Say Mộng Giang Sơn

Chương 698: Ngả bài



Cửa cạch một tiếng mở, hai gã thủ hạ của Khương công tử tay nắm chặt chuôi đao, từng bước lui về phía sau. Dương Phàm ngẩng đầu ưỡn ngực, bước một đi tới, làm cho bọn họ chỉ có thể tiếp tục lui về sau, Nhâm Uy và vài tên thị vệ Thừa tự đường cũng nắm chặt thanh đao, bảo vệ chặt chẽ hai bên Dương Phàm.

Viên Đình Vân chấn động, thất thanh nói:
- Thật sự là ngươi? Tại sao có thể là ngươi?

Dương Phàm đứng lại, mỉm cười nói:
- Vì sao không thể là ta?

Viên Đình Vân không dám tin, nói:
- Làm sao ngươi biết ngươi còn có đứa con gái? Ngươi vừa trộm đứa bé, vì sao lại không phát ra tiếng động nào?

Dương Phàm hiên ngang ngồi đối diện với Khương công tử, thản nhiên đáp:
- Vấn đề thứ nhất, ta lười trả lời. Về phần vấn đề thứ hai, rất đơn giản. Bởi vì... , ta vừa mới thấy nữ nhi của ta, việc ta làm đầu tiên là ôm bé, chứ không phải là đánh đánh giết giết. Còn nữa, nếu đánh đánh giết giết, làm con gái ta sợ quá khóc lên thì làm sao? Con gái là của ta, ta là cha của nó, ngươi không đau lòng, nhưng ta thì rất đau lòng.

Từ lúc Dương Phàm xuất hiện ở cửa, Khương công tử vẫn ngồi ở đó bất động, ánh mắt của y như đúc bằng sắt không hề chớp, nhưng trong lòng y đã sớm nổi lên trận sóng gió lớn. Tuy rằng y sợ nhất là nhìn thấy Dương Phàm, nhưng người hiện tại xuất hiện, tại sao có thể lại là Dương Phàm?

Từ lúc y vào ở tại Hướng phủ thì chỉ phát sinh một sự kiện: Khổng Duy Hạo một trong “Lạc Thủy Bát lão" bị người theo dõi. Nhưng quan hệ giữa Khổng Duy Hạo và y cực kỳ bí ẩn, là lực lượng cá nhân mà y tự phát triển, trong Thừa tự đường không ai biết được, theo lý mà nói, người theo dõi Khổng Duy Hạo không thể nào là người của Dương Phàm được.

Dù là như thế, y vẫn an bài vô cùng cẩn thận, lập tức chặt đứt hết thảy liên hệ giữa Khổng Duy Hạo và Hướng lão học sĩ, tránh gây chú ý cho người khác, trải qua một thời gian ngắn quan sát cẩn thận, xác nhận không ai chú ý bên Hướng học sĩ, y mới yên tâm.

Lần này ra kinh, y cũng an bài vô cùng cẩn thận, lợi dụng nhân lực hữu hạn của mình, dựa theo thủ đoạn lúc trước rời khỏi Trường An, y vẫn bố trí vài trận nghi binh, tận đến khi rời xa thành Lạc Dương, trước sau không phát sinh bất luận chuyện gì đáng ngờ, y mới tin tưởng Dương Phàm chưa từng phát hiện y từng ẩn núp tại Lạc Dương.

Nhưng việc Dương Phàm đột ngột xuất hiện ở đây, lại lặng yên không một tiếng động cứu con gái hắn ra.

Giờ khắc này, trong lòng Khương công tử tràn ngập cảm giác thất bại sâu sắc, y không biết Dương Phàm làm thế nào mà biết được, y chỉ cảm thấy, khi y tự cho là an toàn, thì hóa ra từ đầu tới đuôi, hết thảy tất cả, đều đã nằm dưới sự khống chế của người ta rồi.

Y tựa như một con chuột thò đầu là địa huyệt, dương dương tự đắc nghĩ bụi cỏ ẩn thân của mình không ai biết được, không phát hiện ra rằng hùng ưng đang lẩn quẩn trên bầu trời đang chằm chằm nhìn nó, móng vuốt sắc bén rục rịch.

Loại nhận thức này, đã tiến thêm một bước đả kích sự cao ngạo và tự tin của y.

Khi Dương Phàm ngồi đối diện với y, cười dài nhìn về phía Khương công tử đáp một câu.

Thật sự là Dương Phàm rất cao hứng, bởi vì con gái hắn đã được cứu ra an toàn rồi, bởi vì con gái hắn khỏe mạnh cũng rất đáng yêu.

Dù hắn đã có kinh nghiệm bế trẻ nhỏ, nhưng khi nhận đứa bé từ trong tay Phùng Cao Nhân, hắn vẫn vô cùng cẩn thận, tựa như đang cầm một quả trứng mỏng, sợ hơi mạnh tay một chút sẽ làm nó vỡ. Ôm con gái ruột thịt của mình, Dương Phàm đã nhiều năm không biết nước mắt là gì đã không kìm nổi rơi lệ lã chã.

Đó là vui mừng, cũng là áy náy, rốt cuộc tâm sự bao lâu đã có thể buông rồi. Những người chưa từng làm cha, làm mẹ, vĩnh viễn không hiểu được, khi một người cha ôm đứa con gái nhỏ bị bắt đi vào trong lòng, cảm giác khó rơi nước mắt này thật khó nói nên lời.

Sau khi hắn nhận được tin tức về Khương công tử, lập tức quyết định đi bắt giữ, nhân mã còn chưa ra khỏi cửa phường, hắn liền thay đổi chủ ý. Hắn quyết định để Khương công tử ra khỏi thành thì mới bắt y, như vậy mới có thể tránh gây chiến ở trong thành. Nếu không, đao quang kiếm ảnh chém giết ở đó, di chuyển lại khó khăn, khó tránh khỏi sẽ gây chú ý cho người khác.

Nơi này cũng không phải là Trường An, nơi này là dưới chân thiên tử, nơi này cũng không có thế gia đại tộc căn cơ thâm hậu vô số xúc tu như thành Trường An, Lai Tuấn Thần kia cũng không thể sánh bằng Liễu Tuẫn Thiên, cho nên Dương Phàm quyết định lặng lẽ đuổi theo Khương công tử, ra khỏi thành tới nơi hoang vắng rồi mới động thủ.

Nhưng khi Dương Phàm sắp đuổi tới thành Đông, hắn lại thay đổi chủ ý. Khương công tử vẫn tự xưng là quân tử, nhưng từ lúc y lần lượt thất bại, những thủ đoạn tiểu nhân mà y vẫn coi thường không thèm để ý giờ chẳng phải đã dùng rồi hay sao? Nếu y bị cùng đường bí lối, bỉ ổi lấy đứa bé ra uy hiếp, vậy khi đó mình nên làm gì?

Bởi vậy, Dương Phàm mới kiềm chế tâm trạng muốn cứu đứa bé ra, một đường đuổi theo Khương công tử, rồi cuối cùng mới làm ra kế hoạch như hiện giờ.

Đoàn người của Khương công tử một đường bắc tiến, bôn ba không ngừng nghỉ, ngay từ đầu là toàn bộ cảnh giới trắng đêm, nhưng rồi phát hiện đây không phải là biện pháp hay, mới chỉ hai ngày, đám thủ hạ đã mệt mỏi không chịu nổi, bọn họ lại không có nhân sự để thay, bởi vậy chỉ có thể chọn dùng phương thức đổi ba ca để bảo vệ công tử.

Khương công tử một đường Bắc tiến, người của Dương Phàm thì một đường giám thị hành động của bọn y, chờ khi bọn y chạy tới Tị Thủy, sự cảnh giác đã rơi xuống thấp nhất, bởi vì người của Khương công tử thủy chung nghĩ Dương Phàm vẫn chưa biết hắn đã biết mình còn có một đứa con gái, cho dù là có nhằm vào, thì mục tiêu cũng là Khương công tử, cho nên cảnh giới của bọn y cũng chỉ đặt trọng tâm vào trên người Khương công tử mà thôi.

Lúc này, chính là lúc người của Dương Phàm chuẩn bị động thủ. Dựa theo tiêu chuẩn lựa chọn nơi dừng chân của đám người Khương công tử một đường bắc tiến, bọn hắn lựa chọn động thủ ở thị trấn Tị Thủy, bởi vì nơi này nhà trọ hữu hạn, mà chỗ phù hợp với tiêu chuẩn chọn dừng chân của Khương công tử cũng chỉ có một, cho nên Dương Phàm liền giăng bẫy ở chỗ này.

Tuy nhiên vì lý do an toàn, hai khác nhà trọ khác của bản trấn gần kề với nhà trọ mà Khương công tử lựa chọn, trước khi Khương công tử đến thì đã thay đổi người rồi. Ba nhà trọ, từ chưởng quỹ đến hỏa kế, hiện tại đều là người của Dương Phàm. Người của Dương Phàm mai phục bên ngoài chỉ là phụ trách tiếp ứng, còn người động thủ thật sự lại là hỏa kế trong điếm.

Bọn họ chỉ cần lợi dụng phương thức đưa nước là có thể quang minh chính đại mở cửa phòng của Cao đại nương không biết võ công kia, thong dong mang người đi.

Sáng sớm hôm nay, hai nhà trọ khác đã trả cho chủ nhân chính thức, họ được trả một số tiền rất lớn, tiểu nhị còn được phép nghỉ một ngày, sáng sớm lại thu hồi lại nhà trọ nguyên vẹn của mình, bọn họ thấy, đây là một chuyện mang sắc thái hết sức truyền kỳ.

Chẳng qua, xa thuyền cửa hàng chân răng, làm những nghề này, là thường tiếp xúc với những chuyện không thể tin nổi nhiều nhất đấy, chưởng quầy kiến thức rộng rãi, được ưu đãi, chỉ cần phát tài là được, không ai ngu xuẩn nói chuyện này ra ngoài. Hoặc là vài chục năm sau, bọn họ sẽ nằm chơi với cháu chắt, nói với nó về chuyện kỳ ngộ hôm nay, còn có thể thêm mắm dặm muối cho đẫm sắc thái thần quỷ, nhưng lúc này, bọn họ cực kỳ giữ mồm giữ miệng.

Chủ nhà trọ này sau khi có số tiền lớn hoàn toàn có thể đập đi toàn bộ phòng xá để xây dựng lại, cũng yên tâm về nhà ngủ ngon, người ta nói:
- Vào giữa trưa, giao lại nhà trọ!

Hiện tại, Dương Phàm đã buông được hết thảy tâm sự, cho nên khi đối mặt với Khương công tử, vẻ mặt hết sức hưng phấn, thoải mái.

Khương công tử cũng không rõ vẻ mặt của Dương Phàm là bởi vì con gái hắn có thể cứu an toàn trở về, hay là vì hắn thắng mà thị uy với y, nhưng y cũng không phản bác được. Y bị đánh bại, quả thật đã bị đánh bại. Lúc này đây, y không tìm được bất luận lý do gì.

- Các ngươi...ra ngoài hết đi!

Khương công tử đè nén phẫn nộ và tuyệt vọng trong lòng, hồi lâu mới nói ra một câu run rẩy.

Viên Đình Vân lo lắng nói:
- Công tử...

Khương công tử lạnh lùng cười:
- Hắn sẽ không giết ta đâu, nếu muốn giết ta, các ngươi cũng ngăn không được!

Chiếu theo tính cách của Khương công tử, luôn luôn không kiên nhẫn nói rườm rà mà chỉ nói “Đi ra ngoài”, căn bản không cần bộ hạ y làm sao hiểu được mệnh lệnh này, y chỉ cần bộ hạ phục tùng mình. Nhưng hôm nay y lại giải thích với bộ hạ, điều này làm cho Viên Đình Vân hiểu rõ tính cách y hết sức kinh ngạc.

Viên Đình Vân nhìn nhìn Dương Phàm đang hết sức thong dong, lại nhìn nhân mã ở bên ngoài cửa, âm thầm thở dài, khoát tay đi ra ngoài, đóng cửa lại. Nhân mã hai bên đứng ở hành lang, đao kiếm trong tay cùng các loại binh khí trừng trừng nhìn đối phương, một bên là tư binh của Tông chủ trước kia, một bên là thị vệ của Tân Tông chủ.

Dương Phàm đi đến phía trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, một làn không khí mới mẻ lập tức ùa vào trong phòng.

Trước sau cửa sổ chính là sân của hai phòng xá, bên trái rải gạch xanh, ở giữa có một giếng nước, bên phải là một gốc cây anh đào, cây lá vẫn còn khô cằn. Mái hiên rủ xuống từng nhánh máng băng, sắc trời còn sớm, trong máng băng trong suốt kia vẫn còn chưa tan thành nước.

Dương Phàm hít một làn gió mang không khí mới mẻ, quay trở lại ngồi đối diện với Khương công tử, nói:
- Đêm qua, ta còn lo lắng đứa nhỏ xanh xao vàng vọt, mình đầy thương tích, may mắn. . . , tại hạ rất là cảm tạ!

Khương công tử nhíu mày lại, đè nén cơn giận, nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta sẽ ngược đãi một đứa bé hay sao?

Dương Phàm thản nhiên nói:
- Đây chỉ là lo lắng của một người cha thôi, còn nữa, những việc bỉ ổi, chẳng lẽ công tử ít làm hay sao?

Khương công tử khẽ đỏ mặt lên, rồi lập tức đỏ rực như máu, y thở hổn hển, một lúc sau sắc mặt mới hồi phục lại bình thường, trầm giọng nói:
- Không cần uổng phí tâm cơ, ngươi không chọc giận được ta đâu! Hôm nay ngươi đến, không phải là để làm nhục ta sao? Ta thừa nhận, ta thua rồi, hiện tại ngươi tính toán như thế nào đây?

Dương Phàm suy nghĩ một chút, nói:
- Ngươi cũng biết, ta sẽ không giết ngươi!

Khương công tử cười lạnh:
- Đương nhiên! Giết ta dễ dàng, khiến Lư gia ngàn năm không ngã sẽ coi ngươi là kẻ địch, tin rằng ngươi cũng không có cái can đảm đó.

Dương Phàm giương lông mày lên, nói:
- Thật sao? Nếu ngươi và người của ngươi tất cả đều chết ở chỗ này...

Khương công tử cười lạnh, ung dung nói:
- Trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, ngươi có thể bảo đảm sẽ không để lộ ra dấu vết bị Lư gia ta tra được không? Ngươi cảm thấy bộ hạ của ngươi có đáng tin cậy tuyệt đối không?

Dương Phàm nói:
- Thừa tự đường không phải là của Lư gia đấy, là do các đại thế gia hợp nghị, trục xuất chức vị của ngươi, mà ngươi đã thất bại, lại có ý định khiêu khích, liên tiếp đối địch với ta, còn bắt đi con gái của ta, tội của ngươi...

Khương công tử ung dung nói:
- Vậy thì sao nào? Trên đời nào có nhiều đạo lý có thể giảng giải như vậy!

Dương Phàm cười ha ha, vỗ án nói:
- Không tồi! Trên đời nào có nhiều đạo lý có thể giảng giải như vậy! Rốt cuộc ngươi đã nói một câu rất thật nha, Lư Tân Mật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.