Say Mộng Giang Sơn

Chương 694: Danh tiết nặng tựa Thái sơn



Dương Phàm sau khi quyết định xong chủ ý phải cứu cái tên Tiết Hoài Nghĩa hồ đồ kia, nhưng một khi hoàng đế đã chìa ra con dao mổ của mình, Dương Phàm có muốn cứu y cũng không còn kịp nữa, Dương Phàm trên đường trở về nhà liền trầm tư suy nghĩ, chờ khi về tới nhà, hắn cuối cùng cũng đã nghĩ ra một biện pháp tốt.

Chủ ý đã quyết, Dương Phàm cũng yên lòng, bước vào phủ đi vào hậu trạch, Đào Mai khoác lên mình chiếc áo mới, vừa nhìn thấy Dương Phàm liền quỳ gối thi lễ:
- A lang!

- Ừ!

Dương Phàm gật đầu với nàng, cất bước vào phòng khách, trong đại sảnh nghe được tiếng chào hỏi của Đào Mai liền chạy ra, vừa nhìn thấy Dương Phàm mỉm cười, nhỏ nhẹ nói:
- Lang quân, chàng mau vào nhà đi, hãy xem ai đã tới này.

- Ai tới vậy?

Tiểu Man không đáp, chỉ mỉm cười, Dương Phàm nhìn thấy vẻ mặt thần bí của nàng cũng không hỏi nữa, cất bước vào phòng, chỉ thấy một người xoay lưng ghé vào chiếc giường La Hán đùa nghịch với Dương Niệm Tổ.

Người này thân hình cao to, trên đầu vấn khăn màu xanh đính ngọc, khoác trên người một chiếc áo choàng lụa màu xanh, một cái quần lụa cùng màu, mang một cái đai lưng bằng da thuộc, vô cung lả lướt mềm mại.

Dương Phàm không khỏi mừng rỡ nói:
- Uyển nhi!

Người nọ mải mê đùa nghịch với đứa nhỏ, mãi đến khi nghe tiếng kinh hô của Dương Phàm, lúc này mới phát giác hắn đã vào phòng, vội vàng quay đầu lại, cũng là một vẻ mặt vui sướng.

Tiểu Man đi vào cùng Dương Phàm, mỉm cười nói:
- Các ngươi trước trò chuyện, ta mang Niệm Tổ ra hậu viện đi dạo!
Nói đến bên giường ôm lấy Niệm Tổ.

- Đừng để con bị lạnh!

Dương Phàm nói xong, gỡ chiếc áo khoác nhung bằng da dê mềm mại từ giá áo quấn quanh người đứa nhỏ.

Uyển nhi mỉm cười nhìn Tiểu Man đem con bế ra ngoài, ánh mắt quyến luyến, trước sau vẫn đặt trên mình đứa nhỏ, đợi cho Tiểu Man biết mất ở cửa, mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.

Dương Phàm kéo nàng ngồi vào nhuyễn tháp bằng gỗ hương đàm khảm ngọc san hô, dịu dàng hỏi:
- Hôm nay như thế nào có thời gian đến đây? Phải báo cáo sao với hoàng thượng?

Y phục mùa đông của Uyển nhi không thể che giấu được dáng người đầy đặn, mĩ lệ của nàng, nàng mỉm cười kéo lại vạt áo của mình, nói:
- Làm sao có thể thường xuyên xin nghỉ, hôm nay là vì lời mời của Thái Bình công chúa mới có thể xuất cung.

Dương Phàm lấy một đĩa trái cây khô từ chiếc kỷ ngọc cho nàng, nghi hoặc hỏi:
- Thái Bình mời nàng đến làm gì? Thái Bình đã mời nàng, sao nàng lại đến đây?

Nói xong, hắn theo bản năng nhìn thoáng về phía cửa phòng.

Uyển nhi cười nói:
- Không cần nhìn, nàng ấy chưa tới. Ta là vì lời mời của nàng ấy mới xuất cung, nhưng khi sắp đến phủ công chúa, ta mới biết nàng ấy đã mời người nào đến phủ dự tiệc, ta không muốn đi, liền đổi ý tới phủ của chàng xem thử, chỉ một lúc là ta phải hồi cung.

- Thái Bình mời người nào mà nàng lại không muốn đi?

Dương Phàm dìu nàng ngồi xuống, nhẹ nhàng cầmm lấy bàn tay mềm mại của nàng, bàn tay Uyển nhi vô cùng mềm mại, mịn màng, có chút cảm giác lành lạnh như cảm giác khi cầm ngọc trên tay, xem ra cũng là mới vừa từ bên ngoài vào không lâu.

Uyển nhi quệt quệt khóe miệng, nói:
- Huệ Phạm hòa thượng, Cao Tiễn, ba huynh đệ Trương Đồng Hưu, còn có bốn huynh đệ Thôi Thực cùng với vài vị tài tử trong kinh thành, đều là những nhân vật nổi tiếng.

Dương Phàm cười nói:
- Vậy thật đúng lúc, nàng chưởng quản thư quán cùng sử quán, thay triều đình chủ trì phong nhã, bình phẩm thiên hạ thi văn, những thi nhân tài giỏi đều là môn khách của nàng, nên cùng những người đó kết giao không phải sao?

Uyển nhi nói:
- Thái Bình mời ta tới là muốn ta đồng ý liên danh tiến cử mấy người vào triều làm học sĩ. Chỉ có điều…

Uyển nhi nói tới đây, hơi chút chần chờ, hai má ửng chút đỏ như đáo anh đào:
- Chì là… chỉ là gần đây trong cung có mấy lời đồn khó nghe…

Dương Phàm ngạc nhiên nói:
- Tin đồn gì? Ah… nàng là nói đám người Huệ Phạm, Cao Tiễn, Thôi Thực cùng Thái Bình công chúa có mối quan hệ mờ ám, thậm chí còn có lời đồn bọ họ cùng nhau phóng đãng?

Yuển nhi kinh ngạc nói:
- Chàng biết?

Dương Phàm cười cười nói:
- Đương nhiên biết!

Uyển nhi trừng lớn mắt hạnh, một bộ dáng đáng yêu:
- Chàng không thèm để ý?

Dương Phàm không cho là đúng, nói:
- Mỹ nữ cùng nam nhân có hơi nhiều tiếp xúc, lời tán gẫu tựa như hai cây cách nhau rất gần, lập tức liền có con nhện kết lưới giống như trong tự nhiên. Luôn có những con người thích suy đoán kẻ khác như vậy, cũng có những kẻ thích nghe những chuyện như vậy, đồn đãi như vậy, bất kể quá khứ, hiện tại hay tương lai cũng đều sẽ như vậy. Ha hả, vị công chúa này, đã quen làm theo ý mình, tuyệt không quan tâm tới những lời đồn đại bên ngoài, một đại nam nhân như ta, lẽ nào không bì kịp lòng dạ nữ nhân như nàng ta sao.

Uyển nhi trầm ngâm suy nghĩ, lắc đầu nói:
- Lang quân tấm lòng rộng lượng, đây là phúc khí của nữ nhi gia. Nhưng nữ nhân lấy danh tiết làm trọng, còn đang tự ái, chỉ sợ lời đồn ác ý, cũng tận lực tránh né, bị người đời đồn đại khó nghe như vậy, chung quy không phải chuyện tốt đẹp gì.

Dương Phàm nói:
- Trừ phi nàng không làm chuyện gì, cam nguyện ở trong khuê phòng, không bước ra khỏi cửa. Hiện giờ, hoàng đế sủng hạnh Nhị Trương, trải qua sự tiến cử của Nhị Trương, rất nghiều con cháu danh môn đều được vào triều, hơn nữa, quan lại trong triều trải qua vài lần phong ba, tổn thất hơn nửa, những quan viên mới vào triều rất nhiều người còn quá trẻ, nàng chấp chưởng trung khu, sau này phải qua lại với mấy viên quan đại thần này, lúc đó biết trôn tránh ở nơi nào?

Dương Phàm nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng, dịu dàng nói:
- Ta biết, nàng vì ta, cũng vì muốn đứng vững trong chốn cung đình nhiều mưu mô xảo trá này, cũng đang cố gắng mở rộng quan hệ, nếu lo ngại miệng lưỡi nhân gian, khó tránh khỏi bị ràng buộc khắp nơi. Vả lại, nàng đã tính đến phủ công chúa trước, lại nửa đường trở về, một khi nàng ta hiểu được nguyên do trong đó, khó tránh khỏi không hài lòng, không cần để ý đến những lời đồn đại đó.

Uyển nhi nói:
- Nhưng …

Dương Phàm nói:
- Được rồi, ta đang có chuyện muốn nhờ Thái Bình hỗ trợ, chúng ta cùng đi thôi, nàng đã rời khỏi đó thì cũng không cần quay lại, lúc trở về cứ nói trong cung có chuyện gấp cần giài quyết, vì vậy mới vội vàng trở về. Đi, chúng ta ra ngoài trước, lên xe lại chậm rãi nói rõ ràng.

Uyển nhi không còn cách nào, đành để Dương Phàm lôi kéo, không tình nguyện bước ra ngoài.

Dương Phàm vô cùng thấu triệt, những lời đồn đãi ác ý này, trước giờ luôn là những câu chuyện ngồi lê đôi mách của mọi người. Một nữ nhân xinh đẹp, chỉ sợ vì công việc mà phải giao tiếp cung nam nhân, tất nhiên cũng sẽ bị đồn đãi bởi những con người chỉ biết suy bụng ta ra bụng người. Huống chi là cái niên đại này.

Cho dù là hoàng đế, hoàng hậu thông gian hay tháo tử nuôi dưỡng luyến đồng, công chúa nuôi dưỡng nam sủng, quan lại triều đình cũng vậy, dân gian cũng thế, đều không dám nói, nếu Uyển nhi thực có chuyện xấu gì, không có khả năng từ hoàng đế đến dân chũng không một người đồn đãi, gần ba trăm năm trong triều, chưa có một lời đồn đãi nào liên quan đến nàng, chẳng sợ đôi ba lời đồn đãi.

Tuy như vậy, nhưng cũng không thể tránh thoát bị người đời phỉ báng. Đến thời Ngũ Đại Thập Quốc, thời đại loạn hoa Sa Đà, Lưu Húc bắt đầu sáng tác “ Đường thư”, theo tư liệu lịch sử thời Đường đã phát hiện một câu nói của Thượng Quan Uyển nhi “Ngoại thông kết đảng, khinh lộng quyền thế, triều đình lâm nguy.” Như nhặt được chí bảo, sửng sốt đem từ “ thông” này giải thích thành mối quan hệ lưỡng tính với người tư thông, những kẻ khác người cũng đổ xô theo y, không ngừng giúp y bổ sung hoàn thiện, cuối cùng thay đổi sự thật lịch sử.

Võ Chu là một thời kì đặc biệt nhất của thời Đường, vì đây là giai đoạn duy nhất trong lịch sử có nữ hoàng đế, cho nên những nữ nhân có thân phận đặc thù như Thượng Quan Uyển nhi, Thái Bình công chúa, có thể tham gia việc triều chính quan trọng mà những triều đại khác không được cho phép.

Nếu Uyển nhi không nhậm chức ở ngự tiền, như vậy phái bảo lý sẽ mất đi một tai mắt quan trọng bên cạnh hoàng thượng, rất nhiều phương châm chính sách quan trọng của triều đình, bọn họ sẽ nhận thức muộn màng, rất khó nói những tin tức này sẽ không bị chậm trễ, gây ra những sai lầm lớn không thể khắc phục.

Nếu Thái Bình công chúa không lợi dụng thân phận đặc thù của mình: công chúa đại Đường, con dâu Võ thị để thu hút quần thần, bảo vệ lực lượng của lý phái, như vậy đợi đến lúc Võ Tắc Thiên băng hà, những chức vị trọng yếu trong triều có thể bị người tộc Võ thị chiếm cứ, việc bảo vệ lực lượng lý phái sẽ trở thành lực bất tòng tâm.

Dương Phàm không muốn Uyển nhi vì vậy mà bị trói buộc, hiểu rõ lực lượng trong triều của bọn họ còn rất yếu, mà bọn họ muốn lợi dụng chính biến cung đình phục hưng Lý Đường, Uyển nhi ở trong cung còn hữu dụng hơn một trăm ngàn đại quân, tuyệt không thể để nàng có tâm lý gánh nặng trên lưng.Bởi vậy, Dương Phàm cố gắng xua tan những băn khoăn lo lắng của Uyển nhi.

Nỗi băn khoăn của Uyển nhi cùng Trương Thuyết bất đồng, Trương Thuyết một thế hệ tài tử, cực kỳ coi trọng thanh danh của bản thân, chỉ vì những lời đồn đãi mà rời xa Thái Bình, nhưng Uyển nhi lo lắng như vậy, chín phần cũng là vì không muốn làm cho Dương Phàm không vui, lang quân có thể thấu hiểu nỗi khó xử của nàng, vì vậy khúc mắc của Uyển nhi được cởi bỏ, không còn bất kì băn khoăn lo lắng nào.

Hai người vừa đi vừa nói, đợi khi khúc mắc được cởi bỏ, liền không khỏi nói đến những lời tâm tình ngọt ngào. Tuy hai người sớm đã là vợ chồng chân chính, nhưng nỗi khổ tương tư, chỉ vài lời ân ái của Dương Phàm, làm Uyển nhi trong lòng so với mật còn ngọt hơn. Trong lòng vui sướng chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, khó có được thời khắc yên bình như lúc này, nhưng nháy mắt một cái đã đến phường Thượng Thiện.

Phía xa kia chính là cầu Thiên Tân, Dương Phàm liền cùng Uyển nhi lưu luyến chia tay, ngồi trở lại chiến mã của mình, nhìn xe ngựa của Uyển nhi đi qua cầu Thiên Tân, mới thúc ngựa chuyển hướng phường Thượng Thiện.

Trước đó khi Uyển nhi tới phủ Thái Bình công chúa, Thái Bình công chúa đã nhận được tin tức, Uyển nhi là do nàng mời tới, nên sớm phái người đợi trước phủ, xa xa thấy xe ngựa của Uyển nhi, phía trên còn có biểu ngữ của quan phủ, như thế nào không biết nàng đã tới. Không đợi xe ngựa tới gần, người hầu trong phủ liền chạy đi báo tin. Kết quả đợi Thái Bình công chúa ra cửa nghênh đón, Thượng Quan Uyển nhi đã đổi hướng rời khỏi.

Tính cách Thái Bình công chúa chính là tùy tiện làm càn, làm theo ý mình, yêu hận tùy tâm, tích cực chủ động, xem thường những kẻ không có quan hệ với mình, xem họ là chó má, căn bản không để trong mắt, không biết được tâm tư tinh tế của Uyển nhi để ý tới những lời đồn đại kia.

Thượng Quan Uyển nhi đến mà lại quay về làm cho công chúa không sao hiểu nổi, còn tưởng rằng trong cung có tin tức khẩn cấp triệu Thượng Quan hồi cung đợi lệnh, cho nên nàng không hề tức giận, ngược lại còn có chút không yên, không biết trong cung lại xảy ra đại sự gì.

Vốn những vị khách mời đều ngồi chơi trong đại sảnh, phải đợi Uyển nhi tới rồi mới khai tiệc, nhưng Uyển nhi vô cớ quay về, không để lại lời nào, Thái Bình công chúa liền hạ lệnh khai tiệc, khách nhân an vị, bắt đầu ăn uống chơi hành tửu lệnh.

Lúc này, Cao Tiễn vừa nghĩ ra một tửu lệnh:
- Uống rượu tận đêm, không say không về.
Đây là một câu trong Kinh thi, người khác phải đối tửu lệnh, không chỉ đưa ra vế đối chiếu theo uẩn ý, hình thức, vần chân của người đối lệnh đầu tiên mà còn phải là một câu trong kinh thi.

Đây là một hoạt động kết giao thông thường của văn nhân, đặc biệt là thi giảo học vấn, những kẻ giả danh tri thức học đòi làm thơ, gặp những trường hợp này lập tức lòi đuôi cáo. Dù là Dương Phàm có nền tảng lúc nhỏ, cũng không thể ứng phó được trường hợp văn nhân uống rượu hành lệnh này.

Cao Tiễn người đầu tiên đưa ra vế đối đã làm khó mọi người, Thôi Thực vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên dùng đũa gõ vào ly rượu, cười lớn nói:
- Có rồi! Mưa gió mịt mù, gà gáy không ngừng!

Mọi người vỗ tay cười to, liền khen vế đối hay, Thái Bình công chúa mỉm cười, đang muốn phạt Cao Tiễn một chung rượu, một gã tùy tùng lặng yên đi tới, nói vào tai nàng:
- Điện hạ, Dương Phàm cầu kiến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.