Vượt qua Phục Ngưu quan, ra cửa Lỗ Dương quan, một đoàn “gánh xiếc thú” khổng lồ đang từng bước đi về phía nam, họ đang đi hướng về phía Nam Dương
Dương Phàm, Bách Kỵ và người của Nội vệ đã trà trộn vào trong đội ngũ của gánh xiếc này.
Hôm đó, sau khi đã xuất cung, đoàn người Dương Phàm đầu tiên là theo chân Đại sư Như My đi thẳng đến một tòa nhà ở nam thành, đến đây mới chỉnh đốn lại hàng ngũ, từ cửa bên tách ra hợp với một đội ngũ khác đang chờ ở đó từ lâu, ra khỏi cửa Định Đỉnh, thẳng về phía nam mà đi.
Đội ngũ nhỏ này là một đội gánh xiếc thú, lấy việc biểu diễn ngệ thuật làm việc chính, bầu gánh chính là vị đại sư ảo thuật mà lúc đầu ở “Thừa Tự Đường” từ Trường An được mời vào Lạc Dương
Lúc đầu, Dương Phàm còn muốn mời ông ta ra mặt để vạch trần ba kẻ giả thần giả thánh mánh khoé bịp người là lão ni Hà Nội, Thập Phương đạo nhân và người Hồ Ma Lặc, không nghĩ là một mồi lửa của Tiết Hoài Nghĩa khiến cho Võ Tắc Thiên tức giận vô cùng, bởi vậy sự giận giữ lan sang bản thân lão ni Hà Nội từng ba hoa biết cả trong quá khứ và tương lai, đã hạ thủ với cả ba kẻ giả thần giả thánh kia.
Đến lúc này thì không cần Dương Phàm ra tay nữa, Khương công tử dựa vào mấy cái danh nghĩa thần thánh để mở ra một cửa hàng lớn kinh doanh, bởi vì sự suy sụp của ba kẻ giả thần giả thánh đã bị triều đình tịch thu. Khương công tử lại trở nên suy sụp ở Bắc thượng, bị Dương Phàm giết chết ở Hổ Lao quan, vị đại sư ảo thuật này không thể dùng được nữa.
Sau đó Dương Phàm đã trả cho y một khoản tiền bồi thường, không có dàng buộc gì với hành động của y nữa. Y dùng khoản tiền này thuê một số người và một số đồ đệ làm xiếc ở Lạc Dương. trong lúc có các kỹ gia dịu dàng ở ba phía bắc, tây, nam của thành. tiết mục biểu diễn của bọn họ rất được quan tâm.
Song, bọn hắn đã chờ đợi được một năm ở thành Lạc Dương rồi, sự đổi mới các tiết mục không thể nhanh như thế, bởi vì không có những tiết mục mới nên việc làm ăn cũng dần dần kém đi, bọn họ đang tính đổi sang một nơi khác làm ăn. Dương Phàm muốn tìm một số nơi dễ thấy cho bọn họ đi tiếp Phòng Châu, liền nghĩ đến bọn họ.
Hai bên như đã hiểu ý nhau, nghe nói chỉ cần có Dương Phàm dẫn những người này đi cùng, hơn nữa là đi Phòng Châu thì dọc đường toàn bộ việc ăn, mặc, dừng chân đều do Dương Phàm bao hết. Ngoài ra, hắn phải trả một khoản tiền, vị bầu chủ kia cũng không hỏi hắn là những người này rốt cuộc có căn nguyên gì, vui vẻ mà trả lời ngay, thế là những người của Dương Phàm đã trở thành thành viên của đoàn ảo thuật.
Đoạn đường tiếp tục này sẽ đi qua Nam Dương, Đăng Châu, Hợp Thành. Đội ngũ đông đảo như thế, khi đi qua những thành trì đó, nếu như ngay cả một lần biểu diễn cũng không có, thì coi như là người khác đã không phát hiện ra, thì “Thừa Tự Đường” cũng sẽ giật mình phát hiện thấy tông chủ đã "Trốn nhà" chắc chắn đã phát hiện dị thường của bọn hắn, thế là Dương Phàm chỉ có thể bất đắc dĩ mà cho phép lão bầu gánh này biểu diễn một phen ở tòa thành đi qua này.
Khi Dương Phàm đi, đã giao cho Tiểu Man bức thư mật mới viết, Dương Phàm còn dặn nàng phải đợi khi chạng vạng mới gửi đi, đợi cho mặt trời chiều đã ngả về tây, tiểu Man mới đem thư giao cho “Thừa Tự Đường” phái người phụ trách bảo vệ ở phủ Dương, người đó xem xong thư mật lập tức phái người đến trước cửa cung báo tin cho Nhâm Uy.
Nhâm Uy mang theo vài tên thị vệ đang chờ mỏi mắt ở trước cung thành, hoàn toàn không biết Dương Phàm đang nghênh ngang rời đi trước mặt y từ lâu rồi, đến Dương phủ chuyển lời nhắn thì Nhâm Uy mới biết được Tông chủ đã thả bồ câu rồi.
Nhâm Uy trở lại phủ Dương xem xong thư tín của Dương Phàm để lại, cũng là không còn cách nào khác, chỉ được mang theo tin đi tiếp báo cáo với người của “Thừa Tự Đường”. Đến khi bên đó có phản ứng, Dương Phàm đã dần dần biến mất bên ngoài thành Lạc Dương.
*****
Đoàn người Dương Phàm dãi gió dầm sương đuổi tới Phòng Châu, ông chủ gánh xiếc rất có kinh nghiệm đã thuê được một cái nhà có sân, chuẩn bị ngày hôm sau lại diễn xiếc trên phố. Nhà bọn họ thuê là của một người sa cơ thất thế. Nhà cửa không nhỏ, phòng xá cũng nhiều, chỉ có điều lâu năm không tu sửa nên dột nát quá có những phòng còn thiếu ngói nên có khe hở. nếu đến lúc trời mưa, bên ngoài sẽ dột nhiều, bên trong thì dột nhỏ.
Tuy nhiên chỗ như thế thì tiền thuê thường rất rẻ, bọn họ nhiều người như vậy, nếu như ở quán trọ, cho dù là nhà trọ rẻ nhất thì chi tiêu mỗi ngày cũng không nhỏ, như vậy thì không phuc hợp với thân phận của bọn họ rồi.
Sau khi Dương Phàm dàn xếp xong liền cùng Cổ Trúc Đình đi ra, bọn họ biết nơi giam lỏng Lư Lăng Vương. Nhưng đó chỉ là một cái tên trên giấy, không hề có ấn tượng cụ thể gì, hiện giờ trong chỗ này bọn họ cần phải kể lại tỉ mỉ từng tí một, cũng cần phải hiểu biết một chút về tình hình trông coi của Lư Lăng Vương.
Võ Tắc Thiên không tín nhiệm đối với con trai và sự phóng túng của cả họ đối với Võ thị, khiến bà hiện tại hơi mua dây buộc mình.
Vây cánh và tai mắt của gia tộc Võ thị đều đầy dẫy ở khắp nơi, nhất là trong quân đội thị tộc nhân Võ thị càng nhiều, hễ là có chuyện nhỏ gì cũng hoàn toàn không thể dấu được bọn họ, như lúc này đây Dương Phàm điều một số người đi một cách đột ngột cũng không dấu được bọn họ.
Chỉ là bởi vì tình hình làm được rất bí ẩn, người của Bách Kỵ được điều đi lại nhanh chóng lạ thường, nhất thời bọn họ không thể lần mò ra đầu mối, không biết những người này rốt cuộc đã được nữ vương phái đi đâu, muốn điều tra rõ rang thì phải tốn rất nhiều thời gian.
Mặt khác, chính nơi canh gác người ngựa này đang giam lỏng Lư Lăng Vương, đội người ngựa này đương nhiên cũng là người của gia tộc Võ thị khi trước, càng dùng người như vậy, Võ Tắc Thiên mới càng thấy yên tâm, nhưng bây giờ khác bởi vì một nguyên nhân, đã tạo ra một chướng ngại rất lớn cho hành động của Dương Phàm.
Hắn không thể nghênh ngang mà tiến đến chỗ ở của Lư Lăng Vương đọc thánh chỉ, sau đó gấp rút mời Lư Lăng Vương Lý Hiển trở về Lạc Dương. Nếu hắn có thánh chỉ trong tay, những thủ quân này tất nhiên không dám tạo phản cũng không dám ngăn cản, nhưng bọn họ nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để thông báo cho gia tộc Võ gia biết.
Cho dù là Võ Tam Tư hay là Võ Thừa Tự, chỉ cần là bất kì một ai thuộc gia tộc họ Võ biết được cái tin này, thì đoàn người Dương Phàm đều đều mơ tưởng đến bình yên mà trở về Lạc Dương, trừ khi hắn mang theo một đội đại quân hộ vệ nhưng nếu mang theo một đội quân thì ai có thể bảo đảm được rằng mỗi một sĩ binh, mỗi một viên tướng trong đội quân này đều đáng tin cậy chứ?
Theo ghi chép của trong cung thì nơi Lư Lăng Vương Lý Hiển bị giam lỏng là huyện Trúc Sơn, mà bốn huyện dưới Phòng Châu vốn có huyện Trúc Sơn, nhưng giữa năm Trinh Quan đã dời đến huyện Phòng Lăng, đoàn ảo thuật đến giờ phút này đang ở Phòng Lăng thuộc trị sở Phòng Châu, hắn vẫn phải tiến đến Trúc Sơn mới được. Cũng may, hai huyện cách nhau không xa lắm, hắn chia tay những người nghệ nhân giang hồ này, khả năng bị người phát hiện rất ít.
Dương Phàm và Cổ Trúc Đình đi ra ngoài dạo một vòng, tìm dân bản xứ và đã hỏi thăm tỉ mỉ tình hình của Trúc Sơn và đi tới đường nhỏ, liền vội vàng trở về, chuẩn bị sắp xếp người của mình xé nhỏ lực lượng tiếp tục đi vào thành, chia nhau tiến đến huyện Trúc Sơn, mọi người tập trung ở đó rồi lien kết hành động cùng Lư Lăng Vương.
Không ngờ khi hai người vừa mới về đến cái ngõ nhỏ của nơi thuê ở kia, liền thấy người đông tấp nập phía trước, rất nhiều người vây xem náo nhiệt. Dương Phàm không biết chuyện gì đang xảy ra, vội vã bước nhanh chân hơn, rẽ đám người vào xem, vừa thấy không khỏi thầm kêu khổ một tiếng.
Chỉ thấy năm người Trương Khê Đồng, Việt Tử Khuynh, Trương Kỳ, Điền Ngạn, Ngụy Dũng đang tay không mà bị mười mấy tên công nhân trong tay xích sắt đao bên eo vây quanh ở giữa, bắt bớ bọn họ, có lẽ là bởi vì trước đây bọn họ đã chịu lệnh nghiêm của Dương Phàm, Dương Phàm thấy bọn họ nóng lòng muốn thử đấy, nhưng cuối cùng lại không có phản kháng.
Dương Phàm cảm thấy không ổn, khẩn trương đúng thẳng người mà ra, nói về phía bọn công sai cậy quyền ấp lễ kia: - Các vị công gia, có việc gì xin nói rõ, không biết những huynh đệ này của ta đã gây ra chuyện gì?
Khi đang nói chuyện hắn mới phát hiện có mấy người đang nằm trên mặt đất, nhìn cách ăn mặc đó gần giống như người trong phường, bọn họ giãy dụa, rên rỉ không ngừng trên mặt đất, vừa nãy Dương Phàm bị người sở ngăn, tầm mắt bị ảnh hưởng vì vậy chưa nhìn thấy bọ họ.
Một người trang phục là Ban trưởng quay đầu lại, hỏi một cách lạnh lung: - Bọn họ là huynh đệ của ngươi?
Dương Phàm liền gật đầu vội vã nói: - Đúng vậy, đây là công gia…
Ban trưởng kia nhếch cái râu cá trê lên, cười nhạt mà nói: - Tốt lắm, cùng trói chúng lại!
Một tiếng “líc líc” một bộ gong cùm xiềng xích đưa lên cổ Dương Phàm, Dương Phàm ngơ ngẩn mà nói: - Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ban trưởng kia lạnh nhạt nói: - Đã xảy ra chuyện gì ư? Vào trong ngục rồi nói sau nhé!
Một tên đang ôm chân trong số mấy cái tên lưu manh đó nằm dưới đất mà rên rỉ thậm chí là rú thảm nói: - Tỷ phu, tỷ phu, chân của ta hình như đứt rồi, mau phân xử cho ta đi!
- Câm cái miệng thối của ngươi lại, gây chuyện cho ta ở khắp nơi! Tên râu cá trê hung hăng kia đã quát tên kia một câu, nói với một thuộc hạ: - Ngươi đi lấy mấy chiếc xe đến, đem mấy tên khốn kiếp kia đưa đi chữa trị trước, tất cả phí tổng đều chịu đã, ghi lên người mấy người này.
Tên cầm đầu bắt người kia trả lời một tiếng, giơ xích xua đuổi đám người chạy đến như ruồi bọ: - Tránh ra, tránh ra, giải tán hết đi, huyện Phòng Lăng làm việc, người không có phận sự về đi!
- Áp tải những người này về nha môn cho ta! Tên râu cá trê kia quát lên một tiếng, rồi chấp hai tay sau lưng, hừm một tiếng rồi rời đi.
Dương Phàm thấy Cổ Trúc Đình muốn có hành động gì, vội vàng ngăn nàng lại bằng ánh mắt.
Ở địa phương nhỏ bé không được có ai gây án mạng lớn, đánh công sai, chuyện này cũng đủ để trở thành sự kiện lớn gây chấn động trong làng xã, nếu hôm nay bọn họ xếp chồng những công sai này ở đây, lập tức trở thành người nổi tiếng của địa phương, sợ là sẽ không thể đi tiếp được nữa.
- Chuyện gì đã xảy ra?” Dương Phàm lại hỏi mấy người Bách Kị gây ra chuyện kia, trong mấy người Ngụy Dũng là lớn tuổi nhất, chính Dương Phàm hỏi hắn đấy, Ngụy Dũng còn chưa trả lời, một người lính giơ yêu đao lên quát: - Câm miệng, không được nói chuyện, về nha môn nói tiếp!
Dương Phàm bất đắc dĩ, đành phải buồn buồn mà nhịn miệng, để cho những tên lính này áp tải về nha huyện
Trong những người bọn họ, không cần nói Dương Phàm và Ngụy Dũng là viên quan kinh thành, cho dù là một thị vệ Bách Kỵ bình thường, một Mai Hoa nội vệ bình thường, cũng có thể dọa được những tên quan lính ở địa phương nhỏ này đến đái ra quần, nhưng bởi trên người bọn họ đang có sự việc cần giải quyết, không thể dễ dàng bại lộ thân phận.
Không thể bại lộ thận phận ở nơi khác, ở Phòng Châu thì càng không thể rồi, người trong Bách Kỵ bí mật xuất hiện ở Phòng Châu là ý như thế nào? Nơi này lại giam giữ một vị hoàng tử nữa, hai việc chắc có liên hệ, e rằng chân tướng sự việc sẽ bị người thông minh phát hiện ra ngay. Dương Phàm đành phải tính toán kỹ lưỡng, đợi cho mọi việc rõ ràng ngọn nguồn rồi mới tính tiếp.
Đoàn người bọn họ bị áp giải đến phía sau của nha môn huyện Lăng Phòng, cũng không mời Huyện thái gia thăng đường thẩm vấn, liền bị đưa thẳng đến đại lao, đại lao của huyện không lớn, tất cả chỉ có bốn phòng giam, phạm nhân cũng không nhiều, trong phòng giam ở phía trong nhất đang giam hai người tóc tai bù xù, hình dáng tiều tụy của một lão năm mươi tuổi.
Sáu người Dương Phàm cùng bị nhét vào một phòng giam, tên cai ngục khóa trặt cửa phòng giam rồi nghênh ngang rời đi.
Dương Phàm lúc này mới chút cơn bực tức, đưa ánh mắt nhìn mọi người, lạnh lung mà hỏi: - Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?