Chủ ý của Dương Phàm khiến huynh đệ Trương thị phát huy tác dụng gì ở trong đại duyệt, mặc dù mọi người hiếu kỳ, nhưng cũng không hỏi. Đợi đến khi yến tiệc sắp kết thúc, Trương Xương Tông vẫn còn trịnh trọng nhắc lại một lần nữa chuyện này, dặn dò mọi người ngàn vạn lần không được tiết lộ chuyện này ra ngoài, khiến cho mọi người lại tò mò, nhưng đối với dặn dò của Trương Xương Tông, đương nhiên không dám chậm trễ.
Chuyện này mọi người tuyệt đối giữ bí mật, người ngoài không thể nào biết được. Nhưng chuyện Dương Phàm đến yến tiệc cũng không phải là bí mật gì, chuyện này nhanh chóng truyền đến tai Võ Tam Tư. Võ Ý Tông cũng nghe nói, lập tức chạy đến tìm Võ Tam Tư, dương dương tự đắc, dường như là mình có khả năng dự đoán trước.
- Đường huynh, ta đã sớm nói Dương Phàm là đồ nịnh nọt, không đáng tin. Huynh xem, hắn vốn là đệ tử của Tiết Hoài Nghĩa, vừa thấy Tiết Hoài Nghĩa bị thất sủng, lập tức vô sỉ mà lấy lòng Thái Bình. Hắn biết rõ Thái Bình và họ Võ chúng ta bằng mặt nhưng không bằng lòng. Nhưng vừa thấy Võ thị chúng ta có thể lực, đàn áp Lý thị thì lại lập tức chạy đến chỗ môn hạ của đường huynh.
Nhìn thấy cô mẫu có ý lập Lư Lăng Vương làm thái tử, hắn thấy Võ thị sắp sửa suy tàn, lập tức lại ra sức bảo vệ Lư Lăng Vương. Bây giờ Lư Lăng Vương rõ ràng là một tên ngốc, là phế phẩm giống như Tương Vương, hắn lại muốn đứng về phe Trương Dịch Chi. Gia nô họ Ngũ là như vậy, còn vô sỉ hơn Lã Phụng Tiên gấp mấy lần!
Trong lòng Võ Tam Tư ảo não không thôi: “Nếu không phải do đệ năm lần bảy lượt bức bách, sao hắn có thể có hành động thân mật với hai tên họ Trương? Nói đến Tiết Hoài Nghĩa và Trương Dịch Chi, huynh đệ chúng ta đều thấy bọn chúng không phải chỉ là kẻ nịnh nọt thôi sao, có thể mạnh đến đâu so với Dương Phàm?”
Nhưng mặc dù Võ Tam Tư cảm thấy đường đệ này rất ngu xuẩn, nhưng bây giờ cũng là một trong hai người có binh quyền mạnh nhất của họ Võ. Người trong gia tộc họ Võ ngoại trừ Võ Du Nghi là tới hắn. Võ Du Nghi chỉ trung thành với cô mẫu, không có động tĩnh gì với sự lôi kéo của Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự, hiển nhine là dựa binh mà làm cao, không nghĩ là trước đại thế rõ ràng phải tỏ rõ thái độ. ……………………
Lúc này Võ Tam Tư phải dựa rất nhiều vào Võ Ý Tông, cũng không tiện trách cứ quá đáng, đành phải hàm hồ nói: - Dù thế nào, đệ cũng không nên bức bách hắn quá đáng. Người này nắm giữ Thiên Kỵ trong tay, rất quan trọng đối với chúng ta. Tương lai muốn làm đại sự, còn phải dựa vào hắn nhiều!
Võ Ý Tông nói: - Vậy là quá đáng? Hắn là hạng người sợ kẻ mạnh, bắt nạt kẻ yếu, là người không có khí phách. Huynh muốn hắn thần phục thì phải cho hắn thấy sự lợi hại của Võ gia. Không thể dễ dãi, đợi đệ làm khó hắn một phen, hắn sẽ phát hiện ra nếu không dựa vào chúng ta thì sẽ không có chỗ dung thân. Nhất định hắn sẽ đến thỉnh tội với huynh!
- Ý Tông…
Võ Tam Tư định nói xong lại thôi, cảm giác làm như vậy không thỏa đáng lắm nhưng Võ Ý Tông nói xong liền hứng thú mà cáo từ rồi. Võ Tam Tư nghĩ đi nghĩ lại, thầm nhủ: “Thôi, tùy nó đi. Xem nó có thể hàng phục Dương Phàm không. Nếu như quả thật có thể khiến cho Dương Phàm phục là tốt nhất. Nếu lợn lành chữa thành lợn què thì chỉ cần bây giờ ta không ra mặt, đến lúc đó cũng không phải xuất hiện để thu dọn tàn cục.”
Nghĩ đến đây, Võ Tam Tư liền bỏ ý định khuyên can Võ Ý Tông. Tuy nhiên khi hắn quay lại hậu trạch, chợt nhớ ra một chuyện, trong lòng không khỏi thất kinh: “Không xong rồi! Lão đệ này luôn lỗ mãng, không phải nó muốn bày trò gian lận ở đại duyệt chứ? Đây chính là đại duyệt đầu tiên từ khi cô mẫu đăng cơ xưng đế, ý nghĩa rất lớn, tuyệt đối không được sai sót. Nếu một khi điều tra được liên quan tới chúng ta…”
Nghĩ đến đây, Võ Tam Tư vội phái người đuổi theo Võ Ý Tông, nghiêm túc dặn dò. Võ Ý Tông lúc này còn chưa ra khỏi thành thì bị người của Võ Tam Tư đuổi theo, vừa nghe xong không khỏi cười nói: - Huynh trưởng lo lắng quá rồi. Đại duyệt là chuyện liên quan đến quốc thể, không được xảy ra sai sót gì, điều này ta không biết sao? Ngươi trở về nói cho huynh ấy biết, nói huynh ấy yên tâm. Cái gọi là quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Võ Ý Tông ta cũng hiểu rõ.
Sau khi được gia nhân báo tin, lúc này Võ Tam Tư mới yên tâm, chỉ cần không gây chuyện ở đại duyệt thì muốn làm gì cũng được.
*****
Dương Phàm vốn tưởng rằng đại duyệt là một chuyện rất dễ dàng, rất nhiều thuộc hạ binh sĩ được chọn từ cấm quân, chỉ cần huấn luyện một chút là có thể đạt được yêu cầu đại duyệt. Không ngờ khi huấn luyện thự tế, đã khoảng nửa tháng rồi, Lục Mao Phong mới gật đầu xác nhận: đã vượt qua được tiêu chuẩn kiểm duyệt của Binh Bộ và Chính sự đường lúc đó.
Trong chuyện này, Dương Phàm vẫn còn chiếm nhân số ít và hầu hết là tinh binh, , nếu không tố chất của binh lính không đồng nhất, các bộ phận cần phối hợp, vậy thì việc luyện binh sẽ chậm trễ. Trước kia do cấp bậc Chính sự đường và Binh bộ kiểm duyệt không cao như lần này, cũng phải chuẩn bị trong hơn nửa năm.
Nếu việc tập luyện đạt tới tiêu chuẩn, vậy thì tiếp theo sẽ tập luyện theo trình tự tiến hành khi đại duyệt. Lúc này Lễ bộ cũng tham gia, kiểm tra dáng vẻ, cách ăn vận và nói năng của quan binh, và chỉ đạo những nghi lễ khi gặp hoàng thượng.
Việc tập luyện lần này lại khoảng hơn nửa tháng, đến khi mỗi người đều nhớ rõ vai trò của mình trong đại duyệt, cùng với bảy lần đại duyệt không xảy ra sai sót gì, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, lúc này cũng đã tới lúc nóng nhất của mùa hè. Dương Phàm lúc trước nói với huynh đệ Trương thị là khi “nắng hè chói chang” vốn chỉ là một câu đùa giỡn. Lúc đó hắn còn tưởng rằng nhiều lắm là mười ngày là có thể bắt đầu đại duyệt, kết quả là đã qua hơn hai tháng. Mỗi ngày Dương Phàm đều phải ở trên giáo trường cùng tập luyện với binh lính, nước da trắng nõn đã biến thành màu đen rồi.
Bởi vì hơn hai tháng nay hắn cũng đều tập luyện ở dưới ánh mặt trời, cả người đều biến thành một màu đồng tráng kiện, cơ ngực và cánh tay rắn chắc, lại kết hợp với dung mạo anh tuấn kia. Nếu để cho những thiên kim tiểu thư trong thành nhìn thấy, sợ rằng đều ôm ảo mộng.
Nhìn thấy việc thao luyện đã thuận lợi, lúc này Dương Phàm mới dâng tấu lên triều đình mời Hoàng thượng phê chuẩn đại duyệt. Võ Tắc Thiên vui mừng, tuyên bố lập tức đình triều, đi tới đại duyệt Thiên Kỵ. Hoàng tử, công chúa, chư vương, hoàng thích, các đại thần đều hộ tống, theo sau theo quy định của đại duyệt, đến ban thưởng đồ ăn cho quân đội.
Hoàng thượng ban đồ ăn, quy cách không thể quá thấp. Trưa hôm đó, đại doanh Thiên Kỵ bèn mổ lợn, làm thịt dê, mùi thơm bay ra ngoài cả mười dặm. Sau khi binh tướng Thiên Kỵ ăn no nê, chiều phá lệ không tập luyện mà nghỉ ngơi dưỡng sức.
Trong nội cung, huynh đệ Trương thị cũng tràn trề hưng phấn.
Trong hai tháng nay, số lần xuất cung của họ rõ ràng là nhiều hơn, có khi cùng nhau xuất cung, có khi là từng người đi. Sau khi vào hạ, Võ Tắc Thiên bị bệnh kén ăn khó ngủ, thường ở Phi Hương Điện, Lệ Xuân Đài hóng gió, cũng không gọi họ hầu hạ hay ca múa, bởi vậy đều rất thoải mái.
Hai huynh đệ này cùng nhau xin phép rời cung, nói với Võ Tắc Thiên là sáng mai đi thao trường, ngày mai đại duyệt, Võ Tắc Thiên cần phải nghỉ ngơi thật tốt, vì thế mà rất cảm động với yêu cầu của hai tình nhân được sủng ái nhất.
Hai huynh đệ hào hứng lập tức xuất cung, lập tức vào trong nhà. Hai tháng nay Trương Xương Tông tuy rằng thường xuyên xuất cung nhưng dường như chưa từng về nhà. Trương Dịch Chi thì có về vài lần nhưng cũng chỉ hỏi han mẫu thân vài câu rồi lại đi. Hôm nay phả về nhà ở. Vì sáng mai phải cùng đi đến chỗ Thiên Kỵ, cho nên Trương Xương Tông không về phủ mình mà đến nhà của Trương Dịch Chi.
Hai người đi thẳng về Trương phủ, Trương Dịch Chi cười nói hỏi lão bà quản gia: - A nương ta đâu rồi?
Lão quản gia nói: - Cậu chủ về thật là đúng lúc. Mấy ngày nay lão phu nhân buồn bực không vui, ăn cơm cũng không ngon, suốt ngày mặt mày ủ rũ, nô tỳ đã mời thầy thuốc đến xem bệnh, nhưng cũng vẫn không khác gì.
- Cái gì?
Trương Dịch Chi vừa nghe liền vội vàng, bất chấp nổi giận với quản gia, vội đi về phía phòng ngủ của mẫu thân. Trương Xương Tông vội vàng khuyên nhủ: - Ngũ Lang không cần sốt ruột, chắc là mùa hè nóng bức nên đại nương mệt mỏi, không muốn ăn thôi. Trương Dịch Chi cũng không nói gì, chỉ vội chạy tới chỗ mẫu thân.
Tới chỗ của A Tàng phu nhân, Trương Xương Tông ở bên ngoài, chỉ một mình Trương Dịch Chi vào trong, nha đầu Yến Nhi của A Tàng phu nhân cũng đi ra ngoài để hai mẹ con nói chuyện.
Trương Dịch Chi thấy mẹ quả có gầy đi một chút, vẻ mặt có hơi tiều tụy thì không khỏi trách mình sơ ý. Lần trước trở về thăm mẫu thân, không ngờ không phát hiện ra mẫu thân không khỏe.
Trương Dịch Chi vội hỏi thăm tình hình của mẫu thân, A Tàng nhìn thấy con trai, vẫn mặt mày ủ rũ như cũ, thở ngắn thở dài dường như có điều gì khó nói, cuối cùng cũng không gì. Trương Dịch Chi nóng vội, A Tàng phu nhân dứt khoát xoay người, mặt hướng vào bên trong mà ngủ, không để ý tới y.
Trương Dịch Chi thấy thế liền quỳ gối trước giường, khấu đầu, giọng nghẹn ngào: - Mẫu thân không vui, đều là lỗi của con. Nếu có điều gì làm chưa tốt, chưa làm tròn chữ hiếu xin mẫu thân cứ trách mắng, ngàn vạn lần không được đày đọa bản thân. Nếu không con sẽ sợ mà chết mất.
A Tàng khẽ thở dài: - Con ta luôn luôn hiếu thuận, đâu có làm điều gì không tốt. Vi nương có chuyện không vui, không phải vì ta mà tự trách bản thân mình.
Trương Dịch Chi nói: - Vậy xin mẫu thân nói rốt cuộc là mẫu thân không vui chuyện gì, chỉ cần không phải là hái trăng hái sao, nhất định con sẽ làm cho vi nương.
A Tàng khẽ thở dài, lại không nói nữa. Trương Dịch Chi lo lắng, trầm giọng nói: - Con trai ngu dốt, khó mà đoán được tâm ý của mẫu thân, xin mẫu thân nói cho con biết! Dứt lời liền dập đầu mạnh xuống đất, nếu A Tàng không nói, sẽ vẫn dập đầu không thôi.
A Tàng nghe tiếng con trai dập đầu, rốt cuộc không đành lòng, vội ngồi dậy, rơi lệ nói: - Con trai mau đứng lên, đây đều là lỗi của mẫu thân, không liên quan gì đến con.
Trương Dịch Chi lo lắng đến nỗi phổi sắp nổ tung: - Mẫu thân nói cho con biết, con mới có thể giúp mẫu thân hết buồn.
- Vi nương…
A Tàng phu nhân muốn nói nhưng lại thôi, lấy tay che mặt nói: - Chuyện này con nói mẫu thân làm sao mà mở miệng được? Con muốn biết thì đi hỏi Yến Nhi đi.
Trương Dịch Chi nghe xong nhảy dựng lên, liền chạy ra ngoài. Yến Nhi đang chờ ở trong sân. Trương Dịch Chi nóng nảy xông vào trong sân, chỉ tay vào Yến Nhi, giận dữ quát: - Tiện tỳ! Bảo ngươi hầu hạ mẹ ta, vốn là tin tưởng ngươi, tại sao làm cho mẹ ta không vui, còn không nói mau!