Say Mộng Giang Sơn

Chương 829: Thiên kỵ tướng



- Phụ thân!

Dương Niệm Tổ mặc quần yếm chơi đùa trong bụi hoa, cười khanh khách. Với bộ dạng này của nó, một con bướm cũng đừng mong bắt được, cũng may có Đào Mai và Dương Tam tỷ giúp, hai cô nương bắt con bướm làm nó nửa sống nửa chết để trên cánh hoa cho nó bắt được.

Bắt được con bướm khiến Dương đại thiếu gia vô cùng hài lòng, hơn nữa còn rất muốn thể hiện, cầm con bướm trên tay lập tức xoay người khoe với cha, nó rất rõ ràng. Qua sự uốn nắn của Tiểu Man, tiểu tử này cuối cùng cũng gọi được phụ thân.

- Ừ! Niệm Tổ giỏi lắm, rất lợi hại!

Dương Phàm nằm trên xích đu, giơ ngón tay cái lên với con. Hắn ở ngoài thì long tinh hổ mãnh, vừa mới về đến nhà là giống như người bị rút đi xương cốt, chỉ thích lười biếng nằm như vậy.

Cô bé Tư Dung thì đang hứng trí tô tô trát trát cho cha mình, môi của Dương Phàm bị nó tô thành màu đỏ, hai má màu tím, đó là do Tư Dung vò nát hoa lấy nước bôi lên, trên đầu hắn còn cắm bốn năm đóa hoa, lớn thì như chiếc bát ăn cơm, nhỏ thì như chung rượu, đều là do con gái bảo bối của hắn cắm lung tung lên.

Lúc này Dương Phàm bị hóa trang trông như bà mối rồi nhưng Tư Dung vẫn chưa thôi, lại tiếp tục ngắt hoa hóa trang cho phụ thân nó trở thành người đẹp khuynh quốc khuynh thành.

Hòn non bộ nằm uốn khúc bên hồ, bên dưới hành lang dài, Tiểu Man và A Nô một người mặc áo màu đỏ thẫm, một người mặc áo màu xanh nhạt đứng tựa vào lan can. Một người đứng ném thức ăn xuống hồ cho cá làm cá nhảy vọt lên, bọt nước tung tóe, người kia nhìn ba cha con chơi trong khóm hoa.

Tiểu Man nói:
- Lang quân làm xong việc lớn này, nhất định là sẽ được thăng quan à? Đáng ra nên đi vào cung kiến giá rồi, nhìn hắn xem, bộ dạng không thèm quan tâm chút nào.

A Nô nói:
- Điều này có gì lạ đâu? Ta thấy, lang quân bây giờ thật sự không còn quan tâm đến việc làm quan cho triều đình, giờ có chức quan này trói buộc, có một số chuyện không thể làm được, mà làm một vương hầu, sao thảnh thơi như hiện tại được chứ?

A Nô nói xong chợt nhớ tới Khương công tử, lang quân hôm nay đã thay thế được địa vị của Khương công tử ngày xưa, nếu không phải hiện giờ làm quan, mọi chuyện đều phải để ý, nói phô trương một chút, hắn chẳng phải còn tốt hơn cả vương hầu sao? Hơn nữa còn không cần phải hầu hạ như quân vương, tự do tự tại biết bao.

Tiểu Man lắc đầu nói:
- Lang quân có chí lớn riêng, chức quan này bây giờ không thể mất được, đúng rồi…
Tiểu Man cuối cùng cũng đã hết thức ăn cho cá, vỗ vỗ bàn tay trắng nõn, hỏi A Nô:
- Ngươi có phát hiện ra Cổ cô nương có điều gì không vừa ý không?

A Nô ngạc nhiên hỏi:
- Cổ sư có chuyện gì sao?

Tiểu Man nói:
- Từ sau khi đi ra ngoài cùng lang quân trở về, ta thấy ánh mắt cô ấy nhìn lang quân rất không bình thường, giống như hận một nỗi không thể nuốt chửng lang quân.

A Nô đỏ mặt nói:
- Nói bừa quá, Cổ sư như oán phụ khuê các, không có chuyện này đâu, ngươi đừng nghĩ lung tung. Thật ra là có chuyện như thế này, lần này Cổ sư lập công lớn, lang quân vì muốn báo đáp nên nói với Thôi gia cho sư phụ thoát khỏi kiếp đầy tớ, Cổ sư cảm động đến rơi nước mắt, cho nên mới có chút khác thường.

- Là như vậy sao?
Tiểu Man đảo mắt, nói thầm:
- Ta chỉ sợ ân tình này báo qua báo lại không xong, cuối cùng lại trả ơn ở trên giường.

A Nô phì cười, trêu chọc nói:
- Đây là nói bản thân ngươi sao?

Tiểu Man nghe cũng đỏ mặt, vội vàng giải thích:
- Không có! Ta là… Ta là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư.

A Nô còn muốn trêu chọc nữa nhưng chợt thấy có bóng người phía cuối hành lang, vội hỏi:
- Được rồi, được rồi, đừng lộn xộn nữa, Cổ sư tới rồi.

Hai tiểu phu nhân vội dừng trêu đùa, làm ra vẻ nghiêm chỉnh. Cổ Trúc Đình tới bên cạnh các nàng, tò mò nhìn hai người đang ra vẻ nghiêm chỉnh, nói:
- Đại nương, Nhị nương, sắp tới giờ rồi, có nên gọi A Lang thay quần áo, chuẩn bị vào cung kiến giá không?

*****

Dương Phàm chuẩn bị xong xuôi, vào tới bên ngoài điện Võ Thành, liền thấy Võ Tam Tư đi từ trong ra. Dương Phàm vội tránh đường, cúi người hành lễ, nói:
- Dương Phàm bái kiến Lương Vương gia!

Võ Tam Tư vừa thấy hắn, không hỏi liền nghĩ đến việc lúc ở Long Môn hắn đuổi theo sau đít mình biện giải, một mực nói Lư Lăng Vương là giả, còn mình lúc ấy tự cho là thông minh, kết quả khiến cho Lý HIển kia dễ dàng vào cung được.

Đối với Dương Phàm, trong lòng gã cũng đã thấu hiểu rồi, vừa rồi vào cung, cô gã từng mỉa mai ngay trước mặt hắn, nói phái Dương Phàm đi đón Lư Lăng Vương là chủ ý của bà, hơn nữa còn trói buộc sinh tử của Dương Phàm với an nguy của Lư Lăng Vương vào với nhau, Hoàng đế còn nói, trừ phi Dương Phàm quyết tâm chịu chết, nếu không không có khả năng đi mật báo với gã.

Nhưng bất kể thế nào, dù sao Dương Phàm cũng đã phụ gã, tuy sau khi nói rõ chân tướng với gã, hết lần này đến lần khác, gã vẫn không tin, quá bị mất mặt khiến gã không thể bình tĩnh mà nói chuyện được với Dương Phàm. Lúc này chỉ hừ mạnh một cái, hất tay áo bỏ đi. Gã là Vương gia, hơn nữa còn là Vương gia Võ thị, bất kể gã làm sai hay là gã đã hiểu lầm Dương Phàm, đều khó có thể cúi đầu trước Dương Phàm.

Dương Phàm nhìn bóng của gã, cười khổ một cái, bước vào trong điện Võ Thành. Hắn không hy vọng hiện giờ có thể khôi phục quan hệ với Võ Tam Tư, nhưng, nhưng một vài thứ che giấu tại Long Môn kia, ít nhất cũng sẽ không làm quan hệ với Võ Tam Tư trở nên xấu hơn, khôi phục như thế nào… từ từ sẽ tính. Một ngày Võ gia còn chưa sụp đổ thì đùi này còn đáng để ôm.

Dương Phàm đã lên đến điện Võ Thành, mắt hơi đảo qua, nhìn thấy Uyển Nhi đang đứng bên cạnh Võ Tắc Thiên, trong lòng không khỏi nhẹ đi một chút, dù như thế nào, hôm nay sẽ không bày ra trận chiến giết người như lần trước.

- Thần Dương Phàm bái kiến Bệ hạ!

- Ừ!

Võ Tắc Thiên bình thản lên tiếng, hỏi:
- Gặp Lương Vương rồi chứ?

- Vâng, thần vừa gặp Lương Vương ngoài điện.

Võ Tắc Thiên cười cười nói:
- Trẫm vừa gọi Lương Vương đến, nói để nó hiểu rõ những chuyện ngươi đã trải qua khi đi đón Lư Lăng về kinh, nói nó không được trách ngươi, đến hôm yến tiệc tại nhà Lương Vương, trẫm nói nó mời ngươi, đến lúc đó, ngươi mời chén rượu, xin lỗi trước là được rồi, để tránh cho trong lòng thấy không thoải mái. Ngươi yên tâm, có trẫm làm chủ rồi.

Dương Phàm vội vàng cúi người nói:
- Tạ ơn bệ hạ!

Võ Tắc Thiên nói:
- Nhưng phải nói tiếp, chuyện này thật là phải nói cho rõ ràng, Dương Phàm!

- Có thần!

- Lương Vương và ngươi có ân tri ngộ, lẽ ra nên báo đáp. Nhưng ngươi lại là thần tử, đáng lẽ phải trung thành với trẫm, nếu hai bên có xung đột, ngươi sẽ nghe theo mệnh lệnh của người nào?

Dương Phàm không chút do dự, lập tức đáp:
- Thần tuyệt đối trung thành với Hoàng thượng!

Ánh mắt Võ Tắc Thiên ngừng lại, lại hỏi tiếp:
- Nếu sau này, trẫm không còn là vua nữa?

Dương Phàm giật mình, mơ hồ cảm thấy nếu như trả lời là hoàng đế mới thì chỉ sợ là không ổn, nhưng nếu như không nói là trung thành với vua mới thì lại tự phủ nhận khẳng định vừa rồi của mình, trong câu này dường như có ý gì đó, không nên trả lời. Vì thế, hắn tỏ vẻ hốt hoảng nói:
- Bệ hạ thân thể khỏe mạnh, cực thọ vô cương, tại sao lại nói những lời như vậy?

Võ Tắc Thiên cũng không hỏi tiếp nữa, mà cười nói:
- Những lời này, vốn dĩ cũng không nên để ngươi trả lời, trẫm đã làm khó ngươi rồi. Nhưng cần phải nhỡ rõ…

Vẻ mặt Võ Tắc Thiên liền trở nên nghiêm túc, gằn từng tiếng mà nói:
- Một ngày còn trẫm phải tuyệt đối trung thành với trẫm. Làm được thì hưởng vinh hoa phú quý, không làm được thì thân bại nhân vong!

Dương Phàm vội nghiêm nghị đáp:
- Lời Bệ hạ dạy bảo thần sẽ khắc trong tâm khảm!

Võ Tắc Thiên bỗng như có điều suy nghĩ, nói:
- Nghe người Bách Kỵ và Nội vệ nói, lần này các ngươi từ Phòng Châu trở về, trên đường gặp phải rất nhiều khó khăn, còn có nội gián?

Dương Phàm hiểu Võ Tắc Thiên tất nhiên đã hỏi rõ người của Bách Kỵ và Nội vệ, bởi vậy cũng không giải thích nhiều, chỉ nói:
- Vâng!

Võ Tắc Thiên thở dài nói:
- Trẫm trói buộc sự sống chết của các ngươi vào cùng sự sống chết của Lư Lăng Vương, không thể ngờ tới trong tình huống này vẫn có người dám phản bội trẫm. Tiền tài danh vọng hấp dẫn, còn gì gọi là trung nghĩa, trong lòng còn đâu nửa phần kính sợ?

Bà thở dài một tiếng, đột nhiên lại hỏi:
- Nếu bây giờ trẫm để cho ngươi bắt đầu lại từ đầu, một mình chiêu mộ một đạo nhân mã, lấy hạn định là một ngàn người, ngươi có thể đảm bảo được mọi người đều trung thành, tuyệt đối không có nội gian không?

Dương Phàm hơi ngạc nhiên, nhìn thấy Võ Tắc Thiên đang gắt gao nhìn mình, không có thời gian nghĩ nhiều, liền trả lời:
- Không thể!

Câu trả lời này không giống với dự đoán, Võ Tắc Thiên cau mày, nói;
- Không thể?

Uyển Nhi cũng lo lắng liếc hắn một cái, chỉ sợ hắn trả lời làm phật thánh ý.

Dương Phàm khẳng định, nói:
- Vâng! Thần không thể! Thần tin trong thiên hạ này cũng không ai có thể làm được!

Võ Tắc Thiên hết sức không hài lòng, nói:
- Nói lý do!

Dương Phàm nói:
- Nếu như là ba người, thần có thể! Năm người thần cũng có thể! Hai mươi người thần miễn cưỡng cũng có thể làm được! Một trăm người đã tuyệt đối không thể làm được. Bởi vì một trăm người, mỗi người một vẻ, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, nguyện vọng mà mình theo đuổi riêng, sở thích tính tình không giống nhau, muốn để mọi người bất kể gặp phải chuyện gì đều đồng tâm hiệp lực căn bản là chuyện không thể làm được, huống hồ là một nghìn người…

Sắc mặt của Võ Tắc Thiên càng trở nên khó coi. Dương Phàm đã nói thì đành phải tiếp tục nói tiếp:
- Thủy chí thanh tắc vô ngư, nhân chí sát tắc vô đồ. Bệ hạ tài chí kiệt xuất, đứng đầu khai quốc, mong rằng đối với những lời này, phải hiểu rõ gấp trăm lần so với thần.

Nếu bệ hạ ra lệnh cho thần phải chiêu mộ một ngàn tân binh, thần không thể đảm bảo rằng tất cả mọi người trong đó đều trung thành, cũng không cần phải đảm bảo tất cả mọi người đều trung thành, chỉ cần đại đa số mọi người trung thành là đủ. Giống như lúc bảo vệ Lư Lăng Vương hồi kinh, bên trong có nội gián, nhưng hắn không thể hạ thủ được với Lư Lăng Vương, ngược lại cuối cùng còn bị chúng ta lợi dụng.

Võ Tắc Thiên im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên cười lớn, quay đầu nhìn Uyển Nhi, tự giễu:
- Đạo lý này thật ra trẫm đã sớm hiểu rồi. Nhưng đã già rồi, tính tình lại trở nên khờ khạo, không ngờ lại muốn làm một chuyện không thể làm được.

Bà lắc đầu, lại nói với Dương Phàm:
- Ngươi có thể thẳng thắn mà nói với trẫm chứ không hề nịnh bợ giả dối, trẫm thật sự rất vui. Ban đầu dự tính sẽ cho ngươi xây dựng sự nghiệp từ đầu, tự chiêu mộ lính mới, giờ nghĩ lại, thật đúng là làm chuyện thừa. Lính chiêu mộ từ trong dân gian, người có tâm không thể mời chào một hai ở trong đó, trái lại lính mới phải cần luyện từ đầu, chiến lực khó có thể đảm bảo.

Như vậy đi, trẫm sẽ giao Bách Kỵ cho ngươi. Ngươi lấy danh nghĩa là thành viên Bách Kỵ, đi chiêu mộ thêm, tiến hành mở rộng, biến Bách kỵ trở thành “Thiên Kỵ”, làm một Thiên kỵ tướng cho trẫm đi!

� Lan Ích Thanh vội vàng nói:
- Hoàng thượng anh minh!

Võ Tắc Thiên vui vẻ nói:
- Các ngươi lui đi, truyền khẩu dụ cho trẫm, ngày mai sau khi lâm triều, lệnh cho Dương Phàm và điện Võ Thành kiến giá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.