Say Mộng Giang Sơn

Chương 816: Cô gái rất ngây thơ



Diêu Sùng vội vàng bò theo hướng lên núi, theo ở đằng sau là một đám cấm quân thị vệ Nam nha. Trên núi, Võ Tam Tư đã xông vào được nơi Lư Lăng Vương ở, gã vừa vào được trong sân liền nhìn thấy rất nhiều các võ tăng tinh thần no đủ, thần thái sung mãn, tay cầm đại côn màu đen nặng trịch, giống như từng cái cột đứng trong sân.

Võ Tam Tư nhớ tới những thị vệ bị đánh bầm dập mặt mày sưng húp, lập tức sắc mặt trầm xuống, nhưng những người xuất gia này lại mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm đứng ở đó dường như từng bức tượng La hán được đặt trong sân, con ngươi còn không thèm động một tí, bọn họ chỉ nghe theo lệnh của chủ trì bản viện, người khác thì không thèm quan tâm.

Võ Tam Tư phất tay áo một cái, bước chân như bay xông vào đại điện, vừa thấy điện đường liền nhìn thấy các nữ thị vệ thân đao kiếm sắc tư thế hiên ngang đứng canh trên điện, không khỏi thầm nghĩ:
- Canh giữ thật cũng thật cẩn mật, ngoài có Bách Kỵ, giữa có võ tăng, trong có nội thị vệ, nếu như ta thật sự cố xông vào trong sợ là không đạt được mục đích.

Mấy nữ thị vệ thanh tú đứng tại đó như một bức tranh vẽ mỹ nhân, thấy Võ Tam Tư xông vào không hề có ý tránh đi, đợi khi thấy Dương Phàm tranh trước một bước phất tay một cái thì mới rẽ ra hai bên tạo thành một nối đi nhỏ, Võ Tam Tư tập trung chú ý, liền thấy trên điện đường có một người đang run lập cập do hai nữ tướng to như hộ pháp đang dễ dàng đỡ cho đứng vững.

Hai bên của hai nữ tướng đỡ tay còn đứng thêm mỗi bên ba nữ tướng nâng đỡ nữa, tổng cộng là có tám khối núi thịt, nhìn một cái đột nhiên có cảm giác khiến người khác khó thở tự nhiên ập tới, người đứng giữa bọn họ đó thực ra thân cao cũng không hề thấp nhưng bị các nàng thị vệ làm nền thì lại khiến cho trở thành như con chim cút yếu đuối vậy.

Tám nữ thị vệ cận thân của Thái Bình công chúa, nổi tiếng Kinh sư, Võ Tam Tư tự nhiên cũng nhận ra, vừa thấy bọn họ, con ngươi của Võ Tam Tư co lại trong lòng thầm nghĩ:
- Sao Thái Bình công chúa cũng phái người tới? Dù cho ta đổ hết toàn bộ người của ta cố xông vào, đánh thì có dùng hết kế cũng không giết được hắn rồi, giờ chỉ có thể thám thính xem hắn ta là thật hay giả rồi nghĩ cách vậy!

- Ý! Thật hay giả….Thái Bình là em gái của Lý Hiển, nàng ta không phải là không biết chân tướng đó chứ? Vậy nàng ta phái người tới, vậy thì Lý Hiển trước mắt này….

Võ Tam Tư thầm nghĩ như vậy, làm ra bộ dạng vừa kinh ngạc vừa vui mừng mà hướng về phía Lư Lăng Vương nghênh đón:
- Ai da da! Thất Lang! Người Khỏa Nhiên quay về rồi! Tam Tư hôm nay vốn là lên núi Long Môn tắm suối nước nóng, không ngờ bất ngờ lại nghe tin Thất Lang trở về rồi, thật là đáng chúc mừng! Đáng chúc mừng ah!

Võ Tam Tư vừa nói vừa đi về phía trước, cẩn thận quan sát hình dạng của Lý Hiển, Khỏa Nhiên thấy giống với Thất Lang thường gặp đến sáu bảy phần, chỉ là năm đó Lý Hiển mới chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, thanh tú tuấn kiệt tác phong đều mang khí chất của hoàng tộc, nhưng người trước mắt tóc đã hai màu, nếp nhăn đầy mặt, thân hình phát tướng, sắc da nhợt nhạt, run lẩy bẩy mà đứng đó, nếu không có người đỡ thì gần như có thể ngã luôn xuống mặt đất.

Trong lòng Võ Tam Tư hoài nghi rằng:
- Lý Hiển này có thật phải là Lý Hiển không? Trên thế gian này thật có thuật giả trang cao diệu như vậy sao?

Lý Hiển nhìn gã, khuôn mặt hiện lên vẻ hơi khiêm nhường, nhẹ nhàng chắp tay nói:
- Lương Vương điện hạ, lâu rồi không gặp, Hiển cả chặng đường bôn ba, hai chân đều bị thương không thể ra đón vẫn mong đừng trách tội.

Võ Tam Tư cười hả hả, nhiệt tình mà nói:
- Đều là người một nhà, khách khí như thế làm gì, Thất Lang à, ngươi gọi ta như trước kia là được, cái gì mà Lương Vương điện hạ chứ, có quá là xa lạ không?
Nói thế rồi thân thân thiết thiết mà bước lên phía trước cầm lấy tay của Lý Hiển.

Tay gã tóm chính xác một bàn tay to đầy thịt, béo lúc ních, bàn tay này do một nữ tướng đỡ bên cạnh bên phải Lý Hiển chủ động đưa ra, chắn bàn tay của gã ở bên ngoài, mặt Võ Tam Tư mặt sầm xuống, chất vấn rằng:
- Ngươi làm cái gì vậy?

Nữ tướng vịn tay đó dường như không hề thèm coi ông ta ra gì, lành lạnh đáp:
- Tỳ tử phụng dụ lệnh của Thái Bình công chúa, tới bảo hộ sự an toàn cho Lư Lăng Vương điện hạ, bất kỳ người nào cùng không được tiến đến gần Lư Lăng Vương dù là nửa bước, nếu không Lư Lăng Vương có mệnh hệ nào, bọn tỳ tử không có cách gì giải thích với công chúa.

Võ Tam Tư giận giữ nói:
- Ngươi có biết ta là người thế nào không?

Nữ tướng tay vịn nói:
- Tỳ nữ là gia nô của Thái Bình công chúa, chỉ biết có chủ nhân của nhà mình, những người khác cho dù có là ai cũng không có liên quan gì với Tỳ tử cả!

Võ Tam Tư giận hết sức, Lý Hiển vội vàng nói:
- Hài! Muội tử cũng thực hơi nhỏ nhen quá, đối với Lương vương còn phải đề phòng như vậy sao? Nhưng đây là ý tốt của Muội tử, ta cũng không đành từ chối, Lương vương ngàn lần chớ để điều đó làm tức giận, đợi muội tử đó tới rồi, bảo nàng ấy xin lỗi ngài không phải là xong sao!

Võ Tam Tư chuyển tức thành cười nói:
- Thôi vậy, Bản vương sao lại tính toán những thứ này, ha ha, Thất Lang à, ngươi chỉ cần gọi ta như những ngày trước là được, không cần khách sáo như vậy.

Lý Hiển bùi ngùi than hơi, từ từ nhìn quanh bó trí trong điện, chán nản nói:
- Sớm đã vật đổi sao rời, nhiều thứ của năm tháng đó... nếu như nói lại bỗng nhiên lại khiến người ta thêm thương tâm, vậy còn nói lại làm gì.

Trong lòng Võ Tam Tư thầm nghĩ:
- Tên này cuối cùng là giả, hay là trong lòng đối với ta có sự cảnh giác nên cố tình bố nghi trận? Chỉ tiếc có tám bức bình phong thịt ở đó. Ta muốn tiếp cận cũng khó khăn.

Võ Tam Tư cười trừ, nói:
- Bất kể thế nào, Thất Lang cuối cùng cũng hồi Kinh rồi, Thất Lang có thể hồi Kinh nhất định là phụng lệnh của cô mẫu, vậy sao không lập tức vào cung gặp cô mẫu luôn? Không bằng Tam Tư cùng ngươi về Thành?

Lý Hiển hai mắt ngước nhìn, trong mắt chớp qua chút bi phẫn nhưng lại lập tức biến thành bộ dạng bất đắc dĩ mà ôm hận:
- Với a mẫu xa cách nhau đã mười sáu năm, Hiển làm sao không muốn lập tức gặp mẫu thân chứ, chỉ là...chỉ là Hiển nhiều năm ở Hoàng Trúc, những năm này ngày đêm nhớ nhung a mẫu khiến cho dung nhan già nua, thần sắc tiều tụy.

Hiện giờ lại do gấp gáp hồi Kinh, quay về quá gấp kết quả là hai chân bị thương, nếu Hiển bộ dạng này mà vào cung, sợ rằng a mẫu nhìn thấy khó tránh đau lòng vì con, a mẫu tuổi tác cũng đã cao, Lý Hiển dù có không để ý thế nào thì cũng dám làm cho mẫu thân bi thương không? Do đó liền nghĩ tới dưỡng bệnh tại đây mấy ngày rồi quay về thành.

Võ Tam Tư thấy trong mắt Lý Hiển vô ý chớp qua chút bi phẫn lại thêm mấy phần tin hắn ta là Lý Hiển rồi, con ngươi Võ Tam Tư loạn đánh đang muốn hỏi bóng hỏi gió vài câu, bỗng nhiên có tiếng nói trong trẻo dễ nghe của con gái vang lên:
- Cha, người xem, trang phục trên người con này đẹp....

Âm thanh đột nhiên im bặt, giống như một vòng ngọc băng châu đáp lên trên khay ngọc, đang vang lên sướng tai bỗng bị người ta dùng tay giữ lại.

Võ Tam quay mặt ra nhìn, liền thấy một thiếu nữ hoạt bát đang chạy từ điện ngách chạy ra, khuôn hồng hào giống như một bông hoa đào phớt mới nở, tóc còn ướt sũng vẫn đang nhỏ nước.

Nàng nhấc một chiếc váy Bách điệp túy hoa trắng, giống như một chú chim én vui vẻ, chỉ cần nhìn một cái thì nhan sắc thanh xuân của nàng liền khiến cho mắt người nhìn lập tức sáng bừng lên, dường như một đóa hoa đèn trong đêm khuya nhẹ nhàng bừng sáng.

- Đây là...

Võ Tam Tư nghi hoặc nhìn chằm chằm thiếu nữ đó. Thiếu nữ đầy hứng khởi chạy vào đột nhiên thấy trên điện có người, tự nhiên có ý rụt rè, mũi nhân trù trừ hướng về phía Lý Hiển mà sáp lại, ánh mắt nhìn Võ Tam Tư có bộ dạng như thấy người lạ mà sợ hãi.

Lý Hiển hắng giọng một cái, nói rằng:
- Đây là tiểu nữ KhỏaKhỏa Nhi, được sinh trên đường đi Phòng Châu năm đó, Lương Vương ngài vẫn chưa từng gặp qua nó, KhỏaKhỏa Nhi à, mau lên phía trước bái kiến Lương Vương.

Khỏa Nhi nhút nhát mà bước lên phía trước bước nhỏ, nhấc váy hướng về phía Võ Tam Tư mà chớp nhanh thi lễ, thanh thót mà nói:
- Khỏa Nhi bái kiến Lương Vương!
Hành xong lễ liền như chú thỏ sợ hãi nhanh chóng trốn sau Lý Hiển.

Võ Tam Tư mắt bỗng sáng ngời, cô bé này tuổi tác còn nhỏ lại từ khi sinh ra đã lớn lên trong núi sâu, thực không khác gì cô thôn nữ không hiểu thế thái, thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên như vậy, càng dễ dàng để lộ ra sơ hở.

Nếu như Lư Lăng Vương là giả, bọn họ tất không thể cho nàng ta xuất diện cho ta nhìn thấy, mà nhìn bộ dạng này của nàng ta, động tác chạy ra ngoài với cả vẻ mặt như vậy hiển nhiên là không biết việc ta tới, ta muốn biết được Lư Lăng Vương là thật hay giả thì sợ rằng phụ thuộc vào nàng ta rồi.

Võ Tam Tư lập tức bật cười ha ha, nụ cười đầy chân thành mà nói:
- Kha Khà, ngươi tên Khỏa Nhi đúng không, Ừ! Thật là đứa bé ngoan, sinh ra thật thanh tú, nhanh nhẹn như vậy, so sánh như vậy liền khiến cho ta thấy mấy nha đầu nhà ta đều không bằng rồi, Khỏa Nhi à.... Cả nhà ngươi đều cùng với cha ngươi quay về Lạc Dương rồi đúng không?

- Không có! Cha chỉ đưa theo một mình ta trở về

Lý Khỏa Nhi ngại ngùng mà cuộn tròn đai áo, khuôn mặt nhỏ nhắn đổ bừng, bộ dạng không thèm đáp chuyện với người lạ.

Lý Hiển thúc giục rằng:
- Khỏa Nhi, mau về phòng đi, xem xem vừa tắm xong, bộ dạng chưa chải chuốt xong lại liền chạy ra ngoài, ở đây không giống trong núi, nhớ rõ lời của cha sau này giữ phép tắc không được tự nhiên như thế này nữa, vẫn còn chưa trở về!

- Từ đã, từ đã, không gấp không gấp!

Võ Tam Tư vội vàng giơ tay ra chặn, cười híp mắt mà nói với Khỏa Nhi:
- Thất Lang à, thế này là ta phải nói ngươi rồi, đều là người nhà cả, khách kí như vậy làm gì, chỉ tiếc là ta không biết Khỏa Nhi đi cùng lệnh tôn, không mang theo quà gặp mặt, ngươi xem thế này thật là....

Võ Tam Tư tùy ý lấy từ bên hông xuống một miếng ngọc bội tùy thân bên cạnh của mình đưa cho Khỏa Nhi nói:
- Đây, miếng ngọc bội này làm quà gặp mặt vậy, mau cầm đi.

Lý Khỏa Nhi bộ dạng có phần do dự, theo bản năng mà quay đầu nhìn nhìn Lý Hiển, đúng như rất nhiều đứa bé chỉ khi không biết phải làm sao thì xuất hiện bản năng là phải hỏi ý kiến cha mẹ mới vậy.

Võ Tam Tư đem những phản ứng của nàng thu vào trong tầm mắt, trong lòng không khỏi thầm cười lạnh:
- Người giả? Hừ! Lư Lăng Vương giả, cô bé này mà phải đi gặp hắn, còn phải xin sự đồng ý của hắn? Lư Lăng Vương giả, có bản lĩnh khiến cho đứa con gái ruột hàng ngày tiếp xúc đều có thể dối qua được? Dương Phàm, ngươi còn chấp mê bất ngộ như vậy thì đừng có trách bổn vương vô tình nữa

Võ Tam Tư cười híp mắt mà rằng:
- Mau cầm đi, không cần khách khí, hai nhà chúng ta là thân thích, trước kia đi lại rất mật thiết đó, không tin ngươi hỏi cha ngươi xem.

Lý Khỏa Nhi lập tức quay đầu, giương to đội mắt to tròn lung linh lại lần nữa nhìn về hướng Lý Hiển, trên mặt Lý Hiện chớp qua chút thần sắc quái dị, nói không ra là tức giận hay là sợ hãi, chỉ là khoát tay nói:
- Nếu là Lương Vương ban thưởng con liền cầm đi, tạ ơn Lương Vương lập tức về phòng đi!

- Ồ...!

Lý Khỏa Nhi nhút nhát mà nhận lấy ngọc bội, hướng về Võ Tam Tư lễ nhẹ, nói nhỏ rằng:
- Tạ Lương Vương

Lý Khỏa Nhi nói xong liền chạy về phía ngách điệni, gầnchạy đến cửa điện ngách thì giống như nhớ ra lời day của phụ thân:
- Giờ đây là quận chúa rồi, không được giống như nha đầu hoang dã ở trong núi hoang.
Không khỏi lè lưỡi quay đầu nhìn trộm xong mới thả nhẹ bước chân, eo nhỏ lắc lắc giống như tiểu thục nữ nho nhà mà từ từ đi vào.

Võ Tam Tư cười thâm hiểm, quay ngoắt đầu, ánh mắt như con dao sắc hung hãn nhìn Dương Phàm.

Mép môi Dương Phàm phút chốc hơi mấp máy một chút lại hết cách mà mím lại, từ từ cúi đầu xuống, lộ ra bộ dạng muốn nói mà không dám, trong lòng lại là cười than một tiếng:
- Con yêu tinh đó đến ta còn bị lừa, nếu ngươi cho rằng nàng ta chỉ là một thôn cô không hiểu nhân tình thế thái thì chỉ đáng đời ngươi gặp vận đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.