Say Mộng Giang Sơn

Chương 713-2: Chỉ là một chuyến đi xa (2)



Lục sự tham quân Đường Đào không cho là đúng mà nói:
- Vân Trường sử đừng đề cao chí khí của bọn phản loạn mà diệt uy phong của quân ta. Người Khiết Đan có thể bách chiến bách thắng, đó là vì biên quân vô năng. Biên quân của triều ta, ngoại trừ quân Lũng Hữu thiện chiến, biên quân các nơi khác căn bản không chịu nổi một kích. Bọn họ bình thường chỉ duy trì trị an vùng biên cương, cùng lắm bắt bọn biên dân buôn lậu, chứ còn đánh giặc? Bọn họ còn kém xa a!

Biệt giá Sử Duệ và Lục tào úy lập tức phụ họa theo.

Hệ thống biên quân của thời Đường chính là áp dụng chế độ thế tập quân hộ, chế độ này không khác biệt lắm so với vệ binh của thời Minh, đời thứ nhất đều là binh sĩ thiện chiến, sau khi định cư, thành lập quân hộ, triều đình miễn thuế lao dịch cho bọn họ, nhưng phải trả đại giá, mỗi hộ mỗi thế hệ bát buộc phải xuất đinh, để bổ sung số biên quân còn thiếu.

Đội quân như vậy, mấy đời sau liền bị thoái hóa, giống vùng Tây Vực hàng năm đành giặc, sức chiến đấu của biên quân còn rất khả quan, còn vùng Liêu Đông từ lập quốc tới nay rất ít khi xảy ra chiến tranh, rất nhiều biên quân từ khi tiếp nhận binh khí của cha chú truyền lại căn bản chưa từng đành giặc.

Hơn thế nữa, biên quân tướng lính theo chế độ thế tập lĩnh lương khống, binh lính không đủ, một số gia phụ thương yêu con cháu, chập chạp không chịu giao ban, cứ thế binh lính dần biến chất, không ngừng xảy ra vấn đề, cho nên căn bản không cần nói đến sức chiến đấu lớn bao nhiêu. Bởi vậy, hiện tại trong hệ thống quân đội triều đình, phủ quân coi thường biên quân, mộ quân xem thường phủ quân, cấm quân xem thường mộ quân.

Dương Phàm nghe thuộc hạ thảo luận xong liền nói:
- Người Khiết Đan giáp trụ không đầy đủ, binh khí tàn tạ, cố nhiên không giả. Nhưng bọn họ định cư ở vùng lạnh giá, sống bằng du mục và săn bắn, vì vậy trời sinh liền tinh thông cưỡi ngự bắn cung, dũng mãnh thiện chiến. Hiện giờ hợp thành đội quân, không thể coi thường lực chiến đấu của chúng. Cần biết kiêu binh tất bại, cẩn thận vẫn hơn!

Dương Phàm là chủ tướng của một nhánh quân, thân là giáo úy, các tướng quan không muốn phản bác ý kiến của hắn, vì thế nhất nhất nghe theo.

Biệt giá Sử Duệ cười nói:
- Mạt tướng nghe nói, Dương giáo úy năm đó ở Lũng Hữu, từng thống lĩnh năm nghìn biên quân phòng thủ tại Minh Uy, dưới sự truy kích của trăm ngàn binh Đột Quyết có thể an toàn rút lui khỏi Phi Hồ Khẩu, tổn thất không quá một phần ba, lại giúp Lâu đại tướng quân dùng mưu kế đẩy lui quân Đột Quyết. Giáo úy tinh thông chiến lược như vậy, thuộc hạ thật may măn dưới trướng của Dương giáo úy, lần đi Liêu Đông này, có thể kiến công lập nghiệp!

Dương Phàm chuyện nhà mình tự mình biết, nào dám tự cho mình tinh thông binh pháp, tướng bất bại, vộivàng xua tay, khiêm tốn mà nói:
- Kia chỉ là những lời đồn bên ngoài, thật không dám thật. Đột Quyết tuy lúc ấy có trăm ngàn đại quân, nhưng khi đột phá Phi Hồ Khẩu vào được quan ải không quá hai vạn, trên đường chúng tôi rút quân, lại chiếm được địa lợi, lúc này mới thong thả quay về Minh Uy Thú.

- Hiện phía trên có các vị đại tướng quân thống lĩnh dày dặn kinh nghiệm chiến đấu, chúng ta một nhánh quân, dưới sự chỉ huy của đại tướng quân, minh hiệu lệnh, nghiêm quân kỷ, anh dũng giết địch. Nói đến kiến công lập nghiệp, với sức mạnh của binh lính triều đình, ta cung các người đồng tâm hiệp lực, tuyệt không khó!

Các tướng lĩnh đều rất vui vẻ, lạc quan, nhất tề lên tiếng trả lời.

Lúc này, Trưởng sử Vân Cô Phàm bỗng nhiên chỉ tay, vui vẻ nói:
- Mau nhìn! Yến đại tổng quản đến rồi!

Dương Phàm cùng binh lính quay đầu nhìn lại, chỉ thấy soái kỳ phấp phới, phía trên ghi một chữ “Yến”, như trong một dòng nước lũ dữ dội, chợt một dòng tân thủy tràn vào, mở đường cho bước tiến của đoàn quân, bổ ra sóng biển cuồn cuộn mà bước. Phủ binh quan binh nhôn nhao nhường đuòng cho bọn họ.

Dương Phàm thấy thể cũng vội thúc ngựa vọt đến bên đường, cũng cùng các tướng binh dừng ngựa đứng trang nghiêm, cung kính đưa tiễn nhân mã của Yến đại tổng quản đi qua.

Đây mới đúng là một đội quân tinh nhuệ, quân kỳ phần phật như lửa, khoảng tám trăm thiết giáp kị sĩ, uy phong cưỡi trên những con ngựa cao to rắn chắc, giáp trụ, yên vỏ chỉnh tề, đao đeo trên khiên, trên tay cầm chắc trường thương có dây tua đỏ, lưỡi thương sáng như ánh bạc, hàn quang lóe ra, vô cùng hùng tráng uy vũ.

Bọn người Sử Duệ, Vân Cô Phàm vô cùng ngưỡng mộ đội quân của Yến đại tổng quản, bọn họ toàn thân mặc thiết giáp, chiến bào khoác nửa cánh tay, trên vai đeo chiến cung, đoản đao giắt thắt lưng, tiến bình bằng da trâu, treo trên yên ngựa một cái khiêng da trâu màu đen, trên mặt họa hình mãnh thú, một cây trường thương màu đỏ lóe lên ánh sáng âm u dữ tợn.

Trái lại đội nhánh quân phủ binh của Dương Phàm không thể bì kip.

Ngựa chiến của bọn họ có cao có, thấp, có mập có ốm. Trên lưng ngựa treo túi lương thực tự chuẩn bị, dụng cụ làm bếp, chăn y, túi ngủ. Đao kiếm, cung tiễn, giáp trụ chế thức hỗn loạn, cũng không thống nhất, có người còn không mặc áo giáp da, nhưng áo giáp da đãlâu không bôi dầu bảo dưỡng, ánh sơn đã bạc màu, áo giáp có vết rạn, đầu vai bị sứt chỉ.

Uy phong lẫm liệt dẫn đầu một đoàn quân, “sắt thép hiệp” liền kim quag lấp ánh mà xuất hiện.

Nguyên bộ áo giáp mới tinh sáng bóng phủ tới chân Yến đại tổng quản, khiến cho y dưới ánh mặt trời như một vị kim giáp thần nhân. Phần hộ má, hộ cổ hình vảy màu đồng che khuất gương mặt của y, chỉ có thể nhìn thấy cái mũi khoằm cùng một đôi mắt uy nghiêm.

Thẳng đến khi y bước qua trước mặt Dương Phàm, Dương Phàm cũng không thấy rõ diện mạo của y, chỉ nhớ cái mũi khoằm kia.

Rất nhiều tân binh phủ quân xôn xao tán thưởng, cực kì ngưỡng mộ, một vài lão binh từng ra chiến trường lại kinh thường nói:
- Phì! Chỉ nhìn cũng biết là những tân binh chưa từng đánh giặc, thần khí cái quỷ gì. Rời Liêu Đông còn con mẹ nó chưa có xa bao nhiêu, một đám người mặc trọng giáp, nhìn uy phong mà không biết đi được bao lâu thì người kiệt sức, ngựa hết hơi!

Cái tai thính của Dương Phàm nghe thấy những lời thóa mạ khinh thường của những lão binh đó, trên mặt không khỏi nóng lên, vì hắn vừa rồi trong lòng cũng ngầm tán thưởng. Hắn cũng vừa mới xôn xao tán thưởng như mấy tên binh lính, choáng ngợp trước uy vũ hùng tráng của đội quân, lúc này nghe được lời nói của mấy lão binh, mới phát giác Yến đại tổng quản dường như cũng không hiểu được điều binh khiển tướng.

Tuy nhiên, Dương Phàm dẫn ngựa bên lề đường, nhìn đội ngũ dài vô tận kia, trước không nhìn thấy đầu, sau không nhìn thấy đuôi, trùng trùng điệp điệp, không biên không bờ, lòng tin không khỏi tăng thêm.

Có lẽ vị Yến đại tổng quản kia không rành binh pháp giống mình, tuy nhiên đội quân này có thêm Tả Ưng Dương Vệ Tướng Quân Tào Nhân Sư, Hữu Kim Ngô Vệ Đại Tướng QuânTrương Huyện Ngộ, Tả Uy Vệ Đại Tướng Quân Lý Đa Trá, này đều có thể dúng mãnh thiện chiến, là những lão tướng có nhiều kinh nghiệm sa trường, có thể điều khiển một đại đội hùng quân đến nay, có thể sớm bình phản loạn.

Lần đi Liêu Đông này, đối với hắn mà nói, chỉ như một chuyến đi xa mà thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.