Lão Hà Khẩu là một trấn nhỏ nằm giữa Đặng Châu và Cốc Thành. Phía tây trấn hơn mười dặm có một cây cầu gỗ, cầu gỗ gác ngang sông, dài hơn mười trượng. Thời điểm ít nước, nước sông chủ yếu tập trung ở trong sông xung quanh rộng ước chừng ba trượng, khi lũ định kỳ thì sẽ tràn ngập toàn bộ lòng sông.
Bởi vì bùn cát khá nhiều, cho nên nước sông khá vẩn đục, tuy rằng gần hai bờ sông nước không sâu, nhưng nước sông đục ngầu nhìn không thấy đáy, nhìn dòng nước trùng trùng điệp điệp nhưng thật ra sông có khí thế lớn, thật ra năm ngoái sông lớn kia đã sớm sửa lại lòng sông.
Hai bên cầu gỗ thường có người trong trấn tới chỗ này buôn bán, bán nước, bán trái cây, từ khách vãng lai kiếm chút đỉnh tiền dùng cho chi phí trong nhà. Trương Hướng và Vinh Thụ chính là dân trên thị trấn, thường thừa dịp nông nhàn đến đầu cầu để làm ăn chút ít.
Trương Hướng thường vác hai cái giỏ lớn, chuyên bán táo, cây hạch đào và quả vỏ cứng ít nước. Vinh Thụ thì bán nước, lấy nước ở giếng nấu chín, rồi rót bán cho khách giải khát ở bến sông, giải khát bằng thảo dược nóng, thỉnh thoảng còn bán sữa dê nhà mình khi dê mẹ sinh con, một ngày như vậy, đối với gia đình họ mà nói, cũng là thu vào một khoản khả quan. . .
Hôm nay khi mặt trời lên được ba sào, Trương Hướng và Vinh Thụ hai người cùng phối hợp, vừa nói vừa cười đi tới đầu cầu, chợt phát hiện đầu cầu đã có rất nhiều người đang làm ăn, hai người không khỏi ngẩn ra, đầu cầu kia trừ bọn họ ra không có mấy ai làm ăn, huống chi những người này một người cũng không quen.
Trong lòng hai người lấy làm lạ, kế bên này cũng là trấn Lão Hà Khẩu, không thể có người ngoài đi hơn mười dặm thậm chí trên trăm dăm đến đây mua bán nhỏ, hơn nữa người đi đường qua lại có hạn, đầu cầu buôn bán bình thường cũng tầm hai ba người mà thôi, đột ngột xuất hiện những người này là làm cái gì?
Mắt thấy người làm ăn kia đều là những đại hán cực kỳ khỏe mạnh, hai người không khỏi có chút sợ, chần chờ không dám tiến lên, lúc này có một ba mươi tuổi đi cùng người vợ, một tay cầm rổ. Một tay nắm tiểu cô nương đi tới, vừa đi còn một bên chửi mắng.
Thôn phụ mắng chửi người mới không chú ý, những lời nói khó nghe ác độc đều cho ra miệng, cũng không thèm để ý trong tay đang dẫn nghe thấy. Trương Hướng và Vinh Thụ vừa thấy, nhận ra chính là Lưu gia đại tẩu thường ở đầu cầu bán trứng gà, vội vàng bước ra đón, Vinh Thụ kêu: - Lưu gia đại tẩu, người ở đầu cầu kia là chuyện gì xảy ra vậy?
Trương Hướng lớn tuổi hơn một ít, nói: - Đúng vậy a, Lưu gia đấy. Bà sao mà dọn hàng về sớm quá vậy hả?
Lưu đại tẩu vừa thấy người quen, vội chào rồi kể khổ: - Trương thúc, Vinh Thụ huynh đệ, các ngươi đã tới rồi à. Đầu cầu những người này cũng không biết đều ở đâu đến, đột nhiên như ong vỡ tổ địa chạy đến đây làm ăn, còn xua đuổi chúng tôi. Không cho chúng ta bày hàng ra bán, ngươi nói chuyện này kỳ lạ hay không?
Trương Hướng vừa nghe. Cả giận nói: - Phản rồi bọn họ. Người ở đâu tới, dám lớn lối trước mặt người Lão Hà Khẩu vậy hả?
Lưu đại tẩu nói: - Có Trời mới biết! Nghe giọng nói, cũng đều là người xứ khác, đồ bán gì đó cũng là kỳ lạ cổ quái, cái gì là miếng giày lót, dưa và trái cây rau quả đều có, rõ ràng còn có bán gà sống nữa đấy. Làm gì có chổ nào làm ăn như vậy chứ.
Vinh Thụ vừa nghe là người xứ khác, càng can đảm hơn, cả giận nói: - Đi! Chúng ta trở về, đi gọi người trong trấn đến. Con mẹ nó, người xứ khác còn ức hiếp trên đầu người địa phương rồi.
- Đừng, Vinh Thụ huynh đệ!
Lưu đại tẩu nắm hắn lại, hạ giọng, thần thần bí bí mà nói: - Ta xem chừng, là xảy ra đại sự rồi.
Trương Hướng hai người ngẩn ra, vội vàng hỏi: - Nói sao thế?
Lưu đại tẩu nói: - Ta không cẩn thận nhìn lén được bọn họ còn mang theo binh khí, bọn họ có đao đó! Nhìn cũng không rõ nội tình. Tuy nhiên bọn họ khi đuổi ta đi có nói, đầu cầu kia bọn họ chiếm một ngày, ngày mai sẽ đi. Theo ta thấy, chúng ta hôm nay hãy thu dọn đi thôi, có chuyện gì ngày mai nói sau.
Vinh Thụ vừa nghe đại hán đó làm ăn còn mang theo binh khí, không khỏi hoảng sợ. Trương Hướng tuổi tác lớn, kiến thức dù sao cũng nhiều, vừa nghe liền cảm thấy kỳ hoặc, khẩn trương nói: - Lưu gia nói có lý, ta xem những người này không giống làm ăn đâu, sợ là có chuyện gì rồi, chúng ta đi nhanh lên, cũng đừng rước họa vào thân.
Ba người buôn bán nhỏ một bên nói, một bên bước nhanh hơn, vội vàng đi về phía thị trấn.
********
Hơn hai mươi thị vệ vây quanh xe ngựa của Lư Lăng Vương chạy tới đầu cầu. Từ khi Lư Lăng Vương bị nôn mửa trong xe, sau khi bắt buộc dừng lại nghỉ ngơi và chỉnh đốn cả buổi, Dương Phàm không thể không giảm tốc độ đi, cũng may cho tới giờ còn chưa thấy có truy binh, Dương Phàm chỉ có thể tự an ủi, cho rằng quân Hoàng Trúc Lĩnh coi giữ còn chưa có phát hiện Lư Lăng Vương mất tích.
- Vừa rồi ở đầu cầu bán đồ trang sức đẹp quá! Từ nhỏ Lý Khỏa Nhi bị khốn tại thâm sơn từ cửa sổ nhô đầu ra, nhìn ở đầu cầu, tuy nói là đường đường là khuê nữ hoàng thất, nhưng nàng chưa từng thấy qua cái gì ra dáng trang sức, những đồ trang sức kia làm khá thô, nhưng màu sắc rực rỡ nàng rất thích.
- Đồ trang sức?
Dương Phàm đang thúc ngựa đi nghe nói xong trong lòng máy động mạnh. Khi hắn giục ngựa đi trước chỉ muốn đi nhanh lên qua cầu, đúng là không chú ý đầu cầu này bán đồ vật gì. Lúc này vừa nghe bán gì đó còn có đồ trang sức, Dương Phàm lập tức đề cao cảnh giác.
Dọc đường đến đây, thôn trấn gần nhất cách xa nơi này cũng có vài chục dặm, thời đại này rất nhiều người cả đời cũng không rời khỏi thôn phạm vi mười dặm, ít người đi xa tha hương, trong đó nữ nhân càng ít hơn, ở đầu cầu này bày quầy bán hàng bán trang sức? Làm gì có kiểu làm ăn như vậy chứ?
Dương Phàm lập tức ghìm cương ngựa, lớn tiếng quát: - Dừng lại!
Dương Phàm hét lớn một tiếng, mấy con ngựa ở phía trước lập tức ghìm chặt dây cương, đều quay đầu nhìn lại, Dương Phàm quát: - Không bình thường, lui về mau!
Những người khác không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nghe Dương Phàm thận trọng nói, vội vàng thúc ngựa trở về, chỉ có Lư Lăng Vương ngồi là xe ngựa, nếu muốn quay ngược lui về cũng không phải dễ dàng.
Gần như cùng lúc đó, đầu cầu này "Người làm ăn" thấy bọn họ dừng lại lui về phía sau, liền biết hành tung đã bại lộ, lập tức rút binh khí ở dưới giỏ và quầy hàng ra, bọn kỵ sĩ gần đó cũng thình lình đã bắt đầu tập kích.
Cổ Trúc Đình lúc này đi ở đội quân phía sau cùng, cùng Cao Oánh, Lan Ích Thanh ở chung một chỗ, ba người vừa mới giục ngựa đi lên đầu cầu, đúng lúc bị mấy tên thích khách này dùng binh khí vây ở giữa, ba người Cổ Trúc Đình phản ứng cực nhanh, lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, giống như tam con hổ cái, và chém giết vào những ánh đao kiếm khốc liệt của những tên thích khách này.
Bọn thích khách đáng lẽ ở giữa cầu động tay chân, hai người núp dưới cầu, chỉ chờ đội ngũ của bọn họ khi qua một nửa thì phá hư cầu, chia cắt bọn họ thành hai phần, sau đó tiến hành đánh lén. Không ngờ bọn họ đột nhiên dừng lại lui về phía sau, núp ở dưới cầu hai không có người tác dụng, đành phải ngậm lấy đao từ dưới cầu xoay người đi lên, vung đao chém mãnh liệt vào đùi ngựa của Bách Kỵ thị vệ.
Ở cuối bên kia cầu ngoại trừ canh giữ ở đầu cầu vài người, ở cây cối mặt sau còn mai phục một đội cung nỏ, vốn định đợi đám người Lư Lăng Vương qua cầu thì mới bất ngờ làm khó dễ, lúc này đám người Lư Lăng Vương trực tiếp động thủ một bên đầu cầu, song phương hỗn chiến cùng một chỗ, tên nỏ bọn họ cũng không thể sử dụng, đành phải rút ra binh khí xông lại phía bên này.
May là bọn chúng vốn định trước thả một nửa người qua. Cho nên cầu không phải là phá hư hoàn toàn, muốn phá hư hết còn cần người ở mặt dưới động chút tay chân, bởi vậy những người đó còn có thể đi qua, chỉ là khi bọn họ theo bờ bên kia xông lại, đoàn người Dương Phàm đã bảo hộ xe ngựa của Lư Lăng Vương thối lui đến đầu cầu rồi.
Một gia thủ của Dương Phàm liền phát hiện. Tất cả những những buôn bán này đều sử dụng vũ khí trong quân đội, phối hợp thân pháp chém giết của bọn họ cũng là tài nghệ trong quân. Tài nghệ như vậy chiến đấu trong trường hợp quy mô lớn mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất. Ở đầu cầu này kỹ thuật của họ so ra kém người giang hồ rất xa.
Hơn nữa người Bách Kỵ và nội vệ toàn là người am hiểu quyền thuật của giang hồ, bọn họ chẳng những biết cách phối hợp, càng am hiểu tác chiến thân thể, lúc đối diện đám người cuối cầu truy đuổi tới, hai thích khách dưới cầu đánh úp lên đã bị giết, thích khách bên đầu cầu này cũng đã tử thương gần nửa rồi.
Thích khách đầu cầu mặc dù đang hung hãn không sợ chết bắt đầu công kích. Nhưng thế công đã bị áp chế nghiêm trọng, dụng ý bọn chúng để ngăn chặn và tiêu diệt mục tiêu chủ yếu là ở phía sau cầu, lực lượng chủ lực mai phục ở bờ bên kia. Số người ít, tài nghệ lại kém một bậc. Lại thấy bọn họ thương vong gần nửa, những người còn lại chỉ là cố gắng kéo dài thời gian, chờ viện binh tới.
Dương Phàm xuống ngựa, cầm đao thép trong tay, đằng đằng sát khí đứng trên cầu, giọng vang như sấm, quát lớn: - Bảo vệ Lư tiên sinh lui về phía sau, nơi này giao cho ta!
Cổ Trúc Đình vừa nghe liền thét một tiếng, bỏ đối thủ ra, nhảy qua bọn chúng, giống như một con chim lớn giống vỗ cánh hướng về phía đầu cầu. Dương Phàm không đi, nàng đương nhiên cũng không có thể đi, người ngoài lấy việc hộ vệ Lư Lăng Vương là việc quan trọng nhất cần giải quyết, nhưng trong lòng nàng là Lư Lăng Vương có thể chết, Dương Phàm quyết không thể chết.
Hoàng Húc Sưởng và Hứa Lương bảo vệ xe ngựa của Lư Lăng Vương vừa đánh vừa lui, một mực lui xuống cầu đầu, lúc này mới thuận lợi chuyển qua khúc co. Lập tức những mãnh tướng Hoàng Húc Sưởng, Hứa Lương, Cao Oánh, Lan Ích Thanh và Bách Kỵ và nội vệ bảo vệ xe ngựa của Lư Lăng Vương chạy như điên, Dương Phàm và Trương Khê Đồng, Điền Ngạn, Việt Tử Khuynh và vài tên thị vệ vốn ở phía trên cầm đao dựng ở đầu cầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn Lý Khỏa Nhi căng thẳng trắng bệch, trong mắt lại có một loại hưng phấn kỳ dị, khoảnh khắc xe chuyển hướng, nàng tranh thủ thời gian nhìn thoáng qua đầu cầu, vừa lúc thấy đao trong tay Dương Phàm thuần nhất hóa thành đường sáng chói lóa mắt, gầm lên đánh về phía trước mặt kẻ địch, vừa lúc mặt đối mặt, thì phần còn lại của chân tay đã bị chặt đứt máu bay tán loạn, ánh mắt Lý Khỏa Nhi càng hưng phấn.
Lý Hiển co vào trong góc, sắc mặt tái nhợt, một bộ dạng hồn bay phách lạc, chỉ thì thào lẩm bẩm: - Đến rồi! Rốt cục cũng đến rồi! Xe chuyển hướng, lắc lư thỉnh thoảng đầu ông va vào vách, ông cũng hoàn toàn không cảm giác.
Bởi vì bọn thích khách muốn hành thích ở đầu cầu, cho nên vẫn chưa trang bị ngựa, đám người Hoàng Húc Sưởng bảo vệ Lư Lăng Vương thoát khỏi vòng vây về phía sau, càng rất thuận lợi thoát khỏi bọn họ, mỗi người trong lòng căng thẳng lúc này mới bình tĩnh lại.
Mọi người bảo vệ xe ngựa một mạch hơn mười dặm, mới dừng lại ở trên sườn núi, Lý Khỏa Nhi vén cửa sổ xe, thò đầu ra lớn tiếng nói với Hoàng Húc Sưởng : - Hoàng Lữ soái, Dương đại ca bọn họ có thể thoát ra trùng vây chứ?
Hoàng Húc Sưởng cười vang nói: - Tiểu quận chúa không cần lo lắng, trong chúng ta đây Dương Giáo Úy bản lĩnh lớn nhất, mấy con chó con mèo này là ngăn không được ông ấy đâu! Vương gia thế nào rồi?
Lúc này đang ở trên dốc cao, khắp nơi không người, bọn họ nói chuyện với nhau không cần che đậy quá mức. Lý Khỏa Nhi quay đầu lại nhìn thoáng qua, Lý Hiển cố gắng trấn tĩnh thò đầu ra ngoài, làm ra vẻ khỏe mạnh tươi cười, hướng về phía mọi người nói: - Bổn vương không việc gì, làm phiền chư vị tráng sĩ rồi!
Mọi người biết tuy rằng thuận lợi thoát ra trùng vây, nhưng hôm nay nếu bị tập kích, cũng cho thấy kế tiếp sẽ có chém giết liên tục, cho nên mặt sắc mỗi người đều rất ngưng trọng, cũng không vì thuận lợi thoát hiểm mà vui sướng thoải mái.
Hứa Lương chạy tới cạnh xe, xoay người xuống ngựa, vẻ mặt trầm trọng nói với Lư Lăng Vương: - Đợi Dương Giáo Úy trở về, chúng ta phải thương nghị thật kỹ lưỡng một chút! Hành tung Vương gia đã lộ rồi, như vậy đi xa hơn tất nhiên là từng bước từng bước kinh tâm, con đường phía trước... Không dễ đi rồi!