Say Mộng Giang Sơn

Chương 975: Nỏ sát



- Vù!

Sáu gã sát thủ phối hợp ăn ý, gần như đồng thời động dây cung, câu tâm thoát ly, nỏ răng co lại, dây cung căng chợt đàn hồi, sáu mũi tên đồng thời rời cung.

- Đi!

Nghiêm Túc Xuyên quát khẽ một tiếng, lăn sang bên phải đến đống hàng hóa bên cạnh, chợt lại thả người nhảy xuống đất, nhào về phía trước, cả người đã ở ngoài hơn ba trượng, gã khom người, giống như một mũi tên rời dây cung lao đi đến dọc biên bến tàu, không chút do dự nhào về phía trước.

- Ùm!

Thân hình uốn cong nhưng có khí thế không lao vào trong nước, khởi động mặt băng bắt đầu rạn nứt ra, nước khẽ bắn lên, bóng dáng của gã hoàn toàn biến mất tại mặt nước, quả nhiên là tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy.

Năm tên sát thủ khác gần như đồng loạt phản ứng cùng gã, một kích đạt được, lập tức trốn xa. Kỳ thật mỗi lần họ thành công trước khi nhanh chóng thoát đi thì sẽ mang theo chén cơm bọn họ là nỏ, sẽ không cam lòng ném chúng qua một bên mà không để ý, nỏ quân này không phải bất cứ lúc nào muốn có là được, nhất là loại quân nỏ thượng đẳng được chế tác tinh xảo, sắc bén.

Nhưng lúc này đây ở trên địa bàn của Tào bang giết người, thực sự quá nguy hiểm, hơn nữa lần này thù lao mà họ được trả đã đủ để cho bọn họ cả đời phú quý không lo, nỏ này còn mang theo để làm gì? Đương nhiên là nên làm thế nào mau chóng trốn cho nhanh.

Chưa từng rửa tay chậu vàng, trước tiên hãy tới Vị Hà tịnh thân. Thời điểm sát thủ cuối cùng tung người thả mình xuống sông, mặt nước xao động liền nhanh chóng khôi phục yên lặng, khối băng trong suốt đụng chạm ma sát "Ken két" như trước, dường như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Ngụy Tiểu Tiểu vốn cũng muốn trốn, nàng vừa nghe Nghiêm Túc Xuyên nói về kế hoạch sau khi ra tay thì lập tức chạy trốn, nàng sống ở Bá Thượng nên kỹ năng bơi cũng rất giỏi, lúc này nước sông Vị Hà tuy rằng lạnh thấu xương, đối với thân cành vàng lá ngọc của nàng mà nói là một thể nghiệm đáng sợ, nhưng nếu là đang chạy trối chết, nàng cũng không phải đắn đo nhiều lắm.

Nhưng, "Hoạt Diêm vương" Nghiêm Túc Xuyên có thể tin tưởng đối với xuất thủ của mình gấp trăm lần, nhưng một kích lập tức trốn xa làm cho Ngụy Tiểu Tiêu lại không khỏi hơi nghi ngờ, nàng muốn nhìn tận mắt kẻ thù của nàng bị mất mạng, cái này không chỉ là bởi vì lo lắng, càng bởi vì đó là một loại khoái cảm báo được đại thù.

Bởi vậy khi Nghiêm Túc Xuyên quát khẽ "Đi", thân hình của nàng ngừng lại một chút, ánh mắt sảng khoái nhìn thoáng qua mục tiêu của nàng, chỉ cái nhìn này, nàng bước đi không được nữa.

- Thư chưởng đà, chúng ta có thể giảm bớt yêu cầu, nhưng các ngươi ít nhất nên nhượng bộ một chút để cho chúng ta đối với Vạn huynh đệ có một lời giải thích, Độc Cô Chưởng Đà và Cổ chưởng đà chúng ta thật ra là rất có thành ý thông qua hoà đàm giải quyết tranh chấp đấy...

Lý Hắc dựa theo mưu kế Cổ Trúc Đình, chuẩn bị làm ra một nhượng bộ. Độc Cô Văn Đào và Cổ Trúc Đình được y nhắc tới bèn mỉm cười hướng về các thủ lĩnh Tây Minh Chư Bang đối diện gật gật đầu, vừa lúc này, sáu mũi tên nỏ bắn nhanh tới, tiếng xé gió của mũi tên sắc bén chưa truyền đến thì sáu mũi tên nhọn đã tới gần trong gang tấc.

Dương Phàm đứng đối diện ánh mặt trời, sáu mũi tên sắc bén từ không trung bay tới, trong mắt hắn hơi hơi nổi lên một sự biến hóa, rồi đột nhiên khiến cho hắn cảnh giác, hắn gần như là không cần nghĩ ngợi liền phản ứng.

May mắn khoảnh khắc mũi tên nhọn vừa mới bắn ra lóe lên tia sáng rất nhỏ đã dẫn tới sự chú ý của hắn, mà hắn may nhờ luôn cảnh giác và phản ứng cũng nhanh nhẹn, bằng không ở trong vòng trăm bước mũi tên bắn sắc bén xuyên qua trọng giáp tới trước mặt mới phát hiện, thì cho dù hắn thân thủ cho giỏi cỡ nào cũng không còn cơ hội tránh nữa rồi.

Người tập võ tuy rằng hết sức đề cao và khai phá năng lực cơ thể nhưng đề cao thế nào đi chăng nữa, cũng không thể vượt qua tốc độ và lực lượng của cơ quan, đó là kết tinh của trí tuệ nhân loại. Nhân loại là vạn vật chi linh có thể trở thành chúa tể của thế giới này không phải bởi vì hắn có sức mạnh của voi, hung mãnh của sư tử, nhanh nhẹn của báo, mà là bởi vì trí tuệ của mình.

Dương Phàm vào trong khoảnh khắc mũi tên sắc bén rời cung liền triển khai, tên nỏ nhanh chóng bay trên không trung chỉ để lại một ảo ảnh mắt thường khó có thể bắt giữ, Dương Phàm hoàn toàn là dựa vào ánh sáng lúc dao động mà phán đoán, hắn thậm chí chưa kịp hô to một tiếng cảnh báo.

Dương Phàm tung người cực nhanh, giống như con kền kền lướt qua tới trước người của Cổ Trúc Đình. Cổ Trúc Đình đang đối diện với đám người Thư Tử Hiên mỉm cười gật đầu thì ánh sáng đỉnh đầu tối sầm lại, nàng hai tay nắm chặt lập tức định phản kích về hướng không trung, nhưng trước mắt là Dương Phàm, Cổ Trúc Đình không khỏi ngẩn ra.

Dương Phàm tay chân đều xuất ra, giày ra sức đá, khó khăn lắm mới đá trúng một mũi tên sắc bén, đồng thời lấy tay áo quấn lấy một ảo ảnh khác.

Ba mũi tên xuất phát từ tay ba người, gần như là đồng thời bắn ra, nhưng dù cho cùng khoảng thời gian bắn ra, khi mũi tên sắc bén bắn đến trước mặt Dương Phàm thì giữa chúng cũng có khoảng cách hơn trượng.

- Vù...vù...vù...!

Dương Phàm chỉ cảm thấy đáy giày chấn động, nửa chân cũng đã tê rần. Tốc độ của quân nỏ tinh tế đạt tới trăm mét mỗi giây trở lên, đó là một loại động năng đáng sợ, nhưng một cước của Dương Phàm dù sao cũng đá trúng mũi tên, phương hướng tên nghiêng một cái, bay xéo lên trời cao, nháy mắt biến mất tăm mất tích.

Đầu vai Cổ Trúc Đình nhẹ nhàng chấn động, từ vành tai rơi xuống một quả minh châu.

Minh châu cũng không lớn, hạt châu nhỏ bé dùng dây kết lại, đây là vật phẩm trang sức duy nhất trên người Cổ Trúc Đình, bình thường gương mặt nàng không trang điểm, cũng không dùng trang sức, hôm nay nàng cố ý đeo hạt châu này là vì Dương Phàm, đó chính là tâm tư nho nhỏ của nữ nhân dành cho tình nhân của mình.

Mà nay, sợi dây bị bắn đứt, minh châu rớt xuống vai, gió táp của mũi tên sắc bén xẹt qua chà xát má ngọc làm Cổ Trúc Đình đau nhức.

Dương Phàm lấy tay áo quấn tay, tay nhanh nhẹn bắt lấy, ảo ảnh chợt lóe, phần sau thân tên bị hắn bắt được, mũi tên sắc bén bay sượt qua lòng bàn tay, ống tay áo mặc dù dày nhưng cũng rách thành từng mảnh vỡ vụn, ngay sau đó tiễn vũ xẹt qua lòng bàn tay của hắn, bàn tay của hắn bị xẹt qua một dấu vết thật sâu, máu thịt lẫn lộn.

Nhưng một cú bắt này của hắn dù sao cũng có tác dụng, nhất là ảnh hưởng đến nỏ tiễn cánh chim, thay đổi phương hướng mũi tên, vốn mũi tên bắn nhanh về hướng yết hầu của Cổ Trúc Đình thì lại vẹo sát bay qua cánh tay phải Cổ Trúc Đình. Nàng kêu một tiếng đau đớn, đầu vai bị cào đi một mảnh thịt! Kế phía sau một tiếng kêu đau đớn, mũi tên xuyên thủng bụng một hộ vệ.

Lúc này, Dương Phàm đã hết sức, hạ xuống trước người Cổ Trúc Đình!

Mũi tên thứ ba cũng như vậy bắn tới, Dương Phàm đang ở trên không trung nhẹ nhàng đáp xuống, lúc này một cao thủ quyền thuật đâm ra một kiếm thì hắn cũng không thể chống nổi, huống chi là một mũi tên dường như giữa u minh lao vút tới. Mũi tên nhọn "phập" một tiếng đâm xuyên qua ngực của Dương Phàm, hắn bị mũi tên nhọn lôi tới đụng vào ngực của Cổ Trúc Đình đang ngồi cuối bàn.

Trên một ghế khác, Độc Cô Văn Đào cũng đã trúng tên.

Động năng mạnh mẽ của mũi tên sắc bén mang thân thể của Độc Cô Văn Đào ngã ngửa ra, mũi tên thứ nhất chuẩn xác trúng vào cổ họng của y, mũi tên thứ hai bắn tới khi y té ngã ngửa mặt, nghiêng xéo xuyên vào đỉnh đầu y, suýt tý nữa toàn bộ đỉnh đầu hắn xốc lên, mũi tên thứ ba xẹt qua sát da đầu của y, may mắn là xuyên qua khe hở giữa hai hộ vệ, xa xa tan mất vào sông lớn đối diện.

- A... A...

Cổ Trúc Đình hoảng sợ nhìn Dương Phàm trong ngực mình, sau ngực hắn lộ ra đầu mũi tên một tấc nhuốm máu, trước ngực là một đoạn tên màu đen, mũi tên sắc bén đã xuyên thủng thân thể hắn, Cổ Trúc Đình như nhốt vào hầm băng, tay chân lạnh lẽo cả người cứng ngắc.

Nhiều năm qua nàng đã thấy quen chuyện sống chết, bất kể là nàng đưa người khác vào chỗ chết hay là trúng mai phục khiến bản thân rơi vào tử địa, nàng đều tuyệt đối sẽ không có loại phản ứng này, nhưng lúc này đây đã khác, qua nhiều năm như vậy, nàng chỉ là vì còn sống mà sống, mãi đến khi yêu hắn, mãi đến khi được hắn chấp nhận, nàng mới sống ra tư vị, nàng mới sống như một nữ nhân.

Nhưng hiện tại nam nhân của nàng nằm ở trong ngực của nàng, thân thể bị mũi tên nhọn xuyên qua, Cổ Trúc Đình muốn gọi một tiếng a lang, nhưng thanh âm nghẹn trong cổ họng hoàn toàn kêu không ra ngoài, trước mắt nàng biến thành màu đen, suýt tý nữa đã bất tỉnh.

Sự việc hết thảy phát sinh như trong nháy mắt, khi Dương Phàm trúng tên ngã xuống đất, thời điểm Độc Cô Văn Đào ngửa mặt ngã sấp xuống, toàn bộ bến tàu hoàn toàn yên tĩnh tất cả mọi người đều sợ ngây người, căn bản không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào.

Sau một lát, những tiếng ồn ào vang lên, thủ lĩnh các bang phái đông minh nhảy dựng lên, người không biết võ công vội vàng lui về phía sau, người có võ công không đợi bọn hộ vệ tiến lên đã gào thét mãnh liệt bổ nhào về phía những người đầu não chư bang Tây minh đối diện, lập tức vây đánh mà căn bản không để cho đối phương có bất kỳ giải thích nào.

Đám hộ vệ bảo vệ bên ngoài cũng có người rút đao lao vào chỗ đông người đánh tới, một số người khác thì cố gắng xông đến hộ vệ thủ lĩnh của mình, nhưng song phương cũng hoài nghi hộ vệ đối phương sẽ gây bất lợi cho thủ lĩnh bên mình, đều tự chạy ra vài bước, quát lớn bảo đối phương dừng lại, nhưng sau khi không có hiệu quả thì cũng lập tức rút đao bắt đầu chém giết.

Hiện trường hỗn loạn, bên ngoài là đao quang kiếm ảnh, hộ vệ chém giết, trên bến tàu là quyền đấm cước đá, Cổ Trúc Đình vẫn ngơ ngác ôm Dương Phàm trong lòng ngực, thì thào la lên:

- A lang, a lang...

Nước mắt của nàng đảo quanh vành mắt, hai má của nàng tái nhợt như tuyết.

- Cút ngay!

Cổ Đại quyền lớn như cái bát, vung mạnh hai nắm đấm đẩy hai gã cao thủ quyền thuật mà đối phương đã ra số tiền lớn mời đến bảo tiêu, thả người lướt đến bên cạnh Cổ Trúc Đình, lấy tay thử hô hấp của Dương Phàm, vội kêu lên:

- Còn thở mà, mau mang a lang đi tìm thầy thuốc!

- Ồ! Ồ!

Vừa nghe Dương Phàm còn sống, linh hồn của Cổ Trúc Đình đột nhiên trở về, cũng không biết ở đâu ra khí lực lớn như vậy, nàng thoáng cái ôm Dương Phàm từ trạng thái ngồi xếp bằng lập tức đứng lên, thất tha thất thểu chạy ra phía ngoài. Cổ Đại như mãnh hổ sổ chuồng, thiết quyền xung về phía trước mở đường cho nàng.

Cổ Nhị và Cổ Tam cũng nhìn thấy tình hình này, hai người không lòng dạ nào cùng người khác giằng co, nhanh chóng hướng gần tới nơi này, ba người xông vào xếp theo hình tam giác để bảo vệ tiểu muội ôm Dương Phàm từ bên trong chạy ra phía ngoài.

Không ai biết Cổ chưởng đà vì sao lại quan tâm đối với một hộ vệ bình thường như thế, mà cũng không ai có tâm suy nghĩ. Hiện trường sớm hỗn loạn, chỉ cần hơi chút do dự, quả đấm của người khác sẽ đánh vào trên mặt của mình, mỗi người đều gào thét liều chết chiến đấu cùng kẻ thù trước mặt, những thứ khác đều chẳng quan tâm rồi.

Thư Tử Hiên được hộ vệ giấu ở bên trong, nhảy ra hô to:

- Không nên động thủ! Không nên trúng gian kế người khác! Thích khách không phải chúng tôi phái đến đâu, không phải chúng tôi phái đến!

Nhưng gã hò hét thế nào cũng không tạo nên bất cứ tác dụng gì, không cần nói nữa các chư bang đông minh giờ phút này phẫn nộ điên cuồng như Sư tử, cho dù bọn họ còn có lý trí, cũng chọn giằng co đấu với đối phương, ai biết thích khách kia dùng nỏ còn có mục tiêu kế tiếp hay không, lúc này cùng chiến đấu giằng co với đối phương mới là an toàn nhất.

- Là Ngụy gia cô nương!

- Là Ngụy Tiểu Tiểu!

- Là con gái của Thiên Ưng Bang Chủ!

- Xuống! Ngươi lập tức xuống ngay!

Bọn hộ vệ lớn tiếng hét vây quanh đống hàng hóa, Ngụy Tiểu Tiểu ở trên đống hàng hóa chậm rãi đứng lên, nàng có chút thất vọng nhìn Cổ Trúc Đình nâng một khối "Tử thi" lảo đảo rời khỏi, quay đầu lại nhìn hiện trường hỗn loạn đánh nhau và thi thể đáng sợ kia, đột nhiên cười điên cuồng.

Đáng tiếc, đáng tiếc chỉ giết được một người, tuy nhiên không có vấn đề gì, bọn họ hiện tại đã không có khả năng đàm hòa, cái con nữ nhân ti tiện kia, các đồng minh phản bội phụ thân nàng hiện tại sẽ toàn lực ứng phó đi giết. Ngụy Tiểu Tiểu cười điên cuồng rút ra đoản đao, để ở cổ họng của mình.

Nữ nhân điên này chết rồi. Một nữ nhân khác, điên rồi

!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.