Lý Khỏa Nhi khẽ xoay eo nhỏ, nhìn vào gương, khẽ mỉm cười.
Chỗ nàng ở có một chiếc kính đồng, trang phục của dân nữ không thể nói là tinh xảo mỹ lệ, nhưng đối với Lý Khỏa Nhi từ nhỏ sống tại Hoàng Trúc Lĩnh này chỉ có thể mặc lại y phục cũ của các tỷ tỷ mà nói, chỉ là một bộ y phục mới, cũng khiến nàng vô cùng vui vẻ rồi, huống chi là bộ y phục tinh xảo như tiên y nghê thường.
Sau khi vị “tiểu ảnh đế” này lừa được Võ Tam Tư trước điện, trở lại điện thờ phụ của mình, liền vô cùng hứng khởi đeo ngọc bội bên hông, xoay xui ngược trước gương ngắm nhìn, thưởng thức thành quả, chỉ có điều tuy ngọc bội này thực trân quý, nhưng không phải là ngọc bội nữ nhi thường đeo, hơn nữa nàng lại một thân trang phục dân nữ, đeo ngọc bội này trên người thật không thích hợp.
Lý Khỏa Nhi nhìn quanh, cảm thấy không thích hợp, đành phải tiếc nuối tháo ngọc bội xuống, vừa mới leo lên giường giấu kỹ, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm của Dương Phàm.
Nghe được thanh âm của Dương Phàm, Lý Khỏa Nhi không hề thốt lên “Dương ca ca” như lo lắng trong lòng hắn. Tâm cơ của cô bé này khác xa so với tưởng tượng của Dương Phàm, tuy rằng hắn đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của nàng, nhưng vì bề ngoài non nớt thanh thuần của nàng, vẫn thường coi nàng như một cô bé. Cách một cánh cửa, ai biết bên ngoài còn có người nào, nàng mới không gọi bậy.
Dương Phàm nói rất nhanh, cũng may hắn cố ý giảm thanh âm xuống thấp, trên Long Môn lúc này thần hồn nát thần tính, Thái Bình công chúa chỉ cho là hắn đang khẩn trương, tuyệt không nghĩ nhiều.
- Thái Bình công chúa?
Lý Khỏa Nhi đã từng nghe qua vị cô nương này chính là nữ nhi được hoàng tổ mẫu sủng ái nhất, hoàng gia gia lúc còn sống cũng vô cùng sủng ái nàng, nghe nói khi nàng thành thân, cho đốt hết cây cỏ hai bên đường, chỉ để cho kiệu hoa to lớn có thể đi qua, thậm chí cho phá bỏ những tường thành trên phố. Tất cả làm cho Lý Khỏa Nhi vô cùng để ý.
Nàng vội vàng từ trên giường đứng lên, chạy nhanh ra mở cửa.
Thái Bình công chúa đứng trước cửa, mắt nhìn tiểu mỹ nữ hai mắt sáng ngời ở trước mặt.
Mái tóc dài đen nhánh cột thành hai búi tóc hai bên, búi tóc được chải lên gọn gàng, mềm mại, hai bên để nhánh tóc buông xuống tự nhiên, lất phất trên bả vai nàng. Một kiện áo ngắn tay có những hoa văn đỏ nhạt xinh xắn, một chiếc váy xếp hoa, vừa vặn với eo thon của nàng.
Ngũ quan như họa của nàng, khiến cho Thái Bình chỉ thấy hai mắt tỏa sáng, long lanh, hàm răng trắng muốt, linh khí kinh người. Thái Bình công chúa không khỏi lộ ra tươi cười: - Ngươi là Khỏa Nhi? Ân! Không hổ là nữ nhi của Lý gia ta, lớn lên nhất định xinh đẹp vô song!
Lý Khỏa Nhi cũng đang quan sát Thái Bình công chúa, vị nữ nhân trước mắt này, một người khiến người ta vừa thấy liền có cảm giác thẹn với khí chất cao quý của nàng, búi tóc cao cao, là một kiểu tóc nàng chưa thấy bao giờ, có vẻ vô cùng phức tạp mà tao nhã, trên búi tóc cài minh châu và Kim Phượng trâm, khiến nàng có một khí chất cao cao tại thượng, người người ngưỡng mộ.
Chiếc cổ cao thon, ngực đầy đặn, hoa phục rực rỡ tinh xảo khiến người nín lặng, tất cả làm cho Lý Khỏa Nhi có cảm giác hít thở không thông. Thái Bình mỉm cười nhìn nàng, hai mắt nàng mở to tràn đầy vẻ hâm mộ.
Thái Bình mỉm cười gọi nàng: - Khỏa Nhi?
- A! A a! Công chúa! Ách... Cô...
Khỏa Nhi bị công chúa Thái Bình nhiếp hồn bởi vẻ thành thục quyến rũ, khí chất cao quý, nói chuyện cũng trở thành nói lắp.
- Không sai. Ta chính là Thái Bình, cô cô của ngươi!
Thái Bình công chúa cầm tay Khỏa Nhi, cao thấp đánh giá một phen, càng nhìn càng yêu thích, liên tục gật đầu nói: - Xinh đẹp! Xinh đẹp! Tuổi còn nhỏ liền đã xinh đẹp như vậy. Cô cô lúc còn trẻ được mệnh danh là mẫu đơn thành Lạc Dương, nhưng hôm nay nhìn thấy mỹ mạo của ngươi, cô cô so ra còn kém, Lý gia ta sinh ra một đóa hoa mẫu đơn thiên hạ rồi!
Lý Khỏa Nhi được nàng tán thưởng, mặt đỏ rần, nhu thuận nói: - Khỏa Nhi chỉ là một tiểu nha đầu, làm sao dám so sánh mỹ mạo của cô cô, vừa rồi Khỏa Nhi ngây người, Khỏa Nhi là nữ tử còn như vậy, huống chi nam nhân trong thiên hạ nhìn thấy cô cô, không biết thần hồn điện đảo như thế nào. Cô cô đẹp tựa tiên tử, vậy trong thiên hạ còn có mỹ nhân tuổi xuân nữa sao?
Thái Bình công chúa bị Khỏa Nhi chọc cười ha ha, xoa hai má phấn mịn của nàng nói: - Cái miệng ngọt ngào này, đặc biệt đáng yêu a!
- Cô cô, chất nữ, chất nữ, cô cô, ta xem cũng như nhau thôi. Dương Phàm nhìn mà ra một thân mồ hôi lạnh, mắt thấy hai người nói cười khanh khách, đi cũng không được, ở cũng không xong, cổ họng ngưa ngứa, không kìm nổi ho khan một tiếng.
Thái Bình công chúa biết hắn đang nhắc nhở mình không nên cùng Lý Khỏa Nhi tán dương lẫn nhau, không khỏi lườm hắn một cái, ngước khuôn mặt thanh tú nói: - Làm sao?
Dương Phàm chột dạ nói: - Không có gì! Là như thế này, Lương Vương vừa nói tối nay muốn mời Lư Lăng vương uống rượu, thần sợ có âm mưu, xin công chúa phải cẩn thận.
Lý Khỏa Nhi chú ý tới hành động của hai người, trong lòng thầm nghĩ: “Xem bộ dáng của Dương ca ca cùng cô cô mười phần quen thuộc, cô cô nói chuyện cùng hắn không có chút khách khí nào. Ừ… hắn là tâm phúc quan trọng của hoàng tổ mẫu, cùng cô cô thân thuộc cũng bình thường. Phụ thân tuy hồi kinh, nhưng nhìn bộ dáng của Võ gia vẫn không chịu buông tha cho ông ấy, sau này, nhà ta phải dựa vào Dương ca ca, nha! May mắn ta là nữ nhân của hắn, người nam nhân này… ta thật sự phải nắm được hắn.”
Lý Khỏa Nhi nghĩ đến đây, bỗng nhớ tới cảnh kiều diễm trong động Đặng La trên Hoàng Trúc Trĩnh. Nàng tuổi còn nhỏ, không ham thích đối với chuyện nam nữ, một đường bôn ba lại phải đối mặt với nguy hiểm kề cận, cũng là không rảnh nghĩ tới việc này, lúc này chợt nhớ tới, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi đỏ lên, ánh mắt lại hướng về Dương Phàm, liền có chút nhu tình.
May mắn Thái Bình công chúa lúc này đang chú ý tới lời nói của Dương Phàm, căn bản không chú ý tới nét mặt của nàng, nếu không với sự tinh ý và thông minh của Thái Bình công chúa, chỉ sợ nhìn ra chút manh mối.
- Ngươi nói Võ Tam Tư muốn thiết yến khoãn đãi huynh trưởng của ta?
- Không sai! Thần sợ yến tiệc không phải là chuyện tốt lành gì…
- Còn sợ cái gì, căn bản chính là, hẳn là Hồng Môn Yến rồi. Không được, không thể tùy ý hắn, ngươi lập tức phân phó, gọi người chuẩn bị mấy bàn tiệc, muốn uống rượu mời hắn lại đây uống đi!
- Được! Dương Phàm đứng trước hai vị mỹ nhân, cảm thấy vô cùng kinh tâm động phách, vừa nghe vậy, như được đại xá, lập tức nói: - Thần đây đi an bài!
Thái Bình công chúa gật đầu, lại nói: - Dưới bếp cần phải cẩn thận, phải dùng người có thể tin được, lanh lợi một chút quan sát cẩn thận!
Thái Bình công chúa xoay người cầm tay Khỏa Nhi, cười nói: - Đi. Đêm nay phụ thân ngươi thiết yến, khách nhân tới dự tiệc toàn là nhân vật cao quý, ngươi đường đường là một quận chúa, không thể ăn mặc như vậy, cô cô tại Long Môn có một cung thất thường ở, có chút quần áo, đem cho người lựa chọn.
Lý Khỏa Nhi vừa rồi nhìn thấy y phục tinh xảo hoa mỹ của Thái Bình công chúa, vô cùng ngưỡng mộ, vừa nghe vậy, vui vẻ đáp ứng. Thái Bình công chúa kéo tay nàng lững thững bước đi, mỉm cười nói: - Ngươi vóc người chưa trưởng thành, quần áo có chút rộng, đừng lo, sửa lại một chút, ưng phó yến tiệc hôm nay trước.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
- Dương Phàm! Dương Phàm! Bổn vương niệm tình công lao ngày xưa, lần nữa khoan dung, không tưởng được ngươi vẫn u mê bất ngộ, bổn vương đối đãi chân thành với ngươi, ngươi lại còn lừa dối ta! Muội tử Lý Hiển Thái Bình kia, là tình nhân của ngươi, nàng sẽ không biết chân tướng giả dối của ngươi? Nàng nhất định bỏ qua Lý Hiển thật, đến Long Môn này, ta không giết ngươi thề không làm người!
Võ Tam Tư ngồi trong cung thất riêng của y, tức giận đấm lên bàn, đen mặt, râu tóc dựng lên, rất có phong thái của Trương Phi mặt đen.
Một đám tay sai chó săn của y đứng hai bên, vừa thấy chủ công giận dữ, tất cả đều ngậm miệng câm như hến.
Võ Tam Tư đảo mắt, quát: - Cơ Tổ Băng!
- Có thuộc hạ!
Một người vóc dáng cao to, mày ngài, mắt xếch, mặt vuông, khuôn mặt đỏ sậm, đầu đội mũ xanh, cằm có râu dài, lập tức ôm quyền bước tới, nhìn bộ dáng cao lớn, cùng khuôn mặt như vậy, tựa như Hán Thọ Đình Hầu Quan Vân Trường, có biệt hiệu “ mỹ nhiêm công, đáng tiếc gã không dùng đao, mà sử dụng kiếm.
Võ Tam Tư nói: - Tối nay bổn vương thiết yến khoản đãi Lư Lăng Vương, lệnh cho ngươi trước sảnh múa kiếm trợ hưng, đến lúc đó ngươi...
Cơ Tổ Băng kinh hãi nói: - Vương gia, có Thái Bình công chúa, Diêu Tướng, trước mặt bao người, làm như vậy chỉ sợ không ổn.
Võ Tam Tư trợn mắt nói: - Ai nói phải ngươi ám sát hắn?
Cơ Tổ Băng nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt tươi cười nói: - Chỉ là múa kiếm, có gì không thể? Kiếm thuật của thuộc hạ, từng được Trường An Bùi Tướng quân chỉ điểm qua, có thể nói là bán đồ đệ của Bùi tướng quân, nhớ ngày đó…
Võ Tam Tư không kiên nhẫn phất tay, nói: - Được rồi được rồi, không cần nói những thứ vô dụng đó, bổn vương lệnh cho ngươi khi múa kiếm, ngươi giả vờ kiếm sắc lỡ tay, giết Lư Lăng vương…
Cơ Tổ Băng kinh hãi nói: - Vậy không phải là ám sát sao?
Võ Tam Tư nói: - Sao có thể nói là ám sát? Lỡ tay! Hiểu không? Đây là lỡ tay! Mệnh hắn như thế, chỉ có thể nói là xui xẻo! Chỗ hoàng đế chỉ cần kiếm cái cớ, tạo ra lối thoát, cần gì quản người thiên hạ tin hay không, nàng đều sẽ thừa nhận là lỡ tay, chẳng lẽ bà ta lại bố cáo thiên hạ cháu ruột mơ ước ngôi vị hoàng đế ám sát con trai bà hay sao?
Cơ Tổ Băng lúng ta lúng túng nói: - Vậy…vậy sau khi lỡ tay thì sao?
Võ Tam Tư nói: - Còn có cái gì sau khi, sau đó hắn liền chết rồi !
Cơ Tổ băng lắp lửng nói: - Thuộc hạ là hỏi, hỏi, thuộc hạ sẽ ra sao?
Võ Tam Tư ném ly rượu tới, Cơ Tổ Băng nghiêng người, chén rượu bay sát chóp mũi, thân thủ thật lanh lẹ.
Võ Tam Tư rít gào: - Ngươi không có chân sao? Gây ra đại họa lỡ tay, đương nhiên là phải chạy trốn rồi, sau khi sự tình bình ổn, ngươi sẽ không trở về sao? Đợi bổn vương trở thành hoàng đế, còn có thể quên công lao của ngươi sao?
Cơ Tổ Băng sắc mặt xám ngoét nói: - Lưu Tú đã từng sử dụng biện pháp này, chỉ sợ Lư Lăng vương sẽ không mắc mưu?
Võ Tam Tư giận dữ nói: - Thối lắm! Đồ ngu dốt, đấy là biện pháp Lưu Tú đã sử dụng qua sao? Đây là Lưu Bang... Đây là Hạng Võ... Đây là Phạm Tăng... ta nói cái này với ngươi làm gì, ngươi đồ vô dụng sợ chết này!
Võ Tam Tư không thấy chén rượu liền vơ lấy bình rượu ném tới, Cơ Tổ Băng lại nghiêng thân né qua, thân thủ quả nhiên tốt.