Say Mộng Giang Sơn

Chương 675-1: Đánh, tình, mắng, cười (1)



Hai thị nữ đỡ Thái Bình đứng ở một bên, nhưng Thái Bình Công chúa dường như coi các nàng căn bản không hề tồn tại.

Nhưng mà, câu nói này vừa thốt ra, hai thị nữ kia liền biết mình không nên nghe tiếp, lập tức buông khuỷu tay Thái Bình Công chúa ra, vai bất động váy không đung đưa, như nước chảy mây trôi lui xuống.

Dương Phàm nháy mắt với Thái Bình công chúa, nhỏ giọng cười nói:
- Vậy nàng muốn ta cảm tạ thế nào đây?

Thái Bình công chúa ưỡn bộ ngực nàng vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, ra vẻ nói:
- Dương thang giám, đêm nay vì bản cung thị tẩm, ngươi phải xuất hết bản lĩnh đấy!

Dương Phàm không nhịn được cười nói:
- Chỉ sợ đến lúc đó Điện hạ không chịu nổi, muốn chết muốn sống, cũng không biết là ai khổ sở.

Thái Bình Công chúa khuôn mặt đỏ lên, hờn dỗi đập nhẹ vào hắn.

Dương Phàm nói giỡn hai câu xong, liền thu lại tươi cười, nghiêm mặt nói:
- Điện hạ nếu như đã vì ta nhọc lòng, vất vả đi chuyến này, chỉ bởi vì trút giận thay ta, khiến Lai Tuấn Thần khó chịu một chút, vậy sai hoàn toàn rồi.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên trên núi:
- Nào, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, khỏi để lỡ trò hay!

Trên sườn núi, đám người Trương Đình Hưu đã khuất dạng sau núi, Thái Bình Công chúa không cần hai thị nữ giúp nàng diễn trò, cũng có thể bước bộ lên núi.

Hai người men theo bậc đá đi lên núi, đám gia nhân hộ vệ bắt đầu mang các thứ từ trên xe xuống. Thái Bình Công chúa và Dương Phàm vừa chậm rãi đi lên, vừa nói tiếp chủ đề ban nãy,liếc mắt nói:
- Huynh gọi ta đến, không phải giúp huynh hả giận, chẳng lẽ là vì…

Sóng mắt của nàng nghịch ngợm chuyển động, bỗng nhiên cười đầy kiều mỵ, hai má đỏ ứng, giống như vui mừng, xấu hổ nói:
- Là vì huynh nhớ ta sao?

Xem lông mày khóe mắt nàng xuân tình nhộn nhạo, còn cố ý làm bộ dáng động lòng người, Dương Phàm nhìn cũng không kìm được rung động trong lòng. Nữ nhân chín chắn kiều diễm này cố ý tỏa ra sức hấp dẫn thật khó mà chống đỡ được. Hắn liếc mắt với Thái Bình Công chúa, nói:
- Nếu như nàng không muốn nghe, vậy ta sẽ không nói nữa.

- Được rồi được rồi!
Thái Bình công chúa khiêu khích lang quân thành công, trong lòng không khỏi vui mừng, quay sang hắn làm cái mặt quỷ, cười hì hì nói:
- Huynh nói đi, người ta ngoan ngoãn nghe đây!

Dương Phàm nói:
- Chịu chút tức giận kỳ thật cũng không có gì, nếu chỉ là vì khiến Lai Tuấn Thần khó chịu. Ta chả cần tốn sức như thế, tranh phong đấu khí, đó trò trẻ con mới thích chơi.

Thái Bình công chúa chớp mắt, nghiêm trang gật đầu:
- Ừ, nói ra, Nhị lang nhà ta thật đúng là càng ngày càng có phong phạm của nhân vật lớn rồi!

Dương Phàm liếc nàng một cái nói:
- Chẳng lẽ ta vốn không phải nhân vật lớn sao

Thái Bình công chúa ngắm nhìn hắn, khẽ cắn môi đỏ mọng, nghi ngờ hỏi han:
- Vậy rốt cuộc lớn thế nào nha?

Dương Phàm không biết nên khóc hay cười, nếu không phải đang thị vệ nô bộc của phủ công chúa theo sát ở xa xa, hông của Thái Bình Công chúa sẽ không tránh khỏi bị vỗ một cái rồi:
- Điện hạ của ta, nàng không thể đứng đắn một chút sao?

Thái Bình công chúa lo lắng:
- Nếu người ta quá mức đứng đắn, có phải lại khiến huynh ghét bỏ hay không?

Dương Phàm hừ một tiếng. Không để ý tới loại khieeu khích một câu hai nghĩa này của nàng nữa mà chậm rãi nói:
- Của cải, là căn lều mười năm sẽ sụp đổ; quyền lực, là thạch điện vạn năm không ngã. Nhưng cái loại phong quang bề ngoài này lại là gì chứ?

Dương Phàm chụm môi thổi, liền đem bông tuyết bay tới trước mặt thổi đi, nói:
- Chẳng qua chỉ là hoa tuyết bay qua trong chớp mắt, thật không hiểu có một số người vì sao phải tranh giành không biết mệt!

Thái Bình công chúa tuy rằng thông minh. Nhưng lúc này đây thật không có đoán được mục đích của Dương Phàm, nàng vẫn thực sự nghĩ rằng Dương Phàm tức giận Lai Tuấn Thần cố ý đến Long Môn tác oai tác quái. Cho nên muốn nàng giúp đỡ, muốn cho Lai Tuấn Thần nếm mùi, bởi vậy mới chọc giận thành công một đám hộ hoa sứ giả, lên núi đi gây sự với Lai Tuấn Thần, trong lòng nàng mới vui vẻ.

Lúc này nghe giọng điệu cười cợt và so sánh khinh miệt như vậy, nàng mới ý thức được suy nghĩ của mình hình như không đúng. Liên tưởng đến Dương Phàm lúc trước khi phái người đưa tin, cố ý bảo nàng phải dẫn theo huynh đệ Trương gia, Thái Bình công chúa đột nhiên bừng tỉnh ngộ ra:
- Huynh đệ Trương thị? Mục tiêu của huynh là bọn họ?

- Không sai!

Dương Phàm khẽ cười, đều là nữ tử thông minh sắc sảo, nhưng vì xuất thân, hoàn cảnh khác nhau, hiển nhiên vẫn là Thái Bình công chúa nhạy bén với âm mưu chính trị hơn một chút, nếu đổi lại Uyển nhi, Tiểu Man hoặc là a Nô, các nàng sẽ không nhanh như vậy liền hiểu được dụng ý của mình.

Dương Phàm nói:
-Thẳng thắn mà nói, khi Lai Tuấn Thần vừa mới hồi kinh, ta cũng coi thường hắn, cho rằng Hoàng đế chỉ là nhớ trước khi bà đăng cơ xưng đế, Lai Tuấn Thần vì bà lập nhiều công lao hiển hách, mới điều hắn hồi kinh để báo đáp. Nhưng sau án Lưu Tư Lễ, Kỳ Liên Diệu, ta liền hiểu ra!

Dương Phàm hít vào một hơi thật dài, lại chậm rãi thở ra, nhìn một đám hơi trắng nhanh chóng tiêu tan trong không khí:
- Lai Tuấn Thần luôn tự cho mình là cô thần, hơn nữa Nữ Đế cũng thủy chung rõ ràng điểm này, cho nên, sự tín nhiệm của bà ta đối Lai Tuấn Thần chưa bao giờ biến mất. Chỉ cần Lai Tuấn Thần làm việc không đến mức quá đáng, thì không có ai có khả năng đưa hắn vào chỗ chết!

Hoàng đế hoặc là sẽ bởi vì hắn làm việc quá đáng mà xử phạt hắn, nhưng mỗi khi bà cần dùng thủ đoạn ác liệt để tẩy trừ những thứ khả năng uy hiếp, vẫn sẽ nghĩ tới hắn, tiếp tục dùng hắn, trọng dụng hắn, bởi vì nữ hoàng đế cảm thấy người như vậy dùng mới yên tâm, hơn nữa thuận buồm xuôi gió.

Dương Phàm nhìn Thái Bình Công chúa như có suy nghĩ cười nói:
- Nữ hoàng đế từng muốn dùng ta thay thế hắn, đáng tiếc ta khiến bà thất vọng rồi. Thủ đoạn của ta không tàn nhẫn như Lai Tuấn Thần, nữ hoàng đế dùng không đắc lực! Hơn nữa, cho dù ta là cùng Lý Chiêu Đức hay là cùng Võ Tam Tư, trong lòng bà đều không thoải mái!

Có lẽ bà rất yên tâm đối với con người ta, nhưng cũng không có nghĩa là bà ta sẽ ta là tâm phúc, tâm phúc mà nàng muốn phải.. chỉ cần bà ta tại vị một ngày, trong mắt liền thủy chung chỉ có một chủ tử là bà ta, chỉ cần bà ta ra lệnh một tiếng, là có thể không chút do dự vì bà ta đi cắn bất cứ kẻ nào!

Vẻ mặt Thái Bình công chúa cũng trở nên nghiêm túc, gằn từng tiếng nói:
- Nhưng bên người mẫu hoàng, người như vậy đã càng ngày càng ít, mẫu hoàng vốn tưởng rằng giang sơn đã định, không có người như vậy cũng không sao, nhưng vụ án Lưu Tư Lễ, Kỳ Liên Diệu, làm cho bà lại lần nữa cảm thấy nguy hiểm.

Dương Phàm gật đầu nói: - Đúng vậy! Cho nên, chúng ta dùng thủ đoạn bình thường, rất khó vặn ngã được hắn, chỉ sợ khi hắn làm việc cho nữ hoàng đế, vẫn tư lợi cá nhân như trước. Tuổi Nữ hoàng đế càng lúc càng lớn, đối với Thái tử đến bây giờ vẫn do dự, thời điểm này, nàng càng cần loại người như Lai Tuấn Thần.

Thái Bình công chúa nói: - Cho nên, để hắn đảm nhiệm Kinh Triệu doãn và Ti Nông Thiếu Khanh chỉ là một cái bắt đầu, không qua bao lâu, Mẫu hoàng vẫn sẽ triệu hồi hắn về Tam pháp ti!

Dương Phàm nói:
- Sau đó, hắn sẽ lại tiếp tục trở thành tai mắt nanh vuốt của nữ hoàng đế, bọn quan lại tàn ác ở Ngự Sử Đài đã bị tẩy dọn, tuy nhiên Lai Tuấn Thần chọn lựa 'Nhân tài' không hạn chế, không bao lâu, là hắn có thể lại lần nữa chiêu tập một đám ác quan, loại người như thế, còn dễ tìm hơn gấp ngàn lần so với tìm lương thần tài cán trị quốc đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.