Sáng sớm hôm sau, đoàn người Dương Phàm chuẩn bị xuất phát, ông chủ nhà trọ đứng dựa vào cửa ngầm vui mừng vì những người không rõ lai lịch có thể làm cho Văn bổ đầu của bản huyện sợ tới mức vãi cả đái này cuối cùng cũng đi khỏi. Đoàn người Dương Phàm đã rời khỏi huyện Lỗ Sơn dưới ánh mắt vui vẻ đưa tiễn của ông chủ nhà trọ Đoàn người Dương Phàm đường hoàng hiện thân ở huyện Lỗ Sơn, vì muốn thu hút sự chú ý của bọn thích khách, mặc dù kế hoạch dụ rắn ra khỏi hang bị thất bại, tin tức vẫn bị tiết lộ, nhưng mà bọn thích khách chưa chắc kịp thời biết được tin tức mới nhất, hơn nữa thích khách không chỉ đến từ một nhà, thích khách của các môn phái khác sẽ lại càng muộn mới nhận được tin tức, cho nên bọn họ vẫn gặp phải bao vây chặn đánh như cũ. Mục đích của đoàn người Dương Phàm là muốn thu hút sự chú ý của thích khách, vì tạo thời cơ cho Lư Lăng Vương trở về kinh, cho nên chỉ cần chân tướng vẫn chưa bị thích khách của tất cả các môn phái biết, thì bọn họ vẫn có giá trị như cũ, cũng vẫn sẽ trở thành mục tiêu ám sát như cũ, bởi vậy Dương Phàm rất cẩn thận phái lính gác đi trước. Hắn muốn thu hút hỏa lực, chứ không thật sự muốn đâm đầu ngay vào vòng vây, tự mình nộp mạng. Ra khỏi thành không xa, tay lính đi trước truyền tin tức đến, có gần trăm lính canh gác ở tên đường lớn đi tới huyện Long Hưng, nhiều người mang đao như vậy, chỉ có người với ngựa căn bản không có cách nào ẩn núp, xem ra có người nào đó đã không thể nhịn được nữa, muốn chuyển thẳng từ thích khách sang cường đạo, định công khai động thủ. Đoàn người Dương Phàm lập tức chuyển sang hướng đông, rời xa đường lớn, chạy bạt mạng. Phía trước trên đường lớn chính là Lý Đại Dũng triển khai trận thế, Lý Đại Dũng đem người của Võ Thừa Tự tập trung lại, ý đồ muốn cùng Dương Phàm quyết một trận tử chiến, không nghĩ đoàn người Dương Phàm lại phòng thủ mà không chiến, trốn vào nơi hoang dã. Lý Đại Dũng nghe được tin lập tức chỉ huy quân đánh tới, bên đuổi bên chạy hai bên tới chân núi Bình Đỉnh, lại có thêm một tốp thích khách không rõ lai lịch nghe tin chạy tới gia nhập vào trận chiến. Dương Phàm vừa đánh vừa chạy, rút lui về hướng nam. Chạy thẳng một mạch tới địa phận huyện Diệp, khi hoàng hôn xuống thì chạy lên được một ngọn núi cao. Suốt quãng đường chạy trốn rất chật vật, cũng may Dương Phàm không ham chiến, Lư Lăng Vương lại là giả, vào thời khắc nguy cấp vị Lư Lăng Vương giả này bỏ xe mà cưỡi ngựa. Cho nên mới chạy thoát nhanh được, đội ngũ hộ vệ cũng không bị thương vong quá lớn. Trên núi, Lý Khỏa Nhi khập khiễng đi về phía Dương Phàm, cô ta không tinh thông cưỡi ngựa, trên đường đi được Lan Ích Thanh và các nữ hộ vệ thay nhau đưa đi, phiền cái hai đùi đều bị sưng lên. Đi lại rất vất vả, như đứa nhỏ tập tễnh tập đi. Lý Khỏa Nhi lo lắng nhìn truy binh dưới chân núi, trong lòng đầy lo âu nói: - Chúng ta bị chặn ở chỗ này rồi. Dương Phàm khẽ mỉm cười, an ủi nói: - Không sao, đằng sau là cả dãy núi, chỉ cần chúng ta trốn vào bên trong. Cho dù bọn chúng có phái tới mấy vạn quân cũng đừng mơ bắt được, ở nơi này, bọn chúng không thể bắt được chúng ta. Lý Khỏa Nhi nghe xong trong lòng tự thấy an tâm, Trương Khê Đồng nhìn chân núi thăm dò, không yên tâm nói: - Bọn chúng có khi nào tấn công lên núi? Dương Phàm thâm trầm nói: - Ta ngược lại hy vọng bọn chúng tấn công lên núi, dưới chân núi có trên dưới trăm người, nếu như chúng ta có thể thu hút bọn chúng lên đây...Ha ha… Dương Phàm vẫn chưa tuyên bố việc nội bộ xuất hiện gian tế hơn nữa đã đem hành tung thật sự của Lư Lăng Vương tiết lộ cho thích khách, cho nên những Bách Kỵ và Nội vệ này đều cho rằng sứ mạng của mình vẫn như cũ, là mục tiêu sống thu hút sự chú ý của thích khách, do đó đều rất đồng tình với lời nói của Dương Phàm. Phía dưới núi, hai tốp thích khách cùng truy sát hội tụ đến cùng một chỗ, dường như đang thông báo thân phận lẫn nhau, sau khi tạm dừng, bọn chúng hai tốp hợp lại thành một, bỏ ngựa đi bộ, đi về phía trên núi Bách Kỵ và nội vệ chạy trốn trên núi vừa mới nghỉ ngơi hồi lại một chút sức lực. Nhìn thấy kẻ địch muốn lên núi, đành phải giữ vững tinh thần chuẩn bị thủ sẵn, lúc này dưới trời chiều lại có vài người cưỡi ngựa chạy nhanh từ xa lại, chỉ chốc lát là tới chân núi. Lại qua một lúc, người trông ngựa dưới chân núi lớn tiếng hô lên. Làm bọn thích khách đang lên nửa đường lại đi xuống. Trên núi, Bách Kỵ và nội vệ ngơ ngác nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy bọn thích khách xuống núi, tới tấp lên ngựa chạy đi, chỉ còn nhìn thấy bụi cuốn theo sau. Bọn Bách kỵ và nội vệ trên núi không khỏi trợn mắt há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh này. Ngụy Dũng gãi gãi sau gáy, ngạc nhiên nói: - Kỳ lạ, bọn thích khách này chạy như cha chết, vội chạy về chịu tang không bằng? Trương Khê Đồng đột nhiên tỉnh ngộ lại, thất thanh kêu lên: - Không hay rồi! Bọn chúng nhất định đã biết được bí mật Lư Lăng Vương không ở đây! Ngụy Dũng nheo mắt liếc gã ta một cái, khinh thường nói: - Ngươi thì biết cái gì! Bọn chúng làm sao có thể biết… Lời còn chưa dứt, sắc mặt của y liền thay đổi, hai người nhìn nhau cùng đồng thanh nói: - Có nội gián! Dương Phàm thản nhiên nói: - Không sai! Trong chúng ta có một nội gián! Ánh mắt của hắn đột nhiên đảo qua mọi người, chỉ thấy ai ai cũng lộ vẻ kinh hãi, Việt Tử Khuynh bực tức nói: - Trong chúng ta có nội gián? Kẻ nào là nội gián? Mọi người chung quanh đều ngỡ ngàng, ai ai đều lộ ra vẻ cảnh giác,có người theo bản năng đứng cách ra với người bên cạnh. Dương Phàm đưa mắt nhìn, thản nhiên cười, nói: - Đúng là có nội gián, nhưng may mắn là... Ánh mắt của hắn lại lướt nhanh qua mặt mọi người một vòng, lúc này mới nói tiếp: - May mắn chính là, nội gián đã trúng kế của ta rồi! Mọi người ngạc nhiên nhìn về phía hắn, Hoàng Húc Sưởng không kìm nổi hỏi: - Trúng kế! trúng kế gì? Dương Phàm mỉm cười nhìn gã, hỏi: - Thế nào? Hoàng Lữ soái rốt cục không nhịn được nữa rồi sao? Hoàng Húc Sưởng ngẩn người ra một lúc, lập tức giận tím mặt: - Ngươi nói gì vậy, chẳng lẽ ngươi nói ta là gian tế? Ta chỉ hỏi câu hỏi mà mọi người đều muốn hỏi mà thôi! Dương Phàm khẽ vỗ tay cười nói: - Xuất sắc! Thật là xuất sắc! Hoàng lữ soái, thật làm khó cho ngươi rồi, với trình độ này của ngươi, ta cảm thấy nên để ngươi vào trong cung diễn trò, nói không chừng có thể làm tới vị trí Đại cung phụng, ha ha! - Mẹ nhà ngươi nói cái gì thế… Hoàng Húc Sưởng giận dữ, xông tới phía Dương Phàm, không ngờ “ Lư Lăng Vương” đứng bên cạnh Dương Phàm bỗng nhiên tới trước mặt gã, trong tay chợt lóe lên ánh sáng, một thanh đoản kiếm dí chặt vào trước ngực gã, Hoàng Húc Sưởng liền không dám động đậy. Hoàng Húc Sưởng không kìm được giận dữ, tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, thét lớn: - Dương Phàm! Hôm nay ngươi phải nói rõ với ta! Hôm nay ngươi vu oan ta như vậy, chúng ta xem như kết chắc ân oán này rồi, ngươi không cho ta một câu trả lời thỏa đáng, ta quyết không chịu bỏ qua! Dương Phàm thản nhiên nói: - Câu trả lời thỏa đáng! Ta đương nhiên sẽ cho ngươi một cau trả lời thỏa đáng. Hắn nhìn xung quanh, Bách kỵ và nội vệ ai ai cũng lộ vẻ kinh hãi, nói: - Ta nghĩ, mọi người nhất định cũng đang tò mò, ta làm thế nào phát hiện ra gian tế, lại làm thế nào để bắt được hắn phải không? - Không tồi! Trương Khê Đồng kích động nói: - Dương giáo úy, ngươi không nên nhầm lẫn, Hoàng lữ soái gã…gã với chúng ta là huynh đệ nhiều năm, sao có thể là gian tế bán đứng chúng ta được. Dương Phàm nói: - Ta sẽ đưa ra lý do, trước khi ta đưa ra lý do, ta nói trước một chút, ta làm thế nào mà phát hiện ra có gian tế, sau khi đó lại làm như thế nào. Dương Phàm vắt hai tay ra đằng sau, đi chậm rãi vài bước trên sườn núi, gió đêm lướt nhẹ qua tay áo hắn, như cây ngọc đón gió: - Ngày chúng ta gặp phải mai phục ở trấn Cô Thủy, đó là một nơi rất hẻo lánh, theo lý thuyết mà nói, mặc dù thích khách có rất nhiều người, có thể sắp xếp tai mắt ở đó, nhưng cũng không thể sắp xếp nhiều sát thủ ở đó như thế, càng không thể bố trí sẵn trươc mai phục như thế, nhưng bọn chúng vẫn cứ làm được, cái này giải thích thế nào? - Từ đó trở đi, ta biết ngay, trong chúng ta nhất định có nội gián, nếu như không bắt được tay nội gián này thì chúng ta có muốn đi nửa bước cũng khó, nhưng muốn bắt y đâu có dễ, cho nên ta vắt hết óc suy nghĩ, nghĩ ra được một kế có thể dụ được gian tế ra. Dương Phàm nhìn mọi người, nhấn mạnh thêm ngữ khí nói: - Không chỉ dụ được ra tên gian tế này, ta còn muốn lợi dụng y! Lan Ích Thanh cao giọng nói: - Dương giáo úy, tuy ta là người tham gia vào kế hoạch này của ngươi, nói thật, ta cũng không hiểu rõ, ngươi nên nói rõ hơn một chút đi. Dương Phàm cười nói: - Được! Ta đầu tiên làm đó chính là sắp xếp những việc đó ở trên núi, tạo ra một Lư Lăng Vương giả, từ đó che dấu Lư Lăng Vương thật. Nhưng không giống như các ngươi được biết, vẫn đi cùng chúng ta không phải Lư Lăng Vương giả, mà là thật! Mọi người nghe xong đều ngỡ ngàng: - Thật sao? Người đang cầm đoản kiếm khống chế Hoàng lữ soái trước mặt, gã là Lư Lăng Vương thật? Lư Lăng Vương từ lúc nào có được võ công cao siêu như vậy? Hôm qua ở nhà trọ trên mặt gã bị rách một mảng da, giọng nói của gã là như thế nào? Dương Phàm nói: - Là như thế này, sau khi ta biết có nội gián, ngoại trừ người của nội vệ, tất cả mọi người đều là đối tượng mà ta nghi ngờ. Ta sở dĩ không nghi ngờ nội vệ là vì trước khi rời kinh người của nội vệ đã biết chúng ta đi làm việc gì, nếu gian tế ở trong bọn họ, chúng ta căn bản không thể nào đón được một Lư Lăng Vương còn sống từ Hoàng Trúc Lĩnh về đến đây. Lý Khỏa Nhi ngắm nhìn Dương Phàm với cách nói chậm rãi của hắn, trong mắt hiện ra một thần thái khó tả, cô là người tham gia toàn bộ kế hoạch, trong mắt cô, trí tuệ của người đàn ông trước mặt là thứ mà cô không thể theo kịp, cô bị một loại kích thích nào đó làm cho muốn phủ phục dưới chân hắn, người mà mạnh hơn cô rất nhiều lần. Dương Phàm nói: - Vì thế ta muốn từng bước bài trừ, để tìm ra gian tế. Lúc đó do Cao Oánh cô nương và Hứa Lương lữ soái hộ tống xuống núi thực chất không phải Lư Lăng Vương, mà là vị Cổ cô nương trước mắt này. Ta trước tiên bày mưu cho Cao Oánh cô nương, cố gắng hết sức tạo cơ hội cho Hứa Lương với vị Lư Lăng Vương do Cổ cô nương đang đóng giả có thể ở riêng với nhau, nếu gã là nội gián, thì nhất định sẽ ra tay. Kết quả, Hứa Lương không ra tay, gã tất nhiên không phải là gian tế. Đêm hôm đó, chúng ta ở lại trong rừng, vì Vương gia có bệnh hay giật mình ban đêm, Quận chúa suốt đêm không dám ngủ, chỉ cẩn thận ngồi canh bên cạnh Vương gia. Chẳng may có gặp ác mộng giật mình, tất sẽ có phản ứng, lúc đó Quận chúa sẽ đánh thức Vương gia dậy, để tránh cho nội gián biết được đây chính là Vương gia thật, suy cho cùng nội gián có khả năng là người nào đó trong chúng ta. Hứa Lương lữ soái đã qua được thử thách được Cao cô nương và Cổ cô nương dẫn đi, men theo ám hiệu ta để lại đuổi theo đến, Quận chúa lợi dụng lúc đêm tối mời Vương gia đi theo trông chừng, phương hướng mà họ đi là khu rừng mà ta đã sắp xếp trước nội vệ cảnh giới, ở trong khu rừng đó, đã tráo đổi Vương gia thật giả.