Say Mộng Giang Sơn

Chương 899: Vào tròng



Tiết trời đầu thu, thành Lạc Dương vẫn có vẻ oi bức, nhưng trong thành Đan Châu trời thu đã đến. Quang cảnh Đan Châu này gần nửa là núi, nơi nơi đều râm mát như được che, mặc dù là ngày hè nóng bức nhất cũng không khốc liệt đến mức không chịu nổi, chứ đừng nói là tiết trời đã vào thu rồi. Bởi vậy Thời Ngự Sử che cửa sổ, trong phòng cũng không thấy khó chịu.

Trong phòng không hề oi bức, nhưng Thời Ngự Sử đang nằm trên giường thì ai má ửng hồng giống như là uống rượu say, trán lấm tấm mồ hôi. Dưới người y, chính là vị tiểu phu nhân gặp bất ngờ trên hồ Sĩ Vọng.

Tiểu phu nhân này họ Tạ, khuê danh Điền Điền, vốn là một thương nhân, trượng phụ buôn bán ở Kinh Bắc, bây giờ tình trạng phương Bắc không tốt, phải trở về quê cũ Quan Nội, trượng phu có ở phía sau giải quyết một số chuyện, nàng đi trước, nghỉ ở chỗ này đợi trượng phu.

Sau khi trở nên thân quen với Thời Ngự Sử, bèn nói đến chuyện gia đình, như là nhà mình bởi vì không được giáo dục, nên trượng phu chuyên sủng mấy nàng thị thiếp, lạnh đạm vô tình với nàng. Nói những chuyện này, Thời Ngự Sử rất thông cảm. Tạ Điền Điền lại hết lần này đến lần khác cho thấy nàng cầm kì thi họa đủ tài, mọi thứ đều gãi đúng chỗ ngứa của Thời Ngự Sử.

Thời Ngự Sử vốn đã thích tướng mạo đoan trang, khí chất cao nhã của nàng, lại thương nàng tài trí xuất chúng mà hồng nhan bạc mệnh, dưới sự gợi ý tế nhị của nàng, hai người không đến hai ngày đã tình chàng ý thiếp, âm thầm qua lại, chỉ còn lớp giấy cửa sổ cuối cùng là chưa đâm thôi.

Mấy ngày nay, Thời Ngự Sử không hề bỏ lỡ công sự, y phái người giả làm người trợ giúp, đi quanh thôn làm công ngắn hạn, thu hoạch cây trồng vụ sớm, nhân cơ hội bắt chuyện với địa chủ trong làng. Thời Ngự Sử biết rõ, rất nhiều chuyện giấu được phía trên không giấu được phía dưới, bên trên hao tâm tổn trí điều tra cũng khó điều tra được điều gì, nhưng những người ở dưới sớm đã biết rồi.

Do vậy nếu ngươi thật sự muốn đi thăm dò, những người đó sẽ tuyệt đối không nói chuyện cho ngươi nghe, cho dù y chính là người bị hại. Ngươi dù sao cũng phải đi, y lại đời đời kiếp kiếp sống nơi này. Nhà giàu bất nhân nào tạo phản, ngươi trị một mình y thì được trị sao nổi cả nhà y. Bọn họ thà rằng chịu khổ một chút, chứ không chịu đắc tội với cường hào. Thông qua biện pháp như vậy, lại có thể nghe được tin tức chân thật nhất.

Còn y cũng nhanh chóng hóa thân thành thương nhân bán lương thực, chuyên ở mấy chỗ xuất nhập lương thực trong thành, dần dần có được sự tín nhiệm của bọn họ, hoặc ít nhiều cũng hiểu được một ít tình hình. HÔm qua, Thời Ngự Sử nắm được một số chứng cứ xác thực, mừng rỡ quá nên đã uống nhiều, nhất thời không khống chế nổi, vị tiểu phu nhân này lại có ý nghênh đón, hai người liền quấn lấy nhau, làm một đôi uyên ương ngắn ngủi.

Lớp giấy cửa sổ này một khi bị rách, sẽ không có cách nào có thể khôi phục.

Lúc này, Thời Ngự Sử nhìn thấy tiểu phu nhân dưới người mình quyến rũ lại đoan trang, kiêu ngạo lại thẹn thùng, có một loại cảm giác mê hoặc không thể tả nổi, không khỏi vui vẻ, cúi đầu ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang phơi phới ý xuân của nàng, mút chặt đôi môi anh đào của nàng.

Trong lúc vô tình, Thời Ngự Sử liền đạp rơi tiểu khố, lại cởi đồ lót của nàng xuống, muốn làm khách sau màn. Cánh tay Tạ Điền Điền yếu ớt chống đỡ lấy bộ ngực của y, thoái thác nói: - Trời vẫn chưa thực sự tối, xấu hổ lắm!

Thời Ngự Sử thở dốc nói: - Tiểu nương tử xinh đẹp như thế, thật khiến người ta không chờ đợi được. Bây giờ cung đã trên dây, không bắn không được. Nương tử xem nhé. Nói đoạn, thân dưới rắn chắc, đâm vào nơi mật ngọt của tiểu phu nhân, tiểu phu nhân kêu lên một tiếng, xấu hổ che mặt, không nói thêm gì nữa.

Thời Ngự Sử mừng rỡ, đem đôi đùi trắng nõn kia vắt lên vai, nhìn khe hở hồng nhỏ giữa đùi, lắc đầu đắc ý than rằng: - Cỏ thơm làm mê đắm lòng người, làm hao mòn xương người, đục khoét linh hồn người! Ra sức đưa về phía trước, hai bên cùng khẽ kêu lên, một trận vân sơ vũ cuồng.
Trong mái hiên đầy sắc dục, đang cuồng si, chỉ nghe phía cửa vang lên một tiếng động thật lớn, bị ngươi khác đập phá. Rất nhiều người đội mũ quả dưa áo xanh đột đèn lồng xông tới, chợt nghe một người hô to: - Khá lắm tiện tì! Chẳng trách đến phòng tìm người không tìm thấy, hóa ra lúc này đang vụng trộm với tên này.

Người nọ hô lên một tiếng, dọa cho Thời Ngự Sử nhất thời mềm nhũn, vội vàng từ trên người tiểu phu nhân lật người xuống. Chỉ thấy hai người đốt đèn xông vào, trong đó có một người râu dài, ra vẻ đạo mạo, mặc một bổ cổ áo tròn ống tay thẳng, đầu đội khăn vấn sừng mềm, uy phong khí thế thật không tầm thường.

Thời Ngự Sử biết là trượng phu của vị phu nhân này buôn bán ở phương bắc, hôm nay đã đến rồi, xấu hổ đến đỏ mặt tía tai, xấu hổ vô cùng, đành túm lấy chăn mỏng che mặt. Phu nhân kia trần truồng lăn xuống giường, quỳ trước mặt người ăn mặc như sĩ tử kia, nước mắt lưng tròng năn nỉ nói: - A lang thứ tội, không phải thiếp không tuân thủ nữ tắc, thật là do y dùng lực bức bách, thiếp liều chết không được, đành phải theo y

Thời Vũ vừa nghe thấy thế không khỏi hoảng hốt, ánh mắt như chợt lóe, một ý niệm bỗng nảy lên trong đầu: - Rơi vào tròng!

Thời Ngự Sử tức sùi bọt mép nói: - Hay, thủ đoạn hay lắm! Hóa ra hai vợ chồng người là những kẻ lừa đảo lành nghề, muốn lừa bịp tống tiền Thời mỗ ta sao? Các người chắc cũng biết thân phận Thời mỗ, có tin bản quan xử các ngươi tội xảo trá vơ vét tài sản, mưu hại quan viên, lưu đày ba nghìn dặm không?
Sĩ nhân râu dài kia kinh hãi nói: - Ngươi là quan? Ngươi là quan viên phươn nào? Đã đến châu này, không ở nhà trọ, lại chạy đến thuê chỗ này? Bản quân đường đường là Mục Thủ một châu, sao lại làm cái trò vơ vét tài sản, mưu hại quan viên?

Thời Ngự Sử kinh ngạc hỏi: - Mục Thủ một châu? Ngươi ngươi là

Râu dài nói: - Bản quan là Thứ sử Đan Châu Lý Tuấn Phong.

Thời Ngự Sử quá sợ hãi, chỉ tiểu phu nhân trần truồng quỳ trên mặt đất tự xưng là Tạ Điền Điền kia nói: - Vậy nàng ấy là ai?
Râu dài nói: - Đó là thiếp thân của bản quan, bởi vì vợ cả ghen tuông, nên phải ra khỏi phủ, sao?

Thời Ngự Sử nhìn Lý Thứ sử, lại nhìn tiểu phụ nhân họ Tạ, chiếc chăn mỏng trên tay lặng lẽ tuột xuống

Cùng đêm đó, phủ Phu Châu, cùng là trăng sáng gió mát, tình thơ ý họa, mấy người lại tập trung ở nhà kho Phu Châu, dường như đang làm mấy trò buôn bán đầu trộm đuôi cướp. Ẩn trong nhà kho Phu Châu chính là Cổ Trúc Đình Cổ cô nương và ba vị huynh trưởng. Bọn họ đã hỏi được tình hình nhà kho Phu Châu từ miệng của Kha Chiêu, bây giờ Kha Chiêu đã bị bọn họ chuyển đi trông giữ rồi, sung làm nhân chứng quan trọng.

Mấy ngày nay, đi lại ở Phủ Phu Châu, cùng với những lời nói mà Dương Phàm đã nói, hoàn toàn xác minh, Cổ Trúc Đình cuối cùng hiểu được, cái mà Dương Phàm nói là lương thực quan trọng thế nào đối với một quốc gia, những gia đình quyền quý này lại thông qua lương thực thế nào để khống chế hoặc làm ảnh hưởng đến các chính sách quan trọng của quốc gia.

Mùa thu hoạch hàng năm họ đổ số tiền lớn vào mua lương thực, năm đói kém lương thực lại bán lương thực ra, đây là thủ đoạn đơn giản nhất để kiếm chác lương thực. Từ nơi có lương thực phong phú mua lương thực về, vận chuyện đến bán ở những nơi thiên tai, đây là quyết sách mà bọn quan phủ địa phương làm đủ mọi trò để có lợi cho bọn họ.
Chuyện vận chuyển lương thực nói ra thì dễ dàng, nhưng trừ quan phủ ra chỉ có bọn họ mới có đủ sức của để làm chuyện đó, quan phủ mặc dù không có hành vi ủy thác đùn đẩy hoặc là tham ô, trình tự cũng không thể đơn giản hóa bằng bọn họ được, hiệu suất làm việc cũng không thể nhanh bằng bọn họ.

Bởi vậy quan địa phương chỉ đành nể trọng bọn hổ, hơn nữa là vĩnh viễn chỉ có bọn họ, điều này khiến cho bọn họ đứng ở thế bất bại. Chỉ cần bọn họ không muốn tạo phản, quan phủ không thể cưỡng đoạt, tất cả đều nằm trong vòng giải quyết của quy tắc mà luật pháp nhà nước cho phép.

Kể từ đó những quan phủ có việc cầu người kia sao có thể không thỏa hiệp? Những lão bách tính chưa ăn cơm sẽ tạo phản, hậu quả này nghiêm trọng thế nào. Cho nên, những nhà quyền quý nắm giữ lương thực, từ một trình độ nhất định, liền có quyền phát ngôn.
Hơn nữa, một số khu vực lấy khai thác mỏ thiếc là chính, có nhiều chỗ chủ yếu là nuôi tằm, có nơi lại sống dựa vào gieo trồng hạt cải, có nơi là rau xanh, mía đường, rượu, làm sứ hoặc là chăn nuôi. Những nơi như thế này dân số rất đông, nông nghiệp lại không phát triển, lương thực dựa vào việc vận chuyển từ bên ngoài.

Vì thế, ở phía trên khống chế các nhà giàu có thu mua, vận chuyển, tiêu thụ lương thực, là có thể khống chế giá cả lương thực. Giá cả lương thực mỗi lần tăng lên một chút hoặc giảm đi một chút, đều ảnh hưởng trực tiếp đến mức sống của địa phương đó, ảnh hưởng gián tiếp đến giá cả của hàng trăm ngành nghề địa phương.

Sản xuất quặng sẽ phải nâng giá cả khoáng sản, sản xuất dầu sẽ phải nâng giá dầu ăn, sản xuất rau quả, đường mía, ủ rượu, nung sứ hay nuôi cá đều phải nâng giá cả tương ứng.
Còn mặc quần áo đội mũ, dừng chân ăn cơm, làm thợ buôn bán đều tăng giá, như vậy nông dân bán lương thực ra, giá buôn lương thực đương nhiên cũng muốn tăng lên, vì thế giá lương thực ban đầu lại tăng thêm một lần nữa. Lại kích thích sản phẩm của các ngành nghề khác tiếp tục tăng giá, theo vòng tuần hoàn xấu như vậy, cuối cùng không thể quay đầu.

Tất cả những thay đổi này, đều liên quan đến cuộc sống nhân dân, liên quan đến ổn định thiên hạ, kẻ thống trị nào có thể làm ngơ chứ? Kẻ thống trị ngoảnh mặt làm ngơ hoặc là kẻ không thể giải quyết được quốc nạn, cuối cùng sẽ trở thành nguyên nhân dẫn đến các loại mâu thuẫn phát sinh trong xã hội, thậm chí dẫn đến diệt vong.

Triều đình, trong bất kì một quốc sách ở bất kì phương diện nào, nếu ảnh hưởng nghiêm trọng đến lợi ích của các gia đình giàu có đang không chế mạch máu kinh tế của quốc gia, mà bọn họ lại không có cách nào ngăn chặn thi hành chính lệnh trong những người đại diện trong quan phủ, bọn họ có thể vận dụng thủ đoạn kinh tế này.

Tất cả những điều này không có cái nào là cho thấy rõ ràng người sử dụng nó, nhưng tác dụng của nó lại là thật, đây chính là "voi vô hình, âm thanh lớn" mà Lý Thái Công nói. Nó tồn tại, nhưng không ai cảm giác được nó đang tồn tại. Nó phát huy tác dụng, nhưng không ai biết rằng nó đang phát huy tác dụng.

Mà đây chỉ là một loại thủ đoạn của các thế gia đại tộc ảnh hưởng đến triều đình, bọn họ nâng đỡ những người đại diện lên trong triều đình, về văn hóa nắm giữ dư luận trở thành đại biểu sĩ tộc, về kinh thế khống chế các ngành liên quan mật thiết với quốc gia, cái nào cũng có ảnh hưởng tới triều đình.

Từ xưa đến nay, không biết bao nhiêu người cải cách hùng tài đại lược cuối cùng thất bại thê thảm, thanh bại danh liệt, đều là do tác dụng của sức mạnh này. Đương nhiên, một chính phủ có sức mạnh, khi sức mạnh này phát huy tác dụng, cũng có thể thông qua sức mạnh chính quyền của nó để khống chế và sửa đổi.

Nhưng cuối cùng bất kể ai thắng ai thua, bên thắng cũng đại thương nguyên khí. Đây là con dao hai lưỡi, cho nên đối mặt với hàng loạt những mâu thuẫn, cả xã hội phần lớn thời gian đều đi tới thỏa hiệp, rất ít khi phát triển đến mức một sống một còn, nhưng dù vậy, cũng có thể thấy sự cường đại của lực lượng.

- A Lang nắm giữ lực lượng như vậy sao?

Nghĩ đến đây, Cổ Trúc Đình trong lòng mông lung. Đương nhiên, nàng không hiểu, lực lượng này vĩnh viễn không phải do một hai người quyết định.

Trước kia, ví dụ như lúc cải cách của Tùy Dương đế ảnh hưởng tới lợi ích của toàn bộ các thế gia đại tộc, khi đó cũng không có tổ chức như "Thừa Tự Đường", là sự vứt bỏ lợi ích chung, đã khiến cho các thế gia không hẹn mà cùng lựa chọn thủ đoạn chung, cuối cùng trở thành nguyên nhân quan trọng của sự diệt vong của Đại Tùy.

Thời bây giờ có sự tồn tại của Thừa Tự Đường, khiến cho thế gia môn phiệt có thêm mối liên hệ chặt chẽ hơn, rất nhiều chuyện bọn họ có thể tự trao đổi thương lượng mà làm, lực lượng này còn lớn mạnh hơn trước kia. Nhưng phải khiến cho bọn họ đồng lòng nhất trí, cũng không phải là chuyện một người hai người có thể quyết định.

Nhưng không thể nghi ngờ, nếu giờ này khắc này cần phải làm như vậy, dP chắc chắn sẽ phóng thích lực lượng mà quỷ đó. Điều này cũng đã đủ khiến Cổ Trúc Đình xúc động đến nỗi bái lạy rồi, đó là một lực lượng lớn mạnh đến như thế, còn nàng lại là người bên cạnh nam nhân đang nắm giữ lực lượng ấy.

- Đáng tiếc nam nhân đó không cho ta một chút yêu thương.

Nhảy qua tường như một con báo, tiếp đất nhẹ nhàng không tiếng động, trong lòng của Cổ Trúc Đình hơi đau xót.

Cổ Đại không hề biết trong lòng tiểu muội đang thấp thỏm nghĩ chuyện gì, y tỉnh táo nằm sấp trên mặt đất, cẩn thận quan sát một lát, chỉ điểm nói: - Kha Chiêu dặn có kho lương thực có vấn đề nằm ở bên kia.

Cổ Trúc Đình thu lại tinh thần, bình tĩnh thoáng nhìn, nói: - Chúng ta điều tra nhà kho thứ ba trước đã!
Nếu như nhà kho nào bên đó cũng có khả năng có vấn đề, vì sao phải điều tra từ nhà kho thứ ba?

Mấy huynh đệ Cổ Thị không hỏi, bọn họ đều biết tiểu muội thông minh tài trí, nếu như so về trí tuệ, bọn học còn kém xa. Cho nên nếu tiểu muội đã nói vậy nhất định có lí do, vì thế ra hiệu cho nhau bằng tay, vài người liền hóa thành khói xanh, nhẹ nhàng lao vào phía nhà kho cao lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.