cao nhất Hình bộ chỉ sau hai người này, nên có gọi hắn đến hỏi chút chuyện về bản nha cũng là bình thường.

Nhưng không ai nghĩ tới, lão đại lão nhị lão tam của nha môn Hình bộ lần này gặp nhau, chuyện họ bàn tới sẽ chẳng ai nghĩ nổi. Nếu chuyện ba người đang thảo luận bị tiết lộ ra ngoài, đủ để khiến cho quan trường Đại Chu nổi sóng to gió lớn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.