Lý Chiêu Đức mặc cát bào, đi đôi giày nát, đầu còn chưa kịp vấn khăn, được một viên đầy tớ dìu đỡ đứng ở ngoài cửa cung.
Nghe tiếng nội thị truyền lời, cả người Lý Chiêu Đức thẫn ra đó, mặt đờ đẫn.
Hôm nay lão tới vốn là hành động lấy lui làm tiến, tuy rằng hôm qua Hoàng đế đã thể hiện rõ ý thiên vị với lão, nhưng lão vẫn muốn được một bước tiến một bước.
Vì thế, lão ăn mặc như này, đi bộ tới Cung Thành, giả bộ để thỉnh tội, tỏ thái độ chào từ giã, theo suy đoán của lão, Hoàng đế chắc chắn rộng lượng đối đãi, giữ lão lại mời tiệc rượu hoặc là phái Ngự liễn đưa về phủ, tin tức này trong khoảnh khắc có thể truyền khắp toàn tàn, điều này đương nhiên sẽ khiến kẻ thấy gió được đà sẽ tự biết nên làm thế nào, tình thế sẽ chuyển biến ngược lại.
Ai ngờ, lời nói vừa rồi của Hoàng đế nghe như an ủi nhưng rõ ràng là vô cùng lạnh nhạt, làm lão lúc này vô cùng hối hận đáng nhẽ không nên có hành động như này. Lần này lợn lành chữa thành lợn què rồi, có ai nghĩ Thiên tử sẽ thay đổi thất thường như thế này đâu.
Tiểu nội thị truyền khẩu dụ xong, lại khách khí cười với lão, sau đó quay vào cung.
Lý Chiêu Đức ngơ ngẩn, kinh ngạc hồi lâu, tận đến khi lão phát hiện ánh mắt võ sĩ cầm trường thương trước cửa cung đang nhìn lão với hàm súc đầy cảm thông, điều này đã đâm sâu vào nỗi đau và tự ái trong lòng lão, Chiêu Đức bỗng nhiên xoay người, đi nhanh ra ngoài Cung Thành.
Lão ưỡn ngực ngẩng cao đầu, vô cùng oai phong, nhưng bóng dáng cao ngất đó của lão lại toát lên một sự bi thương.
Tin tức Lý tể tướng áo vải cát bào, bỏ mũ xõa tóc, tự vào trong cung thỉnh tội, nhưng Hoàng đế lại không gặp lão rất nhanh đã truyền khắp toàn tành, đám quan viên lập tức từ trong đó ngửi thấy một mùi vị khác biệt, có một vài người “phúc đến thì lòng sáng ra” lập tức vào thư phòng, đuổi hết đám đầy tớ ra, một mình tự mài mực, bắt đầu bí mật viết tấu sớ.
Có người thì bắt đầu tiêu hủy thư từ thăm hỏi qua lại với Lý tướng, hoặc là lấy xuống tấm biển mà trước kia mời Lý Chiêu Đức đề lên cất vào trong phòng củi hậu viện, chờ tình hình không ổn là sẽ bổ làm củi đốt.
Ngày hôm sau khi triều hội mở lại, hướng gió đã thay đổi.
Mặc dù đa số quan lại chọn dùng lập trường ổn thỏa, hoặc là yên lặng theo dõi diễn biến, hoặc là tán thành buộc tội chặt chẽ trong tấu sớ, vẫn có một số phần tử gan lớn công khai đầu cơ gia nhập vào đội ngũ buộc tội Lý Chiêu Đức. Lý Chiêu Đức vẫn trước sau cởi mũ xõa tóc, khom người nghe buộc tội, đợi đám quan viên buộc tội xong, mới xin được về nghỉ.
Lúc này thì Võ Tắc Thiên không còn dám giữ lại, rất lãnh đạm đáp ứng yêu cầu của lão.
Lý Chiêu Đức tạm thời rời khỏi Chính Sự Đường, về phụ tự nghiền ngẫm.
Ngày hôm sau nghỉ hội triều, tấu chương gửi vào trong cung còn nhiều hơn gấp hai lần so với ngày đầu hội triều, người nào hiện cũng biết: Lý Chiêu Đức quyền khuynh triều hiển hách một thời đã xong rồi!
Buộc tội, không chỉ là tỏ thái độ đứng về phe phái nào đó, mà còn để tranh thủ thêm cơ hội. Không chỉ giải phóng những nhục nhã mà Lý Chiêu Đức từng răn dạy không chút lưu tình nào đối với bọn họ, mà còn là một thủ đoạn rũ bỏ của bản thân.
Thẳng thắn mà nói, Lý Chiêu Đức không phải là một gian nịnh, nhưng lão lại là người thích quyền lực, vì thế đối với người có khả năng uy hiếp thì lão chèn ép xa lánh, hầu hết người ở trong Chính Sự Đường đều không thể sánh bằng lão, không thể đối kháng lão được. Hơn nữa tự ý chuyên quyền, tác oai tác quái, nhưng khi cần tỏ rã phải trái, thì lão vẫn làm được.
Nhưng, một người tự cao tự đại, thường thường còn bị người ta căm ghét hơn là so với người làm nhiều việc ác. Chỗ thiếu hụt nhất trong tính cách Lý Chiêu Đức này đã làm cho lão gánh lấy quả đắng ngày hôm nay.
Võ Tắc Thiên mặc dù là nữ Hoàng đế duy nhất có một không hai từ trước đến nay, nhưng trên người bà vẫn còn chút tính cách của phụ nữ: Khi bà tín nhiệm một người, sẽ tuyệt đối tín nhiệm, chẳng sợ người đó làm sai, bà sẽ vô cùng rộng lượng, thậm chí còn thể hiện thái độ thiên vị rõ ràng. Nhưng một khi tới mức cực hạn nào đó, bà cho rằng đối phương đã lừa gạt bà rồi, phụ lòng bà rồi, hoặc là phản bội bà rồi, thì bà sẽ vô cùng giận giữ, nhanh chóng theo hướng cực đoan, và chuyển theo hướng cực đoan.
Thật ra, đây cũng không phải là tính chất đặc biệt của phụ nữ, mà phần đông trên người Bá chủ minh quân đều có tính cách như vậy, có lẽ nguyên nhân là bởi vì quá tin tưởng, mà trước lòng tin này bị phá hủy, bọn họ có thể mù quáng tín nhiệm một người, một khi lòng tin bị phá, thì lại cảm thấy mình đã bị che mắt, nên vô cùng căm hận người đó.
Lý Chiêu Đức ngồi không yên, sự biến hóa của Hoàng đế và bách quan, đã chiếu sáng lòng lão, lão biết lúc này tĩnh tọa tự nghiền ngẫm, chẳng khác nào ngồi chờ chết, lão cần phải một lần nữa cố gắng, không phải là thử xoay chuyển thánh sủng, mà là lại lần nữa lấy lui làm tiến, tự bảo toàn cho mình.
Lão dâng lên một tấu thư, tự trách tội mình, nói mình trong lúc phụ chính đã tự ý lộng quyền, kiêu căng ngạo mạn...đủ loại khuyết điểm thỉnh tội với Hoàng đế.
Nữ hoàng một khi chán ghét một người, thì ngay cả ngoài mặt cũng không khách sáo, lập tức nhận bản tấu tự nhận tội của Lý Chiêu Đức, hạ chỉ giáng chức Lý Chiêu Đức làm Phượng Các Thị Lang, đồng Phượng Các Loan Đại Bình Chương Sự, đảm nhiệm Huyện Úy Nam Tân Khâm Châu Tây Nam Đạo, để lão tới Thập Vạn Đại Sơn Quảng Tây nhậm chức.
Nhận được ý chỉ của Nữ Hoàng đế, Lý Chiêu Đức tựa như già nua thêm mười tuổi, lão kinh ngạc thẫn thờ rất lâu, mới thở dài, chỉ bảo người nhà thu dọn hành trang, chuẩn bị đi nhậm chức.
Lần này, tấu chương buộc tội lão không hề giảm bớt, ngược lại càng lúc càng nhiều. Mà lần này thì không có người của Võ Tam Tư hoặc là người của Thái Bình công chúa trợ giúp rồi, mà là văn võ bá quan quá oán hận Lý Chiêu Đức, bao oán hận chất chứa như hồng thủy vỡ đê rốt cuộc đã tới lúc bùng nổ rồi.
Tấu chương như tuyết rơi không ngừng được đưa tới trước mặt Võ Tắc Thiên, mà những tấu chương này bởi vì là buộc tội quan viên, Thượng Quan Uyển Nhi không có quyền xử trí, tất cả đều là giao cho Võ Tắc Thiên, để bà tự duyệt. Võ Tắc Thiên càng xem càng giận, hôm qua bà vẫn còn khen không ngớt thần tử là cánh tay đắc lực thế nào, hôm nay lại cảm thấy đó là khối u ác tính.
Nhưng tấu chương biện giải, khiếu nại vì Lý Chiêu Đức cũng không phải là không có, nhưng sớm mai một bởi những tấu chương nhiều như tuyết rơi rồi. Lý Chiêu Đức còn chưa kịp chuẩn bị xong hành trang đến Thập Vạn Đại Sơn đi nhậm chức, nữ hoàng đế lại hạ một đạo thánh chỉ, bãi chức Huyện Úy Nam Tân, lưu đày Lao Châu Lĩnh Nam.
***
Khương công tử cảy thấy cái đầu đen thùi sáng bóng khiến nữ nhân ngưỡng mộ kia đã sắp
Những biến hóa trong triều, y hoàn toàn xem không hiểu.
Cũng không phải Khương công tử trí kế kém cỏi, mà là hết thảy những phát sinh trong triều, thật sự là không có chút liên hệ với những việc Dương Phàm làm, ngược lại, từ tình huống trước mắt cho thấy, trận phong ba này chỉ có hại với Dương Phàm, cũng không có chút lợi nào.
Sau khi Dương Phàm dâng báo danh sách lene, bên trong không có mấy con cháu quý tộc, ngược lại nhất đảng của Lý Chiêu Đức và nhất đảng Võ Tam Tư chiếm đa số. Phần danh sách này đã làm Võ Thừa Tự kích động phản ngược lại, ngay cả huynh đệ Trương Thị trong cung cũng vô cùng bất mãn, cho nên bọn họ lần lượt triển khai công kích Lý Chiêu Đức.
Sở dĩ Võ Tam Tư không trở thành mục tiêu phản kích của bọn họ, là bởi vì Võ Tam Tư là cháu ruột của Võ Tắc Thiên, mà đối với Võ Thừa Tự mà nói, nhất đảng Võ Tam Tư lớn mạnh, dù là có hại lớn nhất với gã, nhưng đối với Võ Tắc Thiên mà nói, chỉ cần lực lượng gia tộc Võ thị lớn mạnh, thì bà càng có lợi, bà vui mừng nhìn thấy được, hiệu quả công kích của Tõ Tam Tư sẽ khong quá lớn.
Kết quả Lý Chiêu Đức không có thế lực riêng, căn cơ chính trị nhìn có vẻ hùng mạnh sớm đã bị tính cách ương ngạnh của lão làm cho phá hỏng hầu như không còn. Cây to nhìn bề ngoài như cao vút trong mây này, nhưng bên trong sớm đã bị sâu đục làm cho rỗng rồi, gió thổi qua là đổ. Kể từ đó, Dương Phàm sợ là cũng khó mà tránh được một trận tai bay vạ gió, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Khương công tử khổ sở suy nghĩ rất lâu, cân nhắc rất nhiều, nhưng thủy chung lại không thể nào phán đoán được dụng ý thật sự của Dương Phàm, không khỏi chau mày càng chặt.
Y không biết Dương Phàm rốt cuộc muốn làm gì, nhưng y không thể cứ ngồi yên xem như vậy, bất kể thế nào, cơ hội này cũng không thể bỏ qua được.
Nghĩ đến đây, Khương công tử nhẹ nhàng giãn hàng lông mày, ngẩng đầu nói với Viên Đình Vân: - Bảo Cao Văn buộc tội Dương Phàm!
Viên Đình Vân rất hưng phấn, cuối cùng công tử đã quyết định xuất thủ rồi, gã gật đầu thật mạnh, lập tức đi ra ngoài.
Cao Văn là Thị Ngự sử của Ngự sử đài, là người do Lư gia đào tạo, sau khi Khương công tử bị trục xuất, mạng lưới quan hệ quan trường do HIển Tông khống chế đều bị Dương Phàm tiếp nhận, tuy rằng Khương công tử tự phụ kiêu ngạo, không chịu xin gia tộc giúp đỡ, nhưng nhiều khi, y cũng không thể không sử dụng mạng lưới quan hệ mà gia tộc Lư thị khổ tâm gây dựng bao năm để thực hiện.
Từng gia tộc khổng lồ, quan trọng nhất là trong tài sản đều có một bản danh sách do Đương gia nắm giữ, tựa như hòm sắt bảo hiểm bí ẩn nhất trong thủ lĩnh hắc đạo, tận đến khi qua đời mới để lại di sản chính trị lớn nhất cho người kế thừa.
Người trên bản danh sách kia, hoặc là bọn họ một tay nâng đỡ lên, hoặc là thật nhiều vàng bạc tích lũy trong nhiều năm qua, hoặc là căn cứ vào quan hệ lợi hại thành lập đồng minh bí mật. Lư Lão thái công sủng ái nhất là đứa cháu trưởng này, nhưng cũng không dám đem tài nguyên của gia tộc cho y sử dụng, sau khi quay về Phạm Dương, lão đã theo danh sách sao chép lại làm ba bản giao cho Khương công tử một bản, mà Cao Văn là một trong số đó.
Khương công tử không thể chờ đợi, y phải phái người làm trò để xem Dương Phàm sẽ ứng phó như nào!
Dương Phàm nằm nghiêng trên giường La Hán rộng rãi, tận hưởng thời gian khó có được với con trai bảo bối của hắn.
Trên giường La Hán, mọi thứ đã được dọn sạch sẽ, Dương Niệm Tổ đang nằm bên cạnh hắn, thỉnh thoảng vừa đạp vừa túm, rất nhanh bắt được ngọc bội bên hông cha nó, chân đạp vào hông của cha, lật nghiêng người qua, cái miệng nhỏ nhắn phì bong bóng, toét miệng cười vui vẻ với cha nó.
Dương Phàm lấy khăn lau nước miếng ở khóe miệng cậu, Dương Niệm Tổ quay đầu tránh.
- Con à, con còn có một tỷ tỷ đấy, có nhớ tỷ tỷ không?
Dương Niệm Tổ lại tiếp tục phun bong bóng, làm cái miệng vừa được lau sạch sẽ của nó đầy nước miếng, nó mỉm cười nhìn cha mình đầy thắng lợi.
- Ngoan!
Ngón tay Dương Phàm khẽ vuốt qua hai má trắng trẻo mập mạp của nó, thanh âm trầm thấp, ánh mắt trở nên vô cùng yêu thương: - Con trai ngoan, cha con cũng có một vị a tỷ, là cô cô của con, cô cô của con rất dịu dàng, rất thương cha con, đáng tiếc...cô con lại đi sớm, vĩnh viễn không thể yêu thương con rồi.
Ánh mắt Dương Phàm khẽ ươn ướt, hắn nháy nháy mắt, lau đi nước mắt ở khóe mắt, nói nhỏ với đứa con trai bé bỏng chưa hiểu gì: - Chuyện như vậy sẽ không xảy ra trên người con lần nữa đâu, cha nhất định sẽ tìm a tỷ của con trở về, con nói có đúng hay không?
Đôi mắt như điểm nước sơn của Dương Niệm Tổ mở to nhìn cha mình, miệng “ê a”, cười cười.
Dương Phàm cũng cười, vỗ nhè nhẹ vào mông nó, nói yêu: - Con nha, thật sự là ngốc. Cha con vừa mới làm đại quan mà lại sắp mất đi rồi, sắp đen đủi lắm rồi, con còn cười?
Cái miệng nhỏ nhắn của Dương Niệm Tổ lại toét ra, cười theo động tác của cha nó, toàn bộ gương mặt đều ngước lên, càng cười vui vẻ hơn.