Say Mộng Giang Sơn

Chương 776: Điềm lành ngự miễn



Bóng đêm thâm trầm, tiếng gõ mõ của phu canh trong buổi đêm dần dần đi xa, trong đại viện vốn yên tĩnh lại chợt xôn xao.

Trăng lưỡi liềm như câu, tuy không phải là thời cơ tốt nhất để giết người, nhưng đối với nhóm “đạo tặc” thân thủ cao mình mà nói đã đủ rồi.

Cao Oánh dùng khăn che mặt, tay phất về trước, khẽ quát:
- Xuất phát!

Sau khi đám người Dương Phàm bị bắt vào đại lao, Cổ Trúc Đình tâm tư kín đáo lập tức trở về đại viện mà bọn họ thuê ở, để người của Dương Phàm nhanh chóng ẩn nấp, tránh cho người ta phát hiện trạch viện này và người bị bắt có liên quan, lập tức cùng Cao Oánh, Lan Ích Thanh cùng người hiểu rõ việc này thương lượng đối sách.

Chủ ý lộ ra thân phận kêu huyện Phòng Lăng thả người rất nhanh đã bị các nàng bác bỏ, nhưng trừ cái đó ra, nàng cũng không có biện pháp tốt tốt nào, thương lượng đi thương lượng lại, cuối cùng mọi người nhất trí quyết định: Cướp ngục!

Tuy rằng làm như vậy vẫn sẽ gây nên chấn động, nhưng lúc này cũng bất chấp nhiều, bọn họ trước tiên chuẩn bị kỹ càng, trước khi đóng cổng thành, đã gọi người mang ngựa của bọn họ ra khỏi thành, ở bên ngoài thành sáu dặm cất giấu ở trong một khu rừng rậm, chỉ chờ bọn họ cướp ngục xong là đi ngay. Thành Phòng Lăng tường thành thấp bé, đối với bọn họ mà nói đương nhiên không là vấn đề.

Cao Oánh mang khăn che mặt, tay cầm lưỡi dao sắc bén, suất lĩnh một đám “hổ cái” đi trước nhất, những Bách Kỵ khác dưới sự chỉ huy của Hoàng Húc Sưởng, Hứa Lương phụ trách cản ở phía sau, bọn họ vừa mới vọt tới tiền viện của tòa nhà lớn cũ nát kia liền bị đoàn người chặn đường đi, một người trong đó tức giận nói.
- Các ngươi ăn mặc như vậy, là định đi cướp ai thế?

Nghe được thanh âm quen thuộc, Cao Oánh ngẩn ra, mượn ánh trăng mờ mờ bước về trước vài bước nhìn kỹ, không khỏi thất thanh kêu lên:
- Dương Giáo Úy! Ngươi đã được thả ra rồi ư?

-...

Ngày hôm đó vầng thái dương vừa nhô lên tỏa ra ánh bình minh diễm lệ, nhuộm đỏ toàn bộ phía chân trời, hơn hai mươi kỵ khoái mã đang lao trên đường mòn giữa núi đi về hướng huyện Trúc Sơn.

Trên cỏ dại xanh biếc lấp lánh từng giọt sương trong suốt, bởi vì vó ngựa đá động mặt đất chấn động, từng giọt sương trong suốt kia hoặc là bị vẩy ra ngoài, hoặc chậm rãi ngã nhào, bắn tung tóe vào bụi cỏ.

Đám người Dương Phàm suốt đêm khởi hành ra khỏi thành, lúc bình minh đã chạy gần nửa lộ trình, sắp đuổi tới huyện Trúc Sơn rồi.

Nhà giam huyện Phòng Lăng, lao môn mở ra, một thủ trưởng già nua kéo thùng cơm, uể oải đi tới.

Lão đập đập thùng cơm định quát một tiếng “ăn cơm”, bỗng nhiên thấy tình hình trong lao, không khỏi có chút sững sờ.

Phòng giam của bọn họ không lớn, tổng cộng có mấy phòng, cách hàng rào có thể nhìn thấy rõ tình hình bên trong, buổi tối hôm qua trong gian phòng này còn giam giữ sáu người chật ních, nhưng sao lúc này lại trống trơn thế này?

Người ở bên trong phòng giam đó khi thấy có người tiến vào, lập tức hét to:
- Lao đầu nhi, gặp chuyện không may rồi, gặp chuyện không may rồi!

Lão thủ trưởng già nua khẩn trương buông thùng cơm, chạy tới hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì? Những tù nhân bên đó đâu hết rồi?

Hai phạm nhân vung tay múa chân, nước miếng bay tứ tung kể lại cho lão một lượt, lão ngục tốt kia nghe xong không khỏi quá sợ hãi, lập tức lao như bay ra ngoài, chạy đến báo cáo với đội trưởng nhà lao.

Không đến nửa canh giờ, Huyện lệnh, Huyện thừa, chủ bộ, huyện úy, Ban trưởng, Đội trưởng nhà lao đều lũ lượt kéo đến, Huyện Lệnh Hà Hải Kiểu thấy nhà lao ánh sáng mờ mờ, sai vài cai ngục đốt đuốc lên, thăm dò phòng giam đã giam giữ sáu người tỉ mỉ nửa ngày.

Trên mặt đất có hai dấu chân rất to, dài đến năm thước, dầy ba tấc.

Gót chân, bàn chân, mũi chân...rõ ràng là có thể phân biệt, giống như có một cự nhân sống ở nơi này.

Hà Huyện lệnh ngồi chồm hổm trên mặt đất, tỉ mỉ nhìn hồi lâu, đứng dậy nói với hai phạm nhân kia:
- Các ngươi kể lại tỉ mỉ, tình hình đêm qua rốt cuộc là như nào?

Hai phạm nhân đều là xuất thân bán dạo, vốn luyện được vẻ mặt, hai mảnh môi, mới vừa rồi đã luyện tập trước mặt ngục tốt kia, lúc này đây không chút nào hoảng hốt.

Vẫn là người bán dạo hay nói kia nói với Hà Huyện lệnh:
- Canh ba đêm qua, hai người chúng ta đang ngủ, chợt thấy kim quang vạn đạo, đâm thẳng hai mắt, không tự chủ được liền tỉnh lại. Trợn mắt vừa thấy, chỉ thấy một thần nhân kim giáp thắt lưng rộng mười vây, cầm trong tay kim xử, cả người tỏa ánh sáng.

Đúng, là kim giáp thần nhân! Đúng, kim giáp thần nhân đứng ở vị trí kia, sáu tù nhân bị giam trong phòng này đều phủ phục dưới đất, nhu thuận giống như con mèo. Hai huynh đệ chúng ta tín ngưỡng ngã phật, vừa thấy vị thần nhân kia chính là Vi Đà độc nhất vô nhị, khẩn trương quỳ xuống, tụng A Di Đà Phật!

Người ít nói kia vất vả lắm mới chen vào được một câu:
- Thần nhân kia không hề mở miệng, nhưng lại giống như có chuông hồng vang lên ở trong lòng chúng ta, thần nhân kia nói, chúng ta tuy rằng phạm tội, nhưng thành kính hướng phật, có tâm tỉnh ngộ, ngã phật đều nhìn thấy, cố ý phái thần tới làm phép!

- Hả?

Hà Hải Kiều mở to hai mắt, như là không thể tin. Trong thiên hạ đến tột cùng có điềm lành hay không, y không biết, tuy nhiên một người hiến điềm lành là được lợi, y biết rõ mình lúc trước điềm lành mà mình hiến là giả đấy.

Y hàng năm canh giữ ở Ôn Tuyền Thang Giám, trong lúc vô tình phát hiện quả thực những vật được mặt trời chiếu vào sẽ có màu sắc khác với những vật bị ánh sáng che khuất.

Khi đó vừa lúc thiên hạ các nơi tranh giành hiến điềm lành, y liền động tâm suy nghĩ, dùng giấy đen cắt hai chữ “Vạn Tuế” dán lên kim đào, đợi kim đào chín, bóc khuôn giấy đi, quả nhiên là hiện lên hai chữ kia.

Chỉ bằng thủ đoạn này, y mới có thể được đưa ra ngoài bổ nhiệm làm Huyện lệnh, hôm nay nghe hai phạm nhân này nói đến lưỡi nở hoa sen, trong lòng y đương nhiên là không tin lắm đối với loại thần tích này.

Hà Hải Kiều truy hỏi:
- Sáu người kia đâu?

Phạm nhân dựa vào lời chỉ dạy của Dương Phàm, nói:
- Sáu phạm nhân kia tận mắt chứng nhận thần tích, đã được Phật tổ cảm hóa, nguyện ý theo Vi Đà đại thần tu hành, cho nên được thần nhân mang đi.

Khóe miệng Hà Hải Kiểu co giật hai cái, lại hỏi:
- Vậy vì sao các ngươi lại từ bỏ cơ hội tốt như thế?

Phạm nhân thở dài nói:
- Hai người chúng ta có phụ có mẫu, có vợ có con, trần duyên chưa xong, thần nhân nói, không lâu nữa chúng ta sẽ được phóng thích, nếu chúng ta thành tâm hướng phật, chỉ cần về nhà hết lòng hiếu đạo với cha mẹ, có trách nhiệm với thê tử, tương lai một ngày nào đó sẽ được chính quả đấy.

Ánh mắt Hà Hải Kiểu lạnh lùng, điềm nhiên nói:
- Thật sao? Các ngươi nếu nói dối, là bị tru di diệt cửu tộc đấy!

Hai người lập tức thề thốt đảm bảo, Hà Hải Kiểu nhéo cằm ngẫm nghĩ một chút, xoay người trở lại bên dấu chân người khổng lồ kia, ngồi chồm hổm xuống, lại lần nữa quan sát, lại ngẩng lên cửa sổ mái nhà phía trên nhà tù, một chút biến hóa kỳ lạ đột nhiên xẹt qua đáy mắt y.

Chủ bộ Thư Trần thấy y đứng lên, vội tiến đến ở trước mặt y, thấp giọng nói:
- Minh phủ, hạ quan cảm thấy chuyện này...

Hà Hải Kiểu khoát tay, ngăn lại, dùng ngữ điệu đều nhịp nói:
- Không hề nghi ngờ, đây là một điềm lành! Đây là bởi vì Thánh Thiên tử ta thi hành nền chính trị nhân từ, cho nên trời mới đánh xuống điềm lành! Điềm lành này lại xuất hiện ở huyện Phòng Lăng ta, là vì địa phương huyện Phòng Lăng do ta cai quản phương thanh chánh liêm minh, việc này cần báo Thánh Thiên tử!

- Dạ dạ dạ!
Thư chủ bộ biết điều lui qua một bên.

Hà Hải Kiểu quay đầu nhìn về phía hai phạm nhân, lại nói:
- Thánh Thiên tử từng hạ một đạo chỉ dụ, các nơi nếu có điềm lành, quan phủ các nơi đó không được có bất cứ lý do gì ngăn trở hoặc giấu diếm, cần phải lập tức đưa người phát hiện điềm lành đến kinh thành, để triều đình tiến hành phân biệt thật giả, quan viên phát hiện điềm lành phải phái người hộ tống, trên đường đi nhà trọ, ăn uống phải đãi ngộ người phát hiện điềm lành như quan ngũ phẩm.

Hà Hải Kiểu nói không giả, đích xác Võ Tắc Thiên từng hạ một đạo thánh chỉ như vậy, tuy rằng sau đó bà đã đăng cơ, đã có chút phiền chán đối với việc thường xuyên báo điềm lành rồi, nhưng đạo ý chỉ này lại không hề hủy bỏ.

Hà Hải Kiểu nói tới đây, hơi dừng lại, tiếp tục nhấn mạnh:
- Ha hả, chỉ cần hai người các ngươi nói là thật, vậy thì các ngươi có phúc rồi...

Hai kẻ bán dạo vội vàng lại một lần nữa thề thốt, đảm bảo những lời bọn họ nói là sự thật. Hà Hải Kiểu hài lòng gật gật đầu, quay đầu phân phó nói:
- Phong đại lao lại, chờ trong kinh phái người tới thăm dò. Hai người phát hiện điềm lành này trước tiên đưa vào nhà trọ chiêu đãi, bản quan sẽ mau chóng an bài người đưa họ vào kinh thành!

Huyện lệnh đại nhân nói như vậy, chúng quan viên tự nhiên không ai dám không cảm thấy nên nói cái gì, lập tức vâng vâng đồng ý.

Hà Hải Kiểu rời khỏi nhà giam, về hậu trạch huyện nha, lập tức phái người gọi cậu và Ban trưởng Lâm Nhị đến, thì thầm căn dặn:
- Tìm vài thợ thủ công kín miệng xây mấy tầng gạch ở lỗ thông khí phía trên, cho nhỏ một chút, bằng không đợi người trong kinh tới, phát hiện đại lao chúng ta xây dựng không hợp với quy củ, khó tránh khỏi bị răn dạy quở trách.

Lâm ban trưởng hiểu ý, vội vàng đáp ứng, đi an bài.

*****

Lúc Dương Phàm ở trong huyện Phòng Lăng dò hỏi, đại khái đã hiểu rõ rất nhiều về huyện Trúc Sơn.

Huyện Trúc Sơn cách huyện Phòng Lăng hơn một trăm bốn mươi dặm, nguyên nhân Hoàng Trúc Lĩnh có danh tiếng, Hoàng Trúc Lĩnh lại ở phía bắc huyện Hoàng Trúc, trên núi trúc đều màu vàng, cho nên có tên gọi là vậy. Lư Lăng Vương Lý Hiển ngụ ở trên Hoàng Trúc Lĩnh, chung quanh Trúc Lĩnh bị liệt là cấm địa, dân chúng tầm thường và hộ săn bắn tiều phu đều không cho đặt chân ở núi này, ở đó đều là nơi ở của quân hộ.

Bởi vì trông giữ Lư Lăng Vương lâu dài, những quân hộ này đều đón vợ con đến ở, những quân hộ này hưởng lương định cư ở đây đã có mười lăm mười sáu năm, xem như bám rễ ở nơi này rồi.

Dưới Hoàng Trúc Lĩnh trong vòng hơn mười dặm, có một trấn Hoàng Trúc, Dương Phàm quyết định trước tiên dừng lại ở trấn Hoàng Trúc, tiến thêm một bước tìm hiểu, bắt được liên lạc với Lư Lăng Vương đang bị vây khốn trên núi, sau đó mới quyết định sách lược hành động.

Nhưng, thời đại này nhân khẩu lưu động không lớn, hiện giờ không cần mượn gánh xiếc thú yểm hộ, cho dù là bọn họ hơn mười người đàn ông tráng kiện đột nhiên xuất hiện ở trấn này, cũng sẽ khiến cho nhiều người chú ý, hơn nữa còn có rất nhiều nữ tử trẻ tuổi, vì vậy Dương Phàm quyết định bọn họ phân công nhau hành động, tự vào chung quanh thôn trấn Hoàng Trúc.

Thời đại này tin tức không nhanh, những người này phân chia đóng giả thành vợ chồng hoặc huynh muội chia nhau đi vào trong thôn, tin tức không thể kịp thời tập hợp đến trong trấn hoặc là gây sự chú ý cho tướng lĩnh đóng quân trên núi, đợi trên trấn hoặc là tướng phòng giữ trên núi phát hiện điểm đáng ngờ, chỉ sợ bọn họ đã tiếp được Lư Lăng Vương rời đi rồi.

Bởi vậy, lúc Dương Phàm đến trấn Hoàng Trúc, liền hẹn mọi người phương thức liên lạc và địa điểm liên lạc, sau đó để bọn họ phân chia các hướng khác nhau để đi, đi thẳng đến thôn chung quanh trấn Hoàng Trúc, còn hắn và Cổ Trúc Đình thì trực tiếp đi vào trấn Hoàng Trúc ở dưới Hoàng Trúc Lĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.