Khi màn đêm buông xuống từng cánh cổng phường lần lượt được đóng lại, ngoại trừ thỉnh thoảng có võ hầu đi tuần tra thì trên phố gần như không có lấy một bóng người.
Phường Tu Văn có mấy nhà vẫn treo đèn hoa rực rỡ, góc đông nam là nhà Phương viên ngoại đang mở yến tiệc mời các vị khách quý từ phương xa tới, phía tây bắc có một kỹ viện, tiếng đàn hát, tiếng cười nói quanh quẩn trong đêm.
Trong căn phòng nhỏ của Dương Phàm, ánh sáng từ ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu hắt ra tia sang leo lét, căn phòng lúc này cực kì yên tĩnh. Một chú chuột từ cái hang trong góc tường thò đầu ra, mắt nó láo liên một hồi, dường như con chuột cũng bị bầu không khí yên tĩnh đến kì lạ này làm cho cảm thấy có gì đó bất thường, nó kêu lên hai tiếng rồi chạy biến vào trong hang.
Ngọn đèn hắt tia sáng leo lét lên người Dương Phàm. Trên mình vận bộ y phục ngắn, hắn ngồi quỳ xuống đất.
Bọc vải treo trên tổ chim đã được hắn lấy xuống, bày hết toàn bộ lên mấy chiếc bàn. Dương Phàm nhặt ra một thanh đoản đao sắc nhọn, dùng ngón tay thử kiểm tra một chút độ sắc bén của nó rồi dắt vào một vị trí dễ rút ra nhất trên hông. Sau đó hắn lại lấy ra một thanh kiếm nhỏ, nhẹ nhàng nhét vào xà cạp.
Cuối cùng, hắn lại lấy ra một chiếc mặt nạ. Chiếc mặt nạ có màu xanh, mày đỏ Xích Mi (Xích Mi là quân khởi nghĩa cuối đời Tây Hán, bôi lông mày đỏ), hai chiếc răng nanh trắng nhởn, trong bóng đêm càng thêm phần đáng sợ. Đó là loại mặt nạ có thể bắt gặp ở bất cứ một dãy hàng nào trên phố. Dương Phàm đem chiếc mặt nạ nhẹ nhàng đặt lên gối, rồi một hơi thổi tắt ánh nến. Hắn từ từ nhắm mắt, chờ đợi trong yên lặng.
“Bong!” “Bong Bong!"
Tiếng mõ từ xa mơ hồ truyền đến, tâm trí Dương Phàm hiện giờ đang tràn ngập hình ảnh của vụ huyết án, khắp sơn cùng thủy cốc toàn là những người đang chạy trốn trong tuyệt vọng, đám thợ săn tàn ác mang trên mình rất nhiều những mũi tên và đao nhọn, và rồi, từng người từng người một ngã xuống, đàn ông, đàn bà, người già, trẻ nhỏ....đâu đâu cũng toàn là những xác người nằm la liệt....Một quan văn mắt sâu mũi ưng, mặc áo bào xanh ghìm cương ngựa đứng lại hồi lâu trên một sườn núi cao, thét ra mệnh lệnh vô tình:
- Giết! Giết hết! Một tên cũng không tha!
Dương Phàm giãy giụa dữ dội , hai mắt đột ngột mở ra, trong bóng đêm mờ mịt, bất ngờ lóe lên hai tia sáng, rồi lại dần dần lụi tắt như chưa bao giờ xuất hiện.
Võ đạo Thượng thừa không chỉ cần phải chú tâm rèn luyện thân thể mà còn phải tu tâm dưỡng tính. Tâm tính của hắn so với đại đa số các bạn cùng lứa trang thì trầm tĩnh và điềm đạm hơn rất nhiều.
“Mưu kế là bước quan trọng, phải nghĩ kế trước rồi mới hành động”, Hồi còn nhỏ, hắn thường được nghe phụ thân giảng giải về văn thao võ lược. Đây là một câu mà ông đã từng dạy hắn. Lúc đó, lời dạy ấy hắn chỉ coi như gió thoảng bên tai, nhưng không hiểu vì sao bây giờ hắn lại đột nhiên nhớ tới nó.
Một hồi lâu sau, Dương Phàm mới đem chiếc mặt nạ nhẹ nhàng đeo lên mặt, lập tức, hắn trở thành một ác quỷ mặt xanh với hai cái răng nanh vô cùng gớm ghiếc.
Dương Phàm chậm rãi đứng lên, ra khỏi phòng một cách lặng lẽ tựa như một âm hồn
***
Một thư phòng mang phong cách cổ xưa và thanh lịch.
Hai bên là các giá sách, trên đó có bày một số loại vũ khí và một số văn sử điển tịch.
Dưới chân tường là một thư án, trên đó có đặt một cây đèn lồng với chao đèn được làm bằng vải lụa, giấy, bút nghiên mực và một chồng hồ sơ.
Hình Bộ tư hình lang trung Dương Minh Sanh đang ngồi khoanh chân bên thư án, sau lưng lão có một môt tấm tự bình (bình phong có khắc chữ) lớn với những hình rồng bay phượng múa được chạm khắc tinh tế và những hàng chữ đen lớn bên trên.
“Nhà Hán tự có chế độ, vốn dĩ Bá vương hỗn tạp, nhưng đạo đức giáo dục lại thuần khiết được áp dụng đến thời Chu! Nhưng từ khi đạo Nho sa sút thì lại thay đổi, khiến con người bị mờ mắt bởi danh thực, không tuân thủ phép tắc, sao đủ để ủy nhiệm! Cho nên nước dùng người, nghĩa lập làm vương, tín lập làm bá, trên có thể lập vương, dưới có thể lập bá, lấy bá đạo phụ vương đạo...”
Dương Minh Sanh khẽ nhấp một ngụm trà, lật qua một trang hồ sơ rồi tiếp tục xem tiếp.
Chén nước trà không trong vì trong trà này có bỏ thêm các loại gia vị như muối, hoa tiêu, gừng, táo, pho mát, trở thành một món súp thập cẩm. Nếu cho người đời sau nhận xét thì mùi vị của nó đúng là chẳng ra sao, thế nhưng trà đạo thời này lại chuộng kiểu pha chế trà như vậy.
Vào cái thời Đại Đường phồn hoa xa lệ - thời đại của xã hội thượng lưu này, trà không phải là một loại đồ uống được lưu hành rộng rãi. Ngoại trừ dân chúng vùng Ba Thục (địa phận nước Thục Hán, tỉnh Tứ Xuyên bây giờ) thì chỉ có những kẻ xuất gia như hòa thượng, đạo sĩ là thích uống trà. Người Thục là người lấy trà làm đồ uống sớm nhất. Dân nhân vùng Tứ Xuyên từ thời Tây Hán đã bắt đầu uống trà, nhưng thói quen này vẫn chỉ thường thấy ở những người bản địa mà chưa được lan rộng ra. Dương Minh Sang là người Thục nên vẫn giữ cho mình thói quen đã không còn lưu hành ở Lạc Dương nữa.
Dương Minh Sanh xem hết một tập tờ hồ sơ, bưng tách trà lên miệng khẽ nhấp một ngụm rồi đem chén trà sứ men xanh thượng hạng nhẹ nhàng đặt sang một bên. Cặp mắt chim ưng sắc bén của lão hơi nheo lại, nhìn tập hồ sơ vừa khép lại kia, vuốt râu, lão dần chìm vào trong những tâm tư phức tạp.
Lúc này, một bóng dáng như ma quỷ trà trộn vào trong sân phủ Dương lang trung.
Dinh thự của Dương lang trung vô cùng xa hoa tráng lệ, đất có vài mẫu, nhưng trong bóng đêm cũng vẫn chỉ là một khoảnh không gian tĩnh lặng. Trong phủ có mấy dãy hành lang uốn khúc, tại các chỗ ngoặt đều có treo đèn lồng. Chiếc đèn được gió đêm thổi tới khẽ lay động, phát ra thứ âm thanh ảm đạm trong đêm.
Lúc này rất nhiều gia đình giàu có khi xây dựng dinh thự đều không thiết kế theo quy tắc nhất định, họ căn cứ vào những đặc điểm địa thế không giống nhau hoặc sở thích nhất thời của chủ nhân để xây dựng, bởi thế nên kiến trúc và cách bố trí phòng ốc của các căn nhà đều không giống nhau, bởi vậy nên không thể căn cứ vào kinh nghiệm để phán đoán chủ nhân của nó ở phòng nào.
Hơn nữa Dương Phàm từ nhỏ đã rời xa khỏi Trung Nguyên, vậy nên hắn không nắm rõ cách bài trí phòng ốc của người Trung Nguyên. Nhưng bù lại, hắn lại có lòng kiên nhẫn, sau khi lẻn vào Dương phủ, hắn không vội hành động mà lặng lẽ đứng lại một lúc.
Tuy Dương phủ chỉ cách ngã tư đường có một bức tường nhưng quả thực hắn chưa được vào trong đó bao giờ. Trước tiên, hắn xem xét một lượt cảnh trí và bố cục, rồi mới khom người lẻn sâu vào bên trong.
Bỗng hắn dừng lại trước một khóm hoa. Sự nhạy bén đã giúp hắn phát hiện góc hành lang có một chiếc đèn, dưới đèn có một con chó đen lớn dáng vẻ lười nhác đang nằm sấp. Dương Phàm hơi nhíu mày, Dương gia có nuôi chó dữ, đây cũng là một điều phiền toái.
Khứu giác và thính giác của chó đặc biệt nhạy cảm, nhạy cảm hơn rất nhiều so với con người, từ khoảng cách rất xa cũng có thể phát hiện ra có kẻ lạ xâm nhập, nếu nó sủa lên vài tiếng thì sẽ gây sự chú ý của bọn gác đêm, như vậy thì không ổn chút nào.
Dương Phàm hết sức thận trọng lại gần con chó, hắn vẫn giữ một khoảng cách khá an toàn với nó. Rồi con chó đen kia đột ngột ngẩng đầu, nhìn trái nhìn phải một lượt, cảnh giác khịt khịt mũi, dường như nó đã phát hiện ra có gì đó không bình thường.
Dương Phàm lập tức đứng lại, không tiến lên trước nữa. Vốn dĩ hắn định giết chết con chó gác đêm này, nhưng đang định ra tay thì đột nhiên nghĩ tới một chuyện:
“Dương Minh Sanh là tư hình lang trung Hình Bộ, chủ quản các vụ tố tụng của hình ngục. Là một nhân vật quyền cao chức trọng như vậy, phòng bị trong phủ của ôngta chắc chắn sẽ không thể lơi lỏng quá mức. Đã có chó gác đêm rồi, vậy thì người gác đêm đâu?”
***
Hoa Tiểu Tiền đứng dưới một tán cây quế, y đã đứng ở đó rất lâu.
Gió đêm se lạnh, y trùm kín lại chiếc áo choàng, hít một hơi thật sâu, hương hoa quế ngập tràn trong mũi. Mùi hương ngọt ngào lan tỏa khắp không gian, khi ngửi vào tinh thần cũng trở nên phấn chấn lên rất nhiều.
Hoa Tiểu Tiền người gác đêm rất có năng lực. Y chọn được một vị trí đứng gác rất hợp lí.
Đó là một vị trí ở góc sân, từ đây có thể quan sát được toàn bộ căn nhà, bất kể có vật gì di động đều không thể qua nổi mắt y, mà bất kể là người từ vị trí nào lẻn vào cũng không thể dễ dàng phát hiện ra y, bởi trong đêm đen gần như không thể nào phân biệt nổi màu áo của y và thân cây. Và nhờ có cây đại thụ này che chắn mà y không cần lo lắng có kẻ nào đánh lén sau lưng.
Trên phố mơ hồ truyền đến thanh âm của chiếc mõ. Hoa Tiểu Tiền nghiêng tai lắng nghe một lúc. Đã sắp canh ba rồi, chỉ nửa canh giờ nữa là đã được thay ca. Y đã đứng yên như vậy rất lâu, chân đã cảm thấy tê tê. Y muốn nhảy lên cành cây, ngồi trên tán cây nghỉ một lát cho qua nốt nửa canh giờ còn lại, sau đó thì y sẽ được về đánh một giấc ngon lành.
Một cơn gió thổi qua làm những cánh hoa từ trên cây khẽ rơi. Hoa Tiểu Tiền nơi lỏng thanh kiếm đang cầm trên tay, hai đầu gối nhún xuống một cái, vậy là y đã nhảy tót lên một cành cây.
Cứ cách một đêm Hoa Tiểu Tiền lại phải trực một lần, mỗi lần trực hai canh giờ. Đây là vị trí cố định mà y đã chọn để đứng canh, mỗi khi màn đêm buông xuống, y lại nhảy lên cành cây hoa quế này ngồi nghỉ một lúc, bởi thế nên cây quế này y nắm rõ như lòng bàn tay, căn bản không cần ngẩng đầu lên cũng biết hình dáng cây quế này như thế nào. Trên thân cây có một cành lớn có thể chịu được sức nặng cơ thể y, ngồi ở đó là thoải mái nhất.
Thân thủ của Hoa Tiểu Tiền không tồi, vừa nhún gối là có thể nhảy cao tới một trượng. Y vươn tay ra, vừa hay bắt gặp một cành cây lớn vắt ngang, chỉ cần giơ tay bám lấy là cả thân mình đã ngồi gọn trên cành. Ngồi trên đó, dựa lưng vào thân cây tận hưởng hương hoa quế ngọt ngào, đúng là không gì tuyệt vời hơn.
Nhưng có một điều mà y không ngờ tới, đó là khi y vừa mới nhảy lên thì liền có cảm giác đầu vai nằng nặng, miệng thì bị người ta bịt chặt, đôi tay chuẩn bị bám lấy cành cây cũng bị một bàn tay to bản mạnh mẽ như kìm sắt ghìm chặt, gã dùng một tư thế kỳ quái bẻ ngoặt người y về phía sau, y chỉ cần khẽ nhúc nhích thôi thì sẽ đau buốt tới tận xương tủy.
Y một lần nữa đáp đất, nhưng lần này sau lưng đã có thêm một người nữa. Ánh trăng chiếu xuống in hình hai cái bóng in lên mặt đất.
- Chớ có lên tiếng, nếu ngươi không muốn chết!
Một giọng nói già nua khàn khàn vang lên, Hoa Tiểu Tiền biết y hoàn toàn không có khả năng phản kháng, liền vội vàng gật đầu ra hiệu đồng ý hợp tác.
Bàn tay bịt miệng y hơi nới lỏng ra một chút, nhanh chóng trượt đến bên cổ y. Yết hầu của Hoa Tiểu Tiền bị bàn tay ấy bóp chặt, y biết rằng chỉ cần hô lên một tiếng thôi thì bàn tay to lớn ấy sẽ lập tức bóp nát cổ họng y.
- Lão trượng là ai, sao lại biết được phủ đệ của tư pháp tư Hình Bộ Dương lang trung?
Hoa Tiểu Tiền lập tức khai ra thân phận chủ nhân mình, y hy vọng đối phương là kiểu đạo tặc anh hùng, chỉ là nhất thời hiểu lầm về chủ nhân phủ đệ nên mới xông vào mà thôi.
Trộm không đấu với quan, kẻ trộm không nề hà phiền toái đối đầu với quan phủ dù sao vẫn chỉ là số ít, mà Dương lang trung là quan quản lý tư pháp hình ngục, đám đạo tặc không muốn thương lượng gì với y.
Và y đã phải thất vọng. Giọng nói già nua trầm thấp khàn khàn kia lên tiếng: