Lý Viễn Cường từ trong nhà vội vàng đi ra, mặc khố, eo thắt dây lưng, ngoài khoác chiến bào, đầu đeo khăn vấn, eo giắt hoành đao, vai đeo một tay nải nặng bên trong có lương khô, túi nước, quần áo, hiên ngang oai hùng, nhìn chiến bào y thêu mây hóa ra còn là một vị đội trưởng.
Đối diện, Mạnh Tông cũng từ trong nhà bước ra, nhung trang gần giống như Lý Viễn Cương, chỉ có điều trên chiến bào không có hình gì, xem ra chỉ là một binh lính bình thường. Hai người vừa thấy mặt, không nói gì, thủ thế, sóng vai vội vàng tiến đến đại doanh phủ Chiết Xung.
Vô số công nông phu trên đồng cũng nhanh chóng đổi nhung trang, như đàn chim về tổ, từ bốn phương tám hướng chạy về quân doanh, cửa kho giáp trượng đã mở rộng, binh lính khinh trang đuổi tới phủ quân lập tức chạy tới kho, từ vị trí quen thuộc, lấy bì giáp, thiết mâu, cung tiễn, trường mâu, xông tới thao trường.
Trên Điểm Tướng Đài, lão tướng Sử Liệt một thân áo giáp Minh Quang, kim đao đại mã dưới soái kỳ.
Năm đó, ông ta lập nhiều công lớn, Hắc Xỉ Thường Chi Đại Tướng quân đã tự tay tặng bộ áo giáp này cho ông, Sử lão Tướng quân vô cùng trân trọng yêu quý bộ khôi giáp này, khi rảnh rỗi vẫn lấy ra lau chùi tra dầu. Bộ khôi giáp được bảo dưỡng vô cùng tốt, phản chiếu ánh mặt trời vàng óng, như một tòa vàng ngồi ngay ngắn.
Bộ phận cử động duy nhất là cặp mắt của Sử Liệt, đôi mắt nhăn nheo hơi nheo lại, thi thoảng liếc sang lư hương bên cạnh một cái.
Trong lư, một que hương đang cháy dần gần hết, binh lính trực ca lại đốt thêm một cây nối vào, Sử lão Tướng quân nhẹ nhàng khép hờ hai mắt, thầm lẩm bẩm: Đám ranh con, hôm nay là lúc triều đình dùng binh đấy! Khâm sai đang ở đây, các ngươi ai dám đến muộn chính là tát vào khuôn mặt già nua của ta rồi. Xem ai dám!
Trên giáo trường, một trận thế hình lập phương dần hình thành, sát khí cao dần.
Ở một nơi khác, tại Khánh Châu, Đan Châu, thậm chí cả Phu Châu, một cảnh tượng giống như vậy cũng đang diễn ra,
Dương Phàm cũng phải bất đắc dĩ mới “Dị địa dụng cảnh” (dùng binh ở nơi lạ). Trước khi rời Kinh hắn đã tính toán trước, hẳn quân đội Duyên Châu sẽ không có khả năng cấu kết với đám tham quan ô lại này, ít nhất là phần lớn quân đội có thể tin được. Nhưng, không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, cho dù là ai cũng không thể xác định được quân đội Duyên Châu có vấn đề hay không.
Đối mặt với cái tội lớn chắc chắn phải chết này, nếu quan viên Duyên Châu thực sự dám làm liều mà có thể khống chế được một đội quân, vậy thì mình đã phiêu lưu không cần thiết rồi, không ai có thể ỷ vào một thân võ công mà đơn phương độc mã chống lại cả một đội quân.
Còn nữa, bảo quân nhân địa phương đi bắt quan viên địa phương, cho dù bọn họ không dám phản kháng công khai, nhưng nhỡ có kẻ nào đem lợi ra dụ dỗ ngầm thông đồng hoặc bằng mặt mà không bằng lòng cố ý kéo dài thời gian bắt giữ để nghi phạm trốn thoát. Để đảm bảo tuyệt đối không có sai sót nhầm lẫn, chỉ có thể điều binh mã nơi khác.
Mà điểm này, theo như thủ tục thông thường thì căn bản không thể làm được, chỉ có thể ôm án tử đến thẳng thềm rồng mà thôi. May sao có Trương Xương Tông mà Võ Tắc Thiên sủng ái nhất đồng hành, Dương Phàm mới có thể có được cái quyền điều binh lớn như thế, chuẩn bị bao nhiêu, hiện giờ đã đến lúc thu hoạch.
*****
Kỳ lão khắp nơi được xe ngựa quan phủ hộ tống lục tục tới Duyên Châu. Trong quán dịch chẳng bao giờ có đông người như vậy, nên phủ Duyên Châu lại đi nhờ thân sĩ trong thành giúp đỡ, nhờ bọn họ dọn ra rất nhiều phòng trong quý phủ mới đủ chỗ cho các Kỳ lão ở lại.
Kỳ lão là gì? Thời này, Kỳ lão không chỉ là những lão giả tuổi cao, đức cao vọng trọng, bọn họ thường có chút chức ở địa phương, cho dù không có phẩm bậc, nhưng ở địa phương có quyền lực rất lớn.
Thời này, trong quan chế địa phương, một trưởng quan có một quan sát sử, dưới một Đạo là châu quận có Thứ sử, Biệt giá, Trưởng sử, Tư mã, Lục sự, Tham quân sự, Lục tào. Dưới các châu là các huyện, có Huyện lệnh, Huyện thừa, Chủ bộ, Huyện úy, Lục sự, Tá sự.
Vậy quan quản sự dưới cấp Huyện là ai? Chính là các Kỳ lão. Năm dặm là một xã, có một Kỳ lão; dưới Kỳ lão là năm Lý chính, mỗi người quản một dặm; dưới Lý chính là năm Bảo trường, bốn xóm một bảo, bốn nhà một xóm, đứng đầu là Lân trường. Có nhiều nơi khá hoang vắng thì chỉ lấy thôn là đơn vị, thôn quan làm thôn chính.
Nói vậy là hiểu, cái gọi là Kỳ lão, thực ra chính là Xã trưởng, là quan chức địa phương chịu sự khống chế trực tiếp của huyện lị. Tuy chỉ là tiểu quan không có phẩm, nhưng lại là người sống cùng với người dân, ở địa phương là người có quyền cao nhất, uy vọng nhất.
Quốc triều tôn lão kính lão, tiếng nói của những lão nhân lớn tuổi rất có trọng lượng ở địa phương, những lão nhân này, phần lớn lại là tộc trưởng đại tộc địa phương, ở trong xã trong thôn, nói một không ai, Kỳ lão đều do bọn họ nắm giữ, việc thực thi các mệnh lệnh triều đình đương nhiên sẽ thông thuận hơn.
Tuy các Kỳ lão đã lớn tuổi, đi cả quãng đường dài đều mệt mỏi, nhưng trong lòng bọn họ vô cùng cao hứng. Đây là khâm sai thiên sứ do Hoàng đế phái tới thăm hỏi, có Kỳ lão nào là không vinh hạnh? Quay về kể lại với con cháu, cũng là vinh quang lớn lao của lão nhân gia.
Yến hội được tổ chức ở phủ Thứ sử, vì địa điểm không đủ rộng nên trên bãi đất trống hai bên chái nhà đã được dựng lên rất nhiều lều, trong lều thết tiệc, bày rượu la liệt. Hiện giờ là cuối thu, không khí mát mẻ, chỉ cần không mưa là đủ để cử hành thịnh yến.
Quan viên địa phương Duyên Châu xưa nay vốn rất bận rộn, khi đội nghi trượng của Trương Xương Tông tới Duyên Châu, cả ngày đám người Thứ sử, Biệt giá, Trưởng sử đều vây quanh y, vừa để chăm chút ân cần, vừa để ngăn cản y có nhiều cơ hội tiếp xúc với kẻ dưới.
Quan viên cơ sở của phủ Duyên Châu lại càng thêm bận rộn, ra lệnh dẫn người ngày nào cũng đi tuần khắp phố, người bán dạo đã sớm bị cưỡng chế đuổi đi, ngoài mấy nhà bán đồ thiết yếu cơ bản hàng ngày là được mở, các cửa hàng khác đều nhận lệnh cưỡng chế đóng cửa tạm thời với đủ thứ lý do, phố phường tiêu điều xơ xác.
Ti hộ, Ti điền và Công tào thì vội vàng tới kho lương thực của châu nha, cắt thuế lương các nơi vận tới, nhiều nơi còn nhận được công văn yêu cầu vận hàng muộn lại, xe lương đang đi trên đường đều bị chặn giữa đường, đành quay về.
Ti Tào và Huyện úy dẫn ba ban nha dịch đi tuần toàn thành. Bọn họ tới những nơi thật thanh tĩnh, lôi tuột hết cả trộm vặt móc túi, hãm hại lừa gạt, lưu manh vô lại, đánh nhau ẩu đả vân vân, toàn phủ Duyên Châu như cây hồng sau cơn gió, lá rụng sạch sẽ, chỉ còn lại quả vàng óng treo lủng lẳng trên cây.
Châu Tư Mã của bản châu chỉ là một Tống lão quan chỉ có viên chức và bổng lộc chứ không có thực chức, cùng với đám bác sĩ văn nho đi thăm hỏi từng vị Kỳ lão, trong khi nói chuyện không tránh khỏi việc nhấm nháy thầm nhắc nhở ám chỉ nếu gặp khâm sai thì cái gì nên nói cái gì không nên nói.
Tất cả mọi việc được chuẩn bị từ ba ngày trước khi Trương Xương Tông tới Duyên Châu. Khi y tới rồi, lại giằng co thêm một ngày, Tạ Thái thú mới nhìn trời đoán thời tiết, nói rằng ngày mai hẳn là ngày đẹp trời nắng, mới yết kiến khâm sai, xin lệnh ngày mai thiết yến bày rượu khoản đãi Kỳ Lão khắp nơi.
Thực ra, Tạ Thái thú vẫn hận không thể có thêm vài ngày nữa để chuẩn bị cho mọi sự chu toàn, nhưng đêm dài lắm mộng, khâm sai ở lại trong thành thêm một ngày cũng là một loại uy hiếp. Cả ngày bọn họ đều quanh quẩn bên cạnh Trương Xương Tông, gọi là thiết yến đón gió khâm sai, sau đó, một đám quan lại châu nha cũng không có nhiều lý do để kè kè ở bên cạnh y cả ngày như vậy, vẫn là nên sớm đuổi y đi mới tốt.
Hôm sau, phủ Thứ sử nhộn nhịp tưng bừng, lụa hồng phất phơ khắp nơi như tết năm mới, có sai nha tuần bổ tuần tra bên ngoài duy trì trị an, có tiểu quan các nha đi lại nườm nượp tiếp đón Kỳ Lão các nơi đến phủ Thứ sử. Tạ Thái thú tự mình dẫn tá quan châu nha tới dịch quán nghênh đón khâm sai.
Trương Xương Tông trông mong lâu như vậy, cuối cùng buổi trình diễn đóng vai thanh thiên cũng bắt đầu, nhưng trong lòng vẫn không vui. Từ sáng sớm y đã rửa mặt chải đầu mặc áo chỉnh tề, khi đám người Tạ Vũ Bân tới liền lập tức được bọn họ tiền hô hậu ủng tới nha môn Thứ sử.
Lúc này, đại doanh phủ vệ Duyên Châu cũng đột nhiên xuất hiện vài vị khách không mời mà tới. Chiết Xung Đô úy của Phủ quân Duyên Châu tên Diệp Vũ, tuổi chừng tứ tuần, lão đang ngồi chơi trong doanh, còn đang cân nhắc xem nên tìm chỗ giải sầu, đột nhiên có thân binh vội vàng xộc vào bẩm báo: - Đô úy, có người từ trong Kinh đến, có mang theo hỏa bài khám hợp, xin gặp nha môn.
Trong lòng Diệp Vũ kinh ngạc, vội vàng đứng dậy: - Bảo người đó chờ một chút, bản quan lập tức ra nghênh đón! Đánh trống tụ hợp, triệu tập chư tướng trong quân!
Diên Vũ vội vàng khoác áo ra ngoài cửa nghênh đón, chỉ thấy ngoài đó, giữa mấy vị nam tử áo bó đang ngồi trên lưng ngựa là một người khí vũ hiên ngang, tướng mạo anh tuấn, hỏi tên họ, người nọ tự xưng Trung lang tướng Thiên Kỵ Dương Phàm.
Nghe thấy là thượng sai cấm quân, Diên Vũ thất kinh, sau khi kiểm tra thân phận của hắn bèn mời bọn họ vào soái trướng, lúc này, các tướng lĩnh Chiết Xung phủ Duyên Châu đều đã tập trung cả ở soái trướng, một đoàn người đeo vũ khí đứng trang nghiêm đằng đằng sát khí.
Dương Phàm bước thẳng vào trong, ngồi xuống ghế soái, Diệp Vũ giật mình, chỉ đành đứng dưới trướng, chắp tay hỏi: - Không biết Tướng quân tới đây có gì sai bảo?
Ngồi ngay ngắn trên soái vị, Dương Phàm trầm giọng: - Trương Phụng thần phụng chỉ giá lâm Duyên Châu, thăm hỏi Kỳ Lão các nơi. Tướng quân có biết không?
Diên Vũ ngơ ngấc gật đầu không hiểu: - Mạt tướng ở trong quân, cũng không biết nhiều chuyện chính sự. Tuy nhiên, tin tức Trương Phụng thần giá lâm Duyên Châu mạt tướng cũng có nghe nói.
- Rất tốt! Trương Phụng Thần đến Duyên Châu còn có việc quan trọng khác cần làm. Bản tướng quân phụng mệnh Trương Phụng thần đến đây truyền lệnh. Kể từ lúc này Duyên Châu vệ đóng chặt cửa lớn, không có binh thư của triều đình tuyệt đối không được có bất kỳ hành động nào.
Dương Phàm đưa tay sang, liền có một nam tử mặc áo bó tiến lên dâng Quy Phù. Diệp Vũ gọi người mang Quy Phù trong doanh tới nghiệm, nói với Dương Phàm: - Bổn tướng không nghiệm được sắc thư, phải do Thứ sử nghiệm hợp cách mới được!
Dương Phàm khẽ mỉm cười: - Nếu chúng ta bắt Thứ sử, thì nghiệm thế nào đây?
Sắc mặt Diệp Vũ đột nhiên biến đổi: - Vậy, có thể có Biệt giá nghiệm!
- Biệt giá cũng bị bắt.
Diệp Vũ sợ rồi, lắp bắp: - Vậy…có thể do Trường sử…
Dương Phàm liếc lão một cái, thở dài: - Phủ Duyên Châu đã là một bát nước đục rồi. Diệp Tướng quân, bây giờ ta cũng không đến đây động binh động mã của ngươi, chỉ bảo ngươi án binh bất động. Nếu ngươi vi phạm sẽ luận tội mưu phản, hiểu chưa?
Mới đầu Dương Phàm còn nói thong thả, càng về sau giọng nói thanh sắc đều trở nên mãnh liệt hơn, thân mình Diệp Vũ hơi run lên, không kìm lòng nổi mà đáp: - Mạt tướng đã hiểu!
Rèn sắt khi còn nóng, Dương Phàm chậm rãi ngồi thẳng người lại, lạnh giọng nói: - Giao ra binh phù lệnh tiễn!