Cuộc chơi xuân này, mãi đến trên sông thổi tới cơn gió mang theo cảm giác lạnh lẽo của ban đêm. Mới có nghĩa là kết thúc.
Tiểu Man và A Nô say rượu ý dạt dào, Niệm Tổ và Tư Dung một ngày vui đùa chạy nhảy, cả hai ôm mèo con toàn thân là cát, nằm trong chăn mềm mại, do lão Ngưu kéo xe, thỏa mãn đi vào giấc ngủ.
Đoàn xe Uyển Nhi đi sớm hơn đoàn xe Dương gia một khắc, bây giờ có lẽ việc thứ nhất Uyển Nhi làm, là tắm rửa sạch sẽ, thơm phưng phức, chờ đợi lang quân đêm nay gặp nhau. Loại chờ đợi này, luôn mang đến người ta niềm vui vô tận.
Khi đoàn xe của Dương Phàm đến trước cửa phủ, sắc của hoàng hôn mới nhuộm bầu trời.
Dưới cạnh cửa, mặt trước cổng chính bề mặt bậc thềm một hạt bụi cũng không hỗn tạp hòa cùng ánh sáng mặt trời trong như gương, đứng ở đấy là thiếu niên cao lớn đang mặc phục sức của nội giám, tay đang cầm phất trần, đang nhìn về phía xa xa. Dưới bậc thềm, ngừng lại bốn con tuấn mã với bộ lông sáng bóng, đứng phía trước mỗi con tuấn mã đều là một cấm quân thị vệ rắn rõi như thương.
Xa xa, một đoàn xe chầm chậm chạy tới, được người của Dương gia chỉ điểm, được biết đó là đoàn xe của Dương Phàm, gã nội giám đó liền vội vã nghênh đón.
- Cao Lực Sĩ bái kiến huynh trưởng!
Chưa đi đến trước xe, vóc người cao lớn của gã nội giám liền dừng chân, vui mừng hướng về phái xe thi lễ.
Dương Phàm trong xe sớm đã được trình báo, dừng xe, đã cuốn tấm màn trúc lên rồi.
- A! Lực sĩ huynh đệ.
Dương Phàm vội nhảy xuống xe, bước nhanh về phía trước nắm tay hắn, thân mật nói: - Lực Sĩ, sao ngươi lại tới đây, nếu báo cho ta biết trước, ta đã ở nhà đợi ngươi.
Cao Lực Sĩ nói: - Đâu dám làm phiền huynh trưởng, Lực Sĩ đến lần này, là do bệ hạ sai khiến, truyền huynh trưởng vào cung đấy.
Cao Lực Sĩ nói - Đúng vậy! Lực sĩ cũng là mạng đến, nghe nói, huynh trưởng mang vợ con đi chơi, không phải trời đã gần tối, sẽ không đi tìm, để tránh những người cùng huynh trưởng rẽ đi đường khác huynh trưởng theo Lực Sĩ hồi cung, để tránh bệ hạ đợi lâu.
Dương Phàm ưng thuận vội vàng sắp xếp việc với gia nhân, để bọn người A Nô hồi phủ trước, tự mình cưỡi ngựa, Cao Lực Sĩ buộc đi lần này, hắn lại không tiện đã dẫn theo thị vệ.
Trên đường đi, Dương Phàm dò hỏi: - Bệ hạ tuyên triệu gấp như vậy có việc gì thế?
Cao Lực Sĩ nói: - Việc này quả thực tiểu đệ không biết.
Dương Phàm nói: - Tâm trạng bệ hạ như thế nào?
Cao Lực Sĩ suy nghĩ một chút nói: - Cũng không thấy bệ hạ có vẻ gì là quá vui mừng hay buồn rầu. À! Đúng rồi, trước đó, bệ hạ đã triệu kiến Ngự Sử Trung Thừa Cát Húc, sau đó liền truyền chỉ triệu kiến huynh trưởng.
Dương Phàm nghe xong hơi nhíu mày.
Sau khi Tự Lai Tuấn Thần chết, Cát Húc càng được trọng dụng, hiện giờ đã làm quan tới Ngự Sử Trung Thừa, thay thế chức vụ của Lai Tuấn Thần lúc trước, xem ra nữ hoàng là muốn nặn hắn thành Lai Tuấn Thần thứ hai, làm tai mắt của bà.
Phái Ngự Sử Đài Cát Húc là hoàng đế phái vào yết kến để gặp trước, sau đó liền vội vã triệu kiến Dương Phàm, đây không phải là một dấu hiệu tốt, nhưng Dương Phàm nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ không ra mình và Cát Húc có gì đụng chạm, hay là có thể Cát Húc đã nắm được chổ nhược nào đó.
Cao Lực Sĩ thấy sắc mặt Dương Phàm có chút nghiêm trọng, không kìm nổi hỏi: - Huynh trưởng có tâm sự gì thế? Có cần... tìm một lý do gì đó tạm lánh, Lực Sĩ hồi cung nói chưa tìm được huynh trưởng, đợi đến khi biết được chuyện gì đã xảy ra thì huynh trưởng lại xuất hiện?
Dương Phàm lắc đầu, hơi hơi ngoảnh đầu lại, liếc nhìn bốn thị vệ đi theo cách đó không xa, vỗ vỗ vai Cao Lực Sĩ nói: - Như thế không ổn, nếu không may bệ hạ nghĩ đến việc truyền gặp bốn gã thị vệ, vừa hỏi liền biết nguyên nhân. Không sao đâu, là phúc không phải họa, là họa thì tránh không khỏi, ta vào cung đi tìm hiểu rõ ràng là được.
Để không cho Cao Lực Sĩ lo lắng cho mình, Dương Phàm cười chuyển đề tài: - Ngươi và lệnh tỷ, hiện giờ vẫn khỏe chứ?
Cao Lực Sĩ vui vẻ trở lại, nói: - Nhờ có huynh trưởng giúp đỡ, cuộc sống của Lực Sĩ và bào tỷ hiện nay rất tốt. Tỷ tỷ ở chỗ Như Mi Đại sư học ca hát, rất được đại sư coi trọng. Tỷ tỷ hồi nhỏ thích hát, sống ở đó rất vui, tiểu đệ trong cung có nghĩa phụ và Thượng Quan Đãi Chế chăm sóc, cũng không ai dám bắt nạt, hiện nay tiểu đệ làm việc ở ngự tiền, và trong Đông cung quan hệ với các vị hoàng tôn cũng rất hòa hợp.
Dương Phàm nghe rất vui mừng, là con trai của Thứ sử mênh khổ, tuy rằng đã thành hoạn quan, nhưng trước khi vào cung đã bị hoạn rồi, cũng chỉ trong cung, cậu mới ít bị kỳ thị, bây giờ cậu có thể có kết cục như vậy, cũng coi như là kết quả không tệ.
Hại chết cha mẹ cậu tuy là bọn ác quan thủ hạ Lai Tuấn Thần, nhưng thủ phạm thực sự là đương kim hoàng đế. Nhưng mà, năm đó cậu thiếu niên mười tuổi dám giấu cục đá nhọn đi ám sát khâm sai báo thù cho cha, bây giờ lại có thể vinh hạnh hầu hạ tại ngự tiền, không có chút nào thù nghịch với Võ Tắc Thiên.
Cái này, trong mắt người Đường có lẽ là điều hiển nhiên, nhưng đối với loại người như Dương Phàm trưởng thành ở Nam Dương, ở mắt mọi người, trong lòng không có suy nghĩ về vương quyền gì nghiêm trọng cả, cũng không kìm nổi tiếng thở dài.
*****
Trên điện Võ Thành, Võ Tắc Thiên ngửa người tựa lên ghế, sau lưng kê tấm lót nhung tơ dày, hình như đã ngủ, chỉ có con mắt dưới mắt thư giãn một chút thoáng cái chuyển động, chứng tỏ bà đang tỉnh dậy, hơn nữa đang âm thầm nén xuống để suy nghĩ cái gì đó.
Buổi chiều hôm nay, cùng hai tiểu lang quân Dịch Chi và Xương Tông khoái lạc một hồi, trong lúc nói chuyện phiếm trên giường, hai lang quân bỗng nhiên chuyển qua nói vấn đề lập thái tử, luôn mãi khuyên bà lập con mình làm thái tử.
Võ Tắc Thiên mặc dù tuổi đã cao, tinh lực không tốt, nhưng tâm trí không đến nỗi già đến hồ đồ nông nỗi, lập tức truy hỏi hai người.
Đối với người trẻ tuổi làm sao đỡ nổi sự vặn hỏi của Võ Tắc Thiên, đành phải ngoan ngoãn thừa nhận, là do Cát Húc khuyên.
Cát Húc hiện là sủng thần của Võ Tắc Thiên, đang cố ý muốn đào tạo thành một người tâm phúc như Lai Tuấn Thần, vì thế xưa nay quan hệ mật thiết với Nhị Trương, thường hay có qua lại.
Có một lần trong lúc yến tiệc, Nhị Trương tình cờ nói tới sự thất vọng của thiên tử đối với con cháu Võ thị, hình như có ý định về việc tái lập Thái tử là hoàng tộc Lý Đường, tiện thể nói với bọn họ: - Ngũ Lang và Lục Lang được sủng ái như thế, đều không phải là người vì triều đình lập đại công lao gì, trong thiên hạ không biết có bao nhiêu người vì sự phú quý của hai người mà sinh lòng ghen ghét. Không có đại công lao gì cho thiên hạ, các ngươi dùng cái gì để bảo vệ mình?
Những lời này đúng là đâm trúng tâm bệnh của Nhị trương, hai người lập tức hỏi Cát Húc kế, Cát Húc nói: - Xem tình hình hiện giờ, mặc dù bệ hạ hiện nay xưng chế độ đã lâu, nhưng thiên hạ vẫn chưa quên ân đức của Lý Đường, do đó họ đều hy vọng sau khi bệ hạ muôn tuổi, vẫn do con cháu Lý Đường thống trị thiên hạ. Hiền anh em nếu có thể khuyên bệ hạ lập được thái tử Lý Đường, dùng cái công này, có thể bảo toàn được phú quý.
Nhị Trương rất đồng tình, mới khuyên với nữ hoàng.
Kỳ thực Võ Tắc Thiên đã có ý lập thái tử Lý Đường trong đầu, hôm nay lại có Nhị Trương và Cát Húc có ý như vậy, cái này đã kiên định hơn ý nghĩ của bà. Bởi vì bà rất rõ ràng, Nhị Trương đều nương tựa vào bà, với bà tuyệt đối không hai lòng, Cát Húc vốn là huyện úy của Trường An, để được như bây giờ, cũng hoàn toàn do bà đề bạt, Cát Húc trong triều không có một chút nền móng, hiện nay lại có thể trở thành Ngự Sử Trung Thừa, muốn ổn định tiền đồ, chỉ có thể ôm chắc chân bà.
Những người này trong lòng không có khả năng có dị tâm đối với bà, lại nhất trí cho rằng nên để con cháu Lý Đường làm Thái tử, lòng người trong thiên hạ...
Võ Tắc Thiên suy nghĩ một lúc, lại cố ý khẩu truyền Cát Húc đến, thận trọng thăm dò hắn, Cát Húc một phen phân tích lợi hại với Võ Tắc Thiên, lời của thân tín nói với Võ Tắc Thiên là có thể tiếp thu, vốn dĩ đã hạ quyết tâm tám phần, đến cuố cùng cũng có quyết định.
Lúc này đã gần xế chiều, bà lại đi vào Võ Thành điện, đây là triều Võ Chu nơi trước kia chưa có việc.
Xung quanh điện Võ Thành, chỉ có người nội bệ gác, toàn bộ những người khác bị ngăn cách bên ngoài, bất cứ ai cũng không thể tới gần nửa bước, ai vi phạm giết chết không luận tội.
*****
Dương Phàm theo Cao Lực Sĩ đã tới điện Võ Thành, vừa đến trước điện, trong bóng tối xuất hiện hai nữ thị vệ, trầm giọng nói: - Đứng lại, chỉ cho một mình Dương Phàm yết kiến!
Cao Lực Sĩ cúi người cười nói: - Xin chào Oánh tỷ tỷ, Thanh tỷ tỷ.
Người đến chính là Cao Oánh và Lan Ích Thanh, hai nữ tử oai hùng mặc trang nhung với khuôn mặt xinh đẹp đi lên phía trước.
Dương Phàm cười nói: - Hai vị, đã lâu không gặp!
Hai cô nương xinh đẹp không bắt chuyện với hắn, hai đôi tay ngọc liền sờ trên người hắn lục soát một lần, không thấy mang vũ khí, lúc này mới khoát tay, uy phong vô cùng lãnh đạm nói: - Đi theo ta!
Dương Phàm kinh ngạc nhìn Cao Lực Sĩ, đi phía sau cùng hai mỹ nữ chân dài, thưởng thức bờ eo uốn éo của họ, đi vào cổng chính điện Võ Thành.
Đây mới là cửa thứ nhất, Dương Phàm phát hiện ngoài những thị vệ ở ngoài sáng, trong bóng tối còn có nhiều thị vệ thuân tuần, khó trách Cao Oánh và Lan Ích Lan đối với hắn giả cự tuyệt, nơi đây là nơi nằm giữa thị vệ ngoài sáng và trong bóng tối, nhất định có người chỉ huy họ đang ở đó.
Đi vào bên trong, là cửa thứ hai, bóng người càng lay động, cảnh giới nghiêm ngặt. Trong tâm Dương Phàm âm thầm cảnh giác, nhưng hoàng đế muốn giết người, cho dù là Tể tướng, cũng một ý chỉ bắt vào đại lao rồi, không cần dẫn tới ngự tiền, huống chi với thân phận địa vị của hắn, hoàng đế quyết tâm gây bất lợi cho hắn, hoàn toàn không cần gọi hắn vào cung, lúc này mới an ổn một chút.
Sắc mặt của Dương Phàm cũng nghiêm trọng lên, đang ở phía sau hai mỹ nữ, lặng lẽ tiến vào cửa thứ ba, tiếp tục đi thẳng đến trước điện, Cao Oánh và Lan Ích Thanh mới dừng chân, tả hữu một bên, hướng về Dương Phàm nói: - Vào đi, bệ hạ đang đợi ngươi.
Đến lúc này, hai người nữ mới hướng về Dương Phàm đưa ra một ánh mắt thân thiết, chỉ là bởi vì không thể dùng lời nói, cái mà dùng ánh mắt nói kỳ thực là hạn chế, Dương Phàm dường như hiểu được cái gì đó, lại tựa hồ đều không nắm bắt được gì, vì thế chỉ có thể hồ đồ suy đoán, bước vào cửa điện, cao giọng xướng danh: - Thần- Dương Phàm, phụng khẩu dụ bệ hạ yết kiến!
- Vào đi!
Một giọng nói uy nghiêm từ trên điện truyền xuống, Dương Phàm theo tiếng trả lời bước vào, vừa nhìn lên, liền thấy Võ Tắc Thiên đang ngồi uy nghiêm phía sau án, sừng sững như một pho tượng Phật, toàn bộ đại điện trống trơn, lại không một bóng người, chỉ có hai bên ngự án là hạc tiên bằng đồng, khói xanh lượn lờ bay lên.