Say Năm Tháng

Quyển 4 - Chương 10: Sương hoa kiếm lãnh điệu cô hồn (4)



Việc Phi Liêm đến đều làm cho tất cả mọi người cảm thấy ngoài ý muốn.

Hắn từng là Phong thần của Thiên giớ nhưng giờ hắn cũng chính là quân vương của Ma giới. Trong lòng mọi người đều xuất hiện nghi vấn: Phá Thiên vừa mới chết thì Phi Liêm đã xuất hiện, chẳng lẽ hắn muốn tìm Minh Thiệu cùng Thanh Dao báo thù?

Thanh Dao thấy Minh Thiệu bình tĩnh như thế, lòng của nàng cũng dần dần thả lỏng. Mấy ngày trước nàng nghe Minh Thiệu nói, sau khi Phá Thiên chết, Ma giới muốn báo thù cho hắn, nhất là Ma hậu La Gia công chúa. Phi Liêm rất vất vả mới có thể trấn áp ý đồ tạo phản của quần ma, bản thân là một thiên thần tiền nhiệm cùng đương nhiệm Ma quân, áp lực hắn phải chịu cũng thật không nhỏ.

Đáy lòng Thanh Dao nguyện ý tin tưởng, kỳ thật Phi Liêm vẫn hướng về Thiên giới, bằng không sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

“Thanh nhi?”

“Sao?” Thanh Dao hoàn hồn, lúc này mới phát giác tất cả mọi người đều đang nhìn nàng.

Vừa rồi Minh Thiệu gọi nàng vài tiếng, nhưng nàng đang trầm tư trong suy nghĩ của mình nên không để ý.

“Từ biệt tại thế gian, Thanh Dao đã đem mọi chuyện giải quyết, thật đáng mừng.” Phi Liêm không hề thay đổi chút nào, ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng giống như cũ.

Mi gian Thanh Dao dường như có sương mù nhưng khóe miệng lại có một nụ cười tùy ý: “Lần này Ma quân đến Tê Phương thánh cảnh, sẽ không phải vì tìm ta báo thù chứ?”

“Ha ha ha ha, Thanh Dao đừng nói đùa như vậy, chúng ta còn lạ gì nhau sao. Hơn nữa, ngay cả Phá Thiên cũng chết trên tay ngươi, nếu ta muốn báo thù thì ít nhất cũng phải mang thêm người giúp, ngươi xem ta như vậy có thể báo thù được sao?”

Một câu nói này cũng đánh mất nghi ngờ trong lòng mọi người.

Dao Cơ bước lên phía trước, thản nhiên cười: “Vậy xin hỏi Ma quân đến nơi này là có việc gì?”

“Ta nghe nói Bồng Lai tiên đảo lại xuất hiện tại Đông hải, cho nên lần này đến chỉ vì gặp cố nhân thôi. Phá Thiên đã chết, ân oán của hai giới Thiên – Ma cũng nên kết thúc—— Minh Thiệu, nếu ngươi còn xem ta như bằng hữu, không bằng cho ta chút mặt mũi, về sau thấy ta thì đừng đánh?”

Minh Thiệu không biểu hiện gì nói: “Ý của ngươi là, đình chiến?”

“Sai, không phải đình chiến, mà là vĩnh viễn không chiến. Hai giới Thiên Ma đấu nhiều năm như vậy, hiện tại là thời điểm nên chấm dứt. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ là trai cò tranh chấp Ngư ông đắc lợi.”

Minh Thiệu lập tức hiểu được ý tứ của hắn. Mấy trăm năm nay, Tà giới cùng A Tu La giới cũng đang rục rịch không yên, nếu hai giới Thiên – Ma tái chiến, thì chính là cho bọn họ cơ hội rất tốt.

“Được, ta nhất sẽ bẩm báo với Thiên để, hai giới Thiên – Ma sẽ vĩnh viễn không chiến!”

Khóe miệng Phi Liêm cong lên, hiện lên một nụ cười không kìm chết được. Đối với biểu tình như thế của hắn, ngay cả Minh Thiệu từ trước đến nay bị gọi là tướng quân mặt lạnh cũng không giữ khuôn mặt như cũ nữa, mỉm cười như gió xuân lướt qua.

Ánh mắt của Thanh Dao vẫn không hề rời khỏi Minh Thiệu. Thanh Dao biết trừ lúc ở với nàng thì rất ít khi cười, nhưng hiện tại nàng nhìn ra được, Minh Thiệu đích thật đang rất vui vẻ. Những người khác cũng thật vui vẻ, không khí cũng hoà thuận vui vẻ. Nhưng trong lúc không khí như vậy, Thanh Dao lại cảm thấy có gì đó không thích hợp, tựa hồ. . . . . . Tựa hồ có ánh mắt đang nhìn bọn họ.

Thanh Dao chần chừ quay đầu, sửng sốt: “Ký Phong? Sao con lại ở đây?”

“Thanh cô cô,” mặt Ký Phong không chút thay đổi, “Phụ thân con mời người cùng Minh Thiệu tướng quân đi một chuyến, rất cần thiết.”

“Sư huynh? Huynh ấy có nói tìm chúng ta có việc gì không?”

“Cô cô đi sẽ biết, cáo từ.”

Ký Phong rời đi như một trận gió, khiến cho Phi Liêm cảm thấy sửng sốt. Phi Liêm vỗ vỗ bả vai Minh Thiệu, hỏi: “Tiểu tử này ai, thật là cùng một cái đức hạnh với ngươi.”

“Con trai của Chân Võ đại đế.”

“Không tồi, ta nhìn rất thuận mắt.” Phi Liêm vừa lòng gật đầu, sau đó nói, “Nếu Chân Võ đại đế tìm các ngươi, ta không quấy rầy nữa, sau này còn gặp lại —— Thanh nha đầu, hẹn gặp lại.”

Cho dù Thanh Dao đã dự đoán được Chân Võ đại đế gọi bọn họ đến là việc quan trọng, nhưng khi nàng đến gần đại môn của Phục Ma điện, cảnh tượng trước mắt vẫn khiến nàng kinh ngạc. Trực giác nói cho nàng biết, sự tình so với nàng tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, bởi vì ngoài sư huynh Chân Võ đại đế, Cẩn Dật thiên tôn, Thanh đế còn có Thượng Nguyên phu nhân đều ở đây, bên cạnh Thượng Nguyên phu nhân có một vị tiên nữ mắt ngọc mày ngài đang đứng, nhìn có vài phần quen mắt, nhưng mà nhất thời Thanh Dao không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu.

Minh Thiệu hỏi: “Không biết thần thượng vội vã tìm chúng ta đến là có chuyện gì?”

“Minh Thiệu, Thanh nhi, các ngươi đến đây là tốt rồi.” Chân Võ đại đế mặt lộ vẻ khó xử, quay đầu lại nói với Cẩn Dật, “Thiên tôn điện hạ, ngài hãy nói đi.”

“Được rồi. Việc đã thế này thì ta đành thẳng thắn. Ngay hôm qua, Bắc Hoang xuất hiện một đám sương tím là oán khí cực kì mạnh mẽ, Thiên đế dùng hết biện pháp mà không thể xua tan nó. Mà phía dưới Bắc Hoang chính là địa phủ, đám sương này trực tiếp bay lên từ địa phủ, nói cách khác ——” .

“Đó là oán khí của phàm nhân?” Minh Thiệu lập tức hiểu được.

Cẩn Dật gật đầu nói: “Đúng vậy. Oán khí không tiêu tan, tất sẽ khiến cho Bắc Hoang rối loạn. Nếu muốn giải quyết việc này, chỉ sợ không phải tướng quân thì không thể.”

“Vì sao lại không phải Minh Thiệu thì không thể?” Thanh Dao khó hiểu, “Chẳng lẽ đám sương tím tại Bắc Hoang có quan hệ với Minh Thiệu?”

“Đúng vậy. Thanh Dao, hẳn muội đã sớm biết, kỳ thật Minh Thiệu chính là tiền nhiệm chiến thần Tuyên Ly chuyển thế.”

Ầm —— một tiếng sấm sét nổ tung trong đầu Thanh Dao.

Nháy mắt Thanh Dao cảm thấy cả người lạnh lẽo, một loại dự cảm vô cùng, vô cùng không tốt từ lòng bàn chân nàng xông thẳng lên. Kỳ thật nàng cũng đã đoán được, đám oán khí kia không phải có quan hệ với Minh Thiệu, mà là. . . . . . Mà là có quan hệ cùng Tuyên Ly!

Minh Thiệu chính là Tuyên Ly —— quả nhiên chuyện này bọn họ đều biết. Cẩn Dật biết, Thượng Nguyên phu nhân cùng Thanh đế nhất định cũng biết, chẳng qua tất cả mọi người đều hiểu trong lòng mà không nói thôi. Tâm Thanh Dao rối loạn.

Cẩn Dật nói tiếp: “Năm đó Tuyên Ly phạm tội nghịch thiên, Thiên đế không đành lòng mất một vị chiến tướng như vậy, vì thế một mình đưa hồn phách của hắn dẫn xuống phàm gian, ngàn năm một vòng luân hồi, trải qua mười kiếp lại trở về đứng hàng tiên ban. Mà trong mười kiếp này, mỗi lần Tuyên Ly sẽ cùng một nữ tử bất đồng mến nhau, hơn nữa mỗi một lần kết quả đều không được viên mãn.”

Lời nói của Cẩn Dật, mỗi một chữ đều đâm vào lòng Thanh Dao, mơ hồ đau đớn. Chuyện cũ trước kia nàng đã quên toàn bộ, không hề ghi nhớ trong lòng nhưng lại như cũ khó có thể phai mờ.

Một màn nàng từng nhìn thấy ở Tam Sinh thạch hiện lên trong đầu, thời điểm nàng vẫn là Vị Hi, nàng ở bên bờ Vong Xuyên lưu luyến, tận mắt nhìn hắn cùng nữ tử khác yêu nhau rồi ly biệt. Vì thế nàng bị âm phong của Minh giới thổi tan linh khí, không thể trở về bộ dáng ngày xưa nữa.

Đau khổ của nàng, đâu chỉ nặng hơn hắn nghìn vạn lần!

Trái tim trở nên nặng trĩu. Ngay thời điểm mà hô hấp của nàng cũng muốn ngừng lại, Minh Thiệu đưa tay ra cầm thật chặt tay nàng, hắn nhìn thấy ánh mắt của nàng vô cùng sâu xa.

Thanh Dao biết, Minh Thiệu so với bất cứ ai đều hiểu được thống khổ trong lòng nàng giớ phút này, bởi vì nàng là Vị Hi, chỉ có hắn biết, nàng là Vị Hi!

“Sau đó thì sao?” Một lần nữa Thanh Dao chuyển ánh mắt về phía Cẩn Dật, dùng thanh âm gần như run rẩy nói những lời này.

Đáp án nằm trong dự đoán của nàng. Nhưng cho nàng biết đáp án không phải là Cẩn Dật, mà là nữ tử xinh đẹp bên cạnh Thượng Nguyên phu nhân. Từ đầu tới cuối nàng đều lẳng lặng đứng đó, giống như tất cả mọi chuyện không liên quan đến nàng, thẳng đến lúc Cẩn Dật để cho nàng nói chuyện.

Cẩn Dật nói: “Kì Mộng ngọc nữ, kế tiếp thế nào thì ngươi nói đi.”

Kì Mộng ngọc nữ? Thanh Dao nhíu mày, hóa ra nàng chính là một trong mười hai tiểu chủ tại cung của Thượng Nguyên phu nhân, được Thiên đế chọn làm trắc phi của Cẩn Dật – Kì Mộng ngọc nữ.

Khó trách nàng cảm thấy nữ tử này nhìn có chút quen mắt, ba trăm năm trước ở Bồng Lai tiên đảo các nàng đã từng gặp mặt. Còn có thời điểm chúng thần đến Phục Ma điện dự lễ tẩy trần của Chân Võ đại đế, Kì Mộng ngọc nữ cũng ở đó.

Kì mộng khẽ mở đôi môi đỏ thắm, thổ khí như lan (lời nói nhã nhặn, phong nhã): “Kiếp thứ mười ở thế gian, chiến thần Tuyên Ly và nữ tử mà ngài yêu mến cùng đi xuống hoàng tuyền. Khi còn sống bọn họ không thể gần nhau, lại sợ kiếp sau không thể gặp lại. Vì để giữ lại trí nhớ về nhau nên bọn họ ước định là không đầu thai, cùng nhau nhảy xuống Vong Xuyên. Nhưng mà sau đó Thiên đế phái người đem Tuyên Ly về Thiên giới, tâm của vị nữ tử kia như tro tàn, cuối cùng một mình lẻ loi nhảy vào vong xuyên.”

“Oán khí của nàng quá mạnh mẽ, hơn nữa lại bị các loại ác linh trong Vong Xuyên gặm nhấm, sau ba nghìn ba trăm năm tạo thành cục diện như ngày hôm nay.”

Thanh Dao cảm thấy rất khó hiểu. Nếu là phàm nhân bình thường, một khi linh hồn rơi vào Vong Xuyên, không đến một trăm năm sẽ hôi phi yên diệt (tan thành tro bụi), vì cái gì mà nữ tử này có thể chống đỡ qua hơn ba nghìn năm? Sao bọn họ có thể biết oán khí tại Bắc Hoang kia lại thuộc về nữ tử đã yêu thương Tuyên Ly?

“Chắc hẳn linh chủ còn có nghi vấn.” Kì Mộng cười cười, “Kỳ thật hôm nay phu nhân mang ta đến Phục Ma điện là có nguyên nhân, bởi vì ta nhận ra nơi đám oán khi kia phát ra, vị nữ tử kia ta có quen biết.”

“Cái gì? Chẳng lẽ nàng là . . . . .”

“Đúng vậy, vị nữ tử kia vốn là ngọc nữ Ti Mẫn đã cùng ta thăng tiên, cũng là tỷ muội tốt của ta. Năm đó nàng phá hỏng phần hạ lễ mà Tây Vương Mẫu tặng cho phu nhân, vốn là phu nhân muốn phạt nàng xuống nhân gian trải qua một kiếp, trăm năm sau lại triệu hồi nàng về Thiên cung. Ai ngờ nàng si mê lưu luyến Tuyên Ly tướng quân, rồi lại rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.”

“Thời điểm đi qua Bắc Hoang ta đã nhận ra là nàng, rồi ta đem việc này từ đầu đến cuối báo cho Thiên tôn.” Kì Mộng nói xong câu đó, nhẹ nhàng mà liếc Cẩn Dật một cái, trong mắt hàm chứa mấy phần buồn bã.

Nói đến đây, cuối cùng Thanh Dao đã hoàn toàn hiểu được, bọn họ mời mình cùng Minh Thiệu đến là có ý tứ gì.

“Minh Thiệu tướng quân, ” khuôn mặt của Thượng Nguyên phu nhân bình tĩnh, thản nhiên nói, “Thập điện Diêm La đã đáp ứng phóng xuất hồn phách của Ti Mẫn ngọc nữ từ trong Vong Xuyên ra, để cho nàng đến thế gian đầu thai. Nhưng chuyện này còn cần tướng quân hỗ trợ.”

Thấy Minh Thiệu trầm mặc, Thanh đế vẫn im lặng cũng lên tiếng nói: “Ta biết làm như vậy khiến tướng quân khó xử, nhưng mà cứ thề này, trừ phi tướng quân xuống phàm trần luân hồi một lần, giải quyết xong trần duyên với nàng, nếu không chỉ e oán khí tại Bắc Thiên khó mà tiêu tán đi được. Chuyện của tướng quân cùng Phù Vân linh chủ chúng ta đều biết, chỉ hy vọng hai vị có thể lấy đại cục làm trọng, tạm thời buông nhi nữ tình trường.”

Lấy đại cục làm trọng, tạm thời buông nhi nữ tình trường, giải quyết xong trần duyên. . . . . . trong lòng Thanh Dao đau đớn, bọn họ muốn Minh Thiệu hạ phàm tiếp tục tiền duyên với Ti Mẫn ngọc nữ, lấy điều này để bình ổn oán khí?

Rốt cục, Minh Thiệu mở miệng, lời của hắn chính là nói với Thanh Dao. Thanh Dao có thể nhìn ra tâm ý của hắn, dù sao hắn cũng là chiến thần của Thiên giới, đảm bảo sự thái bình của Thiên giới cũng là trách nhiệm của hắn. Hắn nói: “Nếu nàng không muốn, ta có thể tìm phương pháp khác, nhất định có thể xua tan oán khí kia.”

Thanh Dao mỉm cười, theo bản năng nắm chặt tay hắn: “chuyện trước kia ai có thể rõ ràng, nếu Thượng Nguyên phu nhân cùng Thanh đế tự mình mở miệng, ta sao có thể không muốn. Một ngày trên trời bằng một năm tại thế gian, cũng chỉ là một lần luân hồi, rất nhanh sẽ qua đi, không phải sao?”

Nói xong nàng quay đầu về phía Thượng Nguyên phu nhân nói: “Phu nhân, Thanh nhi có một yêu cầu quá đáng, hy vọng phu nhân có thể thành toàn.”

“Mời linh chủ nói.”

“Ta muốn cùng xuống thế gian với Minh Thiệu.”

“Không, không thể!” Minh Thiệu quả quyết cự tuyệt.

Lần này hắn luân hồi thế gian là muốn giải quyết xong trần duyên, bởi vậy người mà hắn yêu ở thế gian nhất định là nữ tử do Ti Mẫn chuyển thế. Nếu Thanh Dao đi cùng với hắn, nàng sẽ lấy thân phận gì xuất hiện bên cạnh hắn? Chẳng lẽ giống với Vị Hi năm đó, trơ mắt nhìn hắn cùng nữ tử khác kiêm điệp tình thâm?

“Linh chủ đã nghĩ kĩ chưa?” Thượng Nguyên phu nhân hỏi nàng.

Thái độ của Thanh Dao kiên quyết: “Đúng vậy, ta phải đi cùng hắn.”

“Thanh nhi, nàng. . . . . .”

“Ta biết chàng muốn nói gì, nhưng mà ta đã quyết định, mặc kệ như thế nào ta cũng ở bên cạnh chàng —— phu nhân, Thanh nhi còn có một thỉnh cầu. Lần xuống thế gian này ta muốn giữ lại trí nhớ cùng linh lực của mình.”

Thượng Nguyên phu nhân đáp ứng: “Được, ta sẽ để cho Ti Mệnh tinh quân an bài tốt mọi việc, hai vị vất vả rồi.”

Thanh Dao hạ thấp người, xem như nói lời cảm tạ

Nàng nửa đùa nửa thật nói với Minh Thiệu: “Như thế, vạn nhất chàng cùng nàng ta muốn nhảy xuống Vong Xuyên, ta mới có năng lực ngăn cản hai người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.