Say Mộng Giang Sơn

Chương 46: Gây sự



Đám người Dương Phàm và Thiên Ái Nô đuổi tới bờ sông Lạc Thủy thì dừng lại, bọn người hầu cũng bắt đầu bận rộn, mấy gã đàn ông lực lưỡng bắt đầu cầm mấy thanh cọc cắm xuống để vây trướng, người thì dỡ một tấm thảm trúc lớn từ trên xe xuống, sắp xếp lại các đồ vật đủ mọi màu sắc.

Sự xuất hiện của bọn họ hoàn toàn không hề gây được sự chú ý đối với Diêu phu nhân. Người tới Lạc Thủy du ngoạn có rất nhiều, chẳng có ai dỗi hơi mà đi quan tâm tới đám người cắm cọc dựng trướng ở đây cả.

Chỗ cọc chắn của đám người Dương Phàm nằm ở ngay giữa hai đám du khách đang đến ngoạn thủy, bên phải là đám của Diêu phu nhân, còn bên trái là một trại của một đoàn du khách khách khác.

Bên trong trại, phía bên kia là ba vị phu nhân đang ngồi vòng quanh trên tấm thảm chơi trò tửu lệnh. Đám nô bộc đứng bên cạnh chờ hầu hạ.

Ở giữa ba vị phu nhân đặt một con rùa bằng ngọc, trên lưng con rùa cõng một cao đồng hình dạng như ngọn nến, cả con rùa và cây nến độc đáo đó đều được điêu khắc từ một khối ngọc thạch, bên trên còn có một tay cầm khắc hình hoa sen.

Trong ống có rất nhiều thẻ ngọc, một vị phu nhân rút ra một thẻ, nhìn chữ khắc trên đó, cười nói:

- Mình không thích thì đừng ép bỏ cho người, thả! Ha ha, lần này ta không phải uống rồi.

Vị phu nhân này tuy rằng mặc y phục gấm vóc lụa là, mặt trát đầy son phấn nhưng cũng không che đi được dấu hiệu của tuổi già, chỉ là do được chăm sóc kĩ càng nên làn da còn khá mịn màng, cộng thêm bộ tóc giả màu đen che đi mái tóc bạc cho nên nhìn cũng trẻ hơn một chút so với tuổi thật.

Nhưng tuổi tác đâu có buông tha ai, vị phu nhân này dù sao cũng đã quá lục tuần, những nếp nhăn trên mặt còn rõ hơn cả những nếp vân điêu khắc trên lưng rùa. Hai cô nương kia thì lại khác, trông chỉ giống như mới đôi mươi, dung mạo xinh đẹp quyến rũ, diễm lệ vô cùng.

Trong đó có một thiếu phụ đang nằm uốn éo trên giường, nàng vận trên mình bộ quần áo màu đỏ thẫm của hoa mẫu đơn cùng chiếc áo khoác bông ngoài màu trắng, phía dưới là chiếc váy hồng nhạt thủy tiên với phần tán váy màu xanh lá sen, từng lớp từng lớp xếp lên nhau, dưới ánh nắng, tựa như tuyết hạ hoa bay, làm cho vóc dáng yêu kiều thướt tha và của nàng càng thêm phần gợi cảm.

Thiếu phụ kiều mỵ này không ăn mặc sang trọng như người đàn bà kia, mái tóc dài óng mượt của nàng chỉ được buộc lại một cách đơn giản bằng một sợi dây, vuốt gọn gàng sang hai vai, khiến cho chiếc cằm kiên nghị của nàng trông có vẻ thọn gọn và nữ tính hơn, làm tôn lên vẻ thùy mị đầy ý vị của người phụ nữ.

Vầng trán rộng trắng nõn tựa như một tấm ngọc được tạo hóa đẽo gọt một cách một cách công phu, tỉ mỉ. Đặc biệt không thể không kể đến làn da trắng nõn nà như trẻ sơ sinh của nàng, đôi môi hồng đầy đặn tựa cánh hoa càng làm cho khuôn mặt của nàng kiều diễm gấp bội.

Gió thu thổi từ dòng sông Lạc tới mang theo hương quế, khiến cho tà áo nàng khẽ tung bay, để lộ ra cặp chân thon thả ngọc ngà.

Một cô nương khác có vẻ đẹp không giống với vị thiếu phụ trẻ tuổi kiều diễm này, dung nhan, khí chất và cách ăn vận của nàng giống như một thiếu nữ, lại có chút gì đó giống như thiếu phụ, rất khó để đoán định chính xác.

Nàng mặc một bộ áo màu trắng, và chiếc váy dài màu xanh cỏ thướt tha như nước. Chiếc thắt lưng gấm trắng tôn lên chiếc eo nhỏ xinh xắn. Mái tóc đen mượt mà được búi lên gọn gàng, cố định lại bởi một chiếc một chiếc trâm cài hoa mai bạch ngọc. Lớp áo lót cổ rộng bên trong làm tôn lên chiếc cổ cao, đơn giản, thuần khiết mà lại rất đỗi cao quý đoan trang.

Thần thái của nàng hết sức thanh lịch, nho nhã, vốn dĩ nàng cũng là một mỹ nhân, thế nhưng nếu so với thiếu phụ kiều diễm váy đỏ đứng bên thì dung nhan của nàng vẫn phải đành ngậm ngùi đứng thấp hơn một bậc. Có điều, trên người nàng lại toát ra phong vị đặc trưng của người con gái, dịu dàng mà đằm thắm - một loại phong vị rất dễ đi vào lòng người.

Người con gái đẹp nhất không nhất định phải là người có nhiều đặc trưng nữ tính nhất, mà ở nàng lại tràn đầy cái gọi là hương vị đặt trưng của phụ nữ ấy. Ngũ quan và vóc dáng của nàng dường như được tạo ra để đáp ứng tất cả những gì mà đàn ông đòi hỏi, khiến cho người ta ngay lần đầu tiên gặp nàng cũng không khỏi nảy sinh cảm giác tự nhiên muốn che chở và bao bọc cho nàng.

Thiếu phụ với vầng trán cao và làn da trắng không để tâm tới câu nói đùa của người đàn bà đứng tuổi kia, khẽ mỉm cười ngẩng đầu một cách duyên dáng, nhưng tai thì đang ngóng về phía đám người hô ngựa hý ồn ào ngoài kia, khẽ cau mày tỏ ý không vui, nói:

- Sao đến cả nơi này mà cũng không được yên tĩnh chút nào vậy?

Người đàn bà mặc y phục trắng nói:

- Muội ấy à, để ý đến hắn làm gì? Cuối thu trời xanh cao lồng lộng, thời tiết mát mẻ sảng khoái, người đi du lịch tất nhiên cũng phải nhiều rồi, chúng ta tự hưởng thụ niềm vui của chính mình thôi.

Nói xong, bàn tay mềm mại trắng nõn của nàng nhẹ nhàng đưa ra, rút từ trong chiếc ống một tấm thẻ ngọc rồi xem xét kĩ càng. Trên thân tấm thẻ ngọc có khắc chữ “ Có bằng hữu từ phương xa tới, vui mừng khôn xiết, thượng khách năm phần.”

Cô nương với chiếc áo trong trắng mỏng thản nhiên nói:

- Có bằng hữu từ phương xa tới, vui mừng khôn xiết. Ha ha, đây đúng là ý trời rồi. Lệnh Nguyệt, tỷ tự uống cạn nửa chén đi.

Thiếu phụ áo hồng uể oải nâng chiếc cốc ngọc bích lên, nhẹ nhàng trút nửa chén rượu nho vào miệng rồi đặt chén xuống, tiện tay rút một thẻ, nàng híp đôi mắt quyến rũ hướng về phía trước, lim dim như một chú mèo Ba Tư, nói:

- Không được không được, ba chìm bảy nổi, ta tự uống mười phần. Í, rượu này hôm nay có thể xem như là đã nhận ta rồi không?

Sáu người đàn bà cứng tuổi ngồi cạnh đó bật cười, nâng bầu rượu lên, ân cần rót đầy vào chén ngọc bích của nàng, cười đon đả nói:

- Tiệc rượu ngày hôm nay vốn là để cho muội giải sầu, đến ông trời cũng đã hiển linh, biến lòng tốt của ta trở thành hiện thực rồi, ha ha, đã như vậy thì, Lệnh Nguyệt, uống thêm một chén đi.

Thiếu phụ áo đỏ không hề ngại uống, nâng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Lúc này, lều vải phía bên Dương Phàm cũng đã được dựng lên, thảm đã được trải, chỗ ngồi cũng đã được xếp đặt xong đâu đấy, đệm dựa, bàn gỗ, hộp đồ ăn, các loại đồ ăn thức uống như tất la, bánh Hồ, rượu nho, tương Tam Lặc, sữa đặc...cũng bày biện lên trên không thiếu món gì.

Đồ uống rượu mà họ sử dụng không bằng vàng thì cũng bằng bạc.. Người nhà Đường thích phồn hoa, thích chơi sang, quần áo thì phải chọn màu sắc nổi bật thậm chí lòe loẹt, việc sắm sửa đồ dùng cũng tốn không ít tiền bạc của cải. Sợ nhắc đến chữ “Tiền”lại làm ô uế cái thanh cao giả tạo kia, ở chỗ người Đường đúng là không có chợ.

Nói đến đồ trang trí thì không thể không kể đến chén vàng Bát Lăng của người Hồ, những chiếc khay bạc được chế tác một cách tinh tế với những đường chạm trổ có đường nét khúc chiết, có độ đậm nhạt, có điểm nhấn rõ ràng, được đặt trên những bàn, ánh vàng hòa với ánh bạc trông vô cùng rực rỡ xa hoa.

Dương Phàm ôm hai cánh tay đứng bên đám cọc đã được giăng vải bố xung quanh, nghiêng mắt nhìn sang chỗ Diêu phu nhân đang đứng phía bên phải trướng vải, cười cười với Sở Cuồng Ca:

- Sở huynh, huynh đệ mấy người có bản lĩnh gì là lớn nhất?

Sở Cuồng Ca nhất thời vẫn không hiểu hắn có dụng ý gì, bèn nói:

- Cái này ấy hả, thực không dám giấu, huynh đệ mấy người chúng ta đều chỉ là đám đầu trộm đuôi cướp, vì vậy phần lớn chỗ tập không được hẳn hoi tử tế cho lắm, không biết lão đệ đang ám chỉ điều gì?

Sở Cuồng Ca không phải kẻ ngốc, Dương Phàm muốn thông qua câu trả lời của y để thăm dò nhất cử nhất động của Diêu phu nhân và Liễu Quân Phan, hắn vừa nghe ngóng được hành tung của Diêu phu nhân thì lập tức mò tới, Sở Cuồng Ca thừa biết đám người này tất có mưu đồ. Mà ngay cả cái thân phận đại hào kiệt Tây Vực mà bọn chúng tự giới thiệu kia, Sở Cuồng Ca cũng cảm thấy có chút hoài nghi.

Nhưng Hạ Hầu Anh có phải thiên kim tiểu thư Tây Vực thật hay không không quan trọng, quan trọng là tiền công mà nàng trả cho mình là thật. Đám lưu manh côn đồ trên phố kia, khi cần chúng sẽ tìm người sinh sự, gây thù chuốc oán vô cớ, bởi vậy việc cấp thiết là phải trừ họa cho dân, còn về thân phận của cô ta thì cần gì phải quan tâm cơ chứ?

Bởi vậy, Sở Cuồng Ca mới giả bộ hồ đồ, chỉ cần những gì đối phương đã làm không phạm vào quốc pháp, không liên lụy tới huynh đệ trong ban của y thì y sẽ không tìm hiểu quá sâu. Hạ Hầu Anh và Dương Phàm dường như cũng đã nhìn ra bản thân đã bị nghi ngờ về thân phận, nhưng cũng không lên tiếng vạch trần, hai bên cứ duy trì một sự tinh tế ngầm như vậy.

Dương Phàm thản nhiên nói:

- Dương mỗ chỉ là tiện hỏi một câu, mong Sở huynh đừng giận. Bản lĩnh lớn nhất của thanh niên đường phố ấy mà, có lẽ là đánh đấm, gây lộn, đúng chứ?

Mặt Sở Cuồng Ca thoáng chút biến sắc:

- Cớ sao lão đệ lại nói như vậy? Ta chỉ phụng sự hành động theo lệnh của Hạ Hầu cô nương mà thôi, trước nay không bao giờ gây chuyện thị phi...

Dương Phàm ngắt lời y, liếc sang đống đồ ăn thịnh soạn đang bày trên bàn kia, lại nhìn sang đám đô vật đang hừng hực khí thế kia, xoa xoa cằm, nói:

- Ta đâu có ý là trách cứ các huynh đệ của Sở huynh gây chuyện thị phi, chỉ là thấy bọn họ quá ư tự mãn, quá sức vô vị mà thôi. Có lẽ nên để đám người của huynh đi diễn trò thì hơn, đúng chứ?

Sở Cuồng Ca liếc mắt một cái sang Diêu phu nhân, trong lòng bất giác giật mình tự nhủ “Dương Phàm quả nhiên là muốn gây sự đây mà”

Sở Cuồng Ca trong mắt hơi lộ ra ý cười, chậm rãi đáp:

- Nếu là chuyện khác thì Dương mỗ không dám vỗ ngực cam đoan bọn họ có thể hoàn thành. Còn về việc gây rối, đánh nhau thì...

Sở Cuồng Ca khẽ thở dài một tiếng, nói:

- Sở mỗ thật sự nghĩ không ra, còn ai có thể làm rất tốt hơn bọn họ được nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.