Say Mộng Giang Sơn

Chương 821: Lại thêm một kế



Địch Nhân Kiệt đến đây, là phải có người dìu đến.

Đồng dạng làm khách Võ Thừa Tự, Võ Tam Tư, Ngụy Tri Cổ còn có Diêu Sùng lần lượt tiến lên hành lễ với quốc lão. Võ Tam Tư sau khi hành lễ, lại khó hiểu hỏi:
- Quốc lão, người bệnh tình như vậy, còn chạy đến Long Môn làm gì? Nơi đây đêm khuya phong hàn, bất lợi cho bệnh tình của người.

Địch Nhân Kiệt không để ý tới y, Diêu Sùng tự khắc gậy ông đập lưng ông đáp trả rằng Địch quốc lão vì bệnh lâu không khỏi, muốn dùng suối nước nóng điều trị thân mình. Địch Nhân Kiệt chỉ là bình tĩnh nhìn Lư Lăng vương, khẽ mỉm cười, trên mặt biểu lộ vui mừng.

Lư Lăng vương này tuy là do Cổ Trúc Đình giả trang, nhưng nàng vô cùng sùng kính vị quốc lão cả đời cực nhọc vì nước vì dân này, nàng nhanh chóng cho người dìu Địch Nhân Kiệt vào ghế trên, trịnh trọng vái lạy, bày tỏ tấm lòng sùng kính của mình. Những hành động thật tâm của nàng làm cho Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự tăng thêm tin tưởng vị Lư Lăng vương này mới là thật.

Địch Nhân Kiệt thân mình suy kiệt, gọi người lót đệm dựa sau lưng, nói chuyện vẫn như trước dùng rất nhiều sức lực, tuy nhiên lão cũng không cần nói quá nhiều, chỉ cần lão còn một hơi thở, dựa vào lai lịch cùng địa vị quốc lão, liền không người nào dám trước mặt lão làm càn.

Mắt thấy Lư Lang vương vô sự, Địch Nhân Kiệt có lẽ vì yên tâm mà trong lòng vui mừng, lại nói nhiều thêm vài câu. Tuy rằng thanh âm của lão rất nhỏ, nói cũng chỉ là vài câu khách sáo khi gặp Lư Lăng vương, Địch Quang Viễn nghe được lại vô cùng kích động, y nghĩ đến tin Lư Lang vương an toàn trở về khiến cho lão phụ vui mừng vì vậy bệnh tình trở nên tốt hơn.

Bữa tiệc tối hôm nay quy mô thật không nhỏ, lúc này đã có ba vị Vương gia, ba vị tể tướng, công chúa cùng quận chúa cũng đã đến, trên núi Long Môn thật sự là hoàng thân quốc thích, trọng thần quyền quý tề tụ đông đủ.

Chẳng qua, mọi người tới đều rất vội vàng, tiệc rượu cũng không có ca nhạc, vũ đạo. Khách nhân đến đây mỗi người đều có ý đồ riêng, ngoài hành lang thị vệ gươm kiếm sẵn sàng. Lư Lăng vương hai hông đều bị sưng tấy, đi đường rất khó khăn, Võ Thừa Tự mắc bệnh lao, thường sẽ khụ lên vài tiếng. Địch Nhân Kiệt ngay cả khí lực ho khan cũng không có, không khí tiệc rượu này sao có thể tốt lên được.

Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự trước khi Địch Nhân Kiệt đến, đã xác định thân phận của Lư Lăng vương, lúc này Địch Nhân Kiệt nhân vật quan trong nhất trong đảng phái của Lư Lăng vương cũng lê thân thể bệnh tật lên núi hộ giá, bọn họ không còn chút nghi ngờ nào. Mục đích đã đạt được, lại không có cơ hội xuống tay, bọn họ liền không còn hứng thú gì với tiệc rượu này.

Võ Thừa Tự hiện tại thầm muốn sớm rời khỏi, để bàn một đối sách với Võ Tam Tư. Cố gắng chịu đựng một lúc lâu, Võ Thừa Tự ho khan hai tiếng, nói với Lư Lăng vương và Thái Bình công chúa:
- Tiệc rượu hôm nay mọi người tề tựu đông đủ chúc mừng Lư Lăng vương an toàn trở về. Hiện Lư Lăng vương, bổn vương cùng Địch quốc lão thân thể không được khỏe, ta xem tiệc rượu cũng đã xong, không bằng sớm tan, mọi người ngâm suối nước nóng, sớm nghỉ ngơi.

Thái Bình công chúa khẽ mỉm cười, nói:
- Bổn cung cũng có ý này, lại không nghĩ tới Ngụy vương sẽ nói trước. A huynh, ta thấy huynh đường xa tới, đã có chút mệt mỏi, chắc trên đường không có nghỉ ngơi tốt, không bằng giờ tan tiệc đi.

Cổ Trúc Đình giả trang Lư Lăng vương vội vàng gật đầu, vuốt râu nói:
- Lời nói của Ngụy vương và Thái Bình công chúa thật đúng ý bổn vương, nếu mọi người đã tận hứng, mà quốc lão cùng Ngụy vương thân thể không khỏe, chúng ta không bằng…

Cổ Trúc ĐÌnh chưa nói xong, liền bị mật trận cười sang sảng cắt đứt.

- Ha ha ha ha, tối nay trên núi Long Môn thật náo nhiệt!

- Đúng vậy nha, Ngũ lang chúng ta thế nhưng lại đến muộn a!

- Đến muộn không quan trọng, dù thế nào cũng muốn uống chén rượu tẩy trần của Lư Lăng vương.

Hai thanh âm kẻ xướng người họa từ trước điện truyền đến, mọi người lần lượt nhìn về trước điện, chỉ thấy hai ngọn đèn sáng như ban ngày, hai thiếu niên vóc dáng như trường thương, song song bước tới, một thân khinh bào, áo trắng như tuyết, dáng người ngọc thụ lâm phong.

Khi hai người sóng vai bước tới, nơi ánh đèn sáng rọi nhất làn da như ngọc của hai thiếu niên kia, dung nhan xinh đẹp như ánh lên một tầng sáng tự nhiên, hóa ra là Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi.

Hai người tới quá đột ngột, lại không có người tới thông báo trước, tất cả mọi người trên điện đều sửng sốt, không ai chú ý tới Dương Phàm phía sau.

- Thật đẹp quá.. một đôi nam tử!

Lý Khỏa Nhi nhìn thấy hai nam nhân xinh đẹp như vậy không khỏi ngừng hô hấp.

Đối với cái đẹp, bất kể nam nữ đều có bản năng thưởng thức, hai thiếu niên xinh đẹp này, ánh mắt trong trẻo thanh khiết, mũi cao thanh tú, một vẻ đẹp âm nhu có chút không giống với người bình thường, lại một thân trang phục phiêu nhiên, mang phong đọ nhẹ nhàng của tiên nhân.

- Bọn họ là ai? Thật quá xinh đẹp!

Đáy lòng Lý Khỏa Nhi âm thầm sợ hãi, liếc mắt liền nhìn thấy Dương Phàm. Dương Phàm đang đứng cạnh trụ cửa, bóng xà nhà chiếu xuống khiến cho khuôn mặt của hắn bị che khuất hơn phân nửa. Hắn cười như không cười nhìn huynh đệ Trương thị phô trương tiến vào điện, nụ cười vô cùng thần bí.

Biểu tình này khiến người khác không thể nhìn thấu tâm can hắn, như một ngọn núi bị sương mù bao quanh, ngươi có thể thấy nó đứng sừng sững tại nới đó, là bởi vì nó muốn cho ngươi nhìn thấy những phần dứoi lớp sương mù đó, nhưng không phải là phải là phần đỉnh núi trên tầng mây cao kia.

Không giống với khí phách của hai vị tiên nhân thiếu niên áo trắng kia, Dương Phàm không mang vẻ đẹp tuyệt trần của bọ họ, lại có một loại hương vị dương cương, thần thái của Dương Phàm có lẽ không khoa trương như bọn họ, lại mang vẻ trầm ổn nội liễm, đứng ở góc độ thưởng thức của một nữ nhân mà nói…

Lý Khỏa Nhi nhìn Dương Phàm, lại nhìn nhìn hai vị thiếu niên xinh đẹp kia, trong lúc nhất thời khó lòng phân rõ ai hơn ai.

Võ Tam Tư kinh ngạc đứng lên, nghi hoặc nói:
- Ngũ lang, Lục lang các ngươi như thế nào lại đến nơi này?

Võ Thừa Tự lại minh bạch mọi chuyện, không khỏi hung hăng liếc nhìn Thái Bình công chúa.

Trương Xương Tông nhìn đến Lý Khỏa Nhi bên cạnh Lý Hiển, hai mắt lập tức sáng ngời, trong lòng thầm than “ Thật là một nữ tử thanh tú, dung nhan tuyệt sắc, không ai bì kịp! những mỹ nhân chốn cung đình vương phủ quyền quý ta cũng thấy nhiều, nhưng không một ai đẹp bằng nàng, nếu nói nàng là đệ nhất mỹ nhân triều đình ta không một ai phản đối.”

Trương Dịch Chi so với đệ đệ lại thành thục hơn, tuy nói Trương Xương Tông tướng mạo xinh đẹp nhất, được Võ Tắc Thiên sủng ái nhất, nhưng luận tâm kế thủ đoạn liền không bì kịp vị huynh trưởng này. Y từ trước tới nay luôn nghe theo Trương Dịch Chi. Trong lúc Trương Xương Tông đang ngây ngẩn trước vẻ đẹp kia, Trương Dịch Chi cũng đưa tầm mắt nhìn qua, nhìn hết một lượt khách nhân trong sảnh.

Nhìn những nhân vật này, trong lòng Trương Dịch Chi cảm thấy không ổn. Nhưng trên mặt y vẫn bất động thanh sắc, chỉ cừoi ha hả, ra vẻ ngoài ý muốn:
- Lương vương, Ngụy vương, Ngụy tướng, Diêu tướng, công chúa điện hạ, cong có vị này…ai nha, không ngờ là Địch quốc lão! Địch quốc lão cuối cùng cũng đã đến! Như thế, chư vị đều đến đây vì Lư Lăng vương sao?

Võ Thừa Tự vừa nghe Trương Dịch Chi mở miệng, trong lòng không khỏi trầm xuống, chuyện e sợ nhất cũng tới:
- Cô mẫu đã biết Lư Lăng vương đã tới Long Môn!

Trương DỊch Chi vẫn còn đnag ngạc nhiên, bỗng nhìn xung quanh:
- Vị nào là Lư Lăng vương, xin tiến lên để ta nhìn rõ!

Cổ Truc ĐÌnh liền vội vàng tiến lên trước, Trương Dịch Chi lập tức vui vẻ chà đón:
- Háo ra vị này chính là Lư Lăng vương. Thần Trương Dịch Chi, còn đây là đệ đệ của thần Xương Tông, hầu hạ hoàng đế bệ hạ. Thánh nhân nghe nói Vương gia đã tới Long Môn, vô cùng vui mừng, lệnh cho hai người chúng ta đến chào hỏi!

Cổ Trúc Đình nói:
- Làm phiền hai vị, không biết bổn vương khi nào có thể theo hai vị vào cung diện thánh?

Trương Dịch Chi nói:
Lúc thánh nhân biết tin tức, sắc trời đã gần hoàng hôn, hiện giờ cửa thành đã đóng, Vương gia thân là hoàng tử, nửa đêm canh ba yên lặng hồi thành, không khỏi làm mất thể diện của hoàng thất, Vương gia cùng thánh nhân cũng còn chút cấp bậc lễ nghĩa, kính xin Vương gia ở tại Long Môn một đêm, sáng sớm ngày mai, khi hừng đông, hai huynh đệ chúng ta sẽ cùng Vương gia vào thành!

Trương Dịch Chi nói tới đây, mỉm cười liếc mắt nhìn Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự, hàm ẩn châm biếm nói:
- Vương gia yên tâm, dưới chân thiên tử, còn có sự cố xảy ra hay sao? Tuy nhiên thánh nhân vẫn lo ngại cho Vương gia, đặc biệt lệnh cho chúng ta mang đến một đội Võ lâm quân, một vị Ôn Tuyền thang giám, sợ vẫn không cản được mưa gió sao?

Một đoàn ba trăm người, ba trăm Võ lâm thị vệ thủ một ngọn núi Ôn Tuyền, chủ yếu tập trung tại sảnh này, thật sự đã an bài vô cùng chu đáo.

Cổ trúc Đình thầm nhủ trong lòng “ không vội vào thành lại càng tiện, lúc trước chúng ta cũng không nghĩ tới được Long Môn mới bị ngăn cản, lúc này không dám khiến Vương gia cùng người bên cạnh chúng ta mạo hiểm, hiện giờ còn không biết Vương gia đã vào thành chưa, nếu kéo dài thêm một ngày, ta có thể kéo sự chú ý của mọi người đến đây, để Lư Lăng vương có thể bình yên vào thành.”

Võ Thừa Tự nghe xong vô cùng thất vọng, Võ Tam Tư không kìm nổi lộ ra thần sắc suy sụp, hao phí nhiều công phu như vậy, rốt cuộc lại thất bại trong gang tấc.

Trương Dịch Chi dứt lời, cười dài nói:
- Hôm nay là ai thiết yến, hai người chúng ta nếu đã đến đây, cũng nên kính Lư Lăng vương một ly, tẩy trần cho Vương gia, đón Vương gia hồi kinh…!

Thật sự những khó khăn Lư Lăng vương thật gặp phải những năm gần đây trên núi không một ai biết được, căn bản không biết chuyện mẫu thân nuôi dưỡng nam sủng, Cổ Trúc ĐÌnh lại biết hai vị thiếu niên này là hai người được nữ hoàng yêu chiều nhất, cũng có thể xem như kế phụ của Lư Lăng vương, thái độ như vậy đã là phi thường khách khí, vội mời hai người nhập tọa.

Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự cũng liền rời đi, hai người họ bình thường cũng ra sức nịnh bợ, hai tên miệng lưỡi này rơi vào đường cùng đành phải trở về, lại nói vài lời vô nghĩa cùng hai huynh đệ Trương thị, lúc này mới nói lại lời cũ, muốn về sớm nghỉ ngơi.

Hai huynh đệ kia cũng không có ý muốn làm khó bọn họ, mọi người đều về nhà nghỉ ngơi, Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự vừa rời khỏi chỗ Lư Lăng vương liền vội vàng mật nghị.

Võ Tam Tư nản lòng nói:
- Rốt cục lại thất bại trong gang tấc!

Võ Thừa Tự tay nắm thành hai đấm tức giận nói:
- Ta không cam lòng!
Nói xong kịch liệt ho khan.

Võ Tam Tư đảo mắt, lẩm bẩm:
- Không ngờ Trương Dịch Chi lại mang đến một đội Võ vệ lâm.

Võ Thừa Tự liếc hắn một cái nói:
- Như thế nào, trong Võ vệ lâm có người của ngươi?

Võ Tam Tư nhất thời nói lỡ, không khỏi cười gượng hai tiếng nói:
- Ngụy vương không cài người trong Võ lâm vệ sao?

Võ Thừa Tự cười khổ nói:
- Bỏ đi, đối đầu với kẻ địch mạnh như vậy, ta và người cũng đừng cố gắng nữa. ta nói thật là có! Nhưng vấn đề là, ta hiện không liên lạc được.

Võ Tam Tư không tin nói:
- Liên lạc không được? Người của ngươi, ngươi lại không liên lạc được?

Võ Thừa Tự ho khan hai tiếng, bực tức nói:
- Ngươi liên lạc được sao? Chẳng lẽ ngươi đường đường là một vị Vương gia lại tự mình đi thu mua một tên tiểu tốt? Tự mình đi gặp mặt bọn chúng?

Võ Tam Tư ngây ra "A a" sau một lúc lâu nói:
- Phải ha! Trong lúc nhất thời, ngay cả trong đội vệ quân đó có người của ta, ta cũng không thể liên lạc được!

Trong lòng Võ Thừa Tự hung hăng mắng y một câu "Ngu xuẩn", chậm rãi nói:
- Lúc này tuy không thể dùng được nội gián của chúng ta, tuy nhiên… chúng ta cũng không hẳn là không còn cơ hội, cơ hội…ít nhất còn có một lần, về phần thành công hay thất bại còn phải nghe theo mệnh trời!

Võ Tam Tư hai mắt sáng ngời, vội vàng hỏi:
- Ngươi có cách?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.