Say Mộng Giang Sơn

Chương 637: Bày mưu nghĩ kế



Sau giờ ngọ, Dương Phàm lại đến Lương Vương phủ.

Lương Vương Võ Tam Tư kỳ thật vẫn chưa có hành động gì đối với Dương Phàm, nhưng y lại cảm giác mình là cực kỳ tốt bụng, thủy chung coi mình là ân chủ của Dương Phàm.

Y chưa bao giờ chủ động cung cấp sự trợ giúp gì cho Dương Phàm, khách quan mà nói thật ra cũng có tác dụng yểm trợ cho Dương Phàm. Y và môn hạ ngũ khuyển của y vẫn coi Dương Phàm là người một nhà, nữ hoàng đế Võ Tắc Thiên cũng bởi vậy mà nghĩ sai rằng Dương Phàm không qua lại với Võ Thừa Tự nhưng lại có quan hệ mật thiết với Võ Tam Tư.

Sở dĩ Võ Tắc Thiên cân nhắc để Dương Phàm đảm nhiệm Thiên quan Lang trung là có ba nguyên nhân chủ yếu: Một là Dương Phàm có quan hệ rất tốt với thổ man Nam Cương, để hắn lựa chọn quan viên cho những địa phương này chắc chắn những thủ lĩnh bộ tộc đó sẽ không phản đối; hai là Dương Phàm và Thế gia là đối địch, là đại biểu cho hàn tộc; thứ ba cũng bởi vì trên người hắn có dấu vết của nhất phái Võ thị.

Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu mà Dương Phàm vẫn duy trì liên hệ với Võ Tam Tư, chỉ cần Võ Tắc Thiên có nghĩ như vậy một ngày, thì tầng bảo vệ này sẽ không dễ dàng vứt bỏ.

Võ Tam Tư chẳng chút khách khí nào với Dương Phàm cả, vừa thấy Dương Phàm tới phủ bái kiến, lập tức dẫn hắn vào thư phòng nhỏ, nói ba sạo vài lời khách sáo, rồi kích động ném cho hắn quyển sách nhỏ.

Dương Phàm mở ra đọc, trên đó viết hàng chữ rất nhỏ, cũng không biết là do ai viết, nhưng lại là chữ tiểu Khải rất tinh tế ưu mỹ. Xem kỹ, đó là tên một số người, mặt sau còn bổ sung thêm xuất thân kinh nghiệm lý lịch, con đường làm quan...hết sức chi tiết ngay cả hồ sơ quan viên Lại bộ cũng không bằng.

Dương Phàm gấp danh sách lại, kinh ngạc hỏi:
- Vương gia, đây là...

Võ Tam Tư liếc Dương Phàm, giả vờ giận:

- Nhị Lang là người cơ trí, cũng không nên giả ngu với bổn vương chứ. Hiện giờ ngươi sắp đi nhậm chức, vinh dự thăng làm Thiên quan lang trung, bổn vương giao danh sách này cho ngươi, chẳng lẽ ngươi vẫn không hiểu tâm ý của bổn vương sao?

Dương Phàm lật lật, bản danh sách này ước chừng ba mươi tờ, một tờ một người, vậy thì phải ít nhất hơn ba mươi người rồi, nếu đặt những người này vào toàn bộ vị trí trọng yếu, gần như là đã bổ sung hơn phân nửa ghế trống quan chức tại biên châu phía Nam rồi.

Sở dĩ mỗi một tờ viết một người, đương nhiên là Võ Tam Tư đích thân cân nhắc vì môn hạ này của y, y phải tiến cử chọn người cũng phải có lý do, trên đó ghi lại tỉ mỉ xuất thân lý lịch của những người này, quan thanh chiến tích được ghi lại đều là sự thật, Dương Phàm không cần phải đọc tài liêu hay bất cứ tư liệu gì ở Lại bộ nữa, mà trực tiếp sử dụng bản ghi chép này là được.

Dương Phàm không biết nên khóc hay cười, nói:
- Vương gia an bài những người này đều là chuẩn bị đảm nhiệm mục thủ một phương hay sao?

Võ Tam Tư thô lỗ đáp:
- Đó là đương nhiên! Những người này hoặc là quan đợi tuyển, hoặc là đang đảm nhiệm chức tiểu quan nhàn tản, nếu tới địa phương mà vẫn là tiểu quan nho nhỏ, vậy thì cần gì phải để bọn họ rời khỏi kinh sư điều đến nơi ngàn dặm xa xôi?

Dương Phàm trầm ngâm nói:
- Những người này, nếu cùng phải đảm nhiệm chức vị trọng yếu, chỉ sợ sẽ gây nên phản đối của triều đình và dân chúng khắp nơi.

Võ Tam Tư ung dung nói:
- Khắp nơi là nơi nào?

Võ Tam Tư bỗng nhiên đứng lên, cất cao giọng nói:
- Phía bên Thế gia ngươi không cần phải để ý tới! bằng không cần để ý tới! Hoàng tộc Lý Đường ngươi cũng không cần để ý tới! Làm như vậy tất nhiên là hợp ý Thánh thượng rồi. Về phần bên Võ Thừa Tự, ha hả, ngươi yên tâm, để bổn vương để đối phó hắn!

Dương Phàm hỏi ngược lại:
- Vậy còn Lý tướng thì sao? Văn võ cả triều lấy Chính sự đường làm tôn. Chính sự đường, duy nhất có Lý Tướng là như Thiên lôi sai đâu đánh đó, mặc dù Lý Tướng xuất thân Đan Dương phòng Lý thị Lũng Tây, cùng chi với Vệ quốc công Lý Tĩnh, nhưng ông ta là con vợ kế, từ nhỏ đã bị coi thường, cho nên quan hệ với tông chi Lũng Tây và chúng Thế gia không tốt, hiện giờ ông ta rất được Bệ hạ thưởng thức, dĩ nhiên là thoát khỏi ảnh hưởng của Thế gia, tự thành một phái, đối với nhu cầu cấp bách khuếch trương thế lực hiện nay, mấy ghế trống quan chức này, Lý tướng thờ ơ hay sao?

Võ Tam Tư nhướn mày, y mặc dù kiêu ngạo, ngông cuồng, nhưng y vẫn có chút kiêng kỵ đối với Lý Tam Tư ngông cuồng, kiêu ngạo không kém gì y.

Dương Phàm lại nói:
- Thêm nữa, Thế gia tuy là một lực lượng độc lập, nhưng thế lực của bọn họ là vô hình đấy, hòa tan vào giữa bách quan triều đình, cùng vui cùng buồn với quốc gia, cũng là trợ lực cũng là lực cản. Muốn hoàn toàn đẩy bọn họ ra, thật sự là khó như lên trời! Bên ngoài thì có thể phân chia cho người tốt của Thế gia, nhưng một phần lực lượng trong bóng tối thì chia thế nào đây.

Võ Tam Tư mày nhíu lại thành cái rãnh rất sâu.

Dương Phàm giọng điệu càng thêm khẩn thiết:
- Hạ quan là môn hạ của Lương Vương, hận không thể trao tất cả ghế trống Nam Cương này cho điện hạ, trợ giúp cho thành tựu đại sự của Điện hạ, nhưng Điện hạ có nghĩ tới, nếu chúng ta độc chiếm ưu đãi này, thì Thế gia, Lý Tướng, Ngụy vương, còn có Nhị Trương đang được Thánh sủng có từ bỏ ý đồ không, khi đó chẳng phải Điện hạ sẽ gây thù chuốc oán với cả triều hay sao?

Võ Tam Tư đảo tròng mắt, lườm Dương Phàm, nói:
- Vậy theo ý của ngươi, phải làm như thế nào?

Dương Phàm cung kính nói:
- Môn hạ đương nhiên là phải tận hết khả năng, vì Vương gia tranh thủ vài vị trí tốt, chỉ có điều chỗ tốt này, chúng ta không thể chiếm toàn bộ, vẫn phải lựa chọn ra một vài chức vị cấp cho những người khác, có thể không làm họ hài lòng lắm, nhưng cũng vì được chút lợi ích mà sẽ không đối đầu với Vương gia nữa.

Võ Tam Tư lo nghĩ, chuyển giận làm vui, nói:
- Lời Nhị Lang nói chí phải, thật sự là cách nhìn cẩn trọng, nếu như thế, bổn vương sẽ theo ý ngươi. Ngươi cứ dụng tâm an bài, nếu có bao nhiêu khó khăn cứ nói với bổn vương, bổn vương sẽ là chỗ dựa cho ngươi.

- Đa tạ vương gia!

Dương Phàm thuận thế đứng dậy, vái chào Võ Tam Tư thật sâu, thuận thế cất danh sách vào ống tay áo, mặt không biểu cảm, nói:
- Vậy môn hạ xin cáo lui.

Võ Tam Tư nói:
- Ầy, gấp gì chứ, lát ta bày yến tiệc, uống mấy chén với bổn vương đã.

Dương Phàm cười nói:
- Môn hạ với hồi kinh, rất nhiều sự vụ phức tạp còn phải làm, bên phía Hình Bộ còn chưa bàn giao rõ ràng, cũng chưa đi nhậm chức bên phía Lại Bộ, một người hận thể không phân ra làm hai người, thật không thể ở lại dùng rượu, đợi môn hạ giải quyết xong việc này thỏa đáng, sẽ tận hứng cùng Vương gia!

Võ Tam Tư cười ha hả, nói:
- Vậy thì thôi, ngươi bận thì cứ đi. Nhớ kỹ, phàm là việc gì có thể cần bổn vương làm chủ thay ngươi, cứ nói, không cần phải lo lắng.

- Vâng!

***

Dương Phàm trở lại trong phủ, lập tức gọi Nhị quản sự, lấy danh sách từ trong ống tay áo ra, đưa cho y, nói:
- Cầm, nhanh chóng sao ra một bản!

Nhị quản sự cũng không nhiều lời, khom người đáp ứng một tiếng, tiếp nhận danh sách rồi đi ra.

Phủ đệ của Dương Phàm vốn chỉ có một lão quản sự, cũng không có nhiều người hầu, tuy nhiên mấy ngày nay đã gia tăng không ít người làm vườn và người chăn ngựa, đầu bếp, người sai vặt, mà ngay cả thị nữ người hầu trong hậu trạch cũng tăng lên nhiều.

Dương gia ở chợ Nam có hơn mười cửa hàng, ngày kiếm một đấu kim, đủ nuôi được nhiều người, chỉ có điều phu phụ Dương Phàm không thích phô trương, vẫn không bổ sung nô bộc trong nhà. Nay Dương Phàm lại thăng một cấp, tuổi còn trẻ mà đã giữ chức vụ quan trọng tại trung tâm triều đình, đường làm quan rộng mở, trong nhà gia tăng thêm người làm cũng là điều bình thường.

Tuy nhiên, những người này tuy rằng đều có lai lịch xuất thân bình thường nhưng cũng đi đăng ký tại Nha hành và quan phủ, bất kể ai có đi thăm dò đều chỉ chứng minh bọn họ thật sự là tự bán thân làm nô bộc, nhưng phu phụ Dương Phàm lại hiểu rất rõ thân phận thật sự của những người này, họ đều là người do “Thừa tự đường” phái tới để bảo vệ an toàn cho cả nhà Tông chủ.

Những người này đều do vị Nhị quản sự này phụ trách, Nhị quản sự họ Lục, tên là Lục Nhân Dật, chủ yếu trông coi trướng phòng. Trướng phòng vốn là do Tiểu Man quản lý, nhưng từ khi sinh con thì nàng đã đặt hết tâm tư vào con, hiện giờ có Lục quản sự giỏi về quản lý sổ sách, nàng có thể yên tâm rồi.

Võ Tam Tư giao cho Dương Phàm bản danh sách này, rõ ràng là lực lượng chủ yếu của Lương Vương. Đương nhiên, môn hạ của Lương Vương đang giữ chức vị quan trọng ở trong kinh không nằm trong này, nhưng những tiểu quan không gặp thời này không thể không có liên hệ trực tiếp với Lương Vương, biết rõ thân phận của những người này, tìm hiểu nguồn gốc, là có thể hiểu được lực lượng chủ yếu của Lương Vương rồi, nên Dương Phàm hết sức coi trọng bản danh sách này.

Trước mắt Dương Phàm chỉ muốn thăm dò thành viên tổ chức của Lương Vương, để có thể chuẩn bị trong bất cứ tình huống nào. Trước khi lực lượng của Võ Thừa Tự và Nhị Trương bộc lộ ra và cũng là lúc bị suy yếu nghiêm trọng, Dương Phàm chắc chắn sẽ chưa gây chiến với lực lượng của Võ Tam Tư, những người đó một ngày chưa ngã, Võ Tam Tư vẫn còn hữu dụng.

Trong kế hoạch của Dương Phàm, ngay cả Lý Chiêu Đức cũng là đối tượng tính kế của hắn, bởi vì đây chính là yêu cầu do Lý Mộ Bạch Lý Lão thái công trực tiếp đề xuất, hắn không thể không đáp ứng. Còn nữa, theo như hắn lý giải tình huống cho thấy, hắn cũng hiểu nên coi Lý Chiêu Đức trở thành đối thủ.

Lúc trước, đám người Địch Nhân Kiệt, Nhâm Tri Cổ còn làm Tể tướng, Lý Chiêu Đức ở trong Chính sự đường chỉ là một lão đệ ít có tiếng nói nhất, kinh nghiệm lý lịch ít nhất, vậy mà khi những Tể tướng bởi đấu tranh với đám ác quan Chu Hưng, Lai Tuấn Thần mà đều xuống ngựa, Chu Hưng và Lai Tuấn Thần cũng bởi vậy mà sụp đổ, hai phái nhân vật kiệt xuất trở thành hư không, nhưng Lý Chiêu Đức không một mảnh quyền lực lại thuận lợi vượt lên.

Hiện giờ Lý Chiêu Đức là dưới một người, trên vạn người, tâm tính cũng phát sinh biến hóa. Lúc trước, lão có thể vì đám người Địch Nhân Kiệt, Nhâm Tri Cổ mà góp lời để bọn họ ở lại kinh sư, nhưng bởi vì không muốn mất quyền lực trong tay, đã khéo léo chêm lời, khiến Hoàng đế quyết định cách chức những Tể tướng này xuống làm Huyện lệnh, trục xuất khỏi kinh thành.

Hiện giờ lão được Nữ hoàng đế vô cùng coi trọng, tâm tư phản đối Nữ Hoàng đế cũng đã bị trói buộc rồi, có lẽ trong đáy lòng lão vẫn là hướng về Lý Đường, nhưng phần tâm tư này không sánh bằng dục vọng quyền lợi của lão rồi.

Hiện giờ nếu nói lão vẫn kiên trì lập hậu tự Lý Đường làm Thái tử là xuất phát từ lòng trung thành của một cựu thần Lý thị đối với Lý Đường, hoặc là nói lão vì ham muốn công lao theo Rồng mà đảm bảo lão tiếp tục có quyền lực khuynh triều cũng đúng. Bất kể là Võ Thừa Tự hay là Võ Tam Tư, giữa bọn họ với Lý Chiêu Đức là có thù cũ không thể nói chuyện, dù là hiện tại Lý Chiêu Đức đồng ý cúi đầu nhập vào, với tính cách bạo ngược của hai người kia, một khi vì đế vị, chắc chắn sẽ không thể nào nói gì nghe nấy đối với Lý Chiêu Đức.

Hiện tại Lý Chiêu Đức đã theo bảo vệ Lý đảng thành bảo vệ Hoàng đảng, một ngày Võ Tắc Thiên chưa chết, lão đều tận lực ủng hộ, về phần tương lai, chỉ cần lão vẫn nắm quyền như trước, ngày sau đỡ người Lý gia lên đài, với tính cách yếu đuối của Lý Hiển Lý Đán, cũng chỉ là một con rối trong tay lão.

Đó chính là lý do chủ yếu mà Dương Phàm quyết tâm đối phó lão. Ngoài ra, mặc dù Lý Chiêu Đức xuất thân Lý thị Lũng Tây, nhưng hiện tại lão đuôi to khó vẫy, đã không chịu sự khống chế của Lý gia, chẳng những không chút chiếu cố bổn tông chút nào, thậm chí còn có những hành động đối nghịch, đây cũng là nguyên nhân mà Lý thái công đã quyết tâm đối phó lão.

Ở trên triều đình, bởi vì Lý Chiêu Đức luôn cay nghiệt gò ép, khiến lão đã đắc tội nhiều người, Dương Phàm hiểu rõ, cho dù hắn không đối phó với Lý Chiêu Đức, thì một khi đến thời khắc văn võ cả triều trong lòng phẫn uất bùng nổ, thì đến lúc đó, Lý Chiêu Đức sụp đổ là điều chắc chắn.

Lý Chiêu Đức quá tham lam, không chịu chia sẻ quyền lực với Thế gia, Nhị Trương, Nhị Võ, lão nắm chặt quyền lực trong tay, ngay cả môn hạ của chúng tể tướng cũng trở thành chó săn của lão, đây vốn là lý do đáng chết, nhưng đám quan viên này hết lần này tới lần khác đều độc lập thuộc thế hệ bên ngoài, hắn cũng không muốn lôi kéo làm gì, làm nhục ra roi, chính là ra oai không thi ân, hiện giờ vị Đệ nhất nhân chỉ dưới Thiên tử này đã sớm kết đầy kẻ thù rồi, nhưng ông ta vẫn còn không biết.

Muốn làm ông ta đổ, hiện tại chỉ cần một cây rơm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.