Nghĩa An quận chúa tuy rằng ương ngạnh, nhưng chỉ là xuất phát từ tâm tính kiêu ngạo ngông cuồng nổi lên. Ả sống trong sơn thôn nhỏ đã nhiều năm, chỉ cho rằng chiếm được thân phận tôn quý Con rồng cháu phượng, trong thiên hạ ai ai cũng sẽ phải kính sợ. Bây giờ Dương Phàm không tính sổ với nàng, nàng đứng đó cũng không có chủ ý gì.
Nhâm Uy dùng gậy mặc dù nhanh, nhưng lực của từng trượng đánh xuống không hề nhẹ đi, chỉ là vì dùng trượng quá nhanh, cảm giác đau quá ngắn, Vi Tiệp vẫn chưa ngất. Nhưng Nhâm Uy vừa đánh xong gậy cuối cùng, lúc nhấc chiếc gậy ra, phần dưới cơ thể của gã đã hoàn toàn mất đi cảm giác, muốn bò dậy cũng không dậy nổi.
Dương Phàm hất áo tơi ra, sau khi đánh Vi Tiệp, liền khẽ mỉm cười với Bùi quận mã, chắp tay nói: - Mời!
Bùi Tốn cảm kích. Y là con cháu của gia đình giàu có, từ nhỏ cũng vênh mặt hất hàm sai khiến nói một không ai dám làm hai, chưa bao giờ chịu nhục thế này. Hôm nay bị Nghĩa An quận chúa cạo đầu trên đường, thật là vô cùng nhục nhã. Ái thiếp bị Nghĩa An quận chúa gọt mũi cắt lưỡi càng khiến y đau lòng, lập tức thúc ngựa tiến đến cung thành cùng Dương Phàm.
Dương Phàm cả người là y phục màu đen đã bị ngấm mưa, hơi hơi tỏa sáng, càng có cảm nhận như có kim loại, nổi bật lên sự uy mãnh của hắn trên lưng ngựa. Trái lại Nghĩa An quận chúa, xiêm áo rườm rá, hai chân trần, búi tóc lệch lạc, lại đứng trên mặt đất, vẻ vô cùng nhếch nhác.
Lý Hinh Vũ vừa thấy Dương Phàm đánh, hơn nữa còn coi thường tất cả, bảo vệ Quận mã rời đi, ả không biết nên ứng phó thế nào, trong lòng vô cùng tủi thân, không kìm nổi hét lên: - Dương Phàm, ngươi nhớ lấy, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Lý Hinh Vũ nói xong vừa đi vừa òa khóc. Vi Tiệp lồm cồm bò dậy, uể oải hét: - Dương Phàm! Ngươi nhớ lấy! Ta sẽ không tha cho ngươi đâu!
Gã và Lý Hinh Vũ tuy rằng không hẹn trước nhưng lại cùng lúc nói ra câu này. Lý Hinh Vũ vừa mới nói xong gã liền thốt ra, chỉ có điều âm thanh thê thảm yếu ớt, còn không mạnh mẽ bằng Lý Hinh Vũ, khiến cho mọi người vây quanh xem được trận cười to.
Dương Phàm không thèm quay đầu lại, bảo hộ cho Bùi quận mã đến thẳng cung thành. Trên đường đi, nghĩ đến thê tử hống hách, còn bị nhiều người như vậy để ý, ngày mai gièm pha truyền khắp kinh sư, mình làm sao có thể ngẩng mặt trước các thân bằng hữu hảo, Bùi Tốn không kìm nổi nước mắt rơi như mưa. Dương Phàm nhìn liền cảm thấy vị công tử cưới con gái hoàng gia này có phần đáng thương, không kìm nổi an ủi vài câu.
Bùi Tốn khóc không thành tiếng nói: - Mấy hôm trước Thục Thương Long Cửu Bộ nhờ ta làm mối cho y và Trương Đồng HưuHưu quen biết. Để tạ lễ, đã tặng ta bốn mươi thục nữ, nghĩ đến vợ trong nhà ghen tuông, ta một người cũng không nhận! Nam tử nhà ai sống tủi nhục như ta? Thanh Nha là từ nhỏ đã hầu hạ ta, hai chúng ta yêu thương nhau, sớm đã có tư tình, vốn dĩ định nạp chính thiếp xong sẽ đưa nàng lên làm tiểu thiếp. Chỉ là bởi vì còn quận chúa, đành trái lời hứa, sắp xếp cho ở gian ngoài, đã để cho nàng tủi thân, bây giờ Dương Phàm hơi khinh miệt sự bất lực của y, nói thì tình thâm như vậy, biết rõ Thanh Nha cô nương bị người ta gọt mũi cắt lưỡi, chịu cực hình, còn sợ Nghĩa An quận chúa lạm dụng quyền uy, không dám về trong Phường thăm nom? Trong miệng còn phải thuận theo ý của y mà nói: - Quận mã có thê tử như thế, thật là khổ không thể tả. Nhưng đường đường là quận chúa, sao lại không có đạo lý, bây giờ hay là mời Hoàng thường và Lư Lăng Vương ra mặt, trói buộc nàng ta một chút là được rồi, nếu không sau này
Dương Phàm nói tới đây, chợt nhớ vừa nãy y nhắc tới Thục Thương nhờ để quen Trương Đồng Hưu. Trương Đồng Hưu là anh em họ với Nhị Trương, người muốn kết giao với Trương Đồng Hưu, mười phần là vì tiếp cận Nhị Trương. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, những người nịnh bợ Nhị Trương đa số là quan lại, tuyệt đối không có thương nhân. Tuy nói thương gia giàu có đa số đều phải dựa dẫm vào kết giao với quan phủ, nhưng Nhị Trương sống lâu trong thâm cung tuyệt đối chưa từng trợ giúp cho các thương gia. Nhị Trương xuất thân danh môn, bây giờ lại cao quý không còn gì để nói, khẩu vị cũng lớn rồi, kết giao với Nhị Trương, tiền phí gấp mười lần những quan trong triều khác không nói, nhưng tác dụng lại không sánh kịp với các quan trong triều, tên thương nhân nào lại làm việc mua bán không có lời này?
Hơn nữa, người này là thương nhân nước Thục, cho dù gã có ý làm ăn ở kinh thành, căn cơ của gã vẫn còn ở đất Thục, thời đại này đi tới đi lui một chuyến rất tốn thời gian, dù thế nào cũng phải mất đến nửa năm, tin tức truyền đến cũng chậm trễ, thương gia lớn không có người trấn thủ đất lạ thời gian dài, cho nên các thương gia lớn mở tiệm ở đất khách không bằng liên kết với cường hào địa phương, bù đắp cho nhau thu lợi còn nhiều hơn. Một thương gia đất Thục hao tâm tổn trí, muốn liên hệ với Nhị Trương, người mà trong triều đình nổi như cồn nhưng ở địa phương lại không có mấy ảnh hưởng thế nào? Hơn nữa, gã Long Cửu Sáo này không có liên quan gì đến Nhị Trương, trước mắt cũng chẳng có quan hệ với cả Trương gia, còn muốn tìm đủ mọi kế gián tiếp nhờ vả?
Nếu đổi lại bình thường, Bùi Tốn thuận miệng nói ra một câu như vậy, Dương Phàm nghe thấy cũng bỏ đi, tuyệt đối không để trong lòng. Nhưng hơn một tháng nay hắn luôn lập kế đấu với Ẩn Tông, trong lòng luốn căng như dây cung, những lời này của Bùi Tốn, hắn càng cân nhác càng thấy có đạo lý.
Một lát đã tới kinh thành, Bùi Tốn tuy là quận mã cũng không có thẻ bài thông hành trong cung, Dương Phàm bảo y ở dưới lâu thành đợi, tự mình đi yết kiến Hoàng Đế. Hôm nay có mưa, nhiệt độ tuy rằng hạ xuống, nhưng chẳng có chỗ nào đi, Võ Tắc Thiên đang đánh cờ giải sầu với Trương Dịch Chi trên Lệ Xuân Đài, nghe Dương Phàm trần thuật lại xong, nhất thời không hài lòng, lập tức bỏ quân cờ, bảo hắn dẫn Quận mã vào cung.
Hoàng thân quốc thích nhiều lúc còn không được sủng ái bằng cận thần, nguyên nhân chính là tại chỗ này. Có mấy Hoàng thân quốc thích có thể được sủng ái như Thái Bình công chúa, xuất nhập cung bất cứ lúc nào? Rất nhiều hoàng thân quốc thích vào cung một lần đều phải phiền người khác đến truyền lời, Hoàng đế gặp hay không còn chưa biết được, thật chẳng giống như cận thần, có thể góp ý bất cứ lúc nào.
Người hoàng gia từ nhỏ không được sống sớm tối có nhau với huynh tỉ đệ của mình như người bình thường, huyết thống thân tình không sâu đậm, sau khi trưởng thành gặp nhau càng không dễ, lại bì cận thần dăm ba câu châm ngòi, sinh ra chán ghét không muốn gặp thậm chí càng lạnh nhạt. Cho nên ngay cả hoàng thân quốc thích, cũng ít dám đắc tội với cận thần của Hoàng đế, thế nên Nghĩa An quận chúa không biết trời cao đất dày như vậy, nhìn thấy Dương Phàm nhúng tay vào, còn muốn cứng rắn, mạnh mẽ.
Võ Tắc Thiên lệnh cho Dương Phàm dẫn quận mã vào cung, nghĩ một lát lại gọi nội thị đi truyền Lư Lăng Vương đến. Lư Lăng Vương vẫn luôn ở Đông cung, ở gần với đệ đệ Thái tử, rõ ràng ở đợi huynh đệ đưa mình lên vị trí cao hơn, chỉ có điều quan trường triều đình ngày càng để ý đến danh nghĩa thể diện, nhất thời còn chưa tìm thấy cơ hội thích hợp.
Nghe thấy mẫu hoàng gọi, Lư Lăng Vương nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, đi theo tiểu nội thị vào trong hậu cung, lén lút đút chút tiền cho tên tiểu nội thị kia, lại hỏi mẫu thân tại sao lại cho gọi. Tên tiểu nội thị biết hắn sau này lão sẽ làm thái tử, sau đó sẽ là thiên tử, nên không dám làm khó lão, nhưng lúc đó tên tiểu nội thị này đang đứng chờ ở bên ngoài cung, cũng không hiểu Hoàng đế tại sao lại truyền gọi.
Tiểu nội thị nghĩ nghĩ liền nói: - Nô tì cũng không biết nữa. Chỉ biết là Dương Phàm tướng quân vào cung một chuyến, lập tức vội vàng ra ngoài, thánh nhân liền truyền khẩu dụ gọi Vương gia tiếp kiến rồi. Nô tì thấy thánh nhân có vẻ tức giận, Vương gia cứ cẩn thận một chút thì hơn.
Lý Hiển nghe xong trong lòng căng thẳng: - Mẫu thân không vui? Rốt cục là chuyện gì làm mẫu thân không vui, Dương Phàm vừa mới ra vào Lệ Xuân Đài, mẫu thân liền lập tức truyền ta, nhất định là Dương Phàm nói chuyện gì, Dương Phàm có thể nói chuyện gì? Trọng Nhuận nói Dương Phàm và Võ Tam Tư có quan hệ mật thiết, nhưng Khỏa Nhi đã hứa làm con dâu Lương Vương, Lương Vương sẽ không làm gì bất lợi với ta chứ?
Lý Hiển lo lắng không yên đi tới Lệ Xuân Đài, khiêm tốn đi chắp tay với mẫu thân, nói: - Không biết mẫu thân triệu tập con có gì sai bảo?
Võ Tắc Thiên trầm mặt nói: - Ngồi đi, trẫm cũng không hiểu rõ, chờ con rể ngươi đến đây rồi nói!
- Vâng vâng vâng!
Lý Hiển lui qua một bên, có nội thị đem ghế gấm đến, Lý HIển nhẹ nhàng ngồi xuống, trong lòng nghĩ: - Con rể? Không biết là con rể nào, mẫu thân tức giận như vậy, không phải là con rể của Võ gia sao? Nếu như chỉ là chuyện gia đinh, chuyện có lẽ cũng không quá nghiêm trọng.
Lý Hiển ngồi đợi một lát mà như ngồi đống lửa, ngoài điện vọng đến âm thanh của Dương Phàm: - Bệ hạ, Bùi quận mã tới rồi!
Lý Hiển vội vàng nghĩ: "Bùi quận mã?"
Cũng may nữ nhi của ông tuy nhiều, nhưng gả đến Bùi gia chỉ có một đứa, Lý Hiển lập tức nghĩ ngay tới Bùi Tốn. "Là chồng của Hinh Vũ mà? Đứa con gái Hinh Vũ này tính tình hà khác, chẳng lẽ lại cãi nhau với chồng sao? Nhưng Cái này thì có liên quan gì đến Dương Phàm, sao lại để hắn bẩm báo?"
Lý Hiển đang nghĩ, Dương Phàm cùng Bùi Tốn đi tới, vừa thấy bóng dáng Bùi Tốn, Lý Hiển liền kinh sợ đứng lên, thất thanh nói: - Con Con làm sao vậy?
Chỉ thấy Bùi Tốn tóc tai bù xù, một đám tóc dài tóc ngắn lộn xộn, hai má xưng vù, trên mặt còn có mấy vết sẹo, trên người mặc một bộ áo ngủ, áo ngủ vốn dĩ chắc là màu trắng, nhưng bây giờ vừa đen lại dính đầy bùn đất, điều kì lạ nhất là, y còn đi chân trần, trên chân cũng đều là bùn đất.
Dương Phàm hạ thấp người nói: - Thần nhìn thấy Quận mã ở trên dường, bởi vì chuyện liên quan đến gia sự của Hoàng đế, thần tuy rằng kiêm chức vụ sửa chữa sai sót thị phi nhưng cũng không dám tự ý chuyên quyền, liền dẫn quận mã vào cung cho bệ hạ xử lí, thần cáo lui!
Võ Tắc Thiên vừa mới nghe Dương Phàm nói vài câu, biết vợ chồng Bùi Tốn làm loạn đến cả đường phố, bây giờ không ra thể thống gì cả, thật mất thể diện của Hoàng gia, cho nên rất không hài lòng, bây giờ lại thấy bộ dạng cháu rể, Võ Tắc Thiên trước nay luôn kiên cường cũng thấy kinh sợ.
Dương Phàm bẩm báo xong, Võ Tắc Thiên chỉ phất phất tay theo bản năng, cũng chưa thèm nói chuyện với hắn.
Dương Phàm cất bước định đi, bỗng đứng lại, nói: - A! Thần còn có một chuyện muốn bẩm báo, trên đường, thần nhìn thấy Nghĩa An quận chúa cưỡi trên người Bùi quận mã, tay đập không ngừng, lại lệnh cho thuộc hạ giữ quận mã định cạo đầu, dân chúng vây quanh nhiều vô số, thật không ra thể thống gì, lúc muốn giải vây cho quận mã, thì có binh sĩ tuần tra của Kim Ngô Vệ , dẫn binh tướng lĩnh đến, hình như là có quen biết với quận chúa, thế nên phụng mệnh quận chúa ngăn cản vi thần, còn dùng cả đao thương, thần vì chấp hành pháp luật, nên đã đem tướng lĩnh qua bên đường đánh ba mươi trượng.
Võ Tắc Thiên nào còn thời gian mà nghe hắn nói những thứ này, phất tay, sốt ruột nói: - Những chuyện nhỏ thế này, ngươi tự xử lí là được, trẫm để cho ngươi duy trì trật tự không phải để làm những chuyện này hay sao, những chuyện thế này về sau không cần báo nữa, lui ra!
Dương Phàm khẽ mỉm cười, khấu đầu nói: - Vâng! Lý Hiển còn không biết người ngăn cản Dương Phàm trên đường là con rể của lão sao Lư Lăng Vương lão có hai con rể, hôm nay một đứa bị nữ nhi của lão đánh, một đứa bị Dương Phàm đánh, mặt mũi bây giờ chẳng còn đẹp đẽ gì nữa rồi, từ đầu đến cuối đến nhìn Dương Phàm một cái cũng chưa nhìn, khác một trời một vực với lúc thái độ cung kính lúc trước tiễn lão hồi kinh, trong lòng có chút khó chịu.
Lão cũng biết, chuyện này chắc chắn là vì người trong nhà cố ý gây bất hòa với Dương Phàm, dẫn đến hắn không có cảm tình, lúc này lại không nghĩ lại, đối đãi với Dương Phàm ngày càng lạnh nhạt, vội vàng hỏi: - Tốn Nhi, con làm sao?
Bùi Tốn quỳ hướng lên trên điện, gào khóc nói: - Bùi Tốn phục bạc mệnh bạc, không xứng với hậu duệ Thiên Hoàng, xin Hoàng đế bệ hạ khai ân, lựa chọn người khác tương xứng cho quận chúa ạ! Dương Phàm không để ý trên Lệ Xuân Đài Võ Tắc Thiên xử lý chuyện gia đình này thế nào, sau khi hắn rời khỏi cung đình, lập tức sai người đi đến Lễ Bộ một chuyến, nói với Lệ Bộ chủ khách Thanh Lại Ti Lang trung ở Lễ Bộ một câu: - Nhanh chóng tra rõ thân phận lai lịch của Thục Thương Cửu Long Bộ!