Say Mộng Giang Sơn

Chương 710: Phản kích



Trong thư phòng Ngụy vương Võ Thừa Tự hết sức yên tĩnh, Võ Thừa Tự sắc mặt âm trầm, trừng mắt nhìn Vệ Toại Trung quỳ gối trước mặt, cười lạnh nói:
- Ngươi nói Lai Tuấn Thần thêu dệt tội trạng, tố cáo bổn vương mưu phản?

Vệ Toại Trung cúi đầu nói:
- Vâng!

Võ Thừa Tự thân hình vươn tới, truy vấn:
- Ngươi là vây cánh của Lai Tuấn Thần, vì sao lại tiết lộ tin tức này cho bổn vương?

Vệ Toại Trung chắp hai tay lại, cung kính đáp:
- Con kiến ý đồ rung cây lớn, hạ quan không muốn chết cùng với hắn!

Võ Thừa Tự lạnh lùng nhìn gã một cái, chậm rãi ngồi thẳng người:
- Lai Tuấn Thần có thể hồi kinh, là cô vương bảo vệ hắn, cô vương đối với hắn có đại ân, Lai Tuấn Thần vì sao lại xuống tay với bổn vương?

Vệ Toại Trung đáp:
- Khi Lai Tuấn Thần bị giáng chức Đồng Châu, không chỉ một lần cầu viện điện hạ, điện hạ tuy rằng đáp ứng, lại thủy chung chưa từng viện trợ...

Võ Thừa Tự trên mặt nóng lên, y thu tiền không làm việc, tự mình hiểu rõ nhất.

Vệ Toại Trung nói:
- Lai Tuấn Thần đối với việc này sớm ghi hận trong lòng, thề trả thù! Sau này, hắn mặc dù có thể hồi kinh, nhưng một lần nữa lại có được tin tưởng của bệ hạ, dựa vào là chính là công lao phá kế hoạch mưu phản của Kỳ Liên Diệu, Lưu Tư Lễ, điện hạ vẫn chưa hỗ trợ, cho nên... , Lai Tuấn Thần người này chỉ mang thù, không nhớ ân, khắc nghiệt thiếu tình cảm, tố là như thế!

Võ Thừa Tự ngẫm nghĩ một chút, nhìn về phía Phượng Các Xá Nhân Trương Gia Phúc đứng hầu một bên. Nhiều năm trước tới nay, Trương Gia Phúc này đã thành đệ nhất mưu sĩ dưới tay y, xưa nay tin trọng:
- Gia Phúc, ngươi cảm thấy khả năng sao? Lai Tuấn Thần cáo trạng bổn vương, Thái Bình công chúa, Thái Tử Đán, Lư Lăng Vương có tâm mưu phản, trừ phi hắn điên rồi!

Trương Gia Phúc cẩn thận nói:
- Điện hạ, Lai Tuấn Thần làm việc, luôn luôn khá điên cuồng! Tuy nhiên, đối với chuyện không có lợi với hắn, hắn chắc là sẽ không làm !

Trương Gia Phúc chuyển hướng qua Vệ Toại Trung. Trầm giọng hỏi:
- Lai Tuấn Thần vì sao không tiếc đối địch với cả triều đình, tố cáo nhiều người như vậy? Nhiều người như vậy hắn đều tố cáo, vì sao cô đơn không cáo Lương Vương? Bên trong còn có ẩn tình gì, nói!

Vệ Toại Trung thân mình run lên. Lắp bắp mà nói:
- Điện hạ minh giám! Lai Tuấn Thần kia, không biết từ nơi nào nghe nói, Hoàng đế đã nhận định Lương Vương điện hạ làm Thái tử, bèn nghiền ngẫm thượng ý. Muốn... Muốn đem mọi người gây bất lợi cho Lương Vương một lưới bắt hết, dùng cái này hiến cho Lương Vương điện hạ!

Võ Thừa Tự nghe xong chấn động, biến sắc nói:
- Hoàng đế đã quyết định Võ Tam Tư là Thái tử, lời ấy là thật sao?

Vệ Toại Trung cười khổ nói:
- Đại sự trọng yếu như thế, hạ quan làm sao có thể biết? Hạ quan chỉ biết là, bởi vì huynh đệ Trương Xương Tông, Trương Dịch Chi và Lương Vương đi lại càng ngày càng chặt chẽ, Lai Tuấn Thần mới có phán đoán này, về phần căn cứ của phán đoán này đích thực là cái gì, hạ quan quả thực không biết!

Võ Thừa Tự bất an, lập tức như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Trương Gia Phúc thấy thế, bèn khoát tay với Vệ Toại Trung nói:
- Ngươi trở về. Nếu Lai Tuấn Thần còn có chuyện gì sai phái ngươi, chỉ để ý trước sau như một cẩn thận đáp ứng, bất cứ lúc nào cũng phải bẩm báo với Vương gia. Ngươi vừa quyết tâm sẵn sàng góp sức cho Vương gia, Vương gia nhất định sẽ bảo vệ ngươi bình an, cũng bảo vệ tiền đồ con đường làm quan của ngươi. Cũng chỉ là một lời nói mà thôi!

Vệ Toại Trung vội vàng đồng ý, lại lần nữa khấu tạ, lặng yên lui ra.

Vệ Toại Trung vừa đi, Võ Thừa Tự liền vội la lên với Trương Gia Phúc:
- Gia phúc, ngươi xem việc Hoàng đế đã xác định Thái tử, là thật hay là giả?

Trương Gia Phúc nói:
- Hai huynh đệ họ Trương và Lương Vương, gần đây quả thật đi lại chặt chẽ, tuy nhiên muốn nói Hoàng đế đã quyết định lập Lương Vương làm Thái tử, lại không có dấu hiệu gì có thể tin. Hoặc là... , ở trong lòng Hoàng đế, đã bắt đầu có khuynh hướng nghiêng Lương Vương, là Nhị Trương đã chủ động qua lại trước, Lai Tuấn Thần không có khả năng biết rõ tình hình cụ thể và tỉ mỉ trong đó, mới có thể làm ra phán đoán này!

Võ Thừa Tự thở phào ra, kịch liệt ho khan vài tiếng, lúc này mới thở dốc nói:
- Không có khả năng, không có khả năng! Nếu là như vậy, Lai Tuấn Thần lấy lòng Võ Tam Tư, một khi được chuyện, tiền đồ vô lượng, Vệ Toại Trung là vây cánh của hắn, vì sao bán đứng hắn?

Trương Gia Phúc nói:

- Hoàng đế cho dù có tâm lập Võ Tam Tư làm Thái tử, cũng không chắc đã đồng ý hạ quyết tâm đem nhiều thân nhân như vậy diệt trừ, Lai Tuấn Thần đây là nhất chiêu cờ hiểm, hắn còn chưa từng tố giác nhiều cận thần của thiên tử như vậy, Vệ Toại Trung trong lòng còn có nghi ngờ cũng thật bình thường. Còn nữa, Vệ Toại Trung hiện tại đối với Lai Tuấn Thần, chưa chắc là không có cảnh giác!

Ngụy Vương cao cao tại thượng, việc Lai gia cẩu huyết vẫn là chưa biết đến, Trương Gia Phúc liền đem chuyện Vệ Toại Trung say xông vào Lai phủ, làm nhục Vương thị phu nhân, khiến cho nàng tự sát kể lại một lần. Võ Thừa Tự nghe xong, đối với động cơ Vệ Toại Trung sẵn sàng góp sức cho mình không hoài nghi nữa, nhưng cũng càng thêm tin tưởng Hoàng đế đã quyết định lập Võ Tam Tư làm Thái Tử, kinh hoảng mà nói:
- Như thế mà nói, Hoàng đế có ý lập Võ Tam Tư làn Thái Tử là hết sức đáng tin, bổn vương nên làm thế nào cho phải?

Trương Gia Phúc nói:
- Điện hạ chớ hoảng sợ, việc này chưa chắc đã quyết định, tuy nhiên... chúng ta có thể thử một lần!

Võ Thừa Tự nói:
- Thử như thế nào?

Trương Gia Phúc nói:
- Lai Tuấn Thần ý đồ đúng là đối với Đại vương bất lợi, bất kể như thế nào, đều cần diệt trừ hắn đấy. Đại vương không ngại mượn việc này, liên lạc tất cả hoàng thân quốc thích sắp bị Lai Tuấn Thần cáo trạng, hợp lực buộc tội Lai Tuấn Thần, đẩy ngã Lai Tuấn Thần, liền loại đi một uy hiếp. Bởi vậy, cũng có thể quan sát bệ hạ tâm ý!

Võ Thừa Tự có chút hiểu được, nói:
- Ngươi nói là...

Trương Gia Phúc nói:
- Nếu Hoàng đế tận lực bảo vệ Lai Tuấn Thần, sẽ chứng minh tin tức Thái tử đã định là sự thật, Đại vương nên sớm buông đừng vấn vương nữa. Nếu Hoàng đế đồng ý giết Lai Tuấn Thần, đã chứng minh Hoàng đế không có tính toán lập Lương Vương làm Thái Tử, cho dù có, cũng là Hoàng đế mới có ý đó, quyết tâm chưa định, Đại vương liên lạc với thế lực khắp nơi, cùng phản đối, Hoàng đế đối với quyết định này cũng phải cân nhắc một lần nữa!

Võ Thừa Tự rất đồng tình mà nói:
- Lời nói có lý! Việc này không nên chậm trễ, bổn vương ngay lập tức đi gặp Thái Bình, cùng bàn việc này!

Võ Thừa Tự một mặt kinh hãi khi bị Lai Tuấn Thần có danh xưng là chó điên phản cắn, vừa lo lắng cho Hoàng đế đã quyết tâm lập Võ Tam Tư làm Thái Tử hay không, lập tức bãi giá đi gặp Thái Bình công chúa.

Thái Bình công chúa nghe hỏi cũng là quá sợ hãi, lập tức cùng hắn hợp nghị, quyết tâm đoàn kết hết thảy lực lượng có thể đoàn kết, tiêu diệt Lai Tuấn Thần, đồng thời mãnh liệt phản bác, thực hiện áp lực với Hoàng đế, khiến cho bà đánh mất khả năng tính toán lập Võ Tam Tư làm Thái Tử.

Võ Thừa Tự vì an toàn tự thân, hơn nữa vì vị trí Thái tử có thể về tay mình, lần đầu bắt tay hợp tác cùng tàn dư của Lý Đường, lần này khi hắn đạt được sự yểm hộ to lớn, trong thời gian ngắn mặc dù còn xem như cũng không được gì, nhưng là về lâu dài mà nói, phàm là Lý Đường nhất phái, bất kể là môn hạ của Thái Bình công chúa, đại thần trung với Thái Tử, hay là có quan viên khuynh hướng về phe Lư Lăng Vương, đều muốn có một hoàn cảnh càng rộng để phát triển.

Thế lực Lý Đường tiến thêm một bước sống lại rồi, tựa như cỏ dại mùa xuân ở vùng đồng nội - ngoại ô.

***

- Cao công công, bên này, mời!

Cao Lực Sĩ gật gật đầu. Theo tiểu nội thị ân cần kia tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Đông cung hiện giờ chính là một tòa so với lãnh cung còn lãnh cung hơn, Thái Tử Lý Đán và nhi nữ của y đều bị vây tại trong đại viện này, mặc dù không có người chắn, lấp, bịt cửa cung, nhưng nơi đó có một đạo cửa cung vô hình. Ngoại trừ lễ mừng long trọng, Hoàng đế cần con trai của bà và các cháu đi ra sum họp, lúc khác, bọn họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở tại trong cung điện hoang vắng này.

Cung nga thái giám trông coi chỗ lãnh cung này không có bất kỳ lợi lộc đáng nói, dần dà, bọn họ càng thêm buông thả vô lễ đối với vị Thái Tử và hoàng tôn này, Cao Lực Sĩ thẳng đường đi tới, chỉ thấy cỏ dại mọc, căn bản không ai rửa sạch.

Cao Lực Sĩ vào cung tuy muộn, cũng là nghĩa tử của Cao Phúc Cao công công, hơn nữa Dương Phàm từng giới thiệu qua về cậu với Thượng Quan Uyển Nhi , mong Uyển nhi trong cung chiếu cố cậu. Thái giám trong cung cũng là nhân vật có lợi thế, bọn họ biết rằng vị tiểu nội thị này là nghĩa tử của Cao công công, Thượng Quan Đãi Chế cũng ưu ái đối với cậu, đương nhiên ra sức cung phụng nghênh đón.

- Thái Tử, Cao công công tuần tra Đông cung đến rồi!

Nhóm thái giám Đông cung kia không chút nào xem trọng Thái Tử và hoàng tôn, cũng không thông báo một tiếng, cứ thế xông vào, vẻ mặt kiêu căng.

Thái Tử Lý Đán đang cùng mấy nhi tử dùng cơm trưa, ăn trưa rất đơn giản, thức ăn đều là rau khô, dưa muối, người một nhà trong cung bị quan lâu, vẻ mặt cử chỉ đều có chút chất phác, thái giám kia vô lễ cũng không phản ứng chút nào.

Buồn cười!

Thái Tử và nhóm hoàng tôn nhóm không nói gì, Cao Lực Sĩ lại nổi giận.

- Giáp mặt Thái tử gia và các vị hoàng tôn, nô tì nhà ngươi dám vô lễ như vậy!

Cao Lực Sĩ nổi giận một tiếng quát, làm vị thái giám Đông cung kia sợ đến nỗi vội vàng ngã xuống đất:
- Dạ dạ dạ, Cao công công bớt giận, Cao công công giáo huấn thật đúng!

Cao Lực Sĩ lại hướng nhìn lên trên bàn của Lý Đán và các vị quận Vương, lại tức sùi bọt mép, ẩm thực của Thái Tử và hoàng tôn đơn sơ như thế, rõ ràng cho thấy bị nhóm nội thị này cắt xén cung ứng rồi.

Võ Tắc Thiên phòng con cái như đề phòng cướp, không muốn để y lây dính quyền lợi, nhưng lại không hề cắt giảm cung ứng bốn mùa, cho dù là mùa đông, Thái Tử cũng có thể có cung ứng rau xanh đấy, huống chi hiện giờ đã là mùa xuân.

Hiện giờ trong cung cho dù thái giám và nữ quan có chút địa vị đều ăn được rau hẹ, cọng hoa tỏi non và thức ăn nuôi dưỡng khí xuân, mà đường đường Thái Tử và quận Vương hoàng tôn, rõ ràng còn ở đây gặm dưa muối.

Cao Lực Sĩ bản thân chính là do phú mà nghèo, gia đạo sa sút, cho nên hận nhất bọn tiểu nhân lợi thế, thấy bọn họ hà khắc với Thái Tử như thế, tự nhiên giận không kềm được.

Mấy tên nội thị ở Đông Cung không biết vị Cao công công này vì sao lại giận dữ, chỉ để ý liên tiếp nhận tội, Cao Lực Sĩ tức giận mắng bọn họ một chút, khiển trách đuổi đi ra ngoài, lúc này mới chỉnh nghiêm chỉnh quần áo, tiến lên làm đại lễ thăm bái:
- Nô tài Cao Lực Sĩ, bái kiến Thái tử điện hạ, kiến các vị quận Vương!

Lý Long Cơ hiện giờ đã là thiếu niên mười ba tuổi, ở Đông cung bị giam lỏng lâu như vậy, nhuệ khí của gã lại không có chút nào bị rèn luyện, thời điểm Cao Lực Sĩ giận dữ mắng mỏ tùy tùng trong Đông Cung, tức giận đến mặt đỏ rần, Lý Long Cơ thờ ơ quan sát, thấy cậu cũng không phải là giả vờ làm bộ, đã nảy sinh thiện cảm đối với tiểu thái giám này.

Lý Đán thấy Cao Lực Sĩ quỳ xuống tham kiến, có chút lo sợ không yên đứng lên, lúng ta lúng túng nói:
- Vị này công công, là... là mẫu hoàng có chỉ ý cấp cho Đán sao?

Cao Lực Sĩ thấy trong điện này căn bản không ai hầu hạ dùng bữa, tên nội thị dẫn đường sau khi bị cậu đuổi, trong đại điện cũng chỉ còn lại có Thái Tử và vài hoàng tôn, liền không yêu cầu Thái Tử gạt tả hữu lui ra, mà là lấy ra một đạo mật thư trong tay áo, quỳ gối tiến lên, cung kính đưa cho Lý Đán.

Lý Đán và mấy nhi tử bị giam ở Đông cung sống nương tựa lẫn nhau, sớm sẽ không có rất nhiều quy củ nghiêm cẩn của hoàng gia nữa, hơn nữa Lý Đán bình thường khi có việc, cũng căn bản không có người nào có thể thương lượng, tâm phúc chân chính có thể yên tâm cũng chỉ còn lại có mấy nhi tử này, lúc này đây Lý Long Cơ và mấy người khác đều xúm tới bên người Lý Đán, cùng nhau xem tin mật này.

Khi vị hoàng tử Lý Đán này sinh ra, Võ Tắc Thiên đã cực kỳ mạnh mẽ, cứng rắn, lớn lên tại bên người vị mẫu thân mạnh mẽ, cứng rắn này, huynh đệ hai người Lý Đán và Lý Hiển xa không bằng hai vị huynh trưởng của bọn họ, hai người đều là tính cách yếu đuối giống nhau. Bị giam lỏng trong Đông cung, Lý Đán tựa như một con chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ, có chút gì đó gió thổi cỏ lay liền hết hồn.

Hiện giờ mở mật thư này ra, vừa thấy là bào muội Thái Bình viết đấy, nội dung không ngoài sở liệu, lại là có người ý đồ gia hại y, sợ Lý Đán không đợi xem hết, hai đầu gối đã mềm nhũn ngồi xuống, nhưng thật ra Lý Thành Khí, Lý Long Cơ và hoàng tôn, một đám tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Lý Thành Khí cố nén tức giận, đoạt lấy mật thư từ trong tay phụ thân, cùng vài huynh đệ tiếp tục đọc…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.