Say Mộng Giang Sơn

Chương 674-1: Bản năng nam tính (1)



Khi Thái Bình Công chúa đi xuống xe ngựa, khách được mời đã xuống xe trước nàng, đang ngắm nhìn xung quanh, nói cười lớn tiếng, vừa thấy Thái Bình Công chúa đi ra, bọn họ sôi nổi vây chung quanh. Cao Tiễn nhìn bốn phía, cau mày nói:
- Điện hạ giá lâm, vậy mà Ôn tuyền Thang Giám không tới nghênh tiếp sao?

Thái Bình Công chúa mỉm cười nói:
- Lần này bổn cung tới, căn bản không nói với bọn họ, cảnh tuyết thanh nhã thoát tục thế này, nếu như có một đám người ở bên tai huyên náo, còn có ý nghĩa gì nữa? Đi thôi, chúng ta bây giờ lên núi, chư quân một đường mỏi mệt rồi, sau khi lên núi trước tiên tắm rửa, gột tẩy mệt mỏi, lại tiếp tục ăn uống tiệc rượu không muộn.

Thôi Địch khẩn trương tiến lên xun xoe nói:
- Điện hạ thân mình không tiện, bậc đá trơn trượt thế này, người nhất định phải cẩn thận.

Thái bình công chúa cười tự nhiên, nhìn gã, nói:
- Tứ công tử có lòng!

Thái Bình Công chúa cười, Thôi Địch lập tức hồn xiêu phách lạc, ngay cả xương cốt cũng xốp giòn ba phần, trong lòng thầm nghĩ:
- Báu vật tạo hóa, quả nhiên không giống bình thường.

Còn nhớ trong nhà khi vài vị chị dâu mang bầu, tuy vốn vô cùng kiều diễm đấy, nhưng khí sắc làn da, dung nhan béo gầy cũng khó tránh khỏi có chút thay đổi, nhưng vị Công chúa Điện hạ này ngoại trừ vong eo hơi tăng, vẫn là lệ sắc hơn người, nếu không phải nàng đang có mang, kia hương tư ngọc thể mê người đến thế nào a.

Bên cạnh lại có một thị nữ, song song nâng định Thái Bình Công chúa, đoàn người sắp sửa lên núi. Thái Bình Công chúa giả có thai, đường núi bậc đá quá trơn bóng, không thể đi quá nhanh, đám khách nhân đều chậm rãi đi theo Thái Bình Công chúa, mới đi được không xa, vào lúc vừa lên núi, ở phía trước giữa đường đá chợt có một thân hình, ngạc nhiên nói:
- Ai nha, công chúa Điện hạ tại sao tới đây, Điện hạ đến Long Môn, như thế nào cũng không báo trước một tiếng, để chúng thần sớm tới nghênh đón a!

Thái Bình Công chúa nhìn lang quân giả vờ giả vịt, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, hơi ngẩng cằm, ra vẻ cao ngạo nói:
- Hãy bình thân, bổn cung nhất thời hứng khởi, mời các vị bằng hữu cung đến Long Môn dạo chơi, hà tất phải báo cho người biết làm gì!

Thôi Địch mỉm cười đi tới, nhìn Dương Phàm từ trên xuống dưới, cố ý làm ra vẻ không quen biết hỏi:
- Túc hạ là ai, xem xem phục sắc của ngươi, chẳng lẽlà Thang giám chỗ này?

Thôi Địch ban đầu ở Trường An, một đám người bởi vì khoe khoang thi từ bị Dương Phàm chế nhạo một trận, tuy rằng lúc ấy không phải nhằm vào gã, nhưng trong lòng gã vẫn không vui gì. Hiện giờ tới Lạc Dương rồi, gã đối với Thái Bình Công chúa vừa gặp đã thương, đối với kẻ sớm đã có chuyện xấu cùng Thái Bình Công chúa là Dương Phàm thì càng nhìn càng không vừa mắt, lúc này cố ý chế nhạo, thầm muốn xem bộ dạng quẫn bách của Dương Phàm .

Dương Phàm liếc nhìn gã, thản nhiên nói:
- Đây chẳng phải là Thôi gia công tử sao? Tuổi trẻ mà trí nhớ không tốt, khi Dương mỗ ở thành Trường An chẳng phải đã gặp túc hạ một lần hay sao?

- A! Ta nói sao nhìn quen mắt, thì ra là Dương lang trung a!

Thôi Địch làm bộ bừng tỉnh đại ngộ, ngạc nhiên nói:
- Ai nha, ta nhớ túc hạ khi đó là Hình bộ Tư hình lang trung, khâm sai lục đạo Tuần phủ a, nhân vật phong quang như thế, như thế nào hiện tại …, A, nhưng không trách được tại hạ, Dương Lang trung đột nhiên thay đổi thân áo lục này, tại hại ánh mắt vụng về, nhất thời không nhận ra được, thứ tội, thứ tội!

Dương Phàm cười cười, nói:
- Hoá ra Thôi công tử chỉ trọng quần áo không trọng người, vậy khó trách.

Mặt Thôi Địch thoáng đỏ lên, đáp trả một cách mỉa mai:
- Túc hạ trước đây một thân áo bào đỏ, thắt lưng ngư đại, uy phong hiển hách, không ai bì nổi, bất chợt thay đổi thành áo lục ngay cả Ngư đại cũng không có, một người cô đơn đứng ở Long Môn tại núi này, làm một quan lục phẩm nho nhỏ, tương phản như thế, bảo Thôi mỗ như thế nào nhận ra được?

Dương Phàm cười nói:
- Thôi công tử xuất thân danh môn thế gia, dù không làm quan cũng là thân phận thanh quý, chức quan lục phẩm ta đây đương nhiên sẽ không lọt vào trong mắt túc hạ, tuy nhiên nếu đã xưng được một chữ quan, đó chính một phần chức trách quân chủ giao cho, lục phẩm cũng được mà nhất phẩm cũng thế, ở trong lòng Dương mỗ đều là quý trọng như nhau, trong lòng chỉ có trân trọng, cũng không dám coi thường!

Những lời vừa nói, vài vị đi cùng Công chúa thần sắc cũng có chút mất tự nhiên, bởi mấy vị nhân huynh này cũng đều còn chưa có tư cách phối túi Ngân Ngư.

Cao Tiễn bây giờ là Lễ bộ Ti lễ thừa, từ lục phẩm trở xuống, Trương Đồng Hưu, Trương Xương Nghi, Trương Xương Kỳ ba huynh đệ phân chia làm quan ở Lễ bộ, Hộ bộ và Lại bộ, thực quyền cố nhiên không nhỏ, nếu bàn về phẩm cấp, cao nhất cũng chỉ có lục phẩm, Trương Thuyết thi đậu tiến sĩ, hơn nữa là đầu giáp đầu danh, chịu khổ nhiều năm, hiện giờ thân là Tả bổ khuyết, mới là chức quan thất phẩm.

Mà Tiết Bản xuất thân Tiến sĩ, sau khi vào kinh sau khi lại đi theo môn lộ Thái Bình công chúa, được Công chúa dẫn tiến, tiến vào chốn quan trường, cùng được phong làm Tả bổ khuyết, giống như Trương Thuyết cũng là thất phẩm. Một câu nói không suy nghĩ của Thôi Địch, một lưới bắt gọn những bằng hữu cùng đi, bao gồm cả huynh trưởng của gã, chỉ lọt một Huệ Phạm, bởi vì y là hòa thượng.

Kỳ thật, quan lục phẩm quan, thất phẩm tuyệt đối không coi là nhỏ, Trương Giản Chi xuất thân Tiến sĩ bát kinh, khởi điểm cực cao, có thể nhưng ông mãi cho đến sáu mươi tuổi mới đảm nhiệm chức quan cửu phẩm huyện úy. Chủ ý ban đầu của Thôi Địch cũng không phải trào phúng quan phẩm của Dương Phàm , gã muốn trào phúng chính là chức vụ của Dương Phàm .

Quan phẩm cũng không quan trọng, quan trọng là ... chức quan. Cùng là quan, một là cửu phẩm huyện úy, quyền lực và địa vị chỉ nội trong một huyện, gần với Huyện lệnh và Huyện thừa, chưởng quản một huyện, đó giống như vua một vùng, cho dù ngươi là một quan lục phẩm, ngươi ở Ti Nông Tự trông coi sơn tuyền rau dại cho Hoàng đế, trông coi một hai chục người, hai ba ngọn núi, vậy coi như cái gì?

Thôi Địch muốn nói chính là điều này, nhưng gã là từ câu kia của Dương Phàm "Chỉ trọng quần áo không trọng người", nhất thời vô ý trúng bẫy, lại bị Dương Phàm cố ý một chút, người khác nghe cũng không còn là một chuyện như thế nữa rồi.

Trong khoảng thời gian ngắn ngoại trừ Hồ tăng Huệ Phạm dương dương tự đắc, như trước thể hiện phong phạm của bậc cao tăng, mấy người khác ai cũng không vui, ba huynh đệ Trương thị tu dưỡng chưa đủ, trực tiếp bày ra vẻ mặt khó coi.

Thôi Địch lắp bắp giải thích:
- Không phải! Ta không có ý này! Ta là nói... Ngươi... Ngươi mặc dù là quan lục phẩm, nhưng ngươi... Ngươi có thể so với chức lục phẩm của Đại huynh ta sao, ta là nói...

- Đủ rồi!

Thôi Thực sắc mặt xanh mét, lớn tiếng quát bảo huynh đệ nhà y ngừng lại, vái chào Dương Phàm và mấy người chung quanh, áy náy nói:
- Xá đệ tuổi trẻ kiến thức nông cạn, kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại, nói năng vô lễ, mạo phạm chư vị, kính xin Dương Thang Giám và các vị bằng khoan thứ cho!

Thôi Thực nói khách khí, mọi người cũng không nên tỏ vẻ nhỏ nhen, vội vàng tươi cười, tranh nhau nói không ngại gì. Thái Bình công chúa liếc mắt nhìn Thôi Địch vẫn còn tức giận chưa nguôi, hai hàng lông mày xinh đẹp khẽ cau lại, thầm nghĩ trong lòng: "Người này tuổi tác xấp xỉ Nhị lang khi mới vào làm quan, nhưng so tâm hung khí độ, kiến thức lịch duyệt, thật sự là kém xa rồi, người này không thể dùng!"

Đời Đường làm quan • chủ yếu có ba loại: khoa cử, ân ấm, đề cử. Thái Bình công chúa có quyền tiến cử quan lại, nàng vốn đã đáp ứng qua chút thời gian nữa, giúp tiến cử Thôi Địch một chức quan, lúc này thấy biểu hiện của gã, sinh ra cảm giác chán ghét.

Thôi Địch còn ôm hy vọng có thể được Thái Bình Công chúa ưu ái, trèo lên được giường của Công chúa, nếm thử mùi vị của ái nữ của Thiên tử, lại không suy nghĩ nhất thời liều lĩnh, chẳng những nói năng vô lễ đắc tội cả đám người, hơn nữa còn trào phúng vị lang quân mà Công chúa điện hạ yêu thương, Thôi Địch bị phán loại như thế, gã còn mơ màng không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.