Say Mộng Giang Sơn

Chương 669: Cáo già xảo quyệt



Lai Tuấn Thần là Kinh Triệu Doãn kiêm Ti Nông Thiếu Khanh, hai cái chức quan này, về tương đối mà nói, đương nhiên là Kinh Triệu Doãn quyền lực lớn hơn, đây cũng là chức vị mà Lai Tuấn Thần quan tâm nhất nhất, bởi vậy mấy ngày nay y luôn luôn bàn giao công vụ ở chức Kinh Triệu Doãn, đặc biệt là những ngày cuối năm, sự vụ lại càng phong phú, cho nên cho đến hôm nay mới đến Ti nông tự báo danh.

Lai Tuấn Thần đang ở trong Thiêm áp phòng của y lật một ít công văn còn đọng lại, y phụ trách sự vụ vốn đã dần quen thuộc, Đường Tiêu Hiểu bỗng nhiên đẩy cửa tiến vào, cười ha hả, nói:
- Lai thiếu khanh, sự vụ trong tay còn ứng phó được sao?

Lai Tuấn Thần ngẩng đầu, thấy là quan lớn cuả bản nha tới rồi, vội đứng lên nói
- Đại ti nông!

Đường Tiêu Hiểu cười dài mà nói:
- Từ Ti nông tự này mà nói, Lai hiền đệ là cấp dưới của Đường mỗ, nhưng nếu tính theo chức Kinh Triệu Doãn, ta và ngươi cùng điện vi thần, không thể phân cao thấp, cũng đừng có khách khí như vậy. Sự vụ bên Kinh Triệu Doãn kia của Lai hiền đệ thật bận rộn, nếu mà bận quá, việc bên này có thể cho bọn thủ hạ một ít, Minh Hi và Lý Quân hai vị này là Ti nông lệnh, đều là người ở Ti nông tự nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, vi huynh cố ý đem bọn họ đưa đến bên người hiền đệ, có thể làm trợ thủ đắc lực của đệ, thay đệ chia sẻ một ít.

Lai Tuấn Thần cười hì hì nói:
- Làm phiền Đại ti nông chiếu cố, tiểu đệ mới đến, mọi việc mong rằng Đại ti nông chỉ bảo nhiều hơn!

Đường Tiêu Hiểu cười ha hả, nói:
- Chỉ bảo thì không dám, ta và ngươi hai người đồng tâm hiệp lực, xử lí tốt Ti nông tự nàyTi nông tự , chớ xảy ra nhiễu loạn gì làm cho bệ hạ không vui vẻ là được rồi.

Đường Tiêu Hiểu nói xong, từ trong tay áo lấy ra một bản công hàm, đưa cho Lai Tuấn Thần nói:
- Lai hiền đệ, ngươi tới lại nhìn cái này.

Lai Tuấn Thần tiếp nhận bản công hàm kia nhìn , cũng là một bản thông báo của chính sự đường đưa xuống, mệnh cho Ti nông tự tăng cường tuần tra khắp các nơi lúc đầu xuân và Tết Thượng Nguyên, cung ứng cho cung đình không được chậm trễ, Lai Tuấn Thần đối với sự vụ phương diện này quả thật không hiểu rõ lắm. Liền thỉnh giáo Đường Tiêu Hiểu:
- Đại ti nông, đây là?

Đường Tiêu Hiểu nói:
- Cung đình rất nhiều cung phụng, đều là tới từ các cấp dưới như Ti nông tự , giam, nhà kho, uyển, trong lúc quá niên, những cung phụng đó không được có chút gì sơ xuất, cho nên đợt này mỗi năm, chủ quan bọn ta cần phải đi đến mỗi chỗ một chút, kiểm tra một chút tình huống dự trữ, bảo đảm cung cấp không xảy ra vấn đề.

Lai Tuấn Thần vẫn chưa lĩnh hội được, liền cười nói:
- Lai mỗ vừa mới nhậm chức, sự vụ ở Ti nông tự còn không thật hiểu rõ, thỉnh giáo Đại ti nông, chúng ta cần làm việc nào?

Đường Tiêu Hiểu nói:
- Nói thí dụ như, mấy nhà kho lớn ở kinh thành, cũng phải đi kiểm tra một phen, thẩm tra đối chiếu trướng mục một chút, bảo đảm phủ kho phong phú, bằng không trong lúc kinh sư dân chúng ăn tết ngay cả gạo cũng mua không được, hay hoặc là ở kinh triều quan lại bổng lộc gạo phát không đủ, vậy không phải xảy ra nhiễu loạn lớn rồi sao?

Hơn nữa, trong lúc tân xuân, các chùa triền lớn nhỏ trong triều đìnhcần có heo dê bò, tổ chức tiệc sẽ cần có rau quả rượu dựng dàn chào cần có trúc vi tơ lụa, các nơi cung thất và nha môn sưởi ấm dùng là lương than vật... . Những thứ này đều là do Ti nông tự chúng ta phụ trách cung cấp đấy, cho nên phải bảo đảm dự trữ sung túc.

Lai Tuấn Thần còn tưởng rằng là chuyện gấp gáp cỡ nào, vừa nghe chuyện vụn vặt như thế, lại không thể bòn rút được gì, lập tức mặt lộ vẻ khó chịu mà nói:
- Ai dô, Đại ti nông, ngươi xem việc này nhiều vô số, cực kỳ vụn vặt. Sợ là chỉ có ba năm ngày thì tra không được, mà bên Kinh Triệu Doãn lại có rất nhiều chuyện. Tiểu đệ thật sự không có thuật phân thân...

Đường Tiêu Hiểu cười nói:
- Những chuyện này tuy rằng vụn vặt, nhưng người đảm nhiệm để cho việc kém trễ, đều làm mất mặt hoàng gia, sự vụ tuy rằng vụn vặt, nhưng cũng vô cùng quan trọng a. Chẳng qua, vi huynh cũng biết sự vụ bên Kinh Triệu Doãn bận rộn, việc này đương nhiên là vi huynh dốc hết sức đảm đương, chẳng qua là chạy thêm vài bước đường, tra thêm mấy chỗ thôi, sao có thể khiến hiền đệ làm lụng vất vả được.

Lai Tuấn Thần mừng rỡ, vội vàng lạy dài nói:
- Ai nha, Đại ti nông chiếu cố tiểu đệ như thế, tiểu đệ thậtvô cùng cảm kích a!

Đường Tiêu Hiểu liền vội vàng khoát tay nói:
- Lý nên như thế, lý nên như thế, hiền đệ không cần phải khách khí. Chỉ có điều, Ti nông tự của chúng ta các vườn, kho phân tán khắp nơi, thời gian lại cấp bách, vi huynh lập tức phải xuất phát, đi đến các nơi Tuần Sát một phen. Hiền đệ vừa mới đi nhậm chức, vi huynh vốn định ngày mai cùng ngươi đến Long Môn, uống với ngươi một ly rượu mừng đấy, đến lúc này không đi không được rồi.

Đường Tiêu Hiểu vừa nói như vậy, Lai Tuấn Thần liền thấy hơi ngượng ngùng , lần này y thăng quan mời khách, lại để cho chủ quan của bổn nha đi các nơi bôn ba tuần tra, điều này thật sự có chút áy náy.

Lai Tuấn Thần vội vàng nói:
- Nếu không phải vì tiểu đệ và các vị đồng liêu đã sớm định ngày không tiện thay đổi, bản thân tiểu đệ sẽ cùng Đường huynh đi tuần Sát các vườn và nhà kho, hiện giờ còn muốn phiền một mình Đường huynh, tiểu đệ thật sự áy náy. Như vậy đi, sau tết Nguyên Tiêu, tiểu đệ sẽ ở trong phủ thiết yến, bày tỏ cảm ơn với Đường huynh!

Đường Tiêu Hiểu vội vàng chối từ nói:
- Không không không, hiền đệ thăng chức, vi huynh vốn nên vì chúc mừng, nhưng lại bận công việc, không thể chậm trễ. Ngày mai không thể tham gia tiệc của Hiền đệ, đã là thất lễ, không dám mặt dày lại muốn hiền đệ mời nữa. Như vậy đi, sautết Nguyên Tiêu, vi huynh thiết yến, một lần nữa chúc mừng hiền đệ thăng chức!.

Lai Tuấn Thần không hề hứng thú đối với chức vụ Đại ti nông này, đương nhiên sẽ không coi ĐườngTiêu Hiểu là đối thủ cạnh tranh của y, hiện giờ thấy Đường Tiêu Hiểu đối với chính mình vô cùngchiếu cố, coi như là một vị quan cực biết điều mà, trong lòng rất là vui mừng, sự kiêu căng của ngày thường cũng không lộ ra, hai người đều tranh nhau mời khách, đến cuối cùng vẫn là Lai Tuấn Thần tranh giành được, hoà hợp êm thấm mà đưa Đường Tiêu Hiểu ra ngoài.

Đường Tiêu Hiểu đi ra khỏi sân viện Thiêm áp của Lai Tuấn Thần đứng yên trong tuyết, vuốt vuốt chòm râu cười một cách tự đắc, lão biết, sắp tới trên núi Long môn không thể thiếu một phen long tranh hổ đấu, không thể chính mắt nhìn thấy, thật sự có chút đáng tiếc. Chỉ có điều, hai con ác hổ này người nào lão cũng phải kiêng kị ba phần, bảo lão ngồi nhìn hổ đấu lão tuyệt đối không dám, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là tránh xa thì thích hợp hơn.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※

Tới gần lúc hoàng hôn, Hồ Sâm Hồ Điển Sự lén lút đi vào Thiêm áp phòng của Lai Tuấn Thần, thời gian tầm một chén trà sau, cửa phòng vừa mở ra, Hồ điển sự ôm đầu chạy ra, theo sát phía sau là một nghiên mực, gào thét bay lướt qua đầu Hồ điển sự , ~ “bốp” một tiếng nện ở trên tường, vỡ thành mảnh vụn.

Từ trong phòng cửa mở ra chợt vọng ra tiếng rít gào của Lai Tuấn Thần:
- Dương Phàm, thật can đảm! Ngươi hiện giờ có kết cục như vậy, còn dám khiêu khích bản quan, được, được lắm! Lai mỗ không làm cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong, thì không còn là Lai Tuấn Thần!

Hồ Sâm trốn ra xa khỏi cửa, lúc này đứng lại, nghĩ còn thấy sợ, quay đầu lại nhìn nhìn, hung hăng hướng về phía trên mặt đất hứ một tiếng, thấp giọng mắng:
-Thực con mẹ nó chẳng phân biệt được tốt xấu, bố có ý tốt tiến đến bẩm báo, ngược lại lại bị ngươi quở trách, đúng là một con chó điên!

Khi nói chuyện, xa xa một người đi tới, tới gần, vểnh cằm lên ngạo nghễ hỏi:
- Thiêm áp phòng của Lai thiếu khanh đi hướng này à?

Hồ Sâm nhìn lên thân quang bào của người nọ, xét về cấp bậc có thể so với gã cao mấy cấp, lập tức không dám chậm trễ, vội vàng chắp tay nói:
- Phòng kí tên của Lai thiếu khanh đúng là ở phía sau phòng kia, không biết các hạ là quan viên nha môn nào, có cần tiểu nhân thay mặt bẩm báo không?

Người nọ bình thản tự nhiên nói:
- Vệ mỗ là lão bằng hữu của Thiếu Khanh, ra vào trong phòng, chưa bao giờ cần bẩm báo!
Dứt lời phất tay áo một cái, ngang nhiên đi qua. Hồ Sâm tức giận vô cùng, nhìn bóng lưng của y liền phun một miếng nước bọt trên mặt đất, âm thầm chửi bới nói:
- Cá tìm cá, tôm tìm tôm, rùa chuyên tìm bọn khốn kiếp, đều cùng một giuộc!

Người tới chính là Thị Ngự Sử Vệ Toại Trung, y khi làm lưu manh, rất tâm đầu ý hợp với Lai Tuấn Thần, cho nên quả thật như y lời nói, y cùng với Lai Tuấn Thần không hề khách khí. Vệ Toại Trung thản nhiên đi vào phòng kí tên của Lai Tuấn Thần, chỉ thấy trong phòng một mảnh bừa bãi, thư phòng tứ bảo tản đầy đất, Lai Tuấn Thần sắc mặt xanh mét, thở hồng hộc cơn giận còn sót lại chưa hết.

Vệ Toại Trung không khỏi kinh ngạc, vội vàng cười trừ tiến lên phía trước nói:
- Phủ Doãn, tên đui mù nào khiến cho ngươi tức giận vậy?

Lai Tuấn Thần liếc mắt nhìn y một cái, oán hận ngồi xuống, vỗ án nói:
- Còn không phải là tên Dương Phàm kia, thật to gan! Thật thật thật lớn gan chó! Nếu không phải vì giữa mỗ và hắn có ân oán rõ ràng, không thể không tránh một chút hiềm nghi, lần này ta nhất định kết tội hắn là đồng đảng của Kỳ Liên Diệu, nghiền xương hắn thành tro!

Vệ Toại Trung kinh ngạc nói:
-Dương Phàm? Dương Phàm không phải là bị giáng chức đi đến Long Môn trồng rau sao, tại sao lại trêu chọc đến Phủ Doãn chứ?

Lai Tuấn Thần đem chuyện đã xảy ra nói lại đại ý một lần, nói đến chỗ tức giận lại là chửi ầm lên, tức giận đến mặt mày méo mó, cơ thể run run mà nói:
- Ta tuyệt không tha cho hắn! Tuyệt không tha cho hắn! Sớm muộn gì ta cũng đem hắn bắt vào đại lao, đem vị tiểu nương tử của hắn bắt về, gian dâm nàng ta ngay trước mặt hắn mặt! Ha hả ha hả...

Lai Tuấn Thần nói xong, đắc chí với suy nghĩ điên cuồng của mình , cười dữ tợn, ánh mắt điên cuồng không giống người bình thường, dù là Vệ Toại Trung đi theo y đã lâu, nhìn ánh mắt y khác hẳn với bình thường như vậy, trong lòng cũng là sởn da gà.

Vệ Toại Trung suy nghĩ một chút, vẻ mặt đau khổ nói:
- Phủ Doãn, hắn là Thang Giám Ôn Tuyền không cung ứng cho chúng ta nơi dừng chân, ẩm thực, chúng ta nên làm thế nào mới tốt? Chuyến đi này, không phải làm mất mặt Phủ Doãn ngươi sao?

Lai Tuấn Thần khinh thường nói:
-Chỉ là một Thang Giám Ôn Tuyền, làm gì được Lai Tuấn Thần ta? Ta bây giờ là thượng ty trực tiếp của hắn!

Vệ Toại Trung nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, khẩu khí này, chúng ta đương nhiên là phải ra mặt. Nhưng, cho dù vào ở Long Môn cung thất, ẩm thực, ca múa, tất cả sự vật cần thiết cho tiệc rượu này, bây giờ không kịp chuẩn bị nữa rồi?

Lai Tuấn Thần nghe xong nhìn cánh cửa mở rộng, sắc trời đã mờ tối, không khỏi nhíu mày, ác thanh ác khí mà nói:
- Thế thì làm sao? Chẳng lẽ muốn bản quan ngày mai tự chuẩn bị rượu và thức ăn, đi cả quãng đường dài đem đến Long Môn?

Vệ Toại Trung vội vàng cười trừ nói:
- Làm sao có thể như vậy chứ? Phủ Doãn không nên gấp gáp, Toại Trung sẽ nghĩ cách.

Vệ Toại Trung cúi đầu, sau khi cẩn thận cân nhắc một lúc lâu, đột nhiên vỗ đùi nói:
- Ta có cách rồi!

Lai Tuấn Thần liếc nhìn hắn nói:
- Như thế nào?

Vệ Toại Trung cười ha hả, đắc ý nói:
- Phủ Doãn chớ cần hỏi nhiều, ngày mai chỉ cần an tâm đến Long Môn ăn uống tiệc rượu, những chuyện khác tất cả để ta lo! Phủ Doãn yên tâm, Vệ Toại Trung ta ra tay, nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này, làm cho “Thiêu Vĩ Yến” này của ngươi nở mày nở mặt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.