Say Mộng Giang Sơn

Chương 601: Trục lộc



Khương công tử hồn bay phách lạc, chỉ mải nghĩ đến hậu quả đáng sợ một khi Dương Phàm nắm được trong tay quyền lực này, nhất thời không nhớ tới nếu Dương Phàm chủ trì chuyện đó, rất nhiều quan viên được phái đến Nam Cương đều nhờ vào sự tiến cử và khảo nghiệm đánh giá của Dương Phàm, khả năng khống chế của hắn với Nam Cương chắc chắn sẽ tăng lên nhiều, mà Dương Phàm và Thẩm Mộc lại là đồng minh, lúc đó ý đồ dự định tạo lập một cửa ngõ vận chuyển ngựa mới của Khương công tử y cũng sẽ tan thành mây khói.

- Công tử?

Người kia đứng đợi hồi lâu, không thấy công tử có động tĩnh gì, bèn thử gọi một tiếng thăm dò.

Khương công tử hít một hơi dài, trầm giọng nói:
- Tần mất con hươu, thiên hạ cùng nhau truy đuổi! (1) Con hươu này, ngày nay lại nằm trong tay Dương Phàm. Hươu không phải là của hắn, nhưng hắn lại có thể xua hươu về hướng ai, ai có thể gặm được nhiều thịt. . . Việc này nếu chuẩn bị không tốt, hắn sẽ tan xương nát thịt, kể cả miếng thịt mỡ béo bở đó, cũng bị lũ sài lang hổ báo ùn ùn kéo đến nhai nát, nhưng nếu làm tốt. . .

Sắc mặt Khương công tử trở nên u ám, hồi lâu sau mới hơi khàn giọng nói:
- Ta biết rồi, gọi Viên Đình Vân đến gặp ta!

Người đó thở dài một hơi, đáp lời rồi rời đi.

Khương công tử lại xua xua tay nói với người đứng sau:
- Ngươi đi đi, cứ theo những gì chúng ta nói ban nãy mà tiến hành!

Người phía sau ôm quyền vái chào, rồi cũng tựa như một cơn gió, cuốn theo lá phong rải khắp mặt đất lặng lẽ rời đi.

Khương công tử chầm chậm ngẩng đầu lên, tự lẩm bẩm với chính mình:
- Sao lại có thể như thế? Lẽ nào ngay cả ông trời cũng đang giúp hắn? Ta đã bảo thượng thư Kiều Văn Đạt dâng tấu vạch tội hắn, tố cáo việc hắn tham luyến nữ sắc, ở mãi Trường An không về. Với tác phong lạnh lùng nghiêm nghị từ trước đến giờ của nữ hoàng đế, đáng ra phải nghiêm khắc trừng phạt mới đúng. Nhưng tại sao. . . hắn không những chẳng bị đánh trở về nguyên hình, mà lại còn được trọng dụng?

Khương công tử tuy thông minh, nhưng lại bị ràng buộc bởi thân phận địa vị, vừa không hiểu được toan tính trong lòng đế vương, lại đánh giá sai tình thế trước mắt. Nếu lúc này thiên hạ thái bình, trong triều sóng yên biển lặng, Dương Phàm vì việc tư mà bỏ bê việc công, với sự chú trọng của Võ Tắc Thiên với giang sơn của bà mà nói, quyết sẽ không dung tha cho thứ đại thần thế này, chắc chắn sẽ trừng phạt nghiêm khắc, răn đe cảnh cáo.

Nhưng với cục diện trước mắt, tác dụng của Dương Phàm lại hơn xa so với khuyết điểm của hắn, đối với Võ Tắc Thiên càng thêm hữu dụng. Thế thì hắn có chút khuyết điểm nhỏ nhặt, lại càng khiến cho Võ Tắc Thiên cảm thấy đây là người có thể phó thác: Người có khuyết điểm, mới không đáng sợ.

Đương lúc Võ Tắc Thiên đang khổ sở vì chuyện này không có cách nào giải quyết một cách hoàn hảo thì Liễu Tuẫn Thiên lại dâng mật thư, Dương Phàm liền rơi vào tầm ngắm của bà. Nghĩ đến lòng trung thành của hắn, sự thân cận của hắn với gia tộc họ Võ, mối giao tình của hắn với thủ lĩnh các bộ tộc phía Nam, lại thêm bản năng thù hằn và chống đối của một người xuất thân nghèo hèn như hắn với hào môn thế gia. . .

Bản tấu của Liễu Tuẫn Thiên khiến Võ Tắc Thiên càng thêm coi trọng và tín nhiệm Dương Phàm. Hơn nữa mối quan hệ giữa Dương Phàm với thế lực các phương trong cuộc tranh giành lại phù hợp nhất với yêu cầu lợi ích của Võ Tắc Thiên. Chọn Dương Phàm đảm nhiệm trọng trách này chính là hành động tất yếu. Với muôn vàn lý do như thế, Võ Tắc Thiên mà không dùng "gã liều lĩnh" Dương Phàm đảm nhiệm trọng trách này mới là chuyện lạ.

Đối với Độc Cô Ninh Kha mà nói, đây là trù tính của nàng; đối với Võ Tắc Thiên mà nói, đây là lựa chọn của chính bà, căn bản sẽ không phát hiện ra có người khác ở bên trong dẫn dụ.

Cừ thành thủy tự lai. (2)

Rất nhiều danh gia vọng tộc kì thực vẫn luôn sử dụng cách này để dẫn dụ việc công khai và thực thi quốc sách có lợi với họ, hành động âm thầm, từ trước đến giờ chưa từng công khai đối đầu với triều đình, nói rõ chủ trương của bản thân. Hiện giờ Độc Cô Ninh Kha chỉ là áp dụng cách thức tương tự lên một cá nhân, một sự việc mà thôi.

Khương công tử nghĩ đến chuyện mọi việc thay đổi ngày càng bất lợi cho mình, lòng càng lúc càng cảm thấy chua sót, nhịn không nổi nâng bình rượu lên, hung hăng trút một ngụm to. Y từ trước đến giờ luôn tự gò bò, tiết chế, thường ngày cũng chỉ uống trà, không uống rượu. Nhưng hiện giờ, y cảm thấy thứ gì uống vào cũng vô vị, chỉ có rượu này. . .

Tuy rượu mạnh rót vào cổ họng chỉ cảm thấy vị đắng, nhưng lại là thứ duy nhất y có thể nuốt trôi.

Viên Đình Vân vội vã đến nơi, đứng bên cạnh Khương công tử.

Năm ngón tay mảnh khảnh của Khương công tử nắm chặt bình rượu, giống như đang bóp chặt yết hầu của một kẻ nào đó:
- Giết chết Dương Phàm, nhanh lên!

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※

Chung Nam sơn, Thiên Phong Bích bình, thâm cốc u nhã.

Trong một sơn cốc thanh nhã không biết tên, mấy gian tịnh xá thế dựa vào núi dựng bằng gỗ trúc, hàng rào vây xung quanh, trong sân còn có gà ngỗng đang ung dung dạo chơi trên mặt đất, dáng vẻ cực kì nhàn nhã.

Bầu trời xanh biếc, đàn chim nhạn trở về phương nam từ phía kia bầu trời kia nhẹ nhàng vụt qua, giống như một con tàu nhạn trượt trên biển xanh. Từ đằng xa, có tiếng sáo ngân nga truyền đến.

Trước hàng rào trúc là một gốc đại thụ to như cái lọng. Mấy đóa cúc tím xinh tươi trước cây đại thụ hoặc đang đâm chồi hoặc đang hé nở, điểm lên sắc màu diễm lệ nhất cho bức họa cuối thu này.

Trước gốc cây còn có một tảng đá xanh hình chữ nhật bằng phẳng, trên tảng đá xanh có xếp một bàn cờ, mỗi bên có một người đang ngồi khoanh chân trên tấm bồ đoàn chơi cờ.

Hai người tuổi tác đã cao, râu tóc bạc phơ, thân mặc áo bông ngắn màu trắng rộng rãi thoải mái, bên dưới là một chiếc quần ống rộng màu đen.

Hai ông lão nhìn trông giống như một đôi ẩn sĩ nơi thâm sơn đang đánh cờ tìm vui. Nhưng họ nắm quân cờ trong tay hồi lâu không động đậy, mà chỉ cúi thấp đầu trò chuyện.

Nếu Dương Phàm ở đây, hắn sẽ lập tức nhận ra ông lão búi tóc vãn đạo ở bên trái kia chính là Lũng Tây Lý phiệt Lý Mộ Bạch, còn vị ở phía đối diện, lại là chủ nhân của Huỳnh Dương Trịnh phiệt.

Ngữ khí Trịnh lão rất nặng nề, nhưng những nếp nhăn dày đặc trên khuôn mặt lại rất khó để lộ ra biểu cảm sinh động gì:
- Dương Phàm được điều đi nhận chức Thiên Quan lang trung, quyền tri Thiên Quan thị lang. Quyền quyết định điều động giáng chức, bổ nhiệm miễn nhiệm các quan viên dưới tam phẩm đều nằm trong tay hắn. Hành động này của nữ hoàng đế, xem ra là muốn đem củ khoai Nam Cương nóng bỏng tay ném cho Dương Phàm phân chia rồi.

Lý Mộ Bạch xoa xoa quân cờ đen trong tay, chậm rãi nói:
- Nếu chỉ là việc bổ nhiệm miễn nhiệm một chức vị, có thể do Lại bộ làm chủ, hiện giờ các châu ở Nam Cương còn khuyết nhiều chức vị như vậy, hoàng đế nhất định sẽ tự mình can thiệp.

Trịnh lão nhướn đôi mày bạc, không vui nói:
- Đương nhiên là ta hiểu! Việc tuy giao cho Dương Phàm xử lý, nhưng bản danh sách đề cử của hắn phải khiến hoàng đế hài lòng, khiến tất cả mọi người đều hài lòng, thế mới có thể được thực thi. Nhưng, hắn đã chủ trì việc này, dù sao cũng đạt được nhiều lợi ích hơn người khác.

- Những vị trí còn khuyết ở Nam Cương, có đến bảy phần là phải do thế lực các phương chia nhau nắm giữ, mọi người trong lòng đều rõ. Phần còn lại, chính là ba phần khuyết này. Ba phần khuyết này, được hay mất, sai lệch rất lớn, vì vậy bất luận là được hay mất, đều nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận của các nơi. Mà vừa vặn là ba phần trống này mới là mấu chốt của việc xáo trộn hay cân bằng. Thứ chúng ta muốn tranh không phải chính là những vị trí này hay sao?

Tin tức Dương Phàm sắp đảm nhiệm chức lang trung Thiên Quan phủ, quyền tri Thiên Quan thị lang, Khương công tử là người đầu tiên biết, ngay sau đó là các đại thế gia, Dương Phàm vẫn còn chưa biết chuyện. Chuyện thế này, hiệu suất của quan viên vĩnh viễn xếp phía sau.

Trịnh lão vừa biết tin này, liền lập tức tìm Lý Mộ Bạch thương nghị.

Lý Mộ Bạch hai mắt hơi rũ xuống, chậm rãi nói:
- Trịnh lão có cao kiến gì chăng?

Trịnh lão nghiêng ngươi về phía trước, thấp giọng nói:
- Đàm phán với Dương Phàm lần nữa!

Lý Mộ Bạch cười ha hả, nói:
- Trịnh lão, ham muốn của Dương Phàm quá lớn. Thứ hắn muốn. . . là chủ nhân của Hiển Tông đấy!

Trịnh lão sầm mặt xuống, nói:
- Theo ta thấy, cái tên Lư Tân Mật đó sớm đã nên nhường ngôi rồi. Từ khi hắn chấp chưởng Thừa tự đường đến nay đã làm được những gì? Cái gọi là Ẩn Tông, lúc đầu chẳng qua chỉ phụ trách những chuyện mà Hiển Tông không tiện lộ diện, nhưng được mấy nhân vật ngầm dưới quyền hắn, hiện giờ thì sao? Không những vai vế ngang hắn, mà thậm chí còn hậu sinh khả uý. Gã Lư Tân Mật này cứng đầu cố chấp, nói hay làm dở, thật khó đảm nhiệm trọng trách!

Lý Mộ Bạch nắm chặt quân cờ, khẽ cười không nói gì.

Lời này người khác có thể nói, duy chỉ có mình lão không thể. Vì Thẩm Mộc là do lão bồi dưỡng nên, nhưng lúc đầu lão cũng không ngờ rằng Thẩm Mộc lại có bản lĩnh lớn đến vậy, lão chỉ tán thưởng vãn bối này, ban cho hắn một cái hồ, ai ngờ tiểu tử này khổ công làm ăn nhiều năm, lại có thể từ hồ biến thành một vùng biển.

Nhưng trong mắt người ngoài, lại không khỏi cho rằng đây là nhờ lão đứng sau sắp đặt, nâng đỡ, cố ý để Thẩm Mộc đoạt quyền của Khương công tử. Vì vậy lúc này lão vẫn phải né tránh hiềm nghi.

Trịnh lão thấy lão cười không nói, giận giữ ném quân trắng trong tay lên bàn cờ, phẫn nộ nói:
- Ta và ông quen biết nhiều năm, đối với ta còn có gì kiêng kị sao? Lão già ông, lại còn không chịu nói!

Lý Mộ Bạch thở dài thườn thượt nói:
- Trịnh lão, ông đáng ra phải rõ, một khi để Dương Phàm ngồi lên vị trí ấy rồi, thế thì sẽ có ý nghĩa gì. Hắn sẽ nắm trong tay tài sản và thế lực cực lớn, hơn nữa hắn không chỉ phụ trách các danh gia vọng tộc, mà còn phụ trách sự tồn tại nửa độc lập của thừa tự đường này.

- Vì vậy tất cả những quyết định của hắn, điều kiện tiên quyết miễn là không ảnh hưởng đến lợi ích của các thế gia thì đều có thể tự mình quyết định. Chúng ta không thể lúc nào cũng không chế được hắn. Việc này không giống với tể tướng, tất cả quyền lực của tể tướng đều đến từ hoàng đế, đến từ triều đình, lúc nào cũng có thể bãi miễn hắn, đổi một người khác, còn người trở thành tông chủ Hiển tông, có thể nắm giữa lực lượng cá nhân cực lớn.

- Thời gian ngắn chút còn dễ nói, một khi thời gian lâu dài, hắn không những tự mình hòa nhập vào trong, mà con cháu hắn, đời đời nhà hắn đều sẽ trở thành một phần tử quan trọng. Hắn không phải là người của chúng ta, nhưng trong tương lai hắn ắt hẳn sẽ có một gia tộc cắm rễ trong thừa tự đường. Làm sao đảm bảo gia tộc của hắn từ đầu đến cuối đều cùng chung lợi ích với chúng ta, để cho chúng ta sử dụng?

- Thế thì cứ biến hắn thành người của chúng ta!

Từ bên cạnh một giọng nói vang dội đột nhiên vang lên. Lý Mộ Bạch và Trịnh lão thất kinh hồn vía, đột ngột quay đầu lại nhìn. Đừng thấy nơi đây giống như một túp lều nơi ở của ẩn sĩ giữa núi rừng, nhưng bên ngoài đã sớm sắp đặt tay chân. Hai người họ ở đây nghị sự, trong vòng ba dặm sung quanh đều không thể có người nào khác, trừ phi tu luyện đến mức thiên nhãn thông, thuận phong nhĩ, còn ai có thể trông thấy bóng dáng của bọn họ, nghe thấy tiếng của bọn họ?

Quay đầu lại nhìn, thì trông thấy một lão già râu bạc chống một cây gậy, đang phùng mang trợn mắt đi về phía họ. Ông lão này thân thể lại cực kỳ cường tráng. Hai người Lý Mộ Bạch đồng thời thở dài một hơi. Người đến là nhân vật đứng đầu của Vương thị ở Thái Nguyên.

Lý Mộ Bạch cau mày nói:
- Lão già ông sao lại đến đây? Cẩn thận bị mật thám triều đình thăm dò được tin tức, dẫn đến cảnh giác.

Vương lão đầu nặng nề hừ một tiếng, chống gậy đi đến đứng trước mặt họ, nói:
- Lão phu không đến, mặc cho hai lão già các ông ở đây tranh luận sao? Các ông vội, vuột mất cơ hội này, các ông vẫn còn cơ hội khác, nhưng nhà họ Vương ta lại cực kỳ coi trọng chuyện này. Xem ra đây là then chốt để Vương gia ta lại một lần nữa vùng dậy.

Điều Trịnh lão quan tâm là làm thế nào để biến Dương Phàm thành người của mình, liền vội vàng hỏi:
- Lão Vương, ông thử nói xem, làm thế nào để biến hắn thành người của mình?

Vương lão hạ giọng nói:
- Việc này không phải rất đơn giản sao? Đám cháu gái của khuê nữ nhà lão phu vẫn còn hơn mười đứa, cứ tùy tiện chọn lấy một đứa gả cho hắn, hắn không phải đã là người của chúng ta rồi sao?

Chú thích:

(1) Tần thất kì lộc, thiên hạ cộng trục chi: ý nói nước Tần mất ngôi vị đế vương, cả thiên hạ liền lao vào tranh giành (mục Hoài Âm Hầu liệt truyện – Sử Ký Tư Mã Thiên). Vậy nên trục lộc có nghĩa là tranh giành, giành giật.

(2) Ý chỉ điều kiện chín muồi thì ắt hẳn sẽ thành công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.