Thanh Dao chưa từng trông cậy vào việc sau khi rời đi Thăng Đăng cốc sẽ có cuộc sống yên bình như nước, nhưng nàng tuyệt đối không nghĩ đến là sẽ rối loạn như bây giờ.
Từ Tây Hải đến thiên cung, nói gần không gần, nói có xa cũng không phải xe, lấy tu vi của Cẩn Dật, đưa nàng theo thì không đến nửa canh giờ là có thể đến thiên cung, nhưng mà trong ngắn ngủi nửa canh giờ này, bọn họ ở bên ngoài Phục Ma điện lại gặp được Dao Cơ, người mà thường ngày rất ít khi rời khỏi Vu sơn.
Một khắc kia Dao Cơ nhìn thấy Thanh Dao, giống như mặt hồ yên tĩnh thỉnh thoảng có cơn gió lướt qua tạo nên từng đợt sóng nhẹ bỗng nhiên có một khối đá lớn rơi vào, khơi dậy hàng nghìn, hàng vạn bọt nước. Hơn nữa, đây tựa hồ chỉ là mới bắt đầu
Thanh Dao cùng Dao Cơ đã từng gặp mặt một lần, thời điểm mà Dao Cơ nhìn thấy nàng lại kích động dị thường, phút chốc trong mắt thoáng qua kinh ngạc cùng tức giận. Thanh Dao nghĩ muốn tiến lên gọi nàng một tiếng, vừa định mở miệng nói chuyện thì đã bị dọa bởi phản ứng bất thường của nàng. Mà Tinh Tinh trong lòng nàng lại im như hến, co lại thành một , không dám động đậy.
“Ai cho ngươi rời khỏi Phương Trượng sơn?” Ngữ khí của Dao Cơ lạnh như băng, ngực cũng phập phồng, nhìn qua tức giận không hề nhẹ.
“Ta. . . . . .”
“Nói, ai cho ngươi rời khỏi Phương Trượng sơn, ngươi có biết chính mình đang làm cái gì hay không—— Cẩn Dật, ngươi làm thật tốt, chẳng lẽ ngươi còn ngại nàng không đủ đáng thương, không đủ thê thảm để đám thần tiên thích ra vẻ đạo mạo như các ngươi tùy ý nhạo báng hay sao! Có phải nàng giống như Bích Cẩn vĩnh viễn biến mất trên đời các ngươi mới vừa lòng?” .
Tiểu công chúa mà Viêm đế sủng ái nhất, Vu sơn nữ thần Dao Cơ trong trẻo nhưng lạnh lùng kiêu ngạo, từ trước đến giờ, trước mặt người khác nàng đều là một vẻ gặp biến không sợ hãi, đây là lần đầu nàng tức giận thành như vậy. Ngay cả thiên tôn Cẩn Dật đã quen nhìn thấy sóng gió cũng không dám đối diện nàng, Thanh Dao vẻ mặt vô tội, nàng căn bản không biết ý tứ trong lời nói của Dao Cơ là gì.
Cẩn dật đang muốn giải thích: “Dao Cơ công chúa, kỳ thật. . . . . .”
“Đủ, nhiều lời vô ích. Thanh nhi, ngươi lập tức đi theo ta quay về chỗ sư phụ ngươi.” Dứt lời Dao Cơ đưa tay kéo Thanh Dao đi.
Cẩn Dật tiến lên ngăn nàng lại: “Dao Cơ công chúa đừng như vậy. Thanh Dao là mây bay nơi chân trời, linh hồn của nàng tự do, nàng không thuộc về Phương Trượng sơn. Ngài không thể vì chuyện của ba trăm năm trước mà giam cầm nàng cả đời, nàng cần tự do.”
“Hừ, mệnh không có thì nói gì tự do! Ngươi tránh ra, ta muốn dẫn nàng đi.”
“Là Khê phu để cho ta mang nàng đi.”
Hai người bọn họ tranh chấp không ngừng, Thanh Dao thật không biết phải làm sao. Nàng không nhớ rõ chuyện trước kia nên căn bản không biết lời của bọn họ là có chuyện gì. Lời nói của Dao Cơ mang theo châm chọc cùng sự kiên trì của Cẩn Dật khiến cho nàng cảm thấy mình là một quân cờ, bị người đùa nghịch qua lại. Cơn đau đầu của nàng lại bắt đầu phát tác, cuồn cuộn hỗn độn, như một nghìn con ong mật rối loạn ở trong đầu.
Ngày này Thượng đế hạ chỉ thiết yến ở Phục Ma điện đề đón gió tẩy trần cho Chân Võ đại đế, mời tất cả thượng tiên trên thiên giới. Dao Cơ đáp ứng lời mời đến dự tiệc, mặc dù nàng lạnh lùng nhưng quan hệ với Chân Võ đại đế lại vô cùng tốt. Không ngờ lại gặp Thanh Dao, người mà trăm triệu lần không nên xuất hiện ở chỗ này.
Mặt khác những thần tiên được mời cũng đã lục tục đến nơi này, nhìn thấy một màn như thế này, tất cả mọi người không có ngoại vậy xung quanh xem. Mà Cẩn Dật cùng Dao Cơ bắt đầu từ khẩu chiến chuyển sang nhãn thần chiến (đấu mắt=))), có tiểu tiên thích xen vào chuyện của người khác lặng lẽ nói lửa trong mắt Dao Cơ so với Tam Vị Chân Hỏa trong lò luyện đan của Thái Thượng lão quân còn lợi hại hơn.
Sau đó, chúng tiên chú ý tới tiểu điểm của tranh chấp là Thanh Dao, một đám đều bị chấn.
“Phù Vân. . . . . . Phù Vân linh chủ? Trợi ạ, thật sự là Phù Vân linh chủ của Tê Phương thánh cảnh!”
“Điều này sao có thể, ba trăm năm trước Phù Vân linh chủ đã chết, sao có thể lại xuất hiện ở đây?”
“Quả thật là Phù Vân linh chủ? Khó trách hôm qua Minh Thiệu tướng quân cự tuyệt chuyện Thiên đế tứ hôn ở Lăng Tiêu bảo điện, hắn đối với Phù Vân linh chủ đã si tình suốt ba trăm năm.”
“Đúng vậy đúng vậy, cũng khó trách Dao Cơ công chúa lại ầm ĩ với Thiên tôn, ai chẳng biết Dao Cơ công chúa có quan hệ tốt với Bích Cẩn tiên thù. Huống chi năm đó Bích Cẩn tiên thù lại chết như vậy.”
“Aiz, Phù Vân linh chủ này cũng thật sự đáng thương, ai có thể nghĩ đến nàng lại chính là nữ nhi của Dương Tuyền đế quân cùng Bích Cẩn tiên thù. Một nữ thần kiêu ngạo như Bích Cẩn, khó trách đem việc này giấu diếm lâu như thế.”
“. . . . . .”
Trong lúc nhất thời đám người nghị luận sôi nổi, ba trăm năm qua đề tài “Phù Vân linh chủ là nữ nhi của Dương Tuyền đế quân cùng Bích Cẩn tiên thù” lại một lần nữa nổi lên mặt nước, trong đó đủ loại lời nói khó nghe. Sau đó Dao Cơ thật sự không nghe nổi nữa, quay đầu lại hung hăng quét ánh mắt qua bọn họ một lượt. Chúng tiên kiêng kị nàng, thanh âm nói chuyện lập tức nhỏ đi không ít.
Không khí im lặng này kéo dài không bao lâu thì bị phá vỡ, mơ hồ nghe được có người nói: “Thượng Nguyên phu nhân cùng Thanh đế đến” . Chúng tiên tự giác tản sang hai bên, tạo ra một đường đi.
Thanh đế ti chưởng hoa cỏ cây cối của lục giới, Thượng Nguyên phu nhân thống lĩnh mười vạn ngọc nữ của thiên giời, đều là thần tiên đức cao vọng trọng trong tiên giới. Bọn họ đến gần, giống như có thể cảm thấy được khí tức yên bình phảng phất.
Thượng Nguyên phu nhân đoan trang uy nghi, phía sau mười hai tiểu chủ đều là nhân tài kiệt xuất trong những tiên nữ của thiên giới, xinh đẹp không giống người thường, mà trong đó thất tiểu chủ Kì Mộng ngọc nữ là người xuất chúng nhất. Sâu xa hơn, Kì Mộng ngọc nữ là người được Thiên đế chỉ định làm sườn phi của Cẩn Dật. Chỉ tiếc hôn sự của Cẩn Dật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đoạn nhân duyên của nàng cùng Cẩn Dật ngày càng mịt mờ, cơ hồ bị quên đi.
So với Kì Mộng ngọc nữ, Lê hoa tiên tử Như Nhược theo đuôi Thanh đế mà đến được chú ý nhiều hơn. Phía sau Thanh đế là hai mươi bốn hoa tiên, đều như hoa như ngọc, thân tản mác mùi thơm lạ lùng, rất khó thấy sự khác biệt. Nhưng mà ánh mắt của tất cả thần tiên ở đây đều chú ý tới Như Nhược đứng ở sau cùng hơn nữa không tính chói mắt.
Hôm qua Thiên đế mới hạ chỉ đem Như Nhược gả cho Minh Thiệu, Minh Thiệu lại hủy hôn ngay tại đó, việc này đối với một nữ tử mà nói là một chuyện hổ thẹn. Lúc này có Thanh Dao, chúng tiên không khỏi đem nàng cùng Như Nhược so sánh, khe khẽ nói nhỏ, nghị luận với nhau.
Như Nhược ngẩng đầu nhìn Thanh Dao một cái, lại cúi đầu, trong lòng giống như ngũ vị tập trần, chua ngọt đắng cay chát đều đủ cả. Tường Vi tiên tử Kiều Vi An đứng ở một bên cầm tay Như Nhược, hiểu ý cười với nàng. Kiều Vi An như một đóa hoa tưởng vi mạnh mẽ phóng khoáng, phấn y tung bay, ngọt ngào đáng yêu, nụ cười kia giống như ánh sáng mặt trời vào mùa đông, nhất thời khiến cho những điều không vui trong lòng Như Nhược tan biết.
Thanh Dao cảm thấy được Như Nhược nhìn nàng, nàng có chút băn khoăn. Hôm qua sau khi Minh Thiệu cự tuyệt Như Nhược thì dẫn theo nàng nghênh ngang rời đi, nàng có thể tưởng tượng được tâm tình của Như Nhược lúc đó.
Nhóm thần tiên cùng tiên nữ đều ôm ấp băn khoăn mà nhìn nhau, cuối cùng cục diện náo nhiệt này vì một câu nói của Thanh đế mà dừng lại.
Thanh đế thản nhiên mở miệng hỏi: “Dao cơ, có chuyện gì ở đây?” .
Thanh âm của hắn bình thản, cùng với ngoại hình nho nhã của hắn rất phù hợp. Nhưng thanh âm bình thản như vậy lại làm cho người ta có cảm giác áp bách. Trừ bỏ Dao Cơ.
Dao Cơ lạnh lùng đem ánh mắt từ trên người Cẩn Dật thu hồi, nàng kéo Thanh Dao qua, ngẩng đầu châm chọc nói: “Đã qua ba nghìn năm rồi đi? Thiên giới nhiều thượng thần, thượng tiên như vậy lại không có một người đi chỉ trích người vứt bỏ thê nữ (thê tử, nữ nhi) là Dương Tuyền đế quân, ngược lại ỷ mạnh hiếp yếu, đưa mẹ con Bích Cẩn vào tuyệt lộ. Bích Cẩn xả thân bảo vệ hồn phách của Thanh nhi, Thanh nhi mới có thể kéo dài hơi tàn mà sống đến bây giờ. Không nghĩ tới khoảng thời gian an ổn không quá vài ngày, Thiên tôn điện hạ lại vội đem tiểu cô nương người ta kéo vào hố lửa, sao Thanh đế không hỏi một chút xem Thiên tôn làm như vậy là có ý tứ gì, ngược lại tới hỏi ta, điều này không phải thật buồn cười sao?”
Thanh đế cau mày, hắn hỏi Thanh Dao: “Hàn nhụy tiên tử? Ngươi thật sự là nữ nhi của Bích Cẩn – Phù Vân linh chủ?”
Thanh Dao suy tư trong chốc lát, gật gật đầu.
“Mặc dù ta không rõ lắm trong chuyện này có ân oán gì, nhưng mọi sự đều do nhân duyên mà sinh, do nhân duyên mà diệt, Dao Cơ ngươi cũng không nên để mọi việc trong lòng một cách quá mức đi. Phù Vân linh chủ đại nạn không chết, tất có hạnh phúc về sau.”
“Chỉ mong được như lời của Thanh đế, chỉ là hôm nay ta không mang Thanh Dao đi thì không thể. Thiên tôn điện hạ, xin nhường đường.”
“Chậm đã.” Cửa điện mở ra, thanh âm của Chân Võ đại đế không báo trước truyền ra từ bên trong.
Hắn một thân thanh sam nhìn qua phá lệ thong dong tự tại, cùng vẻ huyên náo trước mắt thật sự là không hợp. Ký Phong phía sau hắn cũng lạnh nhạt như vậy, chỉ là quét mắt nhìn Thanh Dao một cái rồi không có biểu tình gì khác.
Chân Võ đại đế nói: “Dao cơ, là ta mang Thanh nhi ra ngoài, cũng là sư thúc cho phép nàng rời đi.”
“Sư huynh, ta có thể được biết vì cái gì không?” Làm cho người ta ngoài ý muốn chính là những lời này là do Thanh Dao hỏi, nàng thoát khỏi tay Dao Cơ đi lên phía trước, đôi mắt trong suốt lấp lánh, “Cho tới nay đều là mọi người chi phối vận mệnh của ta, ta cảm thấy chính mình giống như một quân cờ, mặc người khác đùa nghịch. Ta rất khó chịu, ta thật sự rất khó chịu!”
“Thanh nhi?”
Thanh Dao cười nhạt, nàng nhìn Dao Cơ, lại nhìn Cẩn Dật, tiếp tục nói: “Cẩn Dật thiên tôn, ngài nói ta cần tự do, nhưng ta cảm thấy sau khi ta rời khỏi Thanh Đăng cốc, thứ ta mất hoàn toàn chính là tự do. Có lẽ các ngài sẽ không hiểu được cảm giác của ta, các ngài đều coi ta là tiểu cô nương không hiểu chuyện, mọi việc của ta đều phải do các ngài quản. Ta không cần quan tâm chân tướng là như thế nào, ta chỉ muốn biết, hơn nữa ta cũng cảm thấy mình có quyền được biết.”
Một lời nói ra khiến tất cả mọi người á khẩu không trả lời được. Không ai chú ý tới Thượng Nguyên phu nhân được ngọc nữ vây quanh cảm thấy hứng thú nhìn Thanh Dao, tỏ vẻ khen ngợi.
Tuy rằng đã quên hết thảy, chính là sau khi trải qua một lần sinh tử máu chảy đầm địa, vị Phù Vân linh chủ từ nhỏ đã được các trưởng bối bảo vệ rốt cục đã trưởng thành.
Nếu nói chuyện Thanh Dao đột nhiên phản kháng mọi người là việc ngoài ý muốn thì hành động tiếp theo của nàng càng khiến cho người khác phải trợn mắt há mồm.
Thanh Dao xoay người đi về phía Thanh đế, sau đó khi mà tất cả mọi người đều nghĩ rằng nàng có chuyện cần nói với Thanh đế thì nàng vượt qua Thanh đế đi đến bên cạnh Lê hoa tiên tử Như Nhược. Hạ thấp người, uyển chuyển cúi đầu.
“Như Nhược tiên tử, đối với chuyện hôm qua xảy ra trên Lăng Tiêu bảo điện, ta thật sự vô cùng có lỗi, đây cũng không phải là kết quả mà ta muốn. Minh Thiệu tướng quân lạnh lùng cao ngạo, mọi người đều biết. Kỳ thật không phải hắn cố ý muốn thương tổn tiên tử, chỉ là tính tình của hắn vốn như vậy, hi vọng tiên tử không trách hắn.”
Như Nhược đưa tay đỡ Thanh Dao: “Linh chủ đừng như vậy, ta không trách linh chủ, thật sự.”
“Cảm tạ tiên tử.”
“Linh chủ chậm bước.” Thanh Dao vừa muốn xoay người, Như Nhược cầm lấy tay nàng, tiến đến nói nhỏ vài câu bên tai nàng.
Khóe miệng Thanh Dao khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười: “Cảm tạ tiên tử, nhất định ta sẽ.”
Kiều Vi An bước đến bên cạnh Như Nhược, khé kéo ống tay áo của nàng hỏi:”Như Như, ngươi vừa nói cái gì với nàng đó?”
Như Nhược cười mà không đáp. Kiều Vi An liên tục mắng nàng keo kiệt. Kỳ thật vừa rồi nàng đã nói với Thanh Dao một câu: Minh Thiệu tướng quân thực yêu linh chủ, ta hi vọng hai người có thể hạnh phúc!
Có lẽ đúng là bởi vì những lời này nên Thanh Dao đã quyết định một việc.
Nàng quay đầu lại, “Sư huynh, Thần ca ca, Dao Cơ, cám ơn những việc mà mọi người đã làm cho ta, ta phải đi.”
Dao Cơ hỏi nàng: “Thanh nhi, ngươi muốn đi đâu?”
“Chân trời.”
“Thanh nhi khoan đã!”
Một tiếng này thình lình xuất hiện, ai cũng không đoán được rằng chủ nhân của thanh âm đó lại xuất hiện lúc này.
Tâm của thần tiên hay tiên nữ ở đây đều bị níu lại. Tiểu tuyết hồ Tinh Tinh cũng cảm giác được bầu không khí không đúng, nhanh chóng rụt người vào trong lòng Thanh Dao, ngây người ô ô than nhẹ.
Gió thổi mưa giông trước cơn bão. Mưa gió không hẹn mà tới, sự yên lặng lại một lần nữa bị đánh vỡ. Thanh âm nghị luận nhỏ vụn từ trong đám người lại vang lên, xôn xao.
Thanh Dao mới đi vài bước, nàng bất đắc dĩ quay đầu lại.
Chỉ thấy một nam nhân bạch y đứng đó, thanh cao thoát tục, hai mắt buồn vui lẫn lộn nhìn nàng. Phía sau hắn hai vị nữ tử một lam một thanh đi theo, trong đó nữ tử áo lam thì Thanh Dao có biết, chính là Sương Linh hôm qua tại Lăng Tiêu bảo điện xung đột với Thượng đế. Vị nữ tử thanh y kia tuổi lớn hơn, Thanh Dao cảm thấy ánh mắt của vị thanh y nữ tử này nhìn nàng có vẻ là lạ, tựa hồ mang theo oán khí mãnh liệt.
“Tỷ tỷ!” Sương Linh bước về phía Thanh Dao, không thể tin được đưa tay lên mặt sờ nhẹ, “Tỷ tỷ? Thật là tỷ, thật sự là tỷ? Tỷ còn sống! Thật tốt quá!”
“Muội gọi ta là tỷ tỷ?”
“Tỷ không nhớ rõ sao? Tỷ. . . . . .”
“Thanh nhi, con thật sự chưa chết?” Nam nhân bạch y chặn lại lời của Sương Linh. Hắn đi về phía trước từng bước, lại bị Dao Cơ mạnh mẽ ngăn lại.
Dao Cơ nở một nụ cười khinh miệt: “Như thế nào, đến bây giờ đế quân nghĩ muốn làm chức phụ thân này sao? Ngày cảm thấy ngài có tư cách này à?”
Dương Tuyền đế quân ngoảnh mặt làm ngơ với lời nói của Dao Cơ, ánh mắt hắn chỉ nhìn Thanh Dao: “Thanh nhi, phụ thân thực có lỗi với con, khiến cho con phải chịu khổ. Con không chết là tốt rồi, sau này phụ thân sẽ đối xử thật tốt với con.”
“Phụ thân không có tư cách nói những lời này.” Sương Linh nói, “Là người hại tỷ tỷ biến thành như vậy, chính tay người suýt chút nữa giết chết chính nữ nhi thân sinh của mình!”
Thanh Nữ nhíu mày nói: “Sương nhi, sao con có thể nói như vậy, ông ấy là phụ thân của con.”
“Con trở lại Thanh Yêu sơn không có nghĩa là con tha thứ cho hai người.” Sương Linh cười khổ, “Phụ thân, mẫu thân, hai người nói thật xem, hai người có cảm thấy không xứng với tỷ tỷ cùng Bích Cẩn cô cô không? Còn con cảm thấy làm nữ nhi của hai người rất đáng xấu hổ.”
Bốp!
Âm thanh của một cái tát đột ngột vang lên, tất cả mọi người không thể tin được, Dương Tuyền đế quân từ trước đến nay đều coi Sương Linh như trân bảo mà sủng ái lại có thể ra tay đánh nàng.
Thanh Nữ nhào lên bảo vệ Sương Linh, hai mắt đỏ sẫm: “Dương Tuyền, chàng làm cái gì vậy! Phù Vân là nữ nhi của chàng, Sương nhi cũng như vậy, chàng vì nàng ta mà đánh Sương nhi sao?”
“Mẫu thân tránh ra, để cho phụ thân đánh chết con là xong, có đánh chết con thì con vẫn muốn nói.” Sương Linh ngẩng đầu lên, “Dương Tuyền đế quân, nếu ngài còn có một tia lương tri thì đến mộ phần của Bích Cẩn cô cô mà dập đầu nhận sai. À đúng rồi, thật ra ta đã quên, Bồng Lai cũng đã chìm rồi, ngài không có cơ hội nữa. Bích Cẩn cô cô cũng vĩnh viễn không tha thứ cho ngài, Thanh nhi tỷ tỷ sẽ không, ta cũng sẽ không. Năm đó ngài làm ra chuyện như vậy có nghĩ đến một ngày hôm nay không!”
“Con ——”
“Ngài đánh đi.” Sương Linh đẩy Thanh Nữ ra, ngẩng đầu không kiêu ngạo không siểm nịnh nghênh đón.
Thanh Dao tiến lên phía trước đem Sương Linh bảo vệ sau người, vẫn không mở miệng nói chuyện.
“Các ngươi đi đi, chuyện trước kia ta không nhớ rõ, ta không muốn nghe.”
Kỳ thật theo đối thoại của bọn họ, Thanh Dao đã đoán được đại khái sự tình. Chỉ là nàng quá mệt mỏi, căn bản không tâm tư oán hận nữa.
Dao Cơ đi tới tách Thanh Dao và Sương Linh ra, so với vẻ tức giận khi gặp Thanh Dao lúc trước, hiện tại nàng bình tĩnh hơn. Nàng nhìn Dương Tuyền đế quân, gằn từng chữ: “Dương Tuyền, ta vẫn đều cảm thấy được ngươi thực đáng thương. Hiện giờ hai nữ nhi thân sinh cũng không muốn nhận ngài, ngài có từng nghĩ mình sẽ có một ngày thế này?”
“Dao Cơ ngươi đừng có phách lối ” Thanh Nữ nói, tức giận đến ngực cũng phập phồng “Bọn họ sợ ngươi, nhượng nhịn ngươi, đó là nể mặt mũi phụ thân ngươi là Viêm đế, không có Viêm đế thì ngươi cái gì cũng không phải, ngươi có tư cách gì để chỉ trích chúng ta?”
Dao Cơ không để ý tới nàng, tiếp tục nói với Dương Tuyền đế quân: “Ngài thực sự nghĩ rằng năm đó cắt đứt cổ tay, dùng máu tươi cứu tính mạng của ngài chính là Thanh Nữ sao?”
“Sao ngươi có thể biết chuyện này?” Sắc mặt Dương Tuyền đế quân đại biến. Thanh Nữ phía sau hắn cũng mặt xám như tro tàn, không có nửa điểm huyết sắc.
“Thanh đàm bích ba tỏa lâm lang, y tán hà tạ cận thu hương. Đãi đáo nhị hàn linh lạc thì, phong vũ bất kì thanh sương hàng*.” Dao Cơ chậm rãi nói, “Còn nhớ rõ những câu thơ này không? Ngài có biết hay không, chính ngài đã hại chết người mà mình yêu thương nhất!”