Say Mộng Giang Sơn

Chương 612: Xông, ba người đi



Khương công tử bị giam lỏng một cách mỹ lệ.

Hành tung của y có thể giấu được người khác, chứ không thể giấu được các thế gia thất tông ngũ tính, vốn dĩ y bí mật trở về Trường An lần này không ai có ý định chủ động đi vạch trần, nhưng hành động ám sát Dương Phàm đêm qua của y, hành động này không thể không can thiệp.

Ám sát Dương Phàm, vốn dĩ thật sự là cách duy nhất để y thoát khỏi khốn cảnh.

Một mặt, sự tranh đấu gay gắt giữa hai tông Hiển Ẩn, các thế gia dần dần rơi vào cảm giác đuôi to khó vẫy, ở một mức độ nhất định nào đó đã thoát khỏi tầm nắm bắt của họ, cho nên muốn tạo ra một con người phát ngôn mới, từ trong tay Khương công tử phân ra một bộ phận chức quyền, hình thành kết cấu thế lực ba bên Minh, Hiển, Ẩn. Ba bên bổ sung cho nhau, giữ cân bằng với nhau, có thể bảo đảm được sự ổn định của Thừa tự đường.

Mặt khác, Hoàng đế cảm thấy thế lực của khối thịt Nam Cương này quá lớn, bà ta có ý muốn dùng Dương Phàm là nhân vật mấu chốt để phân chia lợi ích ở Nam Cương, như vậy, nếu có thể tránh được những mẫu thuẫn giữa các thế gia trở nên gay gắt hơn, lại có thể lợi dụng tình bạn giữa những thủ lĩnh đất Nam Cương và Dương Phàm để trấn an bọn họ, còn có thể thỏa mãn được nhu cầu thế lực một bên của mình ở mức độ lớn.

Hai việc làm cùng nhau, Dương Phàm liền trổ hết tài năng, trở thành họa lớn của Khương công tử.

Dương Phàm tiếp thế mà tới, hợp với tâm ý của Hoàng đế, lại đoán trước tâm ý của Thế gia, lại là nhân vật duy nhất không chịu sự mâu thuẫn ở đất tù Nam Cương, ngoài để hắn chết, Khương công tử cũng không có cách nào khác giải quyết, cho dù hắn trí kế vô song thế nào, cũng không thể dựa vào diệu kế ảnh hưởng tới bộ não thế lực nhiều mặt như vậy.

Giết chết Dương Phàm, cho dù Dương Phàm từng dùng ưu thế lớn cỡ nào, một người chết cũng không thể gây ra bất kỳ uy hiếp nào cho y. Cố nhiên, cái chết của Dương Phàm chắc chắn sẽ gây ra một hồi sóng to gió lớn, nhưng đối với khốn cảnh không thể phá vỡ, trận sóng gió này cũng không chịu nổi, cho nên ám sát Dương Phàm đương nhiên là một chiêu cờ hiểm, lại cũng là một cơ hội tốt để xoay chuyển cục diện.

Nhưng, Dương Phàm không chết!

Nếu chỉ là Dương Phàm không chết, điểm này thật sự giống như là hai đội trưởng nhà lao năm đó bị Vưu Hạo Dương mua chuộc, Dương Phàm cho dù hận y tới tận xương tủy, cũng không có cơ hội khác để báo thù, mà hắn cho dù bại một lần nữa, phải bị ép hại trao một phần quyền lực cho Dương Phàm, nhưng sau khi nằm sấp cũng chưa chắc có cơ hội nhào dậy.

Đáng tiếc, hành động tự cho là thông minh của Vưu Hạo Dương đã làm hắn thất bại. Bắt cóc một thai phụ mười tháng, cho dù là giúp thế gia của y cũng không còn gì để nói, việc này cho dù cường đạo sơn tặc thực sự, coi trọng đạo nghĩa cũng không làm được, huống hồ những thế gia lấy “thi thư gia truyền, nhân nghĩa kế thế” làm hình mẫu sống.

Thiên hạ không chỉ có sĩ tộc Sơn Đông, ít nhất việc này không giấu được các thế gia Quan Lũng, việc này nếu đứt đoạn, thanh danh của Sĩ tộc Sơn Đông sẽ mất, sau này cũng không cần ngẩng đầu nhìn người khác nữa, bọn họ mãi mãi sẽ không tránh được cái hậu quả quá nghiêm trọng trên lưng này lại, bọn họ không đảm đương nổi, cho nên Khương công tử mới kêu lên một cách bi thương:
- Trời sẽ diệt ta, không phải là lỗi của cuộc chiến.

Khổ chủ Dương Phàm này tuyệt không sẽ không bỏ qua cơ hội vồ lấy đạo nghĩa lẽ phải này.

Tập đoàn Quan Lũng khó nắm bắt được cơ hội đè đầu cưỡi cổ sĩ tộc Sơn Đông, nhất định sẽ lợi dụng việc này để rêu rao.

Còn sĩ tộc Sơn Đông cũng không phải bền chắc như thép, việc này không phải là lợi ích được mất của tất cả các thế gia, trái lại, nếu xử lý thích đáng, bọn họ sẽ đạt được một người phát ngôn tốt nhất, còn có thể hợp tình loại bỏ một người đã từng mất đi giá trị lợi ích như hắn, lại có thể xắp sếp Lư gia kéo xuống, địa vị của mọi người tăng lên, họ có thể bỏ qua cơ hội tốt này sao?

Trong lòng Khương công tử rất rõ, bây giờ dùng cách trở mặt này để giam lỏng y, là vì Thế gia hiện giờ còn chưa kịp thương lượng ra được một phương án giải quyết hoàn mỹ, đợi lớp lão nhân đó thương lượng ra cách giải quyết rồi, lúc đó sẽ tiến hành thẩm bán với y.

Nhưng Khương công tử luôn cao ngạo này lại sao là một người ngồi chờ chết chứ? Trong tay y nắm giữ đứa con bé nhỏ của Tiểu Man và Dương Phàm, tuonwg đương với việc khống chế Dương Phàm, có lẽ trải qua việc này, y mang tiếng xấu, nhưng ít nhất y còn nắm bắt được lợi ích thực sự, y còn có sức đánh một trận.

Đến lúc này, Khương công tử rốt cuộc đã từ bỏ tất cả mọi sự khoe khoang, dương dương tự đắc, tự biến mình thành một “thương nhân” truy thù tất khá. Y không muốn đợi đám người kia quyết định tương lai của y. Y phải rời khỏi đây, trở về Trường An, dựa vào căn cơ ở Phạm dương, trong Thừa tự đường hoàn toàn là do y nắm giữ, hơn nữa quay đầu lại mặc cả cùng với Thế gia.

Nhưng, muốn đi dễ như vậy sao? Thế gia đã trực tiếp để đám đệ tử của họ chặn ở cửa, sao có thể không đề phòng y thoát đi.

Lần này Khương công tử mang người tới Trường An, không phải đều là tam phúc tuyệt đối của y, bây giờ những người xung quanh đây không phải, trong số bọn họ có một số là tâm phúc của nhân vật thủ lĩnh khác trong Thừa tự đường, có người là sung nhập từ các đại thế gia, bọn họ chỉ cần nghe mệnh hành sự, trên thực tế không hiểu Tông chủ đang làm gì.

Hiện nay theo sự xâm nhập của công tử của các đại thế gia, những người này đã nghi ngờ, cảnh giác. Nữ sát thủ đỡ đẻ cho Tiểu Man kia là người của Thanh Hà Thôi gia, lúc này nàng ta đang nghi ngờ tự hỏi:
- Tông chủ…, rút cuộc đang làm gì?

Người bên cạnh Khương công tử cũng không phải vô cùng đáng tin cậy, y muốn chạy trốn, thì phải để những người này không hay biết gì mới được, nhưng muốn giấu được những người này, nói dễ hơn làm.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※

Người bán bánh ngọt đứng ở trước mặt Dương Phàm, nước trên mặt lượn thành vài dòng suối nhỏ.

Gã chạy rất vội, trong lòng rất căng thẳng, bây giờ áp lực cũng rất lớn.

Dương Phàm đứng trước mặt gã không cao không thấp, không béo không gầy, nhưng hắn cứ đứng như vậy, người bán hàng kia cảm thấy giống như một tòa nhà nguy nga cao lớn đang đứng trước mặt, hình như khuynh đảo xuống dưới, là có thể đè nát người gã, áp lực tâm lý này rất trầm trọng, cho nên khi đứng trước mặt Dương Phàm, mồ hồi của gã liền chảy ra.

- Có tin rồi?

Dương Phàm buông thõng hai tay đứng trước mặt gã, năm ngón tay nắm chặt, giống như nắm chặt một lưỡi dao, người bán hàng rong nâng tay áo lau mồ hôi, lắp bắp nói:
- Nghe…nghe ngóng rõ rồi, trong thành Trường An… thuộc phủ của Lư gia…, phủ đệ tổng cộng có mười…, một tòa, ở ngoại ô có bốn biệt thư xung quanh.

- Khương công tử ở đâu?

Dương Phàm trầm giọng quát, khiến người bán hàng kia sợ tới run rẩy, nhất thời cũng không lắp bắp nữa, rất rõ ràng trả lời:
- Có ba chỗ.

Lông mày Dương Phàm dương lên, lạnh lùng nói:
- Có ba chỗ?

- Vâng! Hỏi gấp, nên không có cách nào xác nhận chính xác chỗ hắn ở, bọn tôi dùng tất cả mọi cao thủ, chỉ tra ra được có ba phủ đệ là khả thi nhất…

Khi người bán hàng rong kia nói, ánh mắt hơi buông xuống.

Gã hơi chột dạ, bọn họ đã tra ra được chỗ ở chính xác của Khương công tử, nhưng bọn họ không dám trực tiếp nói cho Dương Phàm nghe. Tuy bọn họ rõ ràng là tranh đấu gay gắt với Hiển Tông, nhưng mọi thủ đoạn luôn phải thuộc quy tắc, thỉnh thoảng có hành động nào hơi quá khích, cũng là tình huống hai bên ngầm hiểu lẫn nhau.

Lúc này lại không giống nữa, Dương Phàm tuy là đồng mình của họ nhưng rút cuộc vẫn là người ngoài, nhìn bộ dạng Dương Phàm như vậy, lập tức như muốn giết người, nếu lộ tung tích của Khương công tử nói cho hắn, cho dù hắn mang binh tới hay là đơn thân độc mã tới, việc này đều không thể vãn hồi, lúc đó Ẩn Tông coi như là diễn một vai diễn gì đó ở giữa? Ăn cây táo, rào cây sung sao?

Cho dù là Dương Phàm mang binh tới làm thịt Khương công tử, hay là đơn thương độc mã đánh tới chỗ Khương công tử, vậy đều không phải là kết cục mà bọn họ ngờ được, nhưng Dương Phàm rõ ràng đã nổi cơn thịnh nộ, bọn họ cũng không dám đắc tội với hắn.

Hai lựa chọn, hai kết quả, đều là hậu quả mà họ không gánh nổi, Thẩm Mộc không có đây, không ai đưa ra chủ ý, cho nên, gã nói ra ba nơi:
- Hưng Ninh phường, Tĩnh An phường và Vĩnh Bình phường.

Trong ba nơi có một nơi là thật, như vậy sẽ không khiến Dương Phàm tức giận. Trong ba nơi, theo trình tự, một nơi xa nhất mới là thật, như vậy có thể cho Khương công tử thời gian đi và về.

Nếu Dương Phàm không phải dẫn đại quân đi, Khương công tử không cần lảng tránh cũng không quan trọng ba nơi này lần lượt xắp xếp ở ba nơi Đông, Nam, Tây, toàn bộ chạy một vòng hơn nửa vòng thành Trường An, lúc này đủ để các thế gia kia đứng ra điều đình rồi.

Bọn họ cũng coi như là tính toán chu toàn rồi, nhưng bọn họ đã biết Dương Phàm tức giận như vậy là vì the tử của hắn bị người ta bắt đi, hơn nữa thê tử của hắn đã mang thai mười tháng sắp tới ngày sinh nở, trong lòng khó mà không hoảng sợ, đâu dám đối diện với Dương Phàm.

Dương Phàm nóng lòng như lửa đốt, nhưng thật ra không phát hiện ra biểu hiện chột dạ của người bán hàng rong này, hắn bây giờ chỉ buồn là vì tìm không thấy chỗ, hắn vẫn không thể mang theo đao mà đi khắp thành Trường An, gặp một nhà liền xông vào. Dương Phàm lại hỏi rõ phủ đệ Lư thị ở chính xác nơi nào trong ba nơi này, tỉ mỉ kể lại, nói:
- Làm phiền rồi.

Dương Phàm vừa đi tới trước cửa, Thiên Ái Nô liền tuột xuống từ cột trụ hành lang, nàng mặc một bộ trang phục màu xanh, cổ tay áo và quần đều bó chặt, rõ ràng sớm đã có sự chuẩn bị, e là cái đồ chơi rất lâu rồi nàng không mang theo trên người kia lúc này đều đã chuẩn bị đầy đủ hết.

Hai cặp lông mày thanh tú của A Nô đầy một mảnh sát khí, dùng giọng nói mãnh liệt:
- Muội đi với huynh.

Dương Phàm gật đầu, hai người cũng không nói chuyện, sánh vai xông ra ngoài.

- Còn cả ta nữa.

Công Tôn Lan Chỉ cả thân mặc trang phục màu đỏ, buộc chiếc áo choàng màu đỏ bên ngoài, vai khiêng kiếm, vòng qua một lùm hoa và cây cảnh, uy phog lẫm liệt, cao giọng nói:
- Việc này, sao có thể thiếu được ta.

Dương Phàm chần chừ nói:
- Công Tôn cô nương, đây là việc nhà của Dương mỗ, cô…

Công Tôn Lan Chỉ hướng thanh đại kiếm xuống đất, đầy lực nói:
- Tiểu Man là sư muội của ta, ta không phải người ngoài.

Dương Phàm hít một hơi dài, dõng dạc nói:
- Được, vậy thì…
Ba người cùng đi, xông thẳng vào đầm rồng hang hổ của khương công tử.

Công Tôn Lan Chỉ Chỉ mừng rỡ, nhảy nhót nói :
- Ta đã chuẩn bị tuấn mã, hai người đi theo ta.

Bùi đại nương đứng ở một góc bên hành lang, trang phục gọn gàng một bộ võ phục, dưới cổ buộc khăn che mặt màu đen, mắt thấy mấy cô gái bảo bối rời đi theo Dương Phàm, muốn cản lại, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Trong sự sốt ruột có chút phân tâm, cho tới khi phát hiện thấy có người đang tới gần, Bùi đại nương kinh ngạc, bỗng xoay người lại, chỉ thấy chồng Công Tôn trong bộ áo xanh lạ lùng, khoanh tay đứng nhìn con gái đi xa, Bùi đại nương nhẹ nhàng thở ra, nói với Công Tôn Bất Phàm:
- Lang quân, ông mau đi khuyên nó đi.

- Lan Chỉ hiểu chuyện hơn bà nhiều.

Công Tôn Bất Phàm lạnh lùng cắt ngang lời nói của bà, trầm mặc một lát, quay người đi, trầm giọng nói:
- Làm sai chuyện, thì phải cố gắng bù lại, dốc toàn lực giúp con gái, xem chừng nó, bọn họ phải…bình an quay về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.